Siêu Thần Cơ Giới Sư
Chương 32: Ba hoa chích chòe
Túi vải đen che mắt bị lột ra, Hàn Tiêu mở to mắt, ánh sáng chói lóa từ ngọn đèn trắng trên đầu khiến anh phải nheo mắt lại, qua vài giây mới dần quen, lúc này đã thấy rõ tình cảnh trước mắt.
Bản thân anh đang ngồi trên một chiếc ghế sắt lạnh băng, trước mặt có một cái bàn, bên cạnh tường là một mặt kính chỉ nhìn được từ bên kia, đây là kiểu phòng thẩm vấn điển hình.
Ngồi phía bàn đối diện có hai người, Lý Huy và Phùng Quân.
“Xin tự giới thiệu trước, tôi là nhân viên của Cục phòng vệ biên giới chiến lược Tinh Long.”
Phùng Quân ôn hòa lên tiếng: “Đây không phải lần đầu chúng ta gặp, còn nhớ tôi chứ?”
“Nhớ.”
Hàn Tiêu uể oải đáp: “Ông chú có cái ví thật sâu xa.”
Phùng Quân nghẹn họng, có thể không bàn tới chuyện mất mặt đó được hay không hả?
“Cục 13, Lý Huy.”
Sắc mặt Lý Huy gượng gạo, giọng điệu thì cực mất tự nhiên, khiến người ta có cảm giác tên này cứng như một viên đá vậy.
Cục phòng vệ biên giới chiến lược Tinh Long có tất cả mười ba ban ngành, tên gọi tắt là Cục 13.
“Chúng tôi nên gọi cậu là Hàn Tiêu hay Số 0 đây?”
“Tùy thôi.”
Lý Huy cắt ngang cuộc trò chuyện, thái độ cứng rắn, đi thẳng vào chủ đề: “Đừng nói nhảm nữa, giải thích chuyện giải thưởng một triệu kia đi. Tổ chức Manh Nha vì sao lại muốn đối phó với cậu, có phải cậu đang nắm giữ tin tức tình báo quan trọng hay không, khai thật đi.”
Hàn Tiêu cười hỏi: “Sao tôi phải nói cho anh biết chứ?”
Lý Huy cười lạnh: “Cậu cho rằng đây là đâu, chúng tôi muốn cậu nói gì thì đương nhiên cậu phải nói nấy!”
“Không nói thì sao nào?”
Hàn Tiêu cười như không cười: “Lấy súng bắn tôi à?”
“Cậu nghĩ tôi không dám hả?”
Lý Huy gầm lên.
Phùng Quân vội vàng hòa giải: “Được rồi, được rồi, bình tĩnh một chút. Hàn Tiêu này, cậu biết chúng tôi là cơ quan quốc gia mà, phối hợp đi nào, thế mới có lợi cho cậu.”
Hàn Tiêu nhúc nhích đổi một tư thế thoải mái hơn rồi cười đáp: “Một người đóng vai ác, một người đóng vai hiền, cách này đã dùng bao nhiêu năm rồi, có thể đổi phương pháp mới hơn được không. Tôi rất thích mấy thứ như mỹ nhân kế ấy, nhìn hai ông chú như các người, đến tâm trạng nói chuyện tôi còn chả có nữa là. Mỉm cười phục vụ là thế nào có biết không hả, đừng cứng đờ thế, nào, cười một cái xem.”
Sắc mặt Phùng Quân cứng đờ, ông ta khụ một tiếng rồi dùng mắt ra hiệu cho người bên cạnh. Lý Huy hiểu ý, đứng bật dậy, giả vờ như đã tức điên lên rồi quát thẳng vào mặt Hàn Tiêu: “Đây không phải chỗ để cậu ăn nói lung tung, tôi hoàn toàn có thể ném cậu vào ngục, giam cầm vĩnh viễn đấy.”
“Đúng là oai phong mà.”
Hàn Tiêu bỗng nhiên rút lại vẻ cợt nhả, ánh mắt sắc như dao: “Tôi đến từ tổ chức Manh Nha đấy, muốn đe dọa tôi ư? Anh cảm thấy có ích không? Trò trẻ con thế đừng có mang ra cho nhục. Nếu muốn tôi hợp tác cũng được, vậy thì tỏ rõ thành ý đi, để người có vai trò quan trọng tới gặp tôi ấy. Các người không đủ tư cách!”
Giọng điệu anh dần cứng rắn hơn, nói xong câu cuối, thậm chí Hàn Tiêu gồng sức lên đôi tay bị còng lấy đà nhấc người lên. Chiếc ghế bị nhấc lên khỏi mặt đất rồi dập mạnh xuống sàn, phát ra một tiếng rầm vang dội trong căn phòng kín. Tiếng vọng không ngừng chui vào tai người nghe.
Phùng Quân và Lý Huy liếc nhau, nhiệm vụ của họ là thăm dò thái độ của Hàn Tiêu. Hàn Tiêu cũng hiểu được điều đó thế nên cố ý tỏ ra không hề sợ hãi, muốn cho người đứng sau mặt gương giám thị biết “Ông đây bắt được bài các người rồi”.
Đúng lúc này, một giọng đàn ông nặng nề truyền tới phòng thẩm vấn: “Như cậu mong muốn, từ giờ tôi sẽ là người nói chuyện với cậu.”
“Anh là ai?”
Hàn Tiêu nhìn mặt gương lớn, trong lòng hiểu đây là người đứng sau đang nói chuyện.
“Cục 13, trưởng phòng tình báo, tôi có tư cách rồi chứ?”
Hàn Tiêu cười ha hả: “Cũng tàm tạm.”
Lý Huy và Phùng Quân híp mắt, tên này đúng là da dày như trâu, chẳng biết xấu hổ gì cả!
Trưởng phòng tình báo không để ý chuyện nhỏ đó, hắn nói: “Cậu vừa nói mình là thành viên của tổ chức Manh Nha…”
Hàn Tiêu cắt ngang lời đối phương, sửa lại cho đúng: “Đã từng.”
“Nói vậy là cậu đang bỏ trốn sao?”
“Đúng.” Hàn Tiêu cười đáp.
“Cậu từng giữ chức vụ gì ở đó?”
“Một nhân viên nghiên cứu thuộc phòng hậu cần.”
“Nghiên cứu cái gì?”
“Vũ khí và máy móc.”
“Cậu đang nói dối.”
Trưởng phòng tình báo quả quyết lên tiếng: “Chuyện đó không thể lý giải được giải thưởng một triệu cho cái đầu cậu.”
Chỉ chờ ông anh hỏi chuyện này thôi đấy, sắc mặt Hàn Tiêu vẫn bình thản như không: “Thay bằng việc cho rằng tôi nói dối thì thật ra các người vẫn đang chờ mong câu trả lời có giá trị bằng với giải thưởng cho mạng tôi – tin tức tình báo chính xác thì đúng hơn. Thế nên các người mới chỉ âm thầm điều tra tôi chứ không dùng biện pháp mạnh. Tình báo chỉ có thể phát huy tác dụng khi ở trong tay thế lực có đủ sức lợi dụng nó. Tôi đã để lộ mình cũng đồng nghĩa với thành ý hợp tác. Tôi là kẻ địch của Manh Nha chứ không phải của các người.”
Trưởng phòng tình báo trầm giọng gắt: “Vì sao chúng tôi phải hợp tác với cậu, tự nhìn quanh đi, đây là địa bàn của chúng tôi, chúng tôi không thiếu cách khiến cậu phải mở miệng đâu!”
Hàn Tiêu vẫn ung dung phản bác: “Thông tin ghi chép cho biết, năm 687 lịch Tinh Hải, ngày mười bốn tháng sáu, điểm xuất phát tín hiệu là Hải Lam Tinh. Mục tiêu: cứ điểm thứ tám trên Ám Tinh, nội dung đặc biệt mã hóa.”
Trưởng phòng tình báo lặng im phải đến khoảng mười phút trời.
Lý Huy và Phùng Quân đều rung động đến ngẩn người, họ biết rằng tin tức khó hiểu mà mình vừa nghe này đã khiến trưởng phòng tình báo coi trọng, thậm chí có khi phải xin chỉ thị của cấp cao hơn nữa.
Lần thứ hai trưởng phòng tình báo mở miệng thì giọng điệu đã vô cùng nghiêm trọng.
“Cậu chắc chắn chứ?”
“Nếu không phải tận mắt thấy thì sao tôi lại biết chuyện ‘Ám Tinh’ chứ?” Hàn Tiêu cười hỏi: “Giờ chúng ta có thể bàn chuyện hợp tác được chưa?”
“… Được.”
Giọng trưởng phòng tình báo nghiêm túc khác thường, nếu lời Hàn Tiêu nói không sai thì tin tình báo này với Tinh Long và thậm chí là cả hành tinh đều rất quan trọng.
Hàn Tiêu cười thầm, đây là lý do anh đã chuẩn bị sẵn từ lâu.
