Siêu Thần Cơ Giới Sư
Chương 283: Bất đồng
Editor: Nguyetmai
Căn cứ tổng bộ thật tĩnh lặng, trông nó chẳng khác nào một dãy núi đen bị bao phủ bởi sự yên ắng như tờ, khắp nơi là những xe chở hàng không người bị vứt bỏ chỏng chơ, mùi xăng dầu và khói lửa quện vào nhau tạo thành một thứ hương vị rất gay mũi. Sau khe hở từ những chiếc cửa sổ của các tòa nhà là vô số những đôi mắt đờ đẫn và mê mang, tất cả những chiến sĩ còn sống sót đang trốn trong đó. Bầu không khí sầu thảm bao trùm khắp nơi.
Mặc dù đã không còn nhìn thấy quân đội bao vây của sáu nước từ phía đường chân trời nhưng ai ở đây cũng biết có vô số tên lửa đạn đạo đang nhắm thẳng vào khu căn cứ, lúc nào chúng cũng có thể dội xuống đầu họ, biến nơi này thành biển lửa, đốt cháy tất cả, thiêu rụi tất cả.
Không một ai biết được vận mệnh tương lai sẽ ra sao.
Tất cả đều sẽ được quyết định bằng biện pháp cuối cùng của Manh Nha, đầu hàng có lẽ sẽ mang lại một tia hy vọng mong manh.
Dù sao không phải ai cũng là kẻ thấy chết không sờn.
Trong phòng điều khiển nằm sâu dưới lòng đất của tổng bộ, một màn hình lớn đang thể hiện cục diện lúc này, màu lam chính là tổng bộ Manh Nha đang lẻ loi trơ trọi, còn màu đỏ của sáu nước đã trải rộng khắp lục địa Andia. Manh Nha giờ đây đã cùng đường mạt lộ.
Thủ lĩnh đeo mặt nạ đang chắp tay đứng đầu tiên, gã lặng yên nhìn lên màn hình, đám cao tầng đứng sau yên lặng trao đổi với nhau bằng ánh mắt, không một ai nói chuyện, không khí tĩnh lặng đến mức quái dị.
“Ngài có dự tính gì không?” Một cao tầng do dự hỏi ra.
Thủ lĩnh nhắm mắt, chờ tới khi đám người sốt ruột, gã mới khàn giọng đáp: “Bắn hết đạn hạt nhân ra đi.”
Tất cả các cao tầng đều kinh hoảng, một kẻ đầu trọc, cũng là một cao tầng quyền cao chức trọng đã không kìm nén được mà nói: “Sáu nước đã vây kín chúng ta rồi, đồng quy vu tận là chuyện bất khả thi, đây rõ ràng là hành động mang tính tự sát!”
“Vậy thì sao, anh muốn vẫy đuôi mừng chủ với sáu nước à?” Giọng điệu của thủ lĩnh vẫn không hề dao động: “Đừng quên Manh Nha được thành lập là vì cái gì, không có bại, chỉ có vong.”
Các vị cao tầng ở đây đều là những kẻ vong quốc, họ căm thù sáu nước đến tận xương tủy, thế nhưng không phải tất cả bọn họ đều có thể vững vàng khi đối mặt với cái chết, huống hồ theo ý nghĩ của bọn họ, việc chịu chết là hoàn toàn uổng công, dù cho lời hứa không giết nếu ra đầu hàng của sáu nước là một thứ không đáng tin, nhưng dù sao một cơ hội mong manh cũng còn hơn là tuyệt vọng.
“Tôi không đồng ý!” Cao tầng đầu trọc đứng ra quát.
Thủ lĩnh quay lại, ánh mắt nham hiểm lướt qua từng gương mặt ở đây, thản nhiên hỏi: “Là anh, hay là tất cả?”
Các vị cao tầng đã không còn dám đáp lời, một số ít người cúi đầu, nhưng tất cả đều dùng im lặng để làm câu trả lời.
Vào giờ khắc mặt đối mặt với tử vong, giữa thủ lĩnh và các cao tầng đã xuất hiện sự bất đồng, cũng giống như giữa đôi bên đã có một khoảng cách lớn.
“Nếu như ta kiên quyết làm thế thì sao?” Thủ lĩnh bình tĩnh hỏi.
Cao tầng đầu trọc trầm giọng đáp: “Muốn khởi động đầu đạn hạt nhân thì cần có hai chìa khóa được chế tạo đặc biệt, quyền hạn của hệ thống, vân tay và mống mắt của ngài. Quyền hạn thì ngài có, thế nhưng chìa khóa ngài lại chỉ giữ một chiếc, một chiếc khác đang tạm thời nằm trong tay phó thủ lĩnh, mà phó thủ lĩnh thì đứng về phía chúng tôi.”
Thủ lĩnh lia mắt nhìn quanh một lượt: “Hắn đâu?”
“Tất nhiên là không ở đây, chúng tôi sẽ không để ngài có bất cứ cơ hội nào đâu.”
Thủ lĩnh lắc đầu: “Xem ra các người đã tự ra quyết định từ sớm rồi.”
“Đừng liều lĩnh, chúng ta còn có cơ hội đông sơn tái khởi, không cần phải chịu chết oan uổng như thế…”
Cao tầng đầu trọc cố gắng thuyết phục nhưng vừa mới nói vài câu thì người này đã khựng lại rồi trợn trừng mắt kinh hoàng. Hóa ra, trong lúc y đang nói thì thủ lĩnh đã chậm rãi rút từ trong túi ra hai chiếc chìa khóa để kích hoạt đạn hạt nhân, bao gồm cả chiếc chìa khóa vốn nên thuộc về phó thủ lĩnh.
“Ông, làm sao ông có…”
“Trời ơi, mau đặt xuống đi!”
“Tại sao chìa khóa lại ở chỗ ông được?!”
Sắc mặt của các vị cao tầng ở đây đều thay đổi, họ nói năng lộn xộn, mọi thứ rối loạn cả lên.
Thủ lĩnh nắm chìa khóa, im lặng không đáp.
“Giao chìa khóa ra đây, chúng tôi không thể để ông muốn làm gì thì làm được.”
Cao tầng đầu trọc đã cố hết sức để cho cơ mặt của mình không lộ ra vẻ kinh sợ và bối rối, giọng y run run, một bàn tay sau lưng thì lặng lẽ ra hiệu.
Thủ lĩnh lắc đầu, gã hờ hững nhìn đám người rồi thản nhiên lên tiếng: “Mega, vào năm ngày trước, mi đã tự mình liên hệ với Hồng Phong; Doromend, Ordifen và mi đã đạt được một số ước định nhỏ; Rinu, Thụy Lam đã đồng ý bảo hộ cho mi…”
Gã điểm danh một mạch phần lớn những người đang ngồi đây, nhìn sắc mặt của bọn họ, gã chậm rãi nói tiếp: “Kết cục của các người sau khi đầu hàng tất sẽ khác so với những chiến sĩ Manh Nha bình thường, cho nên không cần phải ra vẻ hiên ngang lẫm liệt, các người muốn làm gì thì làm đi.”
Vẻ mặt của các vị cao tầng đều khó đoán, thật ra đó là nỗi sợ hãi bị nhìn thấu đang dâng lên từ tận đáy lòng.
Thủ lĩnh trước kia dù khiến người ta sợ hãi tuy nhiên bọn họ còn có thể phỏng đoán được ý gã, nhưng từ sau khi tình hình chiến đấu ngày một tệ hơn thì thủ lĩnh đã ngày càng khó dò, không ai có thể biết gã đang nghĩ gì… Nói đúng ra là từ sau khi Số 0 chạy khỏi vòng vây, thủ lĩnh đã thay đổi.
Dường như gã đã biến thành một đầm lầy sâu không nhìn thấu, quân đội liên tục bại lui, gã lại vẫn cứ bình thản, dường như tuyệt cảnh cũng không thể khiến cho gã dấy lên chút căm phẫn nào.
Cánh cửa lớn mở ra, mười mấy cán bộ chấp hành bước vào, họ yên lặng bao vây thủ lĩnh, các vị cao tầng đều lùi lại phía sau.
Các cán bộ chấp hành này đều là người của đám cao tầng, từ khi khai chiến tới nay, lực lượng cán bộ chấp hành của Manh Nha đã tử thương thảm trọng, thế nhưng các cao tầng vẫn có ý thức phải bảo vệ lực lượng chính của mình. Trong một thế lực lớn, ai cũng có những toán tính và lực lượng của riêng mình, sức mạnh của Manh Nha đến từ cừu hận chứ không phải là lòng trung thành với một ai đó.
Đám người không nói gì thêm, cao tầng đầu trọc nháy mắt ra hiệu, các cán bộ chấp hành bắt đầu hành động, đủ loại dị năng và khí diễm sáng lên liên tục.
Trong ánh sáng sặc sỡ luân phiên, thủ lĩnh thở dài.
“Để ta đưa các người đi gặp phó thủ lĩnh vậy.”
…
Ở trận địa liên hợp cách tổng bộ rất xa, đông đảo bộ đội vũ trang đã sẵn sàng chờ lệnh, dàn máy bay chiến đấu được trang bị đầy đạn đạo đang quanh quẩn trên không, tiếng động cơ vang lên, sóng âm và chấn động quét qua làm lều vải và những chiếc xe bọc thép dưới mặt đất run run.
Những chiếc xe bọc thép luôn trong trạng thái chờ, chúng có thể sẵn sàng bắn bất cứ lúc nào, các vệ tinh và phương tiện thăm dò chú ý tình hình giếng tên lửa đạn đạo của tổng bộ và tình hình trên không từng giờ từng phút, một khi có bất cứ thứ gì màu đen bay lên trời, chúng có thể chặn nó ngay lập tức, làm cho nó nổ tung trên không rồi sử dụng biện pháp cuối cùng, trút xuống tất cả đạn đạo của mình để khiến cho tổng bộ của Manh Nha biến thành một vùng đất chết.
Trong phòng hội nghị tác chiến, các sĩ quan đại biểu của sáu nước tập hợp, lo lắng chờ đợi.
“Cách thời gian được đề cập trong tối hậu thư bảy giờ ba mươi hai phút năm mươi hai phẩy một giây, Manh Nha vẫn chưa trả lời.” Sĩ quan Hồng Phong liên tục nhìn lên đồng hồ.
“Tôi cảm thấy gã đang kéo dài thời gian trong thông điệp, để cho Manh Nha tiếp tục cân nhắc, đừng hành động vội vàng.” Đại biểu của Ordifen nói.
Không một ai để ý đến hắn.
Gương mặt sĩ quan Thụy Lam lạnh tanh, y nói: “Chúng tôi đã tự mình liên hệ với bốn cao tầng của Manh Nha, tin tức lần trước truyền về là bọn họ đang thử thuyết phục thủ lĩnh.”
Những quốc gia khác thầm gật gù, bọn họ cũng hành động tương tự, trước mặt tuyệt cảnh thế này, có không ít cao tầng của Manh Nha thức thời đồng ý giao dịch để đổi lấy an toàn.
Điều kiện của sáu nước tất nhiên là yêu cầu Manh Nha đầu hàng, để các con tin được sống sót, đây chính là kết quả tốt nhất.
“Thời gian từ khi liên lạc tới nay cũng đã qua một giờ hai mươi phút, bây giờ vẫn chưa có tin tức mới nào được truyền tới.”
“Tiếp tục chờ đi, chúng ta có thời gian.”
Sĩ quan các nước câu được câu không thảo luận với nhau, tình hình trước mắt là như thế, bọn họ đã đứng ở thế bất bại và cho Manh Nha lựa chọn, việc họ có thể làm chỉ là chờ đợi nữa mà thôi.
Sĩ quan Hải Hạ trầm ngâm: “Thủ lĩnh của Manh Nha đến cùng là hạng người gì? Căn cứ vào tình báo của Mạng Ngầm thì thủ lĩnh Manh Nha đến từ Golan, một đất nước đã diệt vong, tổ chức tiền thân của Manh Nha là Minh Mạc Khắc, chúng ta đã xem tất cả hồ sơ nhưng hoàn toàn không tra được thân phận chính xác của người này là gì…”
Bennett đã giao những tin tình báo mà Hannes điều tra được cho sáu nước, ông cho rằng với thế lực của họ, họ sẽ có thể tra ra chi tiết hơn nữa. Thế nhưng chính sáu nước cũng bó tay với chuyện này, thủ lĩnh Manh Nha cứ như một bóng ma không có quá khứ, cả một núi hồ sơ và tài liệu lịch sử cũng không có bất cứ ghi chép nào về gã. Vậy nên, những gì Hannes điều tra được đã là toàn bộ thông tin rồi.
“Chẳng phải Golan bị Thụy Lam nhà các anh tiêu diệt à? Các anh có tài liệu gì không?” Sĩ quan Tinh Long hỏi.
Sĩ quan Thụy Lam lắc đầu: “Chúng tôi còn điều tra cả danh sách những người thường đã bị xử tử ở Golan năm đó mà không thấy có bất cứ ai phù hợp cả. Nước chúng tôi cũng đã phái người tới thăm địa khu của Golan cũ nhưng vẫn không có thu hoạch gì. Tôi đang khá nghi ngờ về tính chính xác của tin tình báo đến từ Mạng Ngầm.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!