Siêu Sao, Tính Cái Gì? - Chương 29: Tai nạn xe
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
162


Siêu Sao, Tính Cái Gì?


Chương 29: Tai nạn xe


“Cậu rất quan tâm tới Á Đồng.” Lâm Vũ Hân cởi áo khoác ra rồi đặt ở trên lưng ghế sau người, hung hăng dụi điếu thuốc trong cái gạt tàn “Cậu ta không phải món đồ chơi cho cậu khi cảm thấy nhàm chán đâu.”

Tiếu Kỳ Thậm nhìn điếu thuốc đã tắt khói trong gạt tàn, dựa lưng vào thành ghế “Tôi đoán là chị đã hiểu lầm rồi.” hắn nhíu nhíu này “Ví dụ, quan hệ giữa tôi và Đan Á Đồng.”

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, một số người phụ vụ bước vào, đặt đồ ăn của hai người xuống bàn, nhìn thẳng về trước rồi bước ra khỏi căn phòng.

“Cậu là gay, không phải sao?” Lâm Vũ Hân để tay chống cằm “Chuyện này, trong lòng cậu biết rất rõ.”

Ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn, Tiếu Kỳ Thậm không có chút tức giận nào khi bị người khác nói ra khuynh hướng *** không bình thường của hắn. Hắn hồi ngồi thắng lưng lại, mở nắp chai rượu vang, rót cho đối phương “Vậy?”

“Á Đồng không phải là gay.” Lâm Vũ Hân nâng ly rượu lên, nhẹ nhàng lắc chất lỏng màu đỏ trong ly, đôi mắt xinh đẹp lộ ra vẻ sắc bén “Chuyện này cậu cũng biết rõ mà.”

Tiếng rượu rót vào ly rất trầm, rượu đỏ dọc theo ly chậm rãi nhỏ xuống mặt bàn, cả gian phòng lúc này tràn mùi rượu.

“Lafite năm 1982.” Lâm Vũ Hân đặt ly rượu xuống, khóe mắt đảo qua vết rượu đổ trên mặt bàn “Hôm nay quay phim quá mệt mỏi, nên rót rượu cũng bị đổ ra sao? Thế này thật lãng phí quá.”

Rượu uống vào hương vị rất thuần, Tiếu Kỳ Thậm đem chai rượu đặt lên giá rượu “Tôi lại không biết Lâm Thiên hậu của chúng ta từ khi nào bắt đầu để ý tới chút tiền nhỏ này.”

Lâm Vũ Hân dựa người lên tay vịn “Tôi đâu có giống cậu, một chai rượu trị giá gần 100.000 trong mắt cậu chẳng qua chỉ là mấy đồng bạc lẻ.” Ánh mắt của cô nheo lại một chút, như là một mèo quý tộc, làm cho người khác không tự giác cảm thấy ngưỡng mộ “Hay là nên nói, có nhiều thứ tốt hơn nhiều chuyện này trong mắt cậu?”

Tiếu Kỳ Thậm nhẹ nhàng lắc ly rượu, mắt liếc nhìn bà hoàng tràn đầy khí thế Lâm Vũ Hân “Vũ Hân, tôi chưa bao giờ thích cảm giác những thứ tôi coi trọng lại vụt mất khỏi tay tôi.”

Lâm Vũ Hân nhướn mày “Cậu cho rằng trên thế giới này, chỉ cần cậu thích cái gì thì cái đó sẽ ngoan ngoãn thuộc về cậu sao?”

“Có thứ gì mà tôi chưa đạt được à?” Tiếu Kỳ Thậm mỉm cười hỏi lại.

“Sẽ có thứ cậu không chiếm được.” Lâm Vũ Hân lười biếng ngáp một cái “Tiếu Kỳ Thậm, một ngày nào đó rồi cậu sẽ cảm nhận được cảm giác yêu mà không được.”

“Sao thế, cho dù chúng ta đã chia tay rồi thì chị cũng không cần phải nguyền rủa tôi như thế chứ?” Tiếu Kỳ Thậm giống như hoảng sợ mà mở to hai mắt “Lâm Thiên Hậu à, sao tôi lại không biết chị có cảm tình sâu đậm với tôi như vậy chứ?”

Lâm Vũ Hân cười nhạo “Đừng có mà dát vàng trên mặt, cho dù cậu không là gay thì cũng không hợp với tôi đâu.” Dường như suy nghĩ đến một người, ánh mắt cô có chút ảm đạm.

Lâm Vũ Hân debut sớm hơn Tiếu Kỳ Thậm hai năm, khi mà Tiếu Kỳ Thậm bởi vì ý thích bất chợt mà tiến vào giới giải trí, thì Lâm Vũ Hân đã là một ngôi sao điện ảnh hot đến nỗi chạm tay vào là sẽ bị bỏng lúc bấy giờ.

Tiếu Kỳ Thậm biết rõ, Lâm Vũ Hân cũng không thích hắn, chuyện hai người thử hẹn hò với nhau, một phần là do sắp xếp của công ty, phần khác là do cả hai đều cảm thấy chuyện này cũng không có gì là không tốt.

Qua lại với nhau khoảng nửa năm thì Tiếu Kỳ Thậm phát hiện, Lâm Vũ Hân thỉnh thoảng nhìn qua hắn thấy một bóng hình khác, nhưng là đến cuối cùng, cô luôn lộ ra vẻ thất vọng trên mặt.

Có lẽ hắn cùng người trong lòng cô có khác nhau quá nhiều, nên mới khiến cô thất vọng. Tiếu Kỳ Thậm cảm thấy trên cái thế giới này sẽ chẳng bao giờ có hai người tương tự nhau, việc tìm kiếm bóng dáng người mình yêu trên một người khác là chuyện nực cười nhất, bởi đó chính là xúc phạm tình yêu của mình, cũng là xem nhẹ người mình yêu.

Nhún vai, Tiếu Kỳ Thậm nâng chén rượu lên “Vì quá khứ của chúng ta, cùng cụng ly nào.”

Ngón tay thon thả nâng ly rượu lên, xuyen qua chân ly rượu, Lâm Vũ Hân thấy Tiếu Kỳ Thậm nở nụ cười rất mơ hồ, cùng hắn cụng ly, đột nhiên mở miệng nói “Nghe nói cậu tính để Á Đồng làm khách mời đặc biệt trong concert trong nước của cậu.”

“Ừ, là tính vậy.” Tiếu Kỳ Thậm vuốt cằm “Sao thế, không thích hợp à?”

Lâm Vũ Hân đặt ly rượu xuống, cười thật chuyên nghiệp “Không có.” Tiếu Kỳ Thậm, có lẽ ngay cả chính hắn cũng không phát hiện ra, hắn đối xử với Đan Á Đồng đã tốt quá mức rồi. Có lẽ người này sẽ khiến hắn biết cái gì gọi là thất bại, cái gì gọi là vật báu. Lâm Vũ Hân đột nhiên cảm thấy tâm trạng thật tốt, cười đến sáng lạn.

Mặc dù cô là nghệ sĩ, nhưng vẫn là thích xem phim truyền hình đặc sắc à.

“Đi đâu?” Lạc Viêm Kiềm mắt nhìn Đan Á Đồng ngồi ở ghế kế bên tài xế, bàn tay nắm lấy tay lái thật chặt.

Gió ban đêm theo cửa sổ xe thổi vào bên trong, tóc Đan Á Đồng bị gió thổi nên có chút lộn xộn, tốc độ chạy xe của Lạc Viêm Kiềm cũng không nhanh, việc này khiến Đan Á Đồng nhớ tới lần đầu tiên ngồi trong xe cậu, giống như đang ngồi trong chiếc xe đang bay vậy.

“Giờ cũng không còn sớm, đương nhiên là về nhà rồi.” Cậu cảm thấy hình như ngửi thấy mùi nước hoa, liền lẳng lặng nhíu mày lại. Cậu ghét nhất là mùi nước hoa quá mức nồng nặc, cuộc sống từ quá khứ tới nay cũng chưa từng loại bỏ được thói quen này.

Trong xe có chút trầm mặc, Lạc Viêm Kiềm một bên chú ý đường phía trước, một bên dùng khóe mắt liếc nhìn Đan Á Đồng, có thể là biểu lộ trên mặt đối phương rất bình tĩnh, bình tĩnh tới độ khiến Lạc Viêm Kiềm hoài nghi chuyện đã thấy lúc nãy.

“Công việc vẫn bề bộn lắm à?” Lạc Viêm Kiềm đánh xe môt khúc quanh, đèn đường chiếu lên trên mặt của cậu, tạo nên nhiều vệt sáng tối.

Đan Á Đồng lim dim nửa mắt “Cũng không hẳn là bận lắm, gần đây đang thu âm chuẩn bị cho album mới.” Cậu xoa xoa cái trán có chút đau, thân thể này quá mức mỏng manh, dưới mức tiêu chuẩn chung, nếu không chuẩn bị tốt khâu dinh dưỡng thì tại giới này cho dù không bị đẩy xuống thì chính mình cũng ngã xuống trước.

Lạc Viêm Kiềm quay đầu sang nhìn một bên mặt Đan Á Đồng. Bên mặt Đan Á Đồng rất ưa nhìn, đây không phải chỉ một lần cậu cảm thấy như vậy. Nhưng mà rất nhợt nhạt, thoạt nhìn gầy teo yếu ớt “Đau đầu à?”

“Không có gì.” Đan Á Đồng thả tay xuống, cười một cách yếu ớt “Lâu lâu nó lại vậy thôi, nghe nói gần đây cậu lại nhận quay một bộ phim thần tượng?”

“À, đúng vậy.” Lạc Viêm Kiềm thu ánh mặt lại “Ban đầu nghe nói dự định mời nghệ sĩ trong công ty anh, nhưng về sau không biết sao lại đổi thành tôi.”

Đan Á Đồng nghe vậy cười cười “Có lẽ là cảm thấy mấy người trong công ty chúng tôi không phù hợp.” Dời ánh mắt đi, cậu nhìn ngoài cửa sổ, mặt không biểu lộ cảm xúc gì.

“Cuối tháng này là sinh nhật tôi, sẽ tổ chức một bữa tiệc tối, anh có thể tới không?” Lạc Viêm Kiềm mở miệng nói.

Đan Á Đồng bên cạnh nhìn Lạc Viêm Kiềm, trầm ngâm sau một lúc mới nói “Không biết nữa, khi đó là thời điểm đang thực hiện tour lưu diễn thế giới của Tiếu ca, tôi sẽ đến làm khách mời đặc biệt trong concert trong nước của anh ấy, nếu có thời gian thì tôi sẽ đến.”

Sau một lát trầm mặc, Lạc Viêm Kiềm cười gật đầu “Ừ.” Thực tế thì trong lòng cậu có chút không thoải mái, nhưng lại không thể nói ra nguyên nhân, có lẽ là bởi cậu thật sự không thích Tiếu Kỳ Thậm “Anh thích nghi được ở công ty đó chưa?”

“Bình thường phần lớn thời gian là quay phim, hay là thu âm mấy bài hát, không có nhiều thời gian để cùng tiếp xúc với mấy người trong công ty, nên cũng không có gì là không thể thích ứng.” Đan Á Đồng nhìn ra đối phương là đang tìm chủ đề, cũng không có ý định ngăn cản sự nhiệt tình của đối phương “Bộ phim thần tượng của cậu quay sao rồi?”

“Không có vấn đề gì.” Lạc Viêm Kiềm trở nên hào hứng “Phim thần tượng so với phim điện ảnh thì tốt hơn nhiều, yêu cầu cũng không cao. Nghe nói anh đã quay xong phần của mình, giờ có phim tiếp theo chưa?”

“Gần đây công ty có thể sẽ không sắp xếp cho tôi diễn tiếp, có lẽ muốn trước tiên là thu âm cho tốt rồi sau này tính sau, dù sao thì người kinh doanh họ cũng sẽ có sắp xếp thôi.” Đan Á Đồng mỉm cười nhìn đối phương “Cậu hỏi chuyện của tôi, tôi sẽ nghi là cậu nằm vùng đấy.”

“Không… Không phải, tôi không có ý đó…” Lạc Viêm Kiềm trong lúc nhất thời có chút thẹn quá hoá giận nói “Tôi mới là không có chút hứng thú gì đến chuyện công ty của các anh!”

Đan Á Đồng nhướn mày lên “Phản ứng kịch liệt như vậy, chẳng lẽ là chột dạ?”

“Đan Á Đồng!” Lạc Viêm Kiềm cảm thấy lo lắng vừa rồi của mình thật lãng phí, người này nào có bộ dáng đau khổ chứ, chính cậu bị mù mắt mới sẽ cho rằng con người này cô đơn, đau khổ!

Hướng bên cạnh dời đi, để tránh lỗ tai bị tàn phá, Đan Á Đồng nhún vai “Chẳng qua là đùa tí thôi, người trẻ tuổi đúng là tính tình kém quá.”

“Anh cho rằng anh lớn hơn tôi nhiều lắm sao?” Lạc Viêm Kiềm không cam lòng hừ lạnh “Anh cũng chỉ hơn tôi có một tuổi thôi đấy!”

“Tâm lý của tôi trưởng thành hơn cậu nhiều.” Đan Á Đồng cảm giác cậu không cần phải cùng tranh luận chủ đề ấu trĩ với một người mà suy nghĩ như trẻ em này “Nguyên Văn giờ sao rồi?”

Lạc Viêm Kiềm rõ ràng là thấy bất ngờ khi Đan Á Đồng lại đột nhiên nhắc tới Nguyên Văn, cậu ngẩn người, tức giận như vậy mà cũng tiêu tan đi một nửa “Anh ta giờ bị công ty đóng băng hoạt động, hiện giờ thì không có thông tin gì, chắc là ở nhà thôi, anh muốn tìm anh ta hả?”

“Không, tôi chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi.” cậu chỉ là muốn xác địch kẻ thù còn có lực đánh trả lại hay không thôi. Trong giới này, nếu không thể một lần quật ngã đối phương, như vậy về sau bản thân sẽ gặp nhiều phiền toái.

Lạc Viêm Kiềm kỳ quái quay sang nhìn Đan Á Đồng nở nụ cười. Cậu có cảm giác, cảm thấy, Đan Á Đồng cười không có ý tốt, tà khí phủ đầy.

“Tôi nói…”

“Cái gì?” Lạc Viêm Kiềm khó hiểu quay đầu nhìn sang Đan Á Đồng.

“Ầm!” Chiếc xe thể thao đời mới nhất đâm vào cột đèn đường, đèn đường loáng lên hai cái cuối cùng cũng bị dập tắt.

“Mẹ kiếp! Tôi chỉ biết cậu đúng là cái thằng không có nổi cái bằng lái.” Đan Á Đồng bụm lấy cái trán đang chảy máu, không kiềm chế được bản thân mà văng tục.

“Tôi sớm có rồi mà!” Trước khi mất đi ý thức, Lạc Viêm Kiềm còn không quên phản bác một câu.

Bên tai truyền đến tiếng còi xe cảnh sát, Đan Á Đồng cố duy trì đầu óc thanh tỉnh, lấy điện thoại di động ra, bấm gọi Lộ Phàm “Này, tôi gặp tai nạn rồi, Lạc Viêm Kiềm lái xe, địa điểm tại XX, mau đến đây xử lý.”

Giao xong việc, tầm mắt Đan Á Đồng đã mơ hồ, cậu có chút cắn răng nghĩ, quả nhiên không thể ngồi xe do đám thanh niên lái, ngồi xuống chắc chắn sẽ gặp chuyện.

Lộ Phàm nghe xong điện thoại, lập tức tìm người quen ở sở giao thông và bệnh viện sắp xếp trước, để tránh tin tức bị lộ, sau đó vội vàng chạy đến bệnh viện.

Tiếu Kỳ Thậm cùng Lâm Vũ Hân vừa rời khỏi nhà hàng, thì Lâm Vũ Hân nhận được tin Đan Á Đồng xảy ra tai nạn.

Lâm Vũ Hân nghĩ nghĩ “Ngay lập tức đi bệnh viện.”

Tiếu Kỳ Thậm nụ cười trên mặt cũng cứng vài phần, hắn ngồi vào ghế lái, rất nhanh khởi động xe, nghĩ đến vừa nãy nghe nói Đan Á Đồng cùng Lạc Viêm Kiềm cùng một chỗ gặp tai nạn, có chút cắn răng, bị tai nạn xe cũng có thể cùng những người công ty khác cùng một chỗ, người kia đang làm cái gì?!

Cũng không biết tình huống bây giờ như thế nào, nếu như quá nghiêm trọng thì sẽ phiền toái đây.

Lâm Vũ Hân nhìn Tiếu Kỳ Thậm trên mặt đầy lo lắng, cô nghĩ mình có nên nói cho hắn biết Đan Á Đồng bị thương cũng không nghiêm trọng lắm hay không?

Mà, dù sao bệnh viện cách đây cũng không xa lắm, đến tự nhiên sẽ biết thôi, hay là không nói lại vậy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN