Siêu Thần Cơ Giới Sư
Chương 21: Nghe nói mấy ông lão chơi cờ là một loại kịch bản
Hàn Tiêu không có ý định làm kẻ lang thang, sau khi phản bội và chạy trốn khỏi tổ chức Manh Nha, anh sẽ không còn được miễn phí nhận tài nguyên nữa. Quá trình trưởng thành của hệ cơ giới tốn vô số tiền của. Giá nhiều thiết bị, vật liệu và linh kiện rất cao, tài chính và tài nguyên chẳng khác gì một cửa ải lớn khó vượt qua. Một mình thì tự do đấy, nhưng tài nguyên khan hiếm, độ ổn định không được bảo đảm sẽ khiến cho quá trình trưởng thành chậm đi rất nhiều.
Hơn nữa, bản thân anh lại thế cô sức yếu, trước khi trưởng thành, anh cần sự che chở của một thế lực lớn. Nếu bị tổ chức Manh Nha xác định được vị trí ở vùng hoang dã, chắc chắn chúng sẽ ra tay trừ khử anh chẳng một chút kiêng dè, nói không chừng còn không tiếc chơi lớn bắn một phát tên lửa tầm nhiệt, oanh tạc trên diện rộng thì lúc ấy có chạy cũng không thoát.
Trước đây, tổ chức Manh Nha không sử dụng biện pháp như vậy để đối phó với Hàn Tiêu là bởi anh đang ở trong địa phận của Tinh Long, tên lửa sẽ bị chặn đường, đồng thời làm bại lộ những trụ sở khác của tổ chức đang nằm trong Tinh Long. Đó không phải một tính toán có lợi. Một nguyên nhân khác là anh không đáng để gã thủ lĩnh kia chấp nhận đối phó với anh bằng mọi giá.
Lý do quan trọng nhất để Hàn Tiêu lựa chọn gia nhập vào sáu nước là vì, ngoài tổ chức Manh Nha ra, chỉ có sáu nước này mới nắm giữ được những tri thức có thể giúp anh thăng cấp mà thôi.
Vì nhiệm vụ thăng cấp cho bản thân, việc gia nhập vào phe sáu nước là điều bắt buộc phải làm.
Chuyện quan trọng và cấp bách hiện nay chính là lựa chọn nơi ở và công việc khi đặt chân đến Tây Đô này. Trong giây phút quyết định tới thủ đô của Tinh Long thì anh cũng đã nghĩ ra mục tiêu cho mình.
Đó là một tình tiết trong cốt truyện ẩn, kiếp trước anh đã từng thấy nó trong tư liệu của một người khác chứ không phải tự thân nhận được cơ duyên này, hiện giờ nhân lúc không có người cạnh tranh, Hàn Tiêu có thể nhanh chân tới trước.
…
Trước mặt Hàn Tiêu là một tiệm sửa chữa với mặt tiền khá rộng. Cũng giống như những tiệm cơ khí khác, ngoài cửa lớn của tiệm này cũng không có tên, trên bảng hiệu là một hình vẽ chiếc cờ lê, đủ để cho người ta biết được đây là một tiệm sửa máy móc.
Nơi này rất ít người qua lại, tiệm nằm khuất trong một con ngõ nhỏ tầm thường, hai bên là hai bức tường. Cửa tiệm cách đầu ngõ khoảng hai trăm mét, nếu không đi sâu vào trong có lẽ người ta còn tưởng rằng đây là một con ngõ cụt cũng nên.
“Kiếp trước cơ duyên này đã không thuộc về mình rồi, lần này không thể bỏ lỡ được.”
Mắt Hàn Tiêu sáng lên.
Mặc dù có bề ngoài không có gì đáng chú ý, nhưng trong tiệm sửa chữa máy móc này lại ẩn giấu cơ duyên quý giá với hệ cơ giới ở giai đoạn đầu, hơn nữa còn là cơ duyên chỉ đến một lần duy nhất.
Trước cổng tiệm có bày một bàn cờ, hai ông lão tóc hoa râm đang ngồi đấu cờ đối diện nhau. Hai người một cao một thấp, mặt ông già lùn đầy râu ria, đỉnh đầu hói, mái tóc dài qua vai xõa tung thoải mái, trông có vẻ như một người làm nghệ thuật.
Người còn lại là một ông già cao, mái tóc muối tiêu được chải chuốt cẩn thận, ông ta ngồi thẳng lưng tựa như một gốc tùng, tập trung nhìn chăm chăm vào bàn cờ, điểm thu hút ánh mắt người khác nhất chính là ống tay áo bên trái trống không của ông ta. Đây là một người tàn tật.
Hai ông lão chỉ thờ ơ liếc nhìn Hàn Tiêu rồi lại chăm chú đánh cờ, vẻ mặt nghiêm túc như gặp phải kẻ địch mạnh.
Hàn Tiêu nhìn thoáng qua thì giật mình kinh ngạc, ngầu quá đi, thứ họ đang chơi là cờ vây, trắng đen giao nhau, thế trận gay cấn. Ông lão cao hơn đang xếp quân thành một con rồng lớn, còn ông lão thấp lùn thì bao vây chặn đánh, so kè bám sát nhau. Những nước cờ của đôi bên đầy biến hóa không thể đoán trước, sát phạt quyết liệt, hung hiểm vạn phần!
Chăm chú nhìn kỹ thì mẹ nó chứ, hóa ra là cờ ca rô! Uổng cho cái vẻ mặt nghiêm túc của hai ông quá mà!
“Anh bạn, muốn sửa thứ gì à?”
Một giọng nữ dịu dàng vang lên.
Một cô gái vội vàng bước ra từ bên trong tiệm, mắt Hàn Tiêu ngay lập tức sáng bừng lên.
Làn da cô trắng hồng khỏe mạnh, cao chừng một mét sáu mươi lăm, nhan sắc cũng không đến mức đẹp xuất sắc mà thuộc vào kiểu ưa nhìn. Vẻ mặt cô gái thật dịu dàng, nụ cười thân thiết như chị gái nhà bên, trông cô ước chừng hai mươi tư, hai mươi lăm, cũng chính là độ tuổi đẹp nhất của một người con gái. Trên cần cổ cao và trắng nõn quàng một chiếc khăn lông, mái tóc được một cây trâm gài màu đen búi gọn, nửa người trên mặc chiếc ba lỗ bó sát đơn giản màu đen, bên dưới là chiếc quần bò ngắn để lộ đôi chân thẳng, thon và dài. Những giọt mồ hôi trên trán cô lấp lánh dưới ánh mặt trời, tay vẫn cầm một chiếc cờ lê, xem ra khi nãy cô đang mải làm việc bên trong.
Cách ngắm nhìn phụ nữ của đàn ông chia làm vài kiểu thế này: mấy đứa trẻ ranh háo sắc sẽ quan tâm tới khuôn mặt và bộ ngực, người có kinh nghiệm ngắm chân và hông, mấy kẻ lõi đời lại chủ yếu nhìn khí chất. Đương nhiên còn có một đám khác người bụng đói ăn quàng, nam nữ đều chơi.
Tục ngữ đã nói rồi, phụ nữ hai mươi trông như anh đào mới hé, đẹp mà không thể ăn, phụ nữ ba mươi thì chẳng khác trái nho, vừa đẹp lại vừa ngon miệng. Hàn Tiêu thì cho rằng phụ nữ nằm giữa độ tuổi hai mươi và ba mươi mới là đẹp nhất.
Còn phụ nữ bốn mươi tuổi hả, giống hệt quả dứa ấy, tuy không đẹp mắt nhưng ăn rất ngon.
Gì cơ, mấy người muốn hỏi phụ nữ tuổi năm mươi á?
Hầy, phụ nữ năm mươi thì giống quả cà chua… Ngần ấy tuổi rồi còn coi mình là hoa quả nữa!
“Xin hỏi nơi này có tuyển học việc không ạ?”
Ánh mắt cô gái lập tức sáng lên khiến Hàn Tiêu nổi cả da gà. Ánh mắt này ấy mà, nếu miêu tả văn vẻ thì có thể nói giống như người đói bụng ba ngày ba đêm bỗng nhìn thấy một bàn tiệc thịnh soạn, lại như người bôn ba lặn lội mười ngày trong sa mạc bỗng thấy ốc đảo; còn để miêu tả một cách bình dân thì tựa như chó con thấy shit, trẻ nhỏ thấy sữa.
“Mau vào trong ngồi đi, đừng để bị cảm lạnh.”
Cô gái vội vàng bước tới, kéo tay Hàn Tiêu đi vào trong tiệm như sợ anh sẽ chạy mất vậy.
Ngẩng đầu nhìn lên mặt trời chói chang giữa trưa, Hàn Tiêu khẽ lẩm bẩm: “Cảm lạnh là tiếng địa phương mà người nơi này dùng để chỉ cảm nắng ấy à?”
Tiệm chia làm hai tầng với lối kiến trúc lấy ba màu trắng, vàng và đen làm chủ đạo.
Tầng một là xưởng với những cây cột trụ chịu lực dùng để ngăn cách các không gian riêng, các cây cột chia tầng này ra thành ba khu làm việc, bên trong bày vài bàn máy tiện với đầy đủ các công cụ máy móc, đá mài, máy cắt gọt, mũi khoan, đèn hàn. Các vết cắt trên bàn máy trông có vẻ cũng đã lâu năm lắm rồi. Bên cạnh tường có rất nhiều giá sắt nhiều tầng chất đầy máy móc, linh kiện và kim loại, rất giống một cửa hàng dụng cụ.
Đi sâu vào trong sẽ thấy một cầu thang hở làm bằng kim loại đen đi thẳng lên tầng hai, đoán chừng đây là phòng khách.
“Tôi là Lữ Thiến, chủ nhân của tiệm sửa chữa này, cậu có thể gọi tôi là chị Thiến.”
Lữ Thiến nói một cách thoải mái.
“Chị Thiến.”
Hàn Tiêu không để ý chuyện xưng hô, anh nói ngay: “Tôi muốn học việc ở đây, không biết có yêu cầu gì không?”
“Giới thiệu sơ qua về bản thân cậu đi.”
Lữ Thiến mỉm cười thân thiết, ấn tượng đầu tiên của cô với Hàn Tiêu rất khá, cô thực sự thích ánh mắt của anh. Đó là một đôi mắt chán chường, nhìn như một thanh niên chỉ biết ăn không ngồi rồi, hoàn toàn không có chí tiến thủ, hẳn là sẽ không đòi hỏi mức lương cao.
“Hàn Tiêu, năm nay hai mươi mốt tuổi, tôi đến từ nơi khác, biết một số kiến thức cơ bản về máy móc kỹ thuật. Chị có thể gọi tôi là kỹ sư Hàn.”
Kỹ sư Hàn á? Lữ Thiến cảm thấy xưng hô thế này cứ là lạ.
“Đến từ nơi khác? Vậy là cậu không phải sinh viên của học viện Tây Đô à?”
Những tri thức thông dụng trong vũ trụ mà Hải Lam Tinh có được bao gồm tri thức huấn luyện siêu năng giả cơ bản, học viện Tây Đô là học viện chính thức của Tinh Long, những người học ở đây đều là thiên tài được lựa chọn từ khắp nơi trên cả nước, họ sẽ được học các kiến thức siêu năng của hệ võ đạo, hệ cơ giới, hệ dị năng một cách có hệ thống. Những người tốt nghiệp loại ưu thậm chí có thể được đảm nhận những chức vụ trọng yếu trong chính phủ, nơi đây có thể gọi là kho nhân tài cho quốc gia mai sau.
Nhưng trong vạn người cũng chưa chắc được một người sẽ trở thành siêu năng giả, dù có hoàn thành được hết các khóa huấn luyện đi nữa thì tỷ lệ này cũng cực thấp.
“Tôi mới chỉ học qua một chút lý luận máy móc cơ bản mà thôi.”
Hàn Tiêu là một người khiêm tốn, luôn ghi nhớ tám điều quang vinh và tám điều hổ thẹn.
“Đáng tiếc quá…”
Lữ Thiến tỏ vẻ tiếc nuối, nhưng cô lập tức nhận ra việc này thực thiếu tôn trọng với người khác nên vội vàng giải thích: “Xin lỗi, tôi không có ý gì đâu.”
“Không sao cả.”
“Tôi phải kiểm tra một chút, mặc dù tôi cần người giúp đấy, nhưng nếu kỹ thuật không đáp ứng được nhu cầu thì tôi sẽ không tuyển đâu…”
Cũng hợp tình hợp lý thôi, tất nhiên Hàn Tiêu không có ý kiến gì hết.
Lữ Thiến lấy ra một món đồ điện gia dụng đang bị trục trặc định để Hàn Tiêu sửa chữa, đúng lúc này, ông già lùn đang ngồi đánh cờ ngoài cửa bỗng lên tiếng: “Nhóc con, tại sao cậu lại muốn tới đây học việc thế?”
Vẻ mặt Lữ Thiến đầy khó hiểu, câu hỏi của ông nội đúng là kỳ lạ, tất nhiên là vì người ta muốn tìm việc làm nên mới đến rồi.
Hàn Tiêu quay lại nhìn ông Lữ, cũng là ông nội của Lữ Thiến, nói: “Cháu chỉ muốn tìm việc làm thôi ạ.”
Nghe xong, ông Lữ chẳng nói chẳng rằng liền đẩy bàn cờ ra, sau đó đứng dậy đi về phía anh.
“Tôi là chủ tiệm này, nếu qua được bài kiểm tra của tôi thì tôi mới đồng ý cho cậu ở lại.”
Ông Cao đang cầm quân cờ trắng chuẩn bị xếp thành hàng năm, thấy thế thì bất đắc dĩ thở dài: “Này, ông lại chơi ăn gian rồi.”
“Tôi còn có việc nghiêm túc phải làm đây.”
Ông Lữ chẳng hề đỏ mặt.
“Không biết xấu hổ.”
Ông lão kia bó tay, chẳng thể tiếp tục chơi cờ nữa, thôi thì đành đi sang xem cùng vậy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!