Dịch Duy túm chặt chăn, gật đầu nghe theo nói: “Là đứa nhỏ của anh.”
“Em mang theo đứa nhỏ của anh, cùng anh ta kết hôn?” Cố Nhạc Sán rất là không hài lòng nhìn Dịch Duy.
“Anh đừng nói như vậy, anh nói như vậy thì giống như tôi chân đạp hai thuyền, còn giống như đã phản bội anh.” Dịch Duy nhỏ tiếng nói: “Vốn dĩ chính là cùng một người, nào có anh và anh ta chớ, dù sao chính là đứa nhỏ của chúng ta.”
“Của anh chính là của anh!” Cố Nhạc Sán nắm lấy cổ tay Dịch Duy, nghiêm túc mà phẫn nộ nhìn Dịch Duy nói: “Cái gì đều có thể là của anh ta, cho dù là thân thể này, tất cả Cố gia đều là của anh ta, nhưng em và đứa nhỏ, chỉ có thể là của anh!”
“Được được được, là của anh đều là của anh, tôi là của anh, đứa nhỏ cũng là của anh.” Dịch Duy nhìn Cố Nhạc Sán sắp tức giận rồi, nắm lại tay anh vỗ về nói: “Anh đừng tức giận, tôi cũng hoàn toàn là vì đứa nhỏ mà suy xét, không thể không làm như vậy. Tôi nghĩ đứa nhỏ này, anh cũng khẳng định muốn đứa nhỏ này đúng chứ? Dù sao anh chính là anh ấy…không phải, tôi nói là, dù sao các anh dùng chung một thân thể, tôi như vậy cũng coi như là kết hôn với anh rồi đúng không? Anh có thể hiểu tôi đúng không?”
Dịch Duy dùng ánh mắt vô tội và van xin nhìn Cố Nhạc Sán, mưu đồ để cho anh nguôi giận, Cố Nhạc Sán bây giờ giống như một trái bom, hơi có chút đốm lửa thì có thể khiến anh bùng nổ, Dịch Duy chỉ có thể lộ ra yếu ớt và lời dễ nghe an ủi anh.
Cố Nhạc Sán ôm lấy Dịch Duy, ngục ngã dưới ngoan ngoãn thuận theo của Dịch Duy.
……..
Cố Nhạc Sán lúc mười mấy tuổi, ở nước ngoài từng bị bắt cóc, gia chủ Cố gia lúc đó, cũng chính là ông nội của Cố Nhạc Sán, vận dùng tất cả lực lượng đi cứu Cố Nhạc Sán.
Lúc đó lực lượng cảnh sát và người ông cụ Cố phái đi tìm Cố Nhạc Sán, những người bắt cóc Cố Nhạc Sán kia, toàn bộ đều chết rồi, mà Cố Nhạc Sán cũng cả người đầy thương tích nằm ở trong vũng máu, người được phái đi cứu anh đều cho rằng họ đến trễ, Cố Nhạc Sán đã không ổn rồi. Nhưng đưa anh đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói anh tuy vết thương rất nặng, nhưng không có nguy hiểm tính mạng.
Ông nội Cố Nhạc Sán cho rằng anh đã không có việc gì, cũng an tâm hơn, Cố Nhạc Sán tỉnh lại tính tình cũng thay đổi lớn, không chỉ nóng nảy dễ tức giận làm bị thương người bên cạnh, còn sẽ tổn thương chính mình.
Cố Nhạc Sán liền bắt đầu trường kì điều trị tâm lý, mà người lúc đó tiến hành điều trị cho anh, chính là giáo viên của Mễ Tuyết. Giáo viên của Mễ Tuyết cũng là thầy điều trị tâm lý rất lợi hại, tình hình của Cố Nhạc Sán dần dần chuyển biến tốt, chỉ là phải hoàn toàn áp chế một nhân cách nóng nảy của anh, còn yêu cầu bản thân anh cố gắng.
Ông nội Cố Nhạc Sán chưa từng muốn từ bỏ anh, không chỉ bởi vì Cố Nhạc Sán là ông đích thân nuôi tới lớn tình cảm sâu đậm, còn bởi vì trí tuệ và năng lực của Cố Nhạc Sán bỏ xa con trai và cháu trai khác, chỉ có anh có thể chống đỡ được cả Cố gia và tập đoàn Cố thị, mà ông tin tưởng Cố Nhạc Sán nhất định có thể khắc chế và giải quyết vấn đề hai nhân cách.
Dịch Duy ở nhà kính trồng hoa hoang vu nhất gặp phải, chính là Cố Nhạc Sán nhân cách nóng nảy, lúc đó Dịch Duy bởi vì cảm xúc buồn bực phẫn nộ mà đàn piano trút giận, khiến cho Cố Nhạc Sán nhân cách nóng nảy bị thu hút, anh đi đến bên cạnh Dịch Duy, nắm lấy ngón tay cậu nói cho cậu biết, oán giận không cần thiết kìm nén ở trong lòng, nếu như muốn báo thù, anh có thể giúp cậu hoàn thành, chẳng qua phải dùng bản thân cậu đến làm giao dịch.
Lúc đó Dịch Duy thấy nét mặt Cố Nhạc Sán như vậy thì bị dọa đến, cảm thấy giống như là phẫn nộ của cậu kêu gọi ra ác ma, muốn cậu dùng chính mình hiến tế làm điều kiện trao đổi giúp cậu báo thù, mà Dịch Duy lúc đó chính mình đều không ngờ đến, cậu vậy mà thật sự làm giao dịch với Cố Nhạc Sán.
Mà ở đời trước, bởi vì Dịch Duy và đứa nhỏ mất rồi, Cố Nhạc Sán nhân cách nóng nảy triệt để mất khống chế, không có cách nào che giấu, nhược điểm lớn nhất bại lộ, cũng dẫn đến kết cục bi thảm của Cố Nhạc Sán, cho nên trong lòng Dịch Duy thực ra rất áy náy với anh.
Sáng sớm hôm say, Dịch Duy mở mắt ra ngồi dậy, dùng tay xoa xoa mặt để cho bản thân tỉnh táo một chút, rồi xoay đầu nhìn Cố Nhạc Sán mắt còn chưa mở ra, Dịch Duy cẩn thận dè dặt kéo qua đồ ngủ bị ném ở một bên mặc vào.
Mặc xong đồ ngủ, Dịch Duy nghiêng người dựa lên đầu giường, căng thẳng chờ đợi Cố Nhạc Sán tỉnh dậy, bởi vì phải đợi Cố Nhạc Sán tỉnh dậy, cậu mới có thể biết trải qua một đêm nghỉ ngơi, Cố Nhạc Sán nhân cách bình thường không có xuất hiện.
“Em bộ dáng hình như rất thất vọng.” Cố Nhạc Sán nhìn Dịch Duy nói.
“Không có.” Dịch Duy mỉm cười lắc đầu nói: “Sao có thế chứ?”
“Hôm nay không đi công ty nữa.” Cố Nhạc Sán ngồi dậy, ôm lấy Dịch Duy vào trong lòng nói: “Hôm nay ở nhà, bồi dưỡng tình cảm với đứa nhỏ.”
“Hả?” Dịch Duy sững sờ, ngẩng đầu nhìn anh nói: “Bây giờ sao?”
“Em không đồng ý?” Cố Nhạc Sán cau mày nói: “Vẫn là nói cùng anh ta thì có thể, với anh thì không được?”
“Đương nhiên không phải.” Dịch Duy lập tức nói: “Chỉ là bây giờ thời gian cũng không sớm nữa, tôi đói bụng rồi, đứa nhỏ khẳng định cũng đói, đợi ăn xong bữa sáng lại bồi dưỡng cảm tình nha.”
Dịch Duy bây giờ chỉ có thể coi Cố Nhạc Sán thành bệnh nhân mà dỗ dành, mà Cố Nhạc Sán bây giờ, cũng xác thực là bệnh nhân tâm thần rất nghiêm trọng, nhưng cậu từng nhìn thấy anh tổn thương chính mình, anh bộ dáng kia muốn làm chết chính mình, khiến Dịch Duy bị dọa sợ chết khiếp, sau này liền càng trốn tránh anh nhiều hơn.
Đời này, Dịch Duy quyết định phải giúp anh thay đổi vận mệnh, cũng sẽ nỗ lực học tập tâm lý học, giúp nhân cách chủ của anh áp chế và khống chế nhân cách nóng nảy của anh, cho đến lúc nhân cách nóng nảy của anh triệt để biến mất mới thôi. Mà bây giờ, Dịch Duy biết không thể k.ích thích Cố Nhạc Sán nhân cách nóng nảy, cho nên tận lực dỗ dành anh, phòng ngừa anh sẽ làm chuyện tổn thương bản thân anh.
Cố Nhạc Sán đánh răng rửa mặt xong đi ra, Dịch Duy đưa mắt kính cho anh, mắt kính là một ám thị tâm lý điều trị tâm lý cho Cố Nhạc Sán, sau khi đeo kính lên, anh có thể vào lúc trình độ cảm xúc rất lớn khống chế chính mình, cũng sẽ không tùy tiện bộc lộ việc anh có hai nhân cách.
Cố Nhạc Sán nhìn Dịch Duy, rồi nhận lấy mắt kính đeo lên.
Cố Nhạc Sán cũng không cận thị, nhưng cho dù lúc nhân cách bình thường, cũng sẽ luôn luôn đeo kính lên, như vậy mới sẽ không để cho người khác chú ý đến anh mỗi lần mang kính, tính cách thì rất nóng nảy. Mà Cố Nhạc Sán nhân cách bình thường, cũng không phải người dễ nổi giận, nhưng cũng sẽ thường xuyên biểu hiện ra bộ dạng tức giận nóng nảy, dùng để che đậy nhân cách nóng nảy của mình, đây cũng là nguyên nhân có tin đồn nói anh sáng nắng chiều mưa hơn nữa có khuynh hướng bạo lực.
Hai người ăn xong bữa sáng, Cố Nhạc Sán ôm Dịch Duy, đang muốn nghiêm túc bồi dưỡng tình cảm với đứa nhỏ, quản gia đến báo cáo nói với anh, lão phu nhân mang theo hai khách nữ muốn gặp anh.
Cố Nhạc Sán vốn muốn nói để cho các bà cút, nhưng anh cũng biết việc hai nhân cách không thể lộ ra, cho nên cũng chỉ có thể áp chế cảm giác bực bội muốn nổi cáu, đi đến bên ngoài phòng khách xem thử đến cùng là khách nào.
Dịch Duy vốn là có thể ở lại trong vườn không đi theo, nhưng bởi vì không an tâm, liền đi theo.
Cố Nhạc Sán ngồi xuống, Diệp Phượng cười giới thiệu với anh: “Đây là con gái nhỏ của bác Nhan bạn thân của cha con, tên là Y Vân, con trước đây cũng từng gặp.”
Nhan Y Vân thấy Cố Nhạc Sán nhìn về phía cô, có chút xấu hổ cúi đầu, Cố Nhạc Sán vẫn đẹp trai như nhiều năm trước, cũng giống như mấy năm trước khiến cô rung động.
“Không có ấn tượng gì.” Cố Nhạc Sán mặt không cảm xúc nói.
“Con mỗi ngày việc nhiều lại bận, người từng gặp cũng nhiều, chẳng qua là nhiều năm trước từng mấy lần gặp Y Vân, không có ấn tượng cũng bình thường.” Diệp Phượng tiếp tục nói: “Y Vân bây gờ là nhà thiết kế, cũng coi như có chút tên tuổi, hai năm nay thời gian ở nước ngoài có hơi lâu, khó được có thể về một chuyến, mẹ muốn để cho con bé sống với mẹ mấy ngày, con cảm thấy sao?”
Dịch Duy trong lòng lập tức hiểu rõ, đây là đang xem mắt cho Cố Nhạc Sán.
Cố Nhạc Sán đang muốn trả lời, mẹ ruột anh Hứa Hoa cũng mang theo một cô gái tiến vào.
“Khó có được con hôm nay ở nhà nghỉ ngơi, bình thường thế nhưng rất nhiều ngày cũng không thấy được người, vừa vặn hôm nay Mông Oánh đến thăm thím, các con trò chuyện, quả nhiên là có duyên phận.” Hứa Hoa nói liền ngồi xuống, nhìn về phía Diệp Phượng, ánh mắt rất là sắc bén.
Trần Mông Oánh nhìn Cố Nhạc Sán, trong mắt có tình yêu không thể che giấu được.
Khóe miệng Dịch Duy nhịn không được run rẩy, thầm nghĩ đây là đấu trường tu la gì thế này? Cậu với tư cách là bạn đời hợp pháp của Cố Nhạc Sán, trong bụng có máu mủ ruột thịt của Cố Nhạc Sán, bây giờ lại đứng ở một bên nhìn Cố Nhạc Sán xem mắt, loại cảm xúc này thật rất vi diệu.
Tác giả có lời muốn nói:
Nhập V rồi, ở chỗ này, thật tâm cảm ơn mỗi một đọc giả ủng hộ bản gốc