Sinh Tồn Ở Thế Giới Ninja - Chương 58 - Manh Mối Của Sasuke
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
36


Sinh Tồn Ở Thế Giới Ninja


Chương 58 - Manh Mối Của Sasuke



“Mừng Kazekage – sama bình an trở về!”

Ngày đầu tiên Gaara quay lại xử lý công vụ, chào đón cậu là tiếng cung nghênh của hàng trăm nghìn người dân đứng chờ trước cổng tòa tháp. Vẻ mặt ai nấy đều là sự mừng rỡ chân thành, trên tay cầm đủ loại hoa hướng về phía cậu.

“Cái này…” Không có bất kỳ sự chuẩn bị nào trước, đối diện với nhiệt tình của họ, Gaara chỉ có thể kinh ngạc đứng tại chỗ.

“Bọn họ mấy ