Siêu Thần Cơ Giới Sư - Chương 276: Thùng máy móc của Hắc U Linh (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
8


Siêu Thần Cơ Giới Sư


Chương 276: Thùng máy móc của Hắc U Linh (1)


Editor: Nguyetmai

Đấu trường là sức hấp dẫn của “chủ thành”, thông qua game thủ truyền miệng mới có thể làm cho càng nhiều người mới nghe danh mà tới, mang đến lượng người khổng lồ, các khách mới, đây chính là lợi ích thực sự mà Hàn Tiêu muốn có.

Thật ra, Hàn đại kỹ sư còn có không ít ý tưởng, ví dụ như tỷ lệ đặt cược được thiết lập khi phiên giao dịch chính thức bắt đầu, điểm tích lũy của đấu trường giống như định chế đẳng cấp PK hoặc thang trời của “Sky island and maiden”, cả hai đều có thể thu hút game thủ, thế nhưng sau khi suy xét, Hàn Tiêu đành bỏ qua vì hai việc này không dễ làm, nó thuộc về quyền chính thức thiết lập mới của trò chơi, anh là một “NPC”, nếu làm thì anh cảm thấy sẽ có tai họa ngầm cũng như gây ra ảnh hưởng trái chiều.

Quan trọng nhất là cái “chính thức” này của anh nếu dùng để thưởng thì các phòng làm việc và diễn viên có ở khắp mọi nơi có thể làm anh phá sản! Hàn đại kỹ sư sẽ không mắc lừa, dù sao nghề của anh kiếp trước cũng có phần này.

Mặc dù anh đang cạo lông dê trên game thủ nhưng nghiêm túc mà nói thì đây là việc đôi bên cùng có lợi, làm theo nhu cầu. Đứng ở vị trí trung gian, đơn thuần cung cấp sân bãi và công chứng, để mặc cho game thủ tự phát huy sẽ là lập trường an toàn nhất và thoải mái nhất với Hàn Tiêu, còn có thể giải thích là vì “Hướng dẫn Dị Nhân phát tiết tinh lực dư thừa một cách chính xác”.

Chờ tới khi vị trí của chủ thành đã vững chắc, mỗi ngày ra vào một lượng lớn game thủ rồi thì bước tiếp theo trong kế hoạch của Hàn Tiêu chính là bất động sản vạn ác!

Hàn Tiêu là người chịu trách nhiệm ở đây, ngoại trừ việc khu tị nạn là nơi che chở các nạn dân ra thì những vùng đất trống đang chờ được xây dựng của chỗ này đều là những bát vàng của anh!

Kẻ coi tiền như rác… À, khách hàng lớn dĩ nhiên chính là những công hội lớn đồng ý đặt mua rồi.

“Ôi, kinh doanh…”

Nhìn qua quảng trường nhốn nháo toàn người, Hàn Tiêu gật đầu cảm khái.

Hoàng Dự phục.

Hắn vốn cho rằng đấu trường là thứ lãng phí tài nguyên nhưng sau hơn chục ngày quan sát, hắn dần nhận ra những lợi ích tiềm ẩn của nơi đây, Hoàng Dự không hiểu được những toan tính trường kỳ và cao xa của Hàn Tiêu, cũng không hiểu được bản chất của game thủ, thế nhưng khi làm bảng báo cáo kinh doanh, hắn đã nhận ra phí cho Dị Nhân thuê đấu trường đã vượt xa phí tổn, về lâu về dài, sớm muộn gì cũng có thể thu lại vốn, sau đó là lãi ròng, mà đây chỉ là một trong những lợi ích mà thôi.

Dị Nhân là lực lượng chủ yếu trong việc xây dựng khu tị nạn, thế nhưng hành tung của họ rất kỳ quái và khó quản lý, Hoàng Dự không muốn họ tiếp xúc nhiều với dân chạy nạn nên đã phân chia khu vực hoạt động riêng cho Dị Nhân. Thế nhưng Dị Nhân vẫn cứ liên tục tìm tới dân chạy nạn, mặc dù xuất phát điểm của họ là giúp đỡ (làm nhiệm vụ), nhưng điều đó cũng làm cho chính sách quản lý của Hoàng Dự mất đi hiệu lực. Sau khi đấu trường xây xong, Dị Nhân chủ động coi đấu trường thành khu vực trung tâm cho các hoạt động, quảng trường và đấu trường trở thành khu của “cộng đồng Dị Nhân” giúp Hoàng Dự giảm bớt sức quản lý, khu tị nạn cũng trật tự hơn nhiều.

Bây giờ, Hoàng Dự đang trong phòng làm việc, vui vẻ nịnh nọt Hàn Tiêu, tán tụng sự anh minh thần võ của anh, ca ngợi anh nhìn xa trông rộng, đủ các loại từ ngữ buồn nôn lần lượt nhảy nhót ra khỏi bờ môi đóng mở liên tục của hắn, nhảy vào trong tai Hàn Tiêu làm anh rợn người đến nổi hết cả da gà.

Khó khăn lắm mới đuổi được Hoàng Dự đi, Hàn Tiêu tiếp tục suy nghĩ về kế hoạch tiếp theo cho chủ thành game thủ, tác dụng của đấu trường sẽ còn thể hiện nhiều trong tương lai nhưng anh chưa hài lòng với việc đó.

“Đấu trường là một nhân tố để xây dựng sức hấp dẫn của chủ thành, còn một biện pháp nữa chính là tổ chức một số hoạt động định kỳ. Ngoài các hoạt động đặc biệt của trò chơi vào dịp lễ tết, mình muốn thu hút game thủ làm hoạt động thì phải để họ thấy được những lợi ích thiết thực mới được.”

Hàn Tiêu dùng ngón tay gõ lên bàn, trầm ngâm nửa ngày, anh bỗng nảy ra một ý tưởng.

Mặt trăng lặn, mặt trời mọc lên, buổi sớm ở hoang nguyên Worcester, trong sương mù có lẫn cả cát bụi khiến người ta cảm thấy vừa ẩm ướt vừa khó chịu, thế nhưng bốn phía khu tị nạn lại rất sạch sẽ, mát mẻ khoan khoái, tầng bụi mù kia như đã bị chặn ở bên ngoài vậy. Khu tị nạn đã dần thành hình, có máy lọc không khí loại cực lớn, bên trong cũng chú trọng phòng ô nhiễm phóng xạ và cam đoan chất lượng không khí.

Game thủ cũng góp một viên gạch trong việc xây dựng khu tị nạn, trên tường phòng hộ bằng cốt thép, một đám game thủ đang hàn khiến tia lửa bắn tung tóe, công việc này vừa nguy hiểm lại vừa nhàm chán, bọn họ đang lảo đảo giẫm trên các giàn giáo.

“Cẩn thận một chút kẻo ngã.” Một người vừa nói xong thì người bên cạnh đã trượt chân, tầm mắt của mọi người yên lặng di chuyển theo bóng dáng người kia ngã xuống, tiếng “A” cũng kéo càng lúc càng dài.

Tường phòng hộ cao ngất, nó là nhiệm vụ nguy hiểm nhất trong các nhiệm vụ xây dựng, thỉnh thoảng sẽ có game thủ ngã xuống, chết bất ngờ.

“Đã bảo là cẩn thận rồi mà.”

Trên một giàn giáo khác, một game thủ có ID là Nửa Điếu Thuốc Cô Đơn không cam lòng nói: “Mẹ nó, các nhiệm vụ xây dựng an toàn, đơn giản, có thưởng cao đều đã bị các công hội lớn chia nhau rồi, những game thủ bình thường như chúng ta chỉ có thể làm mấy nhiệm vụ giá thấp thôi.”

Ở đâu có người ở đó có giang hồ, nhiệm vụ xây dựng khu tị nạn có rất nhiều loại, các loại nhiệm vụ đơn giản và hậu hĩnh đã bị các công hội chiếm hết, đại đa số các game thủ đơn độc chỉ có thể lấy được những nhiệm vụ thừa lại, chủ yếu bọn họ là game thủ giải trí, không quan tâm lắm tới việc này, thế nhưng cũng có một số game thủ tích cực lại khác.

Nửa Điếu Thuốc Cô Đơn vẫn không cam tâm, y líu lo không dứt: “Những công hội lớn kia chiếm hết cả tài nguyên, bọn họ lại giàu có dư dả, chúng ta thua ngay từ điểm xuất phát rồi, về sau còn đánh đấm thế nào?”

Có người bên cạnh cười nói: “Chơi game thôi mà, đừng để bụng quá.”

“Chơi game là phải mạnh nhất, tốt nhất, không thì chơi làm gì?” Nửa Điếu Thuốc Cô Đơn phản bác, y khinh chế nhạo: “Là do mấy người toàn cá muối, hoàn toàn không có chí tiến thủ.”

“Nếu đã hâm mộ người ta như vậy thì vào công hội chẳng hơn à?”

“Hừ, chỉ có kẻ yếu mới phải hợp lại, độc hành mới là phong cách của kẻ mạnh.”

Nửa Điếu Thuốc Cô Đơn ra vẻ khinh thường, y sẽ không nói ra kinh nghiệm xin vào công hội rồi bị từ chối thê thảm của mình đâu.

Bọn họ đứng từ trên cao nhìn xuống, phát hiện ra trên quảng trường của khu tị nạn, những game thủ nhỏ như kiến đang nhao nhao tụ tập thành từng vòng người, đây là hiện tượng đại diện cho việc Hàn Tiêu xuất hiện, kênh khu vực bỗng nhiên có tin tức từ những game thủ khác, có vẻ như Hắc U Linh đã ra chức năng mới, bọn họ đang kêu gọi bạn bè. Những người đang xây tường phòng hộ vội vàng bỏ hết công việc đang làm, mau chóng xuống đất rồi chạy tới chỗ Hắc U Linh. Có kẻ còn nôn nóng nhảy xuống, ngã bộp một phát chết tươi rồi hồi sinh ở quảng trường, như vậy đỡ tốn thời gian đi đường.

Nửa Điếu Thuốc Cô Đơn chạy tới quảng trường là lúc nơi đây đã đông đúc đến độ một giọt nước cũng không lọt qua được. Hàn Tiêu đứng ở một góc quảng trường, phía sau anh là một chiếc xe tải cỡ lớn, Nửa Điếu Thuốc Cô Đơn cũng giống những game thủ khác, nghển cổ nhìn lên.

Thấy đám người hối hả, Hàn Tiêu tằng hắng mấy cái rồi cất cao giọng: “Gần đây trong nhà kho của tôi tồn đọng khá nhiều hàng hóa cần phải xử lý, đã đầy hết cả thùng đựng hàng rồi. Nếu như có người muốn mua sắm, tôi sẽ bán giá thấp.”

Đám người trên quảng trường ngơ ngác nhìn nhau.

Thùng đựng hàng là thế nào? Không hiểu lắm.

Nếu là hàng tồn đọng thì còn ai muốn mua?

“Tôi muốn mười thùng.” Bích Không Du Du lập tức nói.

Dựa vào ý nghĩ đồ từ tay Hắc U Linh sẽ đều là tinh phẩm, Bích Không Du Du đồng ý là người đầu tiên thử, mặc kệ là chức năng mới gì, cứ thử là biết thôi.

“Một thùng giá ba nghìn Hải Lam tệ.”

“Đắt thế cơ à?!” Bích Không Du Du giật nảy mình nhưng vẫn cắn răng mua. Tiền trên người y đã bị vét sạch, mặc dù là hội trưởng nhưng nguồn tài chính của công hội không phải thứ y có thể tùy tiện mang theo, tất cả chỗ này là tài sản cá nhân của y.

Cầm tiền, Hàn Tiêu lấy ra mười thùng từ trên xe tải, Bích Không Du Du lập tức mở chín thùng ra, mặt y đen sì, trong thùng toàn là những linh kiện vỡ vụn cùng với nguyên vật liệu máy móc giá rẻ. Đám game thủ bên cạnh thấy thế thì nhao nhao lắc đầu.

“Đây mà gọi là hàng hóa à, gọi là rác thải tồn đọng còn được, mấy thứ vớ vẩn này mà đưa cho tôi, tôi còn ngại tốn diện tích.”

“Đồ đần mới mua thứ này.”

Bích Không Du Du nghe vậy thì quay đầu lại, hung dữ trừng mắt, y phiền muộn mở ra thùng cuối cùng và hoàn toàn không mang theo bất cứ hy vọng gì, thế nhưng khi nắp thùng vừa mở ra, mắt Bích Không Du Du lập tức chăm chú, ngơ ngác nhìn thứ bên trong.

Một con dao gấp đang lẳng lặng nằm trong đó.

Trong tầm mắt y, tên của dao gấp rõ ràng có màu tím!

Đây là một trang bị tím!

Đám người thấy nét mặt của y thì sinh lòng hiếu kỳ, họ nhón chân lên, sau khi thấy rõ thì cũng thi nhau hít sâu.

Tiếng hô như gợn sóng dần khuếch tán ra ngoài.

Cho tới bây giờ, game thủ vẫn chưa bao giờ thấy được trang bị tím, đây chính là thứ đầu tiên xuất hiện trước mắt họ!

Bích Không Du Du há hốc miệng, y nhìn mười cái thùng trước mặt rồi bỗng cảm thấy một cảm giác quen thuộc, y lập tức phản ứng lại ngay.

“Từ từ! Cách chơi này… Mẹ nó, chẳng phải chính là mở rương báu à?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN