Siêu Sao, Tính Cái Gì?
Chương 20: Phản kích 3
“Nước ta đến nay vẫn chưa từng thừa nhận tính hợp pháp của đồng tính luyến ái, nên cũng không thể nói tôi hay tòa sạn của chúng tôi là kì thị đồng tính luyến ái được. Á Đồng có cảm xúc đặc biệt như vậy, hay là anh cũng là người trong giới này?”
Đan Á Đồng cười nhạt “Tôi phải nói là khả năng phản ứng lẫn hiểu biết pháp luật của vị phóng viên này cũng không tệ nhỉ?” Cậu điều chỉnh độ cao của micro “Ý của tôi là tình yêu không hề sai trái, tình cảm giữa những người cùng giới tuy giờ chưa được pháp luật công nhận, nhưng chuyện của họ có gây trở ngại tới cái gì đâu?”
“Như vậy ý của anh vẫn nói mình là người đồng tính phải không?” Tên phóng viên gây sự.
“Tôi giải thích về tình cảm giữa người đồng tính vậy mà trở thành người đồng tính rồi à?” Đan Á Đồng hỏi lại “Như vậy, nếu anh nói về bạn gái hay là vợ con của anh, chẳng phải anh cũng là phụ nữ sao?”
Toàn hội trường cười ồ lên, không khí có chút căng thẳng lập tức trở nên thoải mái không ít, tay phóng viên đặt câu hỏi nhất thời bị lời này của Đan Á Đồng làm nghẹn giọng, nói không nên lời phản bác nào.
Đan Á Đồng giọng nói hòa hoãn “Tôi biết là người bạn phóng viên này cũng là quan tâm đến nghệ sĩ chúng tôi, và tôi rất biết ơn tất cả mọi người. Nhưng mà mọi người cũng không nên từ làm việc tốt thành chuyện xấu, sau này tôi thích một cô gái rất xinh đẹp nào đó, nhưng vì lời đồn đại này mà cô ấy từ chối lời tỏ tình của tôi, thì tôi thật thê thảm mà.” Đan Á Đồng buông tay, một bộ dạng ảo não.
Phóng viên lần nữa lại bị Đan Á Đồng dẫn dắt sang chủ đề khác, còn về tay phóng viên kia, đã bị một vài phóng viên khác đột nhiên xuất hiện chặn tầm mắt, có muốn đặt thêm câu hỏi thì cũng không có cơ hội, hắn vừa định la lên thì bị cái gì đó đụng vào bụng, ngẩng đầu nhìn lên, là một phóng viên khác đang cầm thiết bị chụp hình.
“Nhìn cái gì, tránh sang một bên đi, trong giới hỗn độn này, phải nhạy bén một chút.” nhiếp ảnh gia bên cạnh tay phóng viên nam lạnh lùng nhìn hắn một cái, chen đến trước mặt của hắn.
Chỗ Đan Á Đồng ngồi ở vị trí cao hơn đám phóng viên, đương nhiên là có thể thấy hết chuyện này, mỉm cười, di chuyển ánh mắt sang bên khác “Mọi người còn vấn đề gì trao đổi cùng tôi không?”
Thái độ các phóng viên so với lúc ban đầu rõ ràng tốt hơn nhiều, những câu hỏi được đặt ra lúc này so với trước cũng hòa hoãn hơn không ít.
“Á Đồng, lần này cùng hợp tác với tiểu Thiên vương trong movie, lần đầu đóng phim anh có cảm giác gì?”
Đan Á Đồng nghĩ một chút “Nếu như dùng hai từ để hình dung, thì đó là vui sướng cùng mới lạ, vui sướng là bởi vì tôi có được một cơ hội mà rất nhiều tân binh khác rất khó có được, cơ hội được hợp tác cùng đạo diễn tên tuổi quốc tế, cùng diễn chung với Tiếu ca, đây đều là chuyện vô cùng may mắn. Mới lạ là vì tôi là một người vào nghề chưa lâu, trước giờ chưa từng có kinh nghiệm như vậy. Mặc dù quay phim vất vả hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng, nhưng lại khiến tôi cảm thấy thật tuyệt vời, so sánh với khi quay MV thì cảm giác thật khác biệt. Tôi tin rằng bộ phim này nhất định sẽ không khiến mọi người thất vọng, thậm chí là là sẽ khiến mọi người bất ngờ lẫn vui vẻ nữa.”
Mỗi lời Đan Á Đồng nói ra đều mạnh lạc, rõ ràng, cái này hoàn toàn không giống như một lính mới vào nghề, mà là một tên tuổi lớn đã nhiều năm lăn lộn trong ngành giải trí, cũng chính vậy, biểu hiện của cậu càng làm cho các phóng viên thêm tin tưởng lời cậu nói.
Con người luôn thích tin vào trực giác của mình, mặc dù loại trực giác này rất có khả năng là sai lầm.
Lộ Phàm vẫn duy trì yên lặng nhìn chàng trai dễ dàng xử lý các câu hỏi của đám phóng viên, càng như vậy, anh càng cảm thấy, chàng trai này chính là ông trời phái xuống để bù đắp cho vận mệnh của mình, anh nhất định một lần nữa sẽ lăng xê cậu lên thành ngôi sao sáng nhất.
“Á Đồng, xin hỏi đối với những lời Nguyên Văn đã nói, anh có muốn nói điều gì không?” Một tay phóng viên lại nhắc đến chủ đề nhạy cảm.
Đan Á Đồng nhẹ nhàng gõ mặt bàn, trên mặt băn khoăn, dường như mang theo khó xử nói “Nói rõ, à…” cậu nâng mặt lên một chút, dưới anh đèn, khuôn mặt cậu dịu dàng không thể tưởng được “Thật ra, không có gì có thể nói rõ được, có lẽ trong mắt cậu ấy tôi chính là loại người như vậy. Cho tới nay, việc tôi ở trong nhóm luôn cản trở, gây rất nhiều phiền toái cho cậu ấy, nhưng vì là người cùng một công ty, nên câu ấy mới dễ dàng tha thứ cho đứa chuyên gây họa như tôi đây.”
Các phóng viên hai mặt nhìn nhau, bọn họ vốn cho rằng sẽ thấy hai bên đại chiến nước miếng, nhưng thật không ngờ Nguyên Văn đả kích mạnh mẽ như thế nhưng cũng chỉ là đánh vào cái gối bông mềm nhũn thôi sao?
Nhìn thấy không có khẩu chiến, mỗi phóng viên đều có chút thất vọng. Có khắc khẩu, mới có trò xem, mới có thể ghi bản thảo, bản thảo được ghi thì họ mới có thể kiếm tiền. Bọn họ dường như có thể thấy những đồng nhân dân tệ bay đi mất.
Dương Quân đang đứng ở một góc nơi không mấy người chú ý, liếc mắt một cái, người kia lại có lòng tốt như vậy, đoán bề ngoài thì như thế nhưng bên trong thì có nhiều hàm ý, những ký giả này bây giờ không thể bới ra chuyện gì, thì chỉ có thể đi tìm cái “ý tứ sâu xa” gì đó trong lời này của Đan Á Đồng, để còn có thể báo cáo kết quả công tác cho tòa soạn. Tiếp tục như vậy, cũng không biết dưới ngòi bút của các phóng viên Nguyên Văn sẽ là loại gì nữa, hy vọng danh tiếng của Nguyên Văn trong giới truyền thông cũng không tệ.
Phóng viên tiếp tục hỏi một vài vấn đề, đều bị Thái Cực Quyền ẩn hình của Đan Á Đồng đánh tới những nơi thật xa, cuối cùng thì kết thúc xong buổi họp báo này.
Đan Á Đồng lùi về hậu trường, mệt mỏi ngồi trên ghế sô pha xoa nhẹ cái trán, nhắm mắt lại nói “Dương Quân, cho tôi một ly hồng trà.”
Một ly trà ấm áp được đặt vào tay cậu, cảm giác được nhiệt độ của ly trà, cậu miễn cưỡng cười cười “Cám ơn” Mở mắt ra, nhìn thấy một khuôn mặt của một người đàn ông rất đẹp trai, người đàn ông này mỉm cười với cậu, rõ ràng là người vừa đưa trà cho cậu là y.
Nâng ly trà trong tay lên, Đan Á Đồng cười nhạt “Chào anh, cám ơn anh.”
“Biểu hiện của cậu quả không tồi.” Người đàn ông khoanh tay trước ngực, dựa vào tường mỉm cười quan sát Đan Á Đồng, trong nụ cười ẩn ẩn sự sắc bén.
Đan Á Đồng khóe mắt hơi hạ xuống, ngẩng đầu mờ mịt nhìn người người đàn ông “Biểu hiện?”
“Oh” dường như cũng không để vào mắt bộ dáng giả ngu của cậu, người đàn ông vuốt nhẹ cái cằm trơn bóng “Cậu không rõ ý trong lời của tôi?”
Đan Á Đồng chơi với cái mền trong tay, nhìn các thiết kế của gương với mây bay ngang qua ở trên mền “Tiên sinh, anh muốn tôi hiểu rõ chuyện gì?”
Bàn tay Lộ Phàm đang định đẩy cửa phòng nghỉ ở hậu trường ra liền dừng lại, từ cánh cửa hơi hé mở truyền ra âm thanh trò chuyện rõ ràng, trong đó một là Đan Á Đồng, mà cái người còn lại là…Lại là ông chủ của mình, Đường Nguyễn Khanh.
Dương Quân đi sau anh thấy Lộ Phàm vậy, cũng thông minh dừng cước bộ, yên lặng đứng sau lưng Lộ Phàm.
“Cậu rất có kinh nghiệm ứng phó với phóng viên.” Giọng nói của Đường Nguyễn Khanh truyền ra, cả tiếng cười nho nhỏ “Một tân binh thậm chí còn giỏi hơn cả những nghệ sĩ hàng đầu, thật sự khiến mọi người kinh ngạc lẫn vui mừng.”
Lộ Phàm nhịn không được, đẩy cửa nhích ra thêm một chút, tình huống trong phòng cơ bản là có thể nhìn rõ.
“Kinh ngạc nhiều hơn một chút, hay là vui mừng nhiều hơn một chút?” Đan Á Đồng uống một ngụm hồng trà, đặt chén xuống cái bàn bên cạnh, đứng lên mỉm cười đưa tay ra “Rất vui được gặp anh, tổng tài.”
“Tôi cũng vậy.” Đường Nguyễn Khanh đối với việc Đan Á Đồng nhận ra mình không có gì ngạc nhiên, y nắm lấy tay của đối phương, đột nhiên cúi người xuống, thì thầm vào tai cậu “Tôi chờ mong những biểu hiện thú vị hơn của cậu.”
Đây là một động tác ái muội, tại vị trí hai người đằng sau nhìn thấy giống như là Đường Nguyễn Khanh cúi đầu xuống hôn lên má Đan Á Đồng.
“Đương nhiên sẽ không để ngài thất vọng rồi.” Đan Á Đồng có vẻ như căn bản không có phát giác ra động tác này có bao nhiêu ái muội, chỉ là nhìn Đường Nguyễn Khanh, khẽ mỉm cười.
Hai người đều mỉm cười nhìn đối phương, sau đó đều tự lùi một bước.
“Cậu rất giống một người. ” Đường Nguyễn Khanh đột nhiên nói.
“Tôi cho là mình vẫn là chính mình.” Đan Á Đồng vẻ ngoài thì cười nhưng trong lòng thì không cười, “Chẳng lẽ Đường tổng cảm thấy tướng mạo của tôi chỉ là giống một người thôi?”
“Cậu đương nhiên là một cậu bé xinh đẹp” Đường Nguyễn Khanh tiếp tục nói “Chỉ là so với người đàn ông kia, cậu có xu hướng trung tính, tôi thật muốn biết, nếu người đàn ông cuồng ngạo kia biết có một cậu trai mới chỉ 19 tuổi đầu diễn được nụ cười kinh điển hắn từng tạo ra, thì sẽ sao đây.”
Nụ cười trên mặt Đan Á Đồng biến mất, cậu sẽ không ngờ là Đường Nguyễn Khanh đến gặp mình chính là vì mình mà nhớ lại người cũ, nếu thật là như vậy, người đàn ông trước mắt này cũng không phải là Đường Nguyễn Khanh.
Cậu đột nhiên nghiêng đầu nhìn về nơi cánh cửa đang khép hờ, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Lộ Phàm.
Bốn mắt nhìn nhau, sau đó Đan Á Đồng nhìn Lộ Phàm giúp cậu đóng cửa phòng lại.
Lộ Phàm đóng cửa phòng, khẽ nhíu mày nhìn phía sau cánh cửa, Đan Á Đồng đã sớm biết anh và Dương Quân đứng sau cửa sao?
“Làm sao vậy? Bị phát hiện rồi à?” Dương Quân thấy vẻ mặt anh hơi khác, tò mò hỏi.
“Một trợ lý biết quá nhiều, không hẳn là chuyện tốt đâu.” Lộ Phàm nhìn hắn một cái, xoay người bỏ đi.
Dương Quân do dự, trong lòng có chút hiểu ra, cũng coi như chính mình cái gì cũng không thấy, đi sang một phòng nghỉ khác.
Lộ Phàm còn lâu mới có được sự bình tĩnh của Dương Quân, bởi vì chỉ có anh mới biết rõ, Đường Nguyễn Khanh căn bản sẽ không tiếp xúc nhiều với những nghệ sĩ trong công ty, thế nhưng y lại chủ động tiếp cận Đan Á Đồng, hơn nữa lại chọn cách lén lút tiếp xúc, mà ông chủ các công ty giải trí lén gặp gỡ nghệ sĩ, là vì…
Một vài năm trước đây, ở nước H cũng từng có một vụ bê bối như vậy, thậm chí cuối cùng nữ minh tinh phải tự sát, mặc dù sự việc này gây ra ồn ào trong dư luận, cuối cùng vẫn như cũ không giải quyết được gì.
Trong hội này, nghệ sĩ và kẻ có tiền ngầm qua lại cũng không phải chuyện xa lạ gì, nhưng mà, anh thật không ngờ lần này lại là Đường Nguyễn Khanh và Đan Á Đồng.
Thấy cửa phòng đã đóng lại, Đan Á Đồng mới quay đầu nhìn về phía Đường Nguyễn Khanh “Ý Đường tổng là?”
Đường Nguyễn Khanh ngồi xuống đối diện ghế của Đan Á Đồng, mỉm cười nói “Cậu dường như rất nhạy cảm, chỉ có vậy, lại cho phép những người nghe lén rời đi.”
“Tôi cho rằng tôi không làm vậy thì Đường tổng cũng sẽ làm cho bọn họ rời đi.” Đan Á Đồng ngồi xuống một ghế sô pha đơn khác.
Đường Nguyễn Khanh tinh tế nhìn chàng trai ngồi nghiêng người, khóe miệng mang theo nụ cười mình quen thuộc, y nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, tại tầng lầu 12 này nhìn qua chỉ là một dãy các tòa nhà cao tầng, có cái gì là mắt người thường nhìn không được, ví như… linh hồn trong truyền thuyết.
“Em vẫn đánh Thái cực như vậy, Cảnh An Tước.”
Y nghe được chính mình bình thản đem lời trong lòng nói ra.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!