Single Man – Chàng độc thân
Chương 8: Day + bonus 231
Editor: Atami.K
Beta:…
213.
Tôi nhận ra ký ức của mình không hoàn chỉnh.
Nhưng tôi nhớ ra tình huống lần đầu tiên yêu phải cậu.
Rất kỳ quái lúc trước tôi hoàn toàn không thể nhớ được chuyện xảy ra trong hai ngày đó lại không hề có bất cứ hoài nghi gì.Tựa như khi con người ta nằm mơ vậy, bất luận cảnh tượng ma quái kinh dị cỡ nào chính mình cũng sẽ không hoài nghi, cũng chưa từng hỏi nguyên nhân, trước nay tôi đều không để ý xem hai ngày đó mĩnh đã làm gì.
Tôi không thể nhớ nổi, bởi chính xác vấn đề không phải là tôi đã làm gì trong hai ngày đó, mà chính xác vấn đề là: Vì sao tôi lại không quan tâm đến bạn cũng phòng của mình. Bạn cùng phòng nhạy bén, ôn nhu của tôi. Chính xác vấn đề chiếm được đáp án chính xác.
Tôi quan tâm cậu, tôi thích cậu, tôi yêu cậu. Chỉ là bị buộc quên đi.
Tôi nhớ được ngày thứ 70, buổi sáng ngày mồng một tháng ba, khi tôi tỉnh lại, tự dưng cảm thấy phiền muộn và bi thương, hiện tại xem ra, cũng không phải tình cảm tự dưng xúc động, mà là dư chấn lưu lại.
Hiện tại tôi có một vấn đề phức tạp. Không, không phải tình yêu, tôi đã vượt qua cửa đó rồi, thậm chí có thể đã qua cửa đó vài lần, tuy rằng tôi chỉ nhớ lại một lần, nhưng không thay đổi được tôi yêu cậu.
Vấn đề của tôi là, vì sao cậu yêu tôi lại không giống người khác yêu tôi dẫn đến thế giới huỷ diệt?
Cậu làm chính mình mất trí nhớ sao?
Hay là, người khác yêu tôi sẽ tận thế vốn là giả, cậu lừa tôi?
Hay là, cậu kỳ thực, không hề yêu tôi?
Trong trí nhớ của tôi, ánh mắt cậu nhìn tôi, trong cặp tinh thể màu xanh mỹ lệ kia chỉ có bóng hình phản chiếu của tôi, tôi muốn tôi nguyện ý toàn tâm toàn ý tin tưởng tình yêu của cậu. Còn đáp án, dù là cậu tự làm chính mình mất trí nhớ hay là lừa gạt tôi, tôi cũng đều không thể bình tĩnh tiếp nhận.
Có lẽ vấn đề này tôi trước chưa thể hỏi được, nhưng dù sao tôi cũng phả nói cho cậu rõ một vấn đề, tôi đã khôi phục ký ức, tận thế sắp hàng lâm. Cho nên tôi phồng đủ dũng khí gõ vang cửa phòng ngủ của mình.
“Alex… Hừm… Anh có chuyện phải nói với em, về… hừm… tận thế… Ý anh là… anh…” Tôi không biết nên nói điều gì, đối mặt với một cánh cửa nói hình như anh nhớ ra Anh yêu em?
Không có phản ứng.
“Em sẽ giải quyết tất cả, tất cả đều sẽ ổn.” Tôi nhớ đến câu nói cuối cùng cậu nói với mình.
Không…
“Có lẽ, có lẽ em chỉ có thể xin về hưu thôi.”
Không không không… Cậu hứa với tôi rồi.
Tôi giật cửa ra, nhìn thấy cậu đang ngồi quay lưng lại với tôi trên giường, khiến người ta khuây khoả lại an tâm. “Xin lỗi, anh tự tiện vào, anh tưởng…”
Mà khi tôi đi đến trước mặt cậu, tôi lại bắt đầu khủng hoảng.
Cậu thoạt nhìn bình tĩnh mà lại tuyệt vọng, tôi biết loại biểu tình bình tĩnh lại tuyệt vọng này, tôi nhớ rõ.
“Em hứa với anh rồi.”
“Em chỉ muốn anh vui vẻ.”
Xung quanh chúng tôi, thế giới này đang dần dần biến mất, quy về hư vô.
Chúng tôi ở giữa mắt bão, thế giới bắt đầu từ nơi này dần dần sụp đổ, chúng tôi chỉ có giây phút yên tĩnh ngắn ngủi này, tất cả đều sụp đổ, sau đó lại một lần nữa bắt đầu. Sau đó thì sao? Tôi làm sao có thể vui vẻ đây?
Yên tĩnh ngắn ngủi dường như dài hơn bởi một nụ hôn, nụ hôn cuối cùng.
Thời gian xác định: Ngày mồng một tháng ba.
Thời điểm bắt đầu một ngày mới lần này, tôi hoàn toàn không nhận ra nó chính là ngày trọng yếu nhất trong sinh mệnh mình.
Khi tôi đang tay trái cầm cà phê, tay phải cầm một bó hoa hồng, đi về hướng ga tàu điện ngầm cũng chưa hề nhận ra
Tôi ở trạm mở cửa ga tàu điện ngầm bị một người đụng đầy một cõi lòng, hoa rơi xuống đất, cà phê vẩy đầy người cậu.
Thú thực, tôi thấy rõ ràng là cậu đụng tôi, nhưng chiếc áo khoác dài cực hợp thân cực sang trọng kia của cậu bị vẩy đầy cà phê dở ẹc mua từ quán bán hotdog, đại khái là hỏng hoàn toàn luôn, cho nên tôi rối rít xin lỗi cậu không ngừng.
“Đây quả thực không phải lỗi của anh.”
Thanh niên này ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt màu lục trong suốt của cậu giảo hoạt nhìn tôi, hoàn toàn không có loại khó chịu vì tình huống nhân sinh không thoải mái.
Mà phải nói thật, tôi cảm thấy cậu thoạt nhìn còn rất cao hứng.
Cho nên, thanh niên trước mắt tôi đây, mới nhìn trông rất bình thường, ăn mặc mười phần thanh lịch, một đầu tóc xoăn đen nhánh được chải vuốt chỉnh tề. Nhưng hiển nhiên, cậu không hề chịu bình thường như vẻ ngoài của mình, toàn thân cậu lộ ra một loại vui sướng không giải thích đươc, cho dù chiếc áo khoác dài vải nỉ màu xám nhìn qua vô cùng đắt đỏ này của cậu bị làm hỏng chỉ trong vài giây.
Ánh mắt toả sáng của cậu nhìn chằm chằm vào tôi, tôi có chút khẩn trương, đối diện trực diện với một người xa là như thế này không phải chuyện ngày nào cũng có thể trải qua. Tôi kích động rời tầm mắt, nhìn chặt chẽ cái nút áo đầu tiên trên áo khoác của cậu.
“Thực sự rất xin lỗi, áo khoác của cậu làm sao bây giờ, không thì tôi đền cho cậu nhé.” Chiếc nút áo này rất tinh xảo, tôi âm thầm lo lắng chiếc áo này liệu có vượt qua một tháng lương của mình không, hoặc hai tháng.
“Không, không cần. Anh không cần đền thứ gì cả.” Giọng cậu nghe vào tai… phi thường tuyệt vọng… loại vui sướng không thể giải thích được kia trong khoảnh khắc đều chạy đi đâu hết vậy?
Tôi không khỏi lần nữa nhìn vào hai mắt cậu.
Sáng sớm dưới ánh mặt trời, đôi mắt kia lóng lánh loé sáng, nhưng lại hiện ra tâm chí đổ vỡ của chủ nhân chúng nó.
Đau khổ của cậu khắc quá sâu, tôi thậm chí cũng cảm thấy khổ sở theo.
“Cậu sao vậy?” Tôi kinh ngạc hỏi ra miệng.
“Tôi làm mất một thứ, một thứ rất quan trọng, tôi lại làm mất nó.” Ánh mắt của cậu ngược lại trở nên trầm tĩnh, tựa như bất đắc dĩ bình tĩnh sau khi tuyệt vọng.
“Mau tìm về.”
“Em sợ cho cùng vẫn không tìm về được.”
“Đồ quan trọng, sẽ không mất ngay được như vậy, cậu cố gắng tìm nhé. Trước kia tôi cũng làm lạc mất mèo của mình một lần, tôi khổ sở muốn điên rồi, thế nhưng tôi vẫn ngày ngày tìm nàng khắp phố lớn ngõ nhỏ, cho nên cuối cùng tôi tìm được nàng về.” Đừng tuyệt vọng… đừng từ bỏ…
Cậu đột nhiên kéo gần cự ly giữa hai chúng tôi lại, nhẹ nhàng lôi xuống hai đầu khăn quàng cổ của tôi, tôi không tự chủ cúi đầu.
Cậu hôn tôi.
Ngày mai, chính là ngày mai.
Trong truyện cổ tích và trong phim điện ảnh của Disney, hôn là phép màu thần kỳ nhất. Nó có thể phá giải mọi loại lời nguyền, thậm chí giúp người cải tử hoàn sinh.
Đây quả thật không giống phong cách của cậu, đi tin tưởng ma lực của một nụ hôn.
Nếu tôi thực sự không nhớ gì về cậu, có lẽ sẽ thập phần kinh ngạc, hoài nghi cậu có phải thần kinh không bình thường không, sau đó có thể trốn nhanh bao nhiêu thì sẽ trốn nhanh bấy nhiêu. Bạn khẳng định không thể ngày nào cũng sẽ bị người xa lạ lần đầu tiên gặp mặt nẫng mất nụ hôn đầu, phản ứng như vậy mới là bình thường.
Nếu như tôi bỏ chạy, cậu sẽ làm thế nào để tìm tôi trở về?
Tôi không biết, nhưng tôi tin rằng cuối cùng cậu cũng sẽ có cách thôi. Bất luận bào nhiêu lần, cậu cũng sẽ tìm về.
(Atami: Bạn đặc công Alex công kinh khủng luôn ấy!!! Nguyện tìm Henri đến cùng trời cuối đất. Theo đảng Alex công!!!! Lờ chị tác giả đi.)
Thế nhưng không cần thiết, tôi nhớ ra rồi. Những chuyện đã xảy ra lại bị xoá bỏ đi, hoặc là nói ký ức tương lai, đề đã trở về với tôi.
Cậu không phải người xa lạ, đây không phải nụ hôn đầu tiên của tôi, tôi không bỏ trốn.
Chỉ là tôi đắm chìm trong nụ hôn này. Cậu cảm thấy tôi đáp lại, vừa có hơi bi tráng mà nhắm mắt lại hoảng hốt mở ra, lần nữa bị vui sướng thắp sáng. Khi một bàn tay tôi ôm bả vai cậu, một bàn tay còn lại chôn sâu giữa mái tóc xoăn của cậu, những sợi tóc đã từng chỉnh tề hiện giờ quấn quanh trên ngón tay tôi. Cậu chậm rãi khép hai mắt lại. Đôi mắt mày xanh lục kia bị mí mắt che đậy, thời khắc này, chỉ có tôi biết đôi mắt kia sáng rọi đến nhường nào.
“Em bây giờ giống anh, là người thường. Chúng ta có thể cùng một chỗ, thế giới cũng sẽ không tận thế.” Cậu thì thầm với tôi.
“Chẳng lẽ em không biết, em tuyệt đối không bình thường.”
Tuy tôi chưa bao giờ nói, nhưng tôi quả thực đã từng âm thầm oán giận trời cao, vì sao lại muốn khó hiểu dằn vặt với tôi như thế. Hơn hai trăm ngày trời đã biến mất giữa hư vô thời quang kia, tôi từng cho đó như ác mộng tra tấn liên tục, trên thực tế, nó lại hướng dẫn tôi đi đến thời khắc này.
Phàm hết thảy chuyện này chưa từng xảy ra, có lẽ tôi sẽ đến với một người thích tôi, có lẽ tôi sẽ đến với một người có sở thích giống tôi, có lẽ sẽ đột nhiên gặp được một người nào đó rồi lựa chọn đối phương, lại có lẽ tôi chỉ an nhiên độc thân. Nếu như tôi chưa từng bị tước bỏ quyền yêu, tôi sẽ không rõ ràng mình có khát vọng tình yêu hay không, mình khát vọng loại yêu thế nào. Nếu tôi chưa từng bi thương, tôi sẽ chẳng thể hiếu được hạnh phúc vào thời thời khắc này.
Như vậy, nếu tôi không gặp được cậu, sẽ không yêu phải cậu, sẽ không có được cậu.
Như vậy, tôi cũng sẽ không có được cố sự đẹp nhất này trong sinh mệnh của mình.
Dùng nụ hôn chấm dứt, lấy nụ hôn bắt đầu, một cố sự tình yêu kinh điển mà lại không điển hình.
Day 231.
Chính văn hoàn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!