Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ - Chương 7: Tranh đoạt (bắt côn trùng)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ


Chương 7: Tranh đoạt (bắt côn trùng)


Người Dịch: Lan Thảo Hương.

Sau khi người mua rời đi, Ngô gia dăm ba câu liền đem người xung quanh và thôn dân cùng thôn đều đuổi đi.

Bọn hắn một mực chắc chắn số đường này là bảo vật gia truyền bọn hắn mua. Ban đầu bọn hắn dự định sẽ đưa đường này tới các thành trấn phụ cận để đổi lương thực và kiếm chút giá chênh lệch.

Ngô lão cha trước nay làm người thành thật, hiện tại hắn chuyện nói có mắt có mũi, mọi người cùng thôn cũng không quá hoài nghi. Rất nhanh người vây xem liền giải tán bốn phía. Dù sao náo nhiệt mặc dù nhìn tốt, nhưng nó cũng không thể làm no bụng. Tất cả mọi người vẫn phải đi tìm đồ ăn để ăn.

Rau dại, vỏ cây, mèo, chó, chim,… Ngoại trừ vỏ cây và rau dại, mấy thứ khác đều phải dựa vào vận khí rất may mắn mới có thể đụng phải.

Nếu là trước kia, người Ngô gia đã đi ra ngoài tìm đồ ăn vào lúc này. Nhưng hôm nay, bọn hắn lại chuyển đồ tới nơi ít người, vây thành một vòng tròn bắt đầu ăn cơm. Bởi vì Ngô Bảo Tú trước khi đi có dặn dò, nên Ngô Tề thị liền quyết định hung ác buông tâm một lần, lấy nhiều thêm hai nắm gạo lứt bỏ vào nồi. Cho nên hiện tại ở đáy bát của mỗi người đều có một lớp gạo lứt mỏng.

Ngô Bảo Tú cầm chén hai ba miếng liền uống sạch nước cơm trong bát, sau lại đem lớp gạo lứt đã nấu chín trong bát của mình đổ vào bát của Tưởng thị.

Nàng đoạt trước Tưởng thị muốn mở miệng cự tuyệt, nói: “Tối qua tiên nữ tỷ tỷ đã cho ta rất nhiều món ăn ngon, hiện tại ta không đói”.

Sợ Tưởng thị lại muốn cự tuyệt, Ngô Bảo Tú thấm thía nói thêm: “Đại tẩu, ngươi phải ăn nhiều một chút, như vậy mới có sữa cho Hòa nhi ăn”.

Bởi vì khoảng thời gian này ăn uống không được tốt, cho nên Tưởng thị không có sữa. Nhìn nhi tử đói đến mức không thể khóc, trong lòng Tưởng thị quả thực như bị đao cắt. Nhưng mà tất cả mọi người đều đói bụng, Tưởng thị cho dù có nóng vội, cũng chỉ có thể nhìn khuôn mặt nhỏ của nhi tử ngày càng gầy mà âm thầm rơi lệ.

Ngô lão cha chia nửa bát cháo cho nữ nhi, giọng điệu nhàn nhạt: “Ăn đi, đợi lát nữa nương ngươi lại dùng gạo trắng mang về nấu thành cháo cho Hòa nhi ăn”.

Cháo gạo trắng nuôi người rất tốt, để cho đứa nhỏ uống thay sữa là không còn gì thích hợp bằng.

Ngô Bảo Tú nhìn cháo trong chén, khó xử cau lại lông mày —— Nàng hiện tại thật sự không cảm thấy đói bụng, cũng không phải là cùng tẩu tử khiêm nhượng!

Đồ ăn của tiên nữ tỷ tỷ cho ăn rất ngon, nàng không chú ý một cái liền ăn quá no.

Ngô Bảo Vân sau khi uống mấy ngụm cháo gạo lứt, liền quấn lấy Ngô Bảo Tú hỏi nàng thần tiên đã cho nàng ăn món gì ngon. Hắn đã lớn như vậy, thứ ngon nhất mà hắn đã nếm qua chính là mứt quả cha đi lên trên trấn tình cờ gặp được phiên chợ liền mang về cho hắn.

Ngô Bảo Tú trước miêu tả cho đệ đệ biết về bánh mì, sau lại nói cho hắn về “đồ uống” uống ngon như thế nào. Nàng nhớ rõ tiên nữ tỷ tỷ gọi mấy bình nước xinh đẹp ấy là như vậy. Diễn đàn lê quý đôn. Ngô Bảo Vân ngửa đầu nghe tỷ tỷ nói chuyện một lúc, rồi lại cúi đầu say sưa uống cháo loãng trong chén. Thật giống như cháo gạo lứt trong chén của hắn sẽ trở nên ngon miệng như vậy.

Đợi sau khi mọi người ăn cơm xong, Ngô Bảo Tú tay chân lưu loát rửa nồi nhóm lửa. Nàng đổ vào trong nồi rất nhiều gạo, rồi quay sang nói với phụ thân: “Ta nấu một nồi cháo trắng lớn để mọi người có thể ăn đủ”.

Ngô lão cha lại nghiêm mặt: “Không thể xa xỉ như vậy, lấy một ít cho Hòa nhi ăn là được rồi. Đợi lát nữa ta và ca ca ngươi đem gạo trắng vào thành đổi thành thô lương, một cân gạo trắng có thể đổi được hơn mười cân gạo lứt. Đủ cho gia đình chúng ta ăn được một thời gian dài”.

Ngô Bảo Tú không phải là tiểu hài tử không biết gì. Mặc dù từ tận đáy lòng nàng muốn ăn cháo gạo trắng, lại vẫn ngoan ngoãn đem một nửa gạo trắng trong nồi đổ trở về.

Nhìn nhi nữ đói tới lả người, Ngô lão cha thở dài: “Thôi, lấy nửa cân gạo trắng nấu thành cháo, để tất cả mọi người đều nếm thử một miếng”.

Mặc dù vừa mới để chén cơm xuống không lâu, nhưng người Ngô gia hết sức cao hứng khi mọi người nghe thấy món cháo trắng. Lúc Ngô Bảo Tú nấu cháo, Ngô lão cha mang theo gạo trắng cùng đại nhi tử vào thành.  

Nhìn gạo trắng trắng đến phát sáng trong nồi, Tưởng thị vừa cao hứng, lại vừa lo lắng. Trong nội tâm nàng có chút không chắc chắn, chỉ có thể quay đầu hỏi Ngô Bảo Tú: “Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”.

Ngô Bảo Tú nhẹ giọng an ủi mẫu thân*: “Không đâu, trị an ở trong thành rất tốt!”.

(*) Huh? Mẫu thân? Tác giả nhớ nhầm sao?

Tưởng thị che ngực, nhỏ giọng thì thầm: “Cũng đúng, trong thành có bộ khoái lão gia, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì”.

Sau khi cháo trắng nấu xong, Ngô Tề thị trước dùng chén sành múc một chén cho con dâu. Tưởng thị thổi nguội cháo, rồi xúc từng thìa nhỏ cho nhi tử ăn.

Ngô Hòa Khánh bị mẫu thân ôm vào trong ngực, nuốt từng ngụm từng ngụm cháo lớn mà mẫu thân đút vào miệng. Thấy cháu trai ăn cháo, Ngô Tề thị cuối cùng cũng yên tâm. Nỗi lo lắng lớn nhất của Ngô Tề thị trước đây chính là cháu trai và nhi nữ sẽ chết đói vào lúc này. Hiện tại cháu trai có thể ăn cháo, trong lòng nàng cảm thấy vô cùng cao hứng.

Sau khi nếm qua cháo trắng thơm ngào ngạt, mọi người cũng không nhàn rỗi lười biếng. Tưởng thị ôm đứa nhỏ ở tại chỗ trông đồ, còn Ngô Tề thị thì mang theo nhi nữ ra ngoài tìm thức ăn. Mặc dù bây giờ bọn hắn có lương thực, nhưng người chung quanh đều bận rộn tìm thức ăn. Người Ngô gia cũng không thể ở ngoài thành mà nhàn rỗi được, như vậy sẽ thu hút sự chú ý của người khác.

Hiện tại mọi người vì một miếng ăn, còn có thể cùng thân nhân cãi nhau. Ngô Tề thị không muốn nhà mình trở thành miếng bánh thơm trong mắt người khác. Nếu như số lương thực trong tay bị người ta cướp mất, vậy thì thực sự không tìm được nơi để khóc.

Hai cha con Ngô gia mang theo đồ tiến vào thành. Bọn hắn hỏi thăm rất nhiều cửa hàng lương thực, rồi từ đó chọn một cửa hàng lương thực có giá cao nhất để bán gạo trắng và đường họ mang theo. Ngô lão cha ban đầu là muốn đổi thành thô lương. Nhưng lúc giao dịch, trong đầu hắn đột nhiên xẹt qua một ý niệm, ngược lại lại lựa chọn giao dịch bằng tiền.

Tổng cộng đổi được sáu lượng bạc lẻ bốn văn tiền. Khi họ từ tiệm lương thực đi ra, hai cha con Ngô gia còn chiếm được một tin tức. Mấy nhà phú hào trong thành đang chuẩn bị ra ngoài thành phát cháo. Trong hai ngày này, một số cửa hàng lương thực trong thành đã bán ra một nhóm lớn lương thực.

Sau khi rời khỏi cửa hàng lương thực, Ngô lão cha mang theo nhi tử tìm người hỏi thăm về các cửa hàng trang sức trong thành. Ngô Bảo Mộc đi theo sau lưng Ngô lão cha, cho nên đem tất cả hành động của cha mình đều nhìn rõ.  

“Cha, chúng ta hiện tại ngay cả cơm đều ăn không đủ no, ngươi tìm cửa hàng trang sức làm gì?”.

Chung quanh nhiều người mắt tạp, Ngô lão cha liền hạ giọng giải thích cho nhi tử: “Muội muội ngươi nói ân nhân là một cô nương trẻ tuổi. Lần này chúng ta chịu ân tình lớn như thế của người ta. Ta nghĩ muốn mua chút lễ vật, coi như là một chút tâm ý của chúng ta”.

Sợ bị người khác nghe thấy, Ngô lão cha không dám nhắc tới hai chữ thần tiên, chỉ dùng từ ân nhân thay thế.

“Nhưng ân nhân là…… Cái đó, đồ chúng ta đưa, nàng có thể coi trọng sao?”.

n nhân chính là thần tiên, lương thực quý giá như vậy nói đưa liền đưa, còn đưa rất nhiều, làm sao có thể coi trọng trang sức chỉ có mấy lượng bạc của bọn họ.  

Ngô lão cha lại không nghĩ như vậy: “Có nhìn trúng hay không cũng không sao, chỉ là một chút tâm ý của chúng ta, chí ít cho thấy chúng ta không phải kẻ không hiểu lòng biết ơn”.

Hai cái đại nam nhân, trước kia chưa bao giờ tiến vào cửa hàng trang sức, nên cũng không thể nói tới có ánh mắt thẩm mỹ hay không. Hai người ở trong tiệm lắc lư một thời gian dài, nhưng đều không có chọn được đồ trang sức phù hợp.

Cuối cùng vẫn là chủ quán thật sự nhìn không được, liền đề cử bọn hắn mua một đôi vòng tay bạc khắc hoa mai. Lần này liền tiêu hết sáu lượng bạc. Ngô lão cha nhận lấy vòng tay được gói kỹ trong vải lụa, rồi vô cùng trân trọng đem nó bỏ vào trong ngực.

Trên đường trở về, Ngô Bảo Mộc âm thầm thề ở dưới đáy lòng: “Chờ sau này có tiền, ta sẽ mua một đôi vòng tay như vậy cho Lan nương”.

Lan nương là khuê danh của Tưởng thị. Thật ra không chỉ có mình Ngô Bảo Mộc nghĩ vậy. Mà Ngô lão cha cũng nghĩ thế. Sự đa dạng rực rỡ của đồ trang sức bằng vàng và bạc trong cửa hàng trang sức cũng khiến trong tâm Ngô lao cha dâng lên hào tình vạn trượng.

Chờ sau khi thảm họa thiên tai trôi qua, hắn nhất định càng phải tận tâm tận lực chăm sóc ruộng đồng hơn. Tranh thủ phấn đấu để thê tử và nữ nhi đều có thể đeo được đồ trang sức tinh xảo như vậy.

Ban đêm, sau khi người Ngô gia ăn xong cơm tối, liền dựa vào nhau giả vờ ngủ. Thật vất vả chờ tới giờ Tý, sau khi xác định tất cả mọi người đã ngủ, người một nhà mới thận trọng sờ soạng đi tới rừng cây.

Ngô Bảo Tú nhìn chung quanh đầy  mong đợi, nhưng không thấy cánh cửa gỗ trong ấn tượng của mình. Nàng chạm vào chiếc vòng tay để trong ngực mà cha đã đưa cho nàng ban ngày, có chút thất lạc cúi đầu.

Thấy cảm xúc của muội muội không tốt, Ngô Bảo Mộc vỗ ngực bùm bụp, an ủi nàng: “Không sao, có thể hôm nay thần tiên bận rộn. Đợi tối mai ca ca lại cùng ngươi tới đây, nói không chừng ngày mai có thể nhìn thấy cánh cửa ngươi nói tới”.

Mặc dù là nói như vậy, nhưng đây chính là thần tiên. Cả đời người phàm có thể gặp được một lần,, cũng đã là thiên đại tạo hóa. Ngô Bảo Mộc nghĩ, hắn sau này lại bồi tiểu muội tới thêm vài lần nữa, nếu như vẫn luôn không nhìn thấy cánh cửa kia, có lẽ tiểu muội cũng sẽ hết hy vọng.

Người Ngô gia phối hợp vô cùng ăn ý, dùng tất cả quần áo thừa của mọi người để đóng gói toàn bộ bốn túi gạo trắng lớn. Ngô lão cha sau đem tất cả túi đựng đồ đều ném vào đáy hố, dùng một mồi lửa đốt sạch.

Sau đó, người Ngô gia lại mang theo gạo sờ soạng trở về chỗ bọn hắn ngủ. Số gạo mang về, từ Ngô lão cha quyết định, lưu lại một túi nấu cháo cho Ngô Hòa Khánh, số còn lại sẽ đem đổi thành thô lương vào ngày mai.

——

Hai túi gạo trắng cuối cùng được Ngô lão cha đổi thành mười hai đấu gạo lứt. Với nhiều lương thực như vậy, hai cha con Ngô gia đẩy lương thực từ cửa thành tới nơi bọn họ nghỉ ngơi. Chỉ là một đoạn đường ngắn ngủi, nhưng lại khiến bọn họ ra mồ hôi đầy người.

Ngô Bảo Mộc đối mặt với ánh mắt như lang như hổ của mọi người, mỗi một bước đi đều kinh hoàng. Hắn cẩn thận che chở lương thực, rất sợ những nạn dân đói khát khác sẽ tiến lên trắng trợn cướp đoạt.

Thật vất vả trở lại địa bàn nhà mình, Ngô lão cha ảo não thở dài một tiếng, giọng điệu trầm trọng nói: “Những lương thực này, chúng ta sợ là không lưu được”.

Ngô lão cha ở trên đường đi đã suy nghĩ rõ ràng, bởi vì những thanh niên trai tráng trong đám nạn dân đã đi ra ngoài tìm thức ăn, lưu lại ngoài thành đều là một chút già yếu tàn tật. Những người này cố kỵ vóc dáng cường tráng của phụ tử Ngô gia, vì thế tạm thời không dám tiến lên ăn cướp trắng trợn. Chờ những người ra ngoài tìm đồ ăn trở về, tình huống chỉ sợ sẽ khác.

Ngô Bảo Mộc gấp đến độ xoay quanh, nhà mình thật vất vả có được lương thực, hắn một chút đều không muốn chắp tay nhường cho người: “Vậy làm sao bây giờ?”.

Ngô lão cha cũng vô cùng hối hận: “Đáng ra nên đổi thành bạc”.

Trải qua nhiều ngày chạy nạn, Ngô lão cha thực sự bị khoảng thời gian này làm đói tới sợ. Hắn luôn cảm thấy có lương thực bàng thân mới có thể an tâm, nhưng hắn không có nghĩ tới hiện tại tất cả mọi người đều đói bụng. Một nhà bọn hắn lại chỉ toàn nữ nhân và đứa nhỏ, cầm trong tay nhiều lương thực như vậy, không thể nghi ngờ là một cái mầm tai vạ.

Ngô gia bị ánh mắt của những người xung quanh nhìn giống như bị gai đâm sau lưng. Tất cả mọi người đều nhìn Ngô lão cha, hy vọng hắn có thể đưa ra chủ ý.

Ngô lão cha vung tay lên, lời nói ra rất có khí thế: “Mặc kệ, thổi lửa nấu cơm. Ngay cả khi chúng ta không giữ được lương thực, vậy thì chúng ta phải ăn một bữa cơm no trước khi chúng ta có thể bị cướp”.

Thật ra trong lòng Ngô lão cha không phải không nghĩ tới mang theo người nhà và lương thực rời khỏi đây. Sau khi rời khỏi đám người tị nạn, họ chỉ cần ăn uống tiết kiệm chút, vậy thì số lương thực này cũng đủ cho một nhà bọn hắn ăn một thời gian.

Tuy nhiên, Ngô lão cha đã nghĩ lại. Nữ nhi là ở trong rừng gặp được thần tiên, nếu như rời khỏi đây thì sau này sẽ không thể gặp được thần tiên nữa. Bởi vì mối quan tâm này, nếu như không phải tới lúc vạn bất đắc dĩ, trong lòng Ngô lão cha cũng không nguyện ý rời đi.

Mặc dù hiện tại thiếu lương thực, nhưng cây cối bị cạo vỏ cây biến thành củi lửa khắp nơi đều có, người Ngô gia rất nhanh liền nấu được một nồi cơm lớn. Ngô gia bưng bát, phớt lờ đi sự ghen tị và khao khát của những người xung quanh, thống thống khoái khoái ăn tới khi no mới chịu dừng lại.

Sau, Ngô lão cha nhanh chóng nhân lúc đa số người còn chưa trở về, xách theo lương thực tìm tới mấy nhà cùng thôn với hắn. Lúc ăn cơm, Ngô lão cha cũng đã suy nghĩ rất rõ ràng. Dù sao lương thực cũng không thể giữ lại được, so với bị người khác cướp bóc, còn không bằng hắn chủ động chia một ít cho mấy nhà cùng thôn chạy nạn.

Dù sao, tất cả bọn họ đều là người có gia đình, có đất đai. Chờ sau khi triều đình lên tiếng,, tất cả bọn họ cũng sẽ trở về trong thôn. Thừa dịp hiện tại có cơ hội,  bán cho mọi người một cái nhân tình, chung quy sau này sẽ có ích trong tương lai.

Những gia đình thu được lương thực của Ngô gia tự nhiên là thiên ân vạn tạ. Bọn hắn cũng không phải thu không lương thực, người mấy nhà đều nhao nhao xách theo gia sản nhà mình dời tới chung quanh Ngô gia.

Đây không thể nghi ngờ là một tư thái bảo hộ.

Bây giờ những người khác nếu như nghĩ muốn lấy thức ăn, họ sẽ phải cân nhắc một chút xem bản thân có đánh thắng được nhiều người như vậy hay không đã.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN