Siêu Thần Cơ Giới Sư
Chương 263: Gương mặt xa lạ
Cát bụi phiêu tán như sương mù vàng lợt, từng đợt ào tới, giống như lớp khăn mỏng bịt kín đất trời, đợi tới khi bụi đất rơi xuống hết thì tầm mắt mới trở nên rõ ràng.
Giữa cơn gió lớn, một bóng người gian nan bò dậy, nửa quỳ trên mặt đất.
Tí tách, tí tách…
Máu chảy dọc theo khóe miệng rơi xuống đất, thủ lĩnh bụm mặt, chậm rãi đứng lên.
Giờ phút này, bầu không khí như ngưng đọng, chiến trường trong nháy mắt yên tĩnh một cách quỷ dị, bất kể địch ta, ánh mắt ai cũng không tự chủ nhìn sang phía đó.
Thủ lĩnh của tổ chức Manh Nha, luôn luôn đeo một tấm mặt nạ kim loại màu đen, thân phận vô cùng bí ẩn, gần như không có ai từng thấy bộ mặt thật của gã.
Có thể thống lĩnh một thế lực khổng lồ thế này chắc hẳn phải là một nhân vật tầm cỡ, tổ chức tình báo của các quốc gia đã có rất nhiều phỏng đoán về thân phận của gã, Manh Nha được thành lập trong cuộc chiến của thời đại cũ, theo suy đoán có khả năng nhất thì thủ lĩnh là một cường giả thời đại cũ thay hình đổi dạng.
Hàn Tiêu cũng nín thở nhìn sang, kiếp trước, tới tận khi Manh Nha biến mất trong dòng chảy lịch sử mà game thủ cũng không thể tìm ra thân phận của thủ lĩnh, thế nên anh cũng không rõ lai lịch thật sự của người này.
Thủ lĩnh buông tay, để lộ trước mặt mọi người một khuôn mặt giăng kín sẹo vô cùng đáng sợ, tựa như bên dưới da đang có vô số con rết lúc nhúc bò, hình dạng của những vết sẹo này không theo một quy tắc nào, giống như tạo thành do bị dã thú cắn xé vậy.
Đây là một gương mặt hoàn toàn xa lạ.
Khuôn mặt dù vô cùng thê thảm những vẫn có thể phân biệt được, Hàn Tiêu đảm bảo mình chưa từng thấy khuôn mặt này trong các hồ sơ tình báo của Mạng Ngầm, anh nhìn sang cường giả sáu nước và nhóm người Bennett, ai cũng tỏ ra ngỡ ngàng.
Không một ai nhận ra thủ lĩnh.
Bennett cau mày, ông là truyền kỳ của thời đại trước, cường giả năm đó ông đều có ấn tượng, dù là những người đã chết trận hoặc chết già ông vẫn nhớ rõ như in, thế nhưng ông lại không có bất cứ ấn tượng nào với khuôn mặt của thủ lĩnh, thế này chỉ có ba khả năng.
Một là năm đó thủ lĩnh cũng đeo mặt nạ hoạt động, hai là gã sửa mặt, ba thì, có thể do trước đây gã không phải cường giả có tiếng, vẫn luôn ẩn giấu mình.
Mặt thật đã lộ nhưng thủ lĩnh vẫn bình tĩnh, tựa hồ cũng không quá để ý.
“Không ai nhận ra gã à? Thế chẳng lẽ gã đeo mặt nạ vì sợ bản mặt này làm ảnh hưởng sĩ khí hả?” Hàn Tiêu nhướng mày, diện mạo của thủ lĩnh xấu tới mức có thể dọa người ta phát khóc, nếu không đeo mặt nạ sợ là sẽ tự mang vòng hào quang DEBUFF “-20 sĩ khí quân đội bạn” mất.
Chiến đấu còn chưa kết thúc, vứt nghi hoặc sang một bên, còn ba mươi giây trước khi Python – cải tiến ngừng hoạt động nên Hàn Tiêu không chậm trễ nữa, anh kéo búa tạ chạy như bay, dựa theo quán tính vứt cây búa động lực trên tay văng ra xa.
Phanh phanh ầm!
Nắm tay với khí diễm quấn quanh và búa tạ va chạm kịch liệt, tiếng trầm đục như đánh vào bàn sắt không ngừng vang vọng.
Ánh mắt thủ lĩnh cực sắc bén, đoán được áo giáp của Hàn Tiêu trên bờ vực tan vỡ rồi, không có khả năng duy trì liên tục. Nếu không có áo giáp và trang bị thì cơ giới sư chỉ là con hổ không có răng nanh và móng vuốt.
Kéo dài.
Gã chuyển thành phòng ngự, để mặc búa tạ của Hàn Tiêu tha hồ thể hiện, đánh xuống như cuồng phong, cơ thể cứng rắn của gã có thể chống chịu hết.
Cơ thể trải qua muôn rèn vạn luyện và búa tạ kim loại cứng rắn liên tục va chạm, gió lớn thổi tung cát vàng thành từng đợt sóng!
Bùm bùm!
Ba mươi giây kết thúc, Python – cải tiến vang lên âm thanh bất ổn, từng linh kiện và module như cánh hoa tan tác, rơi rụng đầy đất.
Bộ áo giáp vỡ tan.
Hàn Tiêu lộ ra bản thể.
“Gừ!!”
Thủ lĩnh gầm lên, trạng thái phòng thủ trong chớp mắt biến thành điên cuồng tấn công, lực lượng tích tụ toàn bộ bộc phát, một chưởng vỗ vào bụng Hàn Tiêu, dùng hẳn kỹ năng phá giáp, kình lực tiến thẳng vào nội tạng.
Phanh! Rầm!
Một đòn kia tạo thành hai tiếng động, bàn tay đánh trúng cơ thể Hàn Tiêu phát ra tiếng động đầu tiên, sau đó kình lực xuyên qua cơ thể Hàn Tiêu, tạo thành sóng xung kích sau lưng anh, tiếng động như đạn pháo nổ mạnh, đánh thẳng màng tai mọi người, decibel so với tiếng đầu còn lớn gấp mười lần, cát vàng phía sau Hàn Tiêu bị dư âm khuếch tán phá thành hố to ba góc, từ sâu tới cạn.
Thanh thế to lớn, nhưng cơ thể Hàn Tiêu chỉ khẽ rung lên, nửa bước không lùi, vẫn còn đứng vững.
“Mày làm thế nào!” Thủ lĩnh kinh hãi, không thể ngờ nổi.
Một cơ giới sư sao có thể dùng cơ thể chống đỡ nắm đấm của gã chứ.
Bóng râm trước mắt, búa tạ lần thứ hai nện xuống, thủ lĩnh giơ tay đón đỡ, xương tay đau nhức, cả người nặng trĩu, hai chân lún vào trong cát tới tận đầu gối, như một chiếc đinh bị nhấn xuống.
Ảnh ngược trong con ngươi của gã là một bóng dáng toàn thân phun trào sức lực, độ nồng đậm thậm chí còn vượt qua cả võ đạo giả như gã!
“Đây… Tại sao…” Thủ lĩnh nghiến răng gằn lên, đột nhiên gã nghĩ tới điều gì đó, mặt mũi biến sắc: “Lẽ nào mày đột phá giới hạn kia rồi?!”
Cách hai mươi cấp thăng cấp một lần, với NPC không có bảng thông tin mà nói chính là bình cảnh rất lớn, không thể thông qua nhiệm vụ để đột phá giới hạn một cách đơn giản mà chỉ có thể dựa vào tu luyện khắc khổ và cả vận may.
Trong giới cường giả đứng đầu Hải Lam Tinh, không hề có tin tức ai đã đột phá giới hạn cả, cấp độ cao hơn tựa như một khe trời khó lòng với tới.
Thế nhưng đột phá gã vô cùng ước ao lại đột ngột xuất hiện trên người không hề có hy vọng nhất, còn cố tình xảy ra trong thời điểm không phù hợp thế này.
Lẽ nào đây chính là… vận mệnh ư?
Hai từ này không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu gã, không có cách nào kiểm soát được.
“Ăn món búa tạ bay loạn của ta đây!” Hàn Tiêu thuận miệng hô tên một chiêu thức, búa tạ nện thẳng xuống.
Python – cải tiến đã hỏng, Hàn Tiêu không còn áo giáp tăng phúc thuộc tính, đạn dược cho súng bắn tỉa cũng đã dùng hết, trên tay anh chỉ còn búa động lực mới mượn được, tình hình có vẻ không mấy lạc quan, thế nhưng sự thật hoàn toàn ngược lại. Thuộc tính sức mạnh, nhanh nhẹn lẫn sức chịu đựng khi anh lên Level 70 đã tương đương với nhân vật võ đạo giả Level 60 cấp Boss như thủ lĩnh, mà lúc này thủ lĩnh đã không còn ở trạng thái đỉnh cao, HP bị mài xuống chỉ còn 37%.
Một khi HP xuống quá thấp thì các trạng thái tiêu cực cũng sẽ thi nhau tìm tới, sức chiến đấu cũng sẽ vì bị thương mà giảm xuống, chênh lệch của hai người không vì Python – cải tiến bị hỏng mà giảm nhiều, Hàn Tiêu vẫn có thể một tay diệt Boss, bình an cứu thế giới, đánh bại thủ lĩnh hiện giờ.
Thủ lĩnh thất vọng, lại thêm trạng thái đã rất kém, đương nhiên không còn sức phản đòn, bị đánh tới liên tục lùi lại, máu tươi điên cuồng phun trào.
Bên kia, cường giả sáu nước đều mắt tròn mắt dẹt nhìn cảnh này.
Trong ấn tượng của họ, nếu có người có thể đánh bại thủ lĩnh thì nhất định chính là Bennett, tất cả đều không ngờ người đó lại là Hàn Tiêu.
Bennett được họ công nhận là chiến lực cực mạnh, cũng chỉ có thủ lĩnh mới ngang sức ngang tài với ông, Hàn Tiêu lại có thể đánh lùi thủ lĩnh, thậm chí cũng không phải lưỡng bại câu thương, ngoại trừ mất một bộ áo giáp chiến đấu thì trên người gần như không có vết thương nào.
Họ đều nhìn thấy quá trình Hàn Tiêu đánh bại thủ lĩnh, không phải đánh lén, cũng không phải ám sát, mà là đường đường chính chính cứng đối cứng, điều này có nghĩa Hàn Tiêu còn mạnh hơn cả Bennett, hơn nữa còn mạnh hơn hẳn một bậc.
Mà Bennett là ai chứ? Ông là người mạnh số một thế giới do tất cả các thế lực công nhận.
Biểu hiện của Hàn Tiêu đã có thể xóa bỏ hai từ “số một” rồi.
Anh mới là chiến lực mạnh nhất của phe bên này… Không đúng, anh thậm chí là siêu năng giả mạnh nhất toàn thế giới!
Cục diện giằng co bị phá vỡ, Hàn Tiêu khiến toàn trường kinh hãi!
Tính cách Danina thẳng tuột lại nóng nảy như dị năng Bạo Viêm của mình, cô ta hoảng hốt đến mức suýt nữa đã nện bóng lửa vào người Bennett, bất ngờ lên tiếng: “Anh… anh ta mạnh thế cơ à? Nếu vậy còn cần chúng ta tiếp viện làm gì?”
“Cảm giác này… Đúng rồi, anh ta đột phá giới hạn đó!” Mắt Đường Đường sáng bừng, cậu ta thốt lên trong kinh ngạc.
Cảm xúc khiếp sợ, hâm mộ đều xuất hiện trên mặt mọi người.
Thấy lãnh đạo bị ăn đòn, sĩ khí quân Manh Nha đổ nhào, phối hợp dần lỏng lẻo.
Phanh!
Lại một búa nện xuống ngực, thủ lĩnh hộc máu, văng cả lên người Hàn Tiêu, bỗng nhiên gã há mồm, để lộ răng nanh đầy máu rồi hét lên một tiếng thật to.
Khí diễm màu đen ủ rũ lần thứ hai bừng lên, trào dâng như lửa.
Hàn Tiêu còn tưởng gã định tung chiêu gì nữa, búa tạ nâng lên, chuẩn bị đỡ đòn.
Nhưng giây tiếp theo, thủ lĩnh bất ngờ xoay người, gắng gượng tụ khí diễm phía sau, hóa thành lực nâng lên, trốn thoát nhanh như đạn, chạy bật ra ngoài hơn hai trăm mét, tiến vào trận địa quân mình. Sau đó khí diễm tán đi, toàn thân mất sạch sức lực, ngã sấp xuống sa mạc, máu tươi không ngừng trào ra từ cả miệng lẫn mũi.
Vết thương nghiêm trọng, thật sự không thể chịu nổi búa tạ bay loạn của Hàn Tiêu nữa, dù thủ lĩnh có phẫn nộ tới đâu cũng chỉ đành tạm thời rời khỏi nơi đầu sóng ngọn gió.
“Gã bỏ chạy thì chẳng khác nào đã nhận thua!” Tinh thần Hàn Tiêu rung lên, vội vàng xem thông tin chiến đấu.
Lượng máu của Thủ lĩnh chỉ còn 14%, rơi vào trạng thái suy yếu do bị thương cực nặng.
Hiệu suất phát ra vẫn đủ 60%.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!