Mọi chuyện phải nói lại từ bối cảnh thế giới này, trước khi kỷ nguyên thăm dò bắt đầu, ba thế lực lớn trong ngân hà không ngừng giao chiến, không ai tiêu diệt được ai. Luật rừng là hình thái của xã hội nguyên thủy, tựa như mỗi giai đoạn lịch sử phát triển đến một mức nhất định thì hỗn loạn sẽ chấm dứt, đúng lúc đó trật tự cũng được thiết lập lại. Ba thế lực lớn trong vũ trụ đạt được nhận thức chung, quyết định cùng nhau tồn tại và thăm dò vũ trụ, thành lập hệ thống trật tự mới.
Vũ trụ không nhỏ bé và đơn độc như chúng ta tưởng, từng hành tinh sáng lấp lánh trong biển sao, vô số chủng tộc sinh sôi phát triển trong các ngóc ngách của vũ trụ rộng lớn, rất nhiều hạm đội tinh tế du hành trên biển sao vũ trụ không có một giọt nước này. Vô số tin tức thông qua sóng điện từ hoặc thông tin quang học truyền trong vũ trụ rộng lớn rồi lại chờ đợi để được tiếp nhận. Vô số tư tưởng và ý niệm quấn quýt lấy nhau tạo ra sợi dây liên kết tâm linh, giống như dòng chảy vô hình, tiềm tàng trong cõi hư vô.
Yên tĩnh chỉ là biểu tượng mặt ngoài, thật ra vũ trụ vô cùng náo nhiệt.
Mỗi nền văn minh đều sẽ trải qua giai đoạn như vậy, nhìn lên bầu trời, suy đoán các ngôi sao liệu có sinh mệnh giống họ hay không, rồi tự cho mình là sinh vật trí tuệ duy nhất trong vũ trụ, ôm lấy kiêu ngạo là đứa con của trời và dã tâm chinh phục ngân hà bước vào vũ trụ. Cuối cùng mới phát hiện ra trời sao này chẳng tới lượt họ chinh phục, họ cũng không hề cô độc, đồng thời chẳng phải là đặc biệt nhất.
Vũ trụ đã được thăm dò chia làm rất nhiều tinh vực, như vành đai Broken, Viễn Cổ Tinh Mạc, Biển Tinh Linh vân vân, trong mỗi tinh vực lại có đến mười mấy hệ thiên hà, từng hệ thiên hà lại chia nhỏ thành các thiên hà khác nhau, sau đó là từng vùng định cư đã được đánh số, cuối cùng mới đến hằng hà sa số hành tinh. Từng bậc tiến dần lên tạo thành thế giới Tinh Hải rực rỡ lạ thường này.
Tọa độ đầy đủ của Hải Lam Tinh là: Hải Lam Tinh – vùng định cư thứ chín – thiên hà Garton – hệ thiên hà Colton – vành đai Broken.
Còn tọa độ cặn kẽ hơn thì lại được hình thành từ nhiều trục tạo thành hệ tọa độ, cần phép tính kết hợp phức tạp giữa các con số và cả chữ cái.
Thế lực tiếp xúc với Hải Lam Tinh là một nền văn minh cao cấp trong thiên hà Garton – Gedora. Mà Ám Tinh vừa rồi Hàn Tiêu nhắc tới thì lại là một thế lực có dã tâm tách ra khỏi Gedora, lúc nào cũng ôm mộng phá vỡ hệ thống chính quyền hiện có ở Gedora. Thế nên, hai bên có thể coi như kẻ thù không đội trời chung.
Trên Tinh Hải rộng lớn có vô số thế lực và nền văn minh có mâu thuẫn khó giải. Cấp bậc của nền văn minh phần lớn được quyết định dựa vào khả năng di động của họ trong vũ trụ. Ví dụ như nền văn minh Gedora dựa vào trình độ kỹ thuật cao xây dựng “Cổng không gian” và “Lỗ sâu”, có thể tiến hành du lịch qua các vùng định cư nên mới được liệt vào hàng văn minh cấp thiên hà. So với Hải Lam Tinh, nó đứng trên mấy bậc liền, ngay cả Ám Tinh cũng như vậy.
Nếu như tổ chức Manh Nha và Ám Tinh có liên hệ với nhau và đạt được sự giúp sức về mặt công nghệ hay thậm chí là quân lực thì sáu nước lớn coi như gặp vận rủi rồi. Thế lực hừng hực dã tâm như Ám Tinh chưa chắc sẽ tuân thủ quy tắc “Hiệp ước tiếp xúc các nền văn minh vũ trụ (sửa đổi và bổ sung lần thứ bảy)” mà ba thế lực lớn định ra trong kỷ nguyên thăm dò.
Chi tiết về việc tiếp xúc với các thế lực tinh tế là bí mật cấp cao của sáu nước, trưởng phòng tình báo không hề nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của Hàn Tiêu, lúc này hắn đã cuống cả lên rồi.
Thực tế là tổ chức Manh Nha căn bản chưa từng tiếp xúc với Ám Tinh, dù sao đối phương cũng chẳng có cách nào để kiểm chứng thực hư, thế nên không phải đây là cơ hội tốt cho Hàn Tiêu anh đặt điều nói xấu chúng sao.
Tung ra tình báo kiểu này mới có thể khiến Cục 13 coi trọng chính mình, thậm chí còn đề cao khả năng uy hiếp của Manh Nha trong mắt Tinh Long, có thêm trợ giúp cho nhiệm vụ chính của anh, cớ sao mà không làm cơ chứ.
Dựa vào Tinh Long chỉ là kế hoạch tạm thời, Hàn Tiêu không định luôn ăn nhờ ở đậu chỗ này, Cục 13 cũng không có khả năng hoàn toàn tin tưởng anh. Quan hệ hợp tác của đôi bên đối với Hàn Tiêu mà nói chỉ là lá mặt lá trái, mượn gà đẻ trứng, trong đầu anh không hề tồn tại lý tưởng toàn tâm toàn ý cống hiến cho kẻ khác bao giờ. Mượn thế lực của Tinh Long để đối phó với Manh Nha, kiếm điểm kinh nghiệm, đợi khi đủ lông đủ cánh thì anh sẽ đá văng Tinh Long để tự đi bằng đôi chân mình.
“Đãi ngộ ‘đặc biệt’ mà các người dành cho tôi lúc này, tôi đều đã ghi vào sổ sách rồi, sau này sẽ tính toán lại với các người sau.”
Hàn Tiêu lắc còng tay, lòng thầm nhủ.
Mỗi hành tinh tân thủ đều là server độc lập, nội dung nhiệm vụ chính cũng không giống nhau. Lúc trước Hàn Tiêu rảnh rỗi nên đã tìm hiểu và trải qua đủ loại sự kiện ở thế giới Tinh Hải, thế nên giờ chúng đều trở thành tin tức tình báo quý giá.
Các hành tinh tân thủ đều cách nhau khá xa, có đoàn lữ hành tinh tế chuyên cung cấp dịch vụ di chuyển giữa các địa điểm này, chỉ cần sử dụng hệ thống liên lạc tinh tế là có thể liên hệ với các đoàn lữ hành này. Họ sẽ định vị nơi phát ra tin tức, dựa vào các cổng không gian mà các thế lực trong hệ thiên hà và thiên hà dựng ra để xuyên qua các tọa độ mà tới. Chỉ cần trả đủ tiền thì dẫu bạn có muốn đi du lịch vòng quanh vũ trụ cũng chẳng hề gì. Dù sao giải thi đấu chuyên nghiệp mở rộng với tất cả game thủ, nếu mọi người không có cách nào tụ tập lại một chỗ thì còn đấu cái quái gì nữa. Bình thường game thủ thi đấu hay so tài đều chọn các hành tinh trung lập hoặc không có người ở làm võ đài.
“Lấy cho tôi một tấm bản đồ Tinh Long và một cây bút tới đây.”
Bỗng nhiên Hàn Tiêu lên tiếng.
Phùng Quân trải một tấm bản đồ Tinh Long lên bàn, Hàn Tiêu cầm bút, đánh dấu ba vị trí trên bản đồ, viết vài dòng sơ lược ngay cạnh đó: “Đây là ba căn cứ bí mật của tổ chức Manh Nha trong địa phận Tinh Long, coi như thành ý hợp tác của tôi đi.”
“Cậu chỉ biết ba cái thôi sao?”
“Đương nhiên không chỉ thế, chờ tới khi các người kiểm chứng thấy tin tức của tôi không sai thì lại nói tiếp đi.”
Nói hết một lượt chẳng có gì tốt cho anh cả, Hàn Tiêu sẽ không dễ dàng để lộ tin tức một cách đơn giản thế đâu.
“Cậu có điều kiện gì?”
Trưởng phòng tình báo đã hỏi tới điểm quan trọng rồi, cả Phùng Quân lẫn Lý Huy đều dỏng tai lắng nghe.
Hàn Tiêu cười bí hiểm: “Tôi chỉ muốn hợp tác đối phó với Manh Nha thôi.”
Chỉ đơn giản vậy thôi sao?
“Tôi sẽ báo cáo với cấp trên chuyện của cậu, trước đó cậu tạm thời đợi ở đây đi.”
Trưởng phòng tình báo tắt thiết bị liên lạc đi.
Chân mày Hàn Tiêu cau lại, anh lắc còng số tám trên tay: “Đừng để tôi đợi lâu, tôi chỉ xin nghỉ một ngày thôi đấy.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!