Sinh Mệnh Của Anh, Tình Yêu Của Em
Chương 20: Chống đỡ của anh
Anh dừng xe lại, cất tài liệu đi, lúc này mới từ từ rút chìa khóa ra, bước xuống khỏi xe.
Đi vào tiểu viện, đúng lúc bắt gặp mẹ mình đang thảnh thơi tưới hoa, Từ Dã cất tiếng gọi, bước lên phía trước.
Mẹ Từ nghe thấy giọng con trai mình liền đứng dậy, bà đẩy chiếc kính trên sống mũi, thở dài khe khẽ, quay đầu nhìn về phía Từ Dã. vẻ mặt có chút bất đắc dĩ.
Không đợi Từ Dã mở miệng, mẹ Từ đã biết rõ ý của anh, “Lại phải đi à?”
“Vâng, nhiệm vụ vừa chuyển xuống trưa nay, ngày mai lên máy bay.” Từ Dã thẳng thắn thừa nhận, liếc nhìn trong phòng, “Cha đâu ạ?”
“Ông ấy và chú con đi câu cá rồi, chắc giữa trưa sẽ về, chờ chút đi.” Mẹ Từ đặt bình tưới cây sang một bên, cúi người cầm lấy cái kéo, ngồi xổm xuống cắt tỉa cành lá, giữa hai hàng lông mày tràn ngập ý cười bất đắc dĩ, “Con đó, mỗi lần về nhà đều là nói lời từ biệt, con không cần nói mẹ cũng biết cả rồi.”
Từ Dã hơi nhún vai, không tỏ rõ ý kiến, rơi vào trầm mặc.
Những năm qua đúng là anh rất ít khi về nhà, dù sao cũng là vì lý do nghề nghiệp, mỗi giờ mỗi phút anh đều có thể nhận được nhiệm vụ mới, thời gian ở bên cha mẹ thật sự ít ỏi.
Có điều cũng may cha mẹ đều nghĩ thoáng, dù không quá ủng hộ nhưng vẫn tôn trọng nghề nghiệp của con trai, không vì việc này mà xảy ra xung đột gì quá lớn.
“Đúng rồi Từ Dã.” Dường như mẹ Từ đột nhiên nhớ ra gì đó, mở miệng hỏi anh, “Không phải là con có chuyện gì không nói cho mẹ biết đấy chứ?”
Từ Dã dừng một chút. nghiêm túc suy nghĩ, phát hiện đúng là có một việc anh không nói cho mẹ mình, có điều nói chung là bà cũng không thể nào biết được.
Nghĩ vậy, anh liền hỏi ngược lại: “Liên quan tới phương diện nào ạ?”
“Trừ phương diện tình cảm của con thì mẹ còn quan tâm tới phương diện nào nữa?” Mẹ Từ hừ một tiếng, dường như không hài lòng lắm, chậm rãi nói, “Nói thật cho mẹ biết xem nào, không phải là con đang qua lại với cô gái nào đấy chứ?”
Từ Dã sửng sốt, trong nháy mắt anh còn nghi ngờ là mình nghe nhầm, nhưng ngay sau đó anh liền phủ nhận suy nghĩ này, nhíu mày nói: “Không ạ, sao mẹ lại hỏi vậy?”
“Không qua lại với bạn gái?” Mẹ Từ nghe vậy cũng ngẩn người, dường như có hơi buồn bực, bà nghiêng đầu nhìn Từ Dã, trầm ngâm vài giây sau đó dùng giọng điệu chắc nịch nói với anh……..
“Vậy thì chắc chắn là Tiểu Hoan quay về rồi.”
Từ Dã: “………”
Tuy rằng bị đoán trúng, nhưng giữa hai vấn đề này chẳng lẽ có mối quan hệ nhân quả gì mà anh không hiểu à?
“Vâng, thời gian trước gặp nhau ở nước ngoài, sau đó cùng nhau về nước.” Nếu đã bị nói trúng thì Từ Dã cứ dứt khoát thừa nhận, dù sao cũng không có gì cần che giấu, “Con cũng không hề nhắc tới chuyện này, mẹ nghe ai nói vậy?”
“Lúc trước mẹ tình cờ gặp bà Tịch, bác ấy dẫn Tịch tiểu thiếu gia đi dạo phố, thằng nhóc vừa thấy mẹ đã nói là nó giúp con tìm được chị dâu rồi, y như đang kể công vậy, thật đáng yêu.
Mẹ Từ nhớ lại khi ấy, không kìm được chà chà cảm thán hai tiếng, “Mẹ cũng không phải là không hiểu tính cách của con, nếu con đã không qua lại với bạn gái vậy thì chẳng phải là Tiểu Hoan đã quay về hay sao?”
Lần đầu tiên, Từ Dã phải cẩn thận cảm thán về tư duy logic của mẹ mình.
“Con cũng không cần suy nghĩ nhiều, mẹ chỉ hỏi một câu thôi mà.” Mẹ Từ nói cho anh thoải mái, xua tay ra hiệu bà cũng không để bụng chuyện này, vừa tỉa cành lá vừa nói, “Mẹ không nhúng tay vào chuyện của các con, Tiểu Hoan là cô gái tốt, năm năm trước con bé rời đi hẳn là có nguyên nhân. Hai đứa nói có gì thì nói rõ ràng, đừng vì tuổi trẻ nóng tính mà không chịu nhường nhịn nhau.”
Từ Dã yên lặng lắng nghe, một lát sau anh mới vâng một tiếng, khẽ đáp: “Con tự có tính toán của mình.”
Lúc này mẹ Từ cũng tỉa xong một đống lá cây hỗn loạn, bà ngừng động tác tay, đầu ngón tay vuốt ve đóa hoa đang nở rộ, thở dài nói: “Thằng nhóc con từ nhỏ đã kiên cường, đừng trách mẹ lắm lời, chỉ là không muốn con hối hận thôi.”
Giọng mẹ Từ ôn hòa, không nhanh không chậm nói với Từ Dã……..
“Mẹ chỉ hi vọng rằng, dù là năm năm trước hay là hiện tại, Thời Hoan vẫn luôn là người có thể chống đỡ* được con.”
(Mình nghĩ ý mẹ Từ ở đây là Thời Hoan như chỗ dựa tinh thần cho Từ Dã, vì Thời Hoan mà Từ Dã có thể vượt qua tất cả.)
–
Tình hình ở trại tị nạn vô cùng nguy cấp.
Vừa mới kéo một bệnh nhân trở về vừa bờ vực sinh tử, liền không ngừng có người bệnh được người nhà đưa tới đây.
Ở bên ngoài khói lửa chiến tranh vẫn không ngừng, số người thương vong ngày càng tăng, giống như dù có cố gắng thế nào đi nữa cũng không thể làm được chuyện gì.
Phẫu thuật kết thúc thành công, Thời Hoan đặt dụng cụ xuống cởi găng tay, đưa mu bàn tay lên lau lớp mồ hôi mỏng trên trán đi.
Người nhà của bệnh nhân bật khóc liên tục nói cảm ơn với cô. Cô cười đáp lại, bảo bọn họ đi tìm giường nằm nghỉ ngơi một chút.
Không dễ dàng gì mới có một chút thời gian rảnh rỗi, Thời Hoan thở hắt ra một hơi, khuôn mặt trở nên thư giãn trong nháy mắt, một chút mệt mỏi lộ ra bên ngoài.
Lúc này áo blouse trắng trên người cô đã dính đầy bụi bẩn và vết máu loang lổ, nhiệt độ ở nơi này rất cao, hơi nóng trong không khí mơ hồ còn mang theo mùi thanh, khiến người ta có cảm giác ngạt thở không tả.
Trình Giai Vãn ở bên cạnh hơi mỏi chân, liền dứt khoát ngồi bệt xuống đất, khoanh chân nhìn ra bên ngoài trại, ánh mắt có chút mông lung.
Không khí bẩn thỉu, bụi bẩn bay trong không khí có thể nhìn rõ bằng mắt thường, đập vào mắt đều là người và cảnh vật xa lại, tình cờ còn có thể gặp phải tình huống không hiểu ngôn ngữ của nhau, đúng là có chút lao lực.
Mới vừa rồi, có người nhà bệnh nhân ôm thi thể lạnh như băng, khản giọng trách mắng Trình Giai Vãn, hỏi cô ấy vì sao không hết sức. tại sao không thể cứu bệnh nhân, một lời rồi lại một trận gào khóc trong tuyệt vọng, khiến Trình Giai Vãn không có bất cứ cơ hội nào để phản bác.
Người nhà bệnh nhân đã sụp đổ như vậy, cô ấy cũng cảm thấy rất mệt mỏi.
Có thể cô ấy đã cố gắng hết sức, nhưng toàn bộ vết thương của bệnh nhân đều bị nhiễm trùng nghiêm trọng, khi tới phòng phẫu thuật, tỉ lệ cứu sống được gần như là số không. Cô ấy đã dùng hết sức lực để cứu vớt sinh mệnh này, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Sống chết, ở nơi này mà nói, chính là chuyện dễ dàng nhất, đơn giản nhất.
Trình Giai Vãn thở dài, day day huyệt thái dương đứng dậy, chuẩn bị bắt đầu bận rộn trở lại.
Thời Hoan biết Trình Giai Vãn không thoải mái nhưng cũng không lên tiếng khuyên, chỉ vỗ vào vai cô ấy, nhẹ nhàng nói: “Vãn Vãn, năng lực của con người có hạn, chúng ta hết sức, không cần tự trách mình quá nhiều.”
Trình Giai Vãn nghe vậy thì dừng lại một chút, khẽ cong môi, gật đầu với Thời Hoan, “Tiếp tục đi.”
Dù cho có trôi qua thì cũng vẫn còn nhiều sinh mệnh hơn nữa có thể được cứu lại.
Ở trên mảnh đất này mỗi giây mỗi phút đều vô cùng quý giá, đạo lý thời gian chính là sinh mạng, vào lúc này được thể hiện cực kỳ rõ ràng.
Cứ như vậy, Thời Hoan và cả đoàn liên tục trải qua hai ngày ở trong trạng thái khẩn trương cao độ.
Đêm đầu tiên thậm chí bọn họ còn không có thời gian nghỉ ngơi, chỉ có thể dọn dẹp một chiếc lều cho sạch sẽ, ai mệt mỏi thì vào nằm một chút, sau đó lại tiếp tục ra đón tiếp bệnh nhân.
Thời Hoan là người duy nhất không có một phút nào nghỉ ngơi. Vốn dĩ tổ trường cũng không muốn lãng phí thời gian, nhưng dù sao cũng đã có tuổi, sức khỏe không được như trước đây, nên đã bị Thời Hoan khuyên đi nghỉ ngơi một chút.
Trình Giai Vãn cùng với Thời Hoan làm phẫu thuật, cứu chữa bệnh nhân, cuối cùng mí mắt cô ấy thật sự không thể nhấc lên nổi nữa, đành phải đi chợp mắt vài phút rồi lại tiếp tục vùi đầu vào công việc căng thẳng.
“Thời Hoan.” Trình Giai Vãn nhìn sang khuôn mặt nghiêm trọng của người bên cạnh, chần chừ nói với cô, “Nếu cô mệt thì đi nghỉ một chút đi.”
“Không sao, đầu óc tôi vẫn ổn.” Cách một lớp khẩu trang, giọng của Thời Hoan có chút mơ hồ, quả thật có thể nghe ra tiếng cười khẽ. Giọng cô hơi khàn nhưng không hề để lộ ra một chút mệt mỏi nào, “Đúng lúc tôi muốn mình được nghỉ ngơi, cứ mệt mỏi hai ngày đi.”
Trình Giai Vãn không khỏi nhíu mày, thật sự lo thân thể Thời Hoan không chịu đựng nổi, “Cô không coi sức khỏe của mình là việc lớn à.”
Ai ngờ Thời Hoan nghe vậy thì trầm mặc vài giây, lúc sau cười nói: “Đúng vậy.”
Cô cau mày, hàng lông mi dài che đi con ngươi đen thẫm bất an, khẽ nói: “Tôi phạm một sai lầm rất lớn, coi như là trừng phạt bản thân một chút đi.”
Thời Hoan chưa từng liều mạng như thế này, cô thật sự không muốn để bản thân được nghỉ ngơi, chỉ có bắt mình luôn ở trong trạng thái bận rộn thì cô mới có thể cảm thấy dễ chịu một chút.
Chỉ có vậy cô mới có thể cảm thấy, sự tủi thân vì cô phải rời xa Từ Dã, hoàn toàn xứng đáng với những sinh mệnh mà hiện tại mình đang cứu chữa.
Thời Hoan không dám để tâm trạng của mình xâm chiếm đầu óc, cũng không dám nghĩ tới sau khi kết thúc công việc trở về nước sẽ như thế nào, nên đối mặt với Từ Dã ra sao.
Tất cả những oan ức đó đều không thể nói ra được, cô phải cố gắng giấu kín trong đáy lòng, không thể để lộ ra dù chỉ một chút.
Đây là công việc, đây là công việc.
Cứ mỗi phút Thời Hoan lại phải nhắc nhở bản thân như vậy mới có thể không khiến bản thân suy nghĩ nhiều.
Dù thế nào đi nữa,
Kiên trì.
–
Khi đội đột kích Thương Lang đến sân bay Balnea, đã là buổi chiều.
Chính phủ Balnea phái chuyên gia tới tiếp đón bọn họ, Từ Dã đi tới trao đổi với anh ta. Sau khi nắm qua tình hình hiện tại, anh khẽ nhíu mày.
Trong nhiệm vụ mà cấp trên giao phó, nhiệm vụ hàng đầu là giải cứu hai con tin người Trung Quốc, sau khi giải cứu thành công mới thực hiện nhiệm vụ gìn giữ hòa bình của bọn họ.
Từ Dã hỏi nhân viên chính phủ vị trí chính xác của trại tập trung con tin, đối phương lấy bản đồ ra, chỉ dẫn cho anh một cách chi tiết những địa điểm có thể tấn công, tiện thể nói cho anh biết mức độ đông đảo và phân tán rộng rãi của quân đảo chính.
Sau khi hiểu rõ tình huống, trong đầu Từ Dã liền nhanh chóng đưa ra đối sách, anh cầm bản đồ lên kế hoạch với các thành viên còn lại trong đội, chỉ một lát sau đã hoàn thành phân công.
Bọn họ đều đã kề vai sát cánh bấy lâu, sau khi xác định kế hoạch đối đầu thì lập tức chuẩn bị thực thi.
Nhân viên của chính phủ ra hiệu về phía ba chiếc xe quân đội ở bên cạnh, dùng tiếng địa phương nói với Từ Dã: “Ba chiếc xe này giao cho các anh, trong cốp sau có một số vũ khí bổ sung, các anh có thể sử dụng.”
Từ Dã biết một chút ngôn ngữ của họ nên không gặp trở ngại về việc giao tiếp, anh gật đầu một cái, sắp xếp cho đội viên lên xe sau đó hỏi: “Ngoài quân đội, các đội hỗ trợ khác đều đến rồi sao?”
“Đã có một đội bác sĩ không biên giới tới đây, hiện tại đang cứu viện cho người dân tị nạn, sau này có thể sẽ có thêm các đội khác đến.”
Từ Dã đáp lời, anh biết tin này nhưng cũng không hề suy nghĩ nhiều, giơ chân bước lên trên xe quân đội, đi tới địa điểm đã định.
Lời editor: Chương sau số mệnh của chị Hoan tìm tới tận cửa rồi =)))
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!