Siêu Việt Nhị Thứ Nguyên - Chương 131: Rừng rậm người lạ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


Siêu Việt Nhị Thứ Nguyên


Chương 131: Rừng rậm người lạ


Dưới hào quang vô tận, Hitomi cảm thấy cả người nhẹ lâng lâng, buông thả mình cho lực hút từ đường hầm thời không lôi kéo bản thân đi.

Trước đó, trong tiềm thức Hitomi, cậu đã chọn một cái màu xanh nhạt giọt nước. So với đen thùi lùi thì Hitomi vẫn ưa thích màu xanh ấm áp mà ngập tràn sinh cơ cùng năng lượng hơn.

Ngoài ra, cậu chọn thứ này cũng bởi vì Nguyên Điểm tin tức truyền đến rằng, với năng lượng hiện tại chỉ có thể phá vỡ rào cản đến từ những thế giới cao không quá anh hùng bản doanh một cấp bậc.

Tức là thế giới mới đến này, chỉ số sức mạnh, hoặc nói là lực công phá, sẽ không vượt quá LV5+9. Tuy nhiên, cái này chỉ là nhắc đến sức mạnh cá nhân của con người.

Bởi vì nếu tính đến đạt hạt nhân thì khả năng phá hoại của nó đã lên đến LV6 rồi, cỡ nhỏ và vừa đạt hạt nhân sẽ nằm ỏ LV4 và LV5 tầm đó, còn cỡ lớn và siêu cấp bom Hydro thậm chí còn muốn tiếp cần LV7 cao cấp sinh mạng thể một đòn công kích.

[Sắp tới nơi…(- -)!]

Trong đầu bỗng nhiên xuất hiện luồng tin tức như vậy, Hitomi cũng không buông thả mà mỏ to hai mắt đề cao tinh thần một trăm phần trăm. Ai biết được, đối diện tình hình như thế nào.

“Mong là đừng xuất hiện tại nơi chiến hỏa hay dân cư đông đúc đi…(-.-)!”

Nếu đột ngột hiện thân tại hai chỗ này, dù muốn hay không Hitomi đều phải bị lộ ra thân phận, những bước kế tiếp trong hoạch định của cậu chỉ sợ rất khó thực hiện.

Phía trước mặt Hitomi màn sáng từ từ biến thành màu xanh lá cây, thỉnh thoảng chiếu lên một vài hình ảnh, chủ yếu là rừng rậm và cây cối.

[Chẳng lẽ là rơi vào rừng cây…(0.0)?!]

Hitomi còn chưa kịp suy nghĩ, đã nghe một tiếng “Crắc” bên tai, hai con mắt bỗng hoa lên, thân thể trọng lượng giống như trở lại.

Oạch!

“Khỉ thiệt…mém té (=_=)!”

Vì lần thứ nhất “du xuân” không kịp đề phòng, Hitomi suýt chút nữa ngã chọng gọng trên mặt đất. Từ không trọng lực tự dưng biến hóa thành nặng chịch.

Người bình thường nếu gặp tình huống này thì té sấp mặt chứ chả đùa.

Cơ mà Hitomi chỉ thoáng lảo đảo thân thể đã lấy được thăng bằng ngay.

Hít một hơi thật sâu, tâm tĩnh khí hòa, Hitomi bắt đầu quan sát cảnh vật xung quanh.

Đập vào mắt cậu là một màu xanh lá chuối pha lẫn vàng tươi sắc nắng xen kẽ lẫn nhau, từng khóm cổ thụ cao cao, vươn mình lợp thành bóng râm mát.

Thanh âm ríu rít của chim chóc tràn ngập khắp mọi nơi, khiến cho tâm hồn người ta cảm thấy thư thái.

“Mình đoán chính xác…Thật chạy tới khu rừng rồi…ಠ▃ಠ !?”

Hitomi cảm thấy bất ngờ, nhưng sau đó lại vui mừng. Địa điểm này quả thực không mưu mà hợp với dự tính của cậu.

Tại vạch xuất phát liền nên lặng lẽ tìm hiểu khám phá, chưa biết được thế giới mới ra sao, đang hòa bình hay chiến tranh, không nên ló đầu quá sớm để rồi bị người ta truy đuổi a.

“Quả thật ông trời cũng giúp mình…(▰˘◡˘▰)!”

Hitomi nét mặt tươi cười…Đột nhiên, nụ cười đó chợt đông cứng lại, vì cậu phát hiện ra một vấn đề rất nghiêm trọng.

Đây là dị giới đúng không?

Đáp: Phải

Đã là dị giới, trong tay không có công cụ thông tin, la bàn chẳng mang theo được…lại đứng ở giữa núi rừng hoang vu thế này.

Đối với một thằng mù đường như cậu, muốn đi đến ngày tháng năm nào mới thoát ra a.

Hitomi kiểm tra thấy số liệu của mình cũng không hề tăng lên hay thuyên giảm đi chút nào. Cho nên sử dụng năng lực bản thân thì thoát được rất nhanh thôi.

Tuy nhiên, làm như vậy chỉ sợ phong hiểm khá lớn.

Thứ nhất là có thể bị người nhìn thấy, lỡ có ai chụp ảnh hay quay phim lại thì kế hoạch của cậu đi tong.

Hitomi biết rõ đây là độc thuộc về loài người thế giới chứ không phải là hỗn hợp ma pháp cùng đấu khí những cái kia quan sát bằng ý chí đại lục.

Trước khi rõ ràngtoàn bộ thế giới này trình độ khoa học kỹ thuật đâu, cậu sẽ không hành động bất cẩn. Nếu họ có vệ tinh thì sao, mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp hơn nhiều.

Có điều, đi với vận tốc cao như chạy nhanh vẫn là có thể sử dụng. Với thể lực bây giờ thì cậu liên tục chạy hai mươi bốn giờ cũng chẳng xi nhê gì huống hồ chi chỉ là bình thường marathon.

“Để tránh đi lòng vòng quay về chỗ cũ, mình cứ vẽ vài hình ảnh làm kí hiệu thoáng phát… (`・ω・´)!”

Quyết định xong, Hitomi cúi ngươi, lấy tay khỏ nhẹ vào một tảng đá to trắng hếu nằm bên trái một gốc đại thụ.

“Rắc” nhẹ một tiếng vang lên, từ chính giữa tảng đá xuất hiện nhũng khe nứt trải dài và “Ầm”, nó tách ra thành vô số mảnh nhỏ.

Hitomi chọn một mảnh cỡ lòng bàn tay, khá sắc nhọn, tiến đến gần một cái cây và huơ tay lên.

“Yosh!”

Nhìn khắc một chữ “D” thật to ở trung tâm thân cây, Hitomi mỉm cười thỏa mãn.

Giờ thì, tiếp tục cuộc hành trình dò đường thôi nào!

Vòng vèo trong rừng rậm hồi lâu, mấy bận còn suýt đi ngược về lại chỗ cũ, may mắn bản thân đã đánh dấu trước nên mới không quanh co thêm.

Hitomi cũng rất muốn sử dụng năng lực ra đa của mình để dò đường.

Tuy nhiên, kỹ năng này hạn chế quá lớn. Thứ nhất là phạm vi của nó chỉ có năm trăm mét bán kính. Mà đối với một khu rừng rộng thì chừng đó độ dài căn bản như muối bỏ bể.

Thứ hai là thời gian duy trì chiêu thức.

Sử dụng bán kính càng xa, thời gian càng lâu, thì tiêu tốn tâm trí càng nhiều.

Hitomi cùng lắm chỉ có thể liên tục mở nó trong mười phút tối đa bán kính. Như vậy đã là gánh nặng đối với não bộ của cậu rồi.

Giả sử dùng ở tầm năm đến mười mét bán kính là phù hợp nhất cho một trận chiến, bởi vì ở tầm đó Hitomi có thể duy trì cả ngày cũng được.

Và bình thường thì cậu hay làm như thế, để tránh bị tội phạm tập kích bất ngờ.

Có điều hiện tại có lẽ không phù hợp.

[Giống như có tiếng hò la cùng vật lộn thanh âm phía trước a…(0.0)!?]

Đi mấy tiếng đồng hồ, Hitomi lỗ tai rốt cuộc nghe tới những thanh âm chỉ thuộc về con người. Tựa hồ họ đang chiến đấu thì phải.

Gặp được người thì có thể thoát khỏi mê cung rừng rậm rồi.

Thế nhưng lỗ mãng xông ra có vẻ không phải là ý kiến hay, Hitomi liền rón rén bí mật lại gần chuẩn bị quan sát tình hình.

“Hây a…!”

“Sư đệ, tiếp chiêu!”

Hai cái đầu trọc mang màu vàng võ phục thân ảnh lẫn nhau giao thoa, quyền cước va chạm liên tục, nóng nảy thanh âm vang lên khiến người xem hoa cả mắt.

Tốc độ của họ so với một người bình thường mạnh hơn hẳn, thậm chí có thể nói là áp đảo cũng không sai.

Bọn họ, đích xác là hai nhà sư đang luận bàn với nhau.

Nói theo đúng nghĩa, nên gọi tăng lữ.

“Đón ta một cái bí thuật đi… Hồi Thiên Cước!”

Gầy gò lớn tuổi hơn một vị hét lớn, cả người búng lên cao hơn hai mét, xoay tròn như lốc xoáy, bất chợt chân phải vung thẳng lên và phóng thật mạnh xuống đối phương.

“Sư huynh ra tuyệt chiêu rồi…!”

“Yamata sư đệ có thể đỡ được đòn này không…(0~0)?!”

“Mau tránh đi Yamata, đòn thế đó của đại sư huynh không thể chống đỡ trực diện đâu!”

Đứng bên ngoài làm ăn dưa quần chúng mấy nhà sư vừa la hét cổ vũ, vừa chỉ chỏ cho người trong cuộc.

Được gọi là Yamata nhà sư nét mặt nghiêm nghị, hai tay bắt chéo hình chữ thập, hơi khom người xuống, trợn mắt quát to:

“Bí kĩ, Thập Tự Trảm!”

Để ý kĩ có thể thấy được cổ tay của vị sư hơi rung rung theo một tần suất đặc biệt, lồng ngực phập phồng và cơ bắp nổi lên cuồn cuộn.

Bốp!

Va chạm rồi!

Từ chính giữa tỏa ra một đợt sóng lãng thổi quần áo của mọi người bay phất phơ.

Nhà sư trụ dưới đất khuôn mặt đỏ bừng, mồ hôi chảy thành giọt lăn trên gò má. Hai tay ông nổi từng đường gân xanh, răng nghiến chặt lại.

“Cho ta…Lên…nnnn…nnn… (ノಠ益ಠ)!!!”

~~~ Rắc ~~~

Nỗ lực hết sức đáng kể, nhưng không khởi lên được bất kì tác dụng nào.

Oành!

Tư thế của họ chỉ duy trì chừng hai giây, phía trên nhà sư lập tức đạp bay sư đệ của mình.

“Khụ…Khục…Ta thua rồi…Cảm ơn sư huynh hạ thủ lưu tình!”

“Không có gì, chỉ là luận bàn mà thôi!”

Hai người chắp tay vào nhau thi lễ, cúi đầu bước ra ngoài vòng tròn với đồng môn của mình.

“Mọi người hôm nay làm tốt lắm, chúng ta chuẩn bị trở về…”

Một cái mặc áo cà sa trụ trì trẻ trung sư thầy, đứng lên híp mắt cười nói, bỗng nhiên ông nghiêng người lại, hướng từng cây quát to:

“Kẻ nào, đang rình lén ở đây….Mau lộ diện đi!”

Tiếng quát của vị trụ trì trẻ tuổi làm mấy nhà sư khác giật mình, lập tức cảnh giác mười phần, đứng lên dàn trận thế chuẩn bị đối địch.

“Ách…Xin lỗi, tôi chỉ là một kẻ lạc đường…!”

Dưới ánh mắt chăm chú của gần mười nhà sư, từ đằng sau gốc cây gần đấy bước ra một người.

Đó là một chàng trai trẻ!

To be continued…

~~~~~ Mahouka no Rettousei ~~~~~

P/S: Lúc đầu định cho mn đoán, cơ mà nghĩ lại nên thôi!

Vì chỉ số sức mạnh ở thế giới này ảo quá, thực lực con người thì cao nhất là LV3-LV3+4 theo giả thiết của tác, mà sức công phá của nó lên tới tầm đa quốc gia (LV6). Bởi vậy nên phần map này sẽ chỉ làm nền cho khúc sau, gần như sẽ không dính líu tới nội dung cốt truyện mà do ta tự biên, mọi người có thể nghiên cứu anime trước cx được.

(Thiệt tình chứ mất cả buổi sáng để đọc cái thuật ngữ của phim, rắc rối vcl…Viết map này mệt lắm, các đồng hữu thương ta thì tiếp sức đi, cảm tạ trước nhé, he he /chay)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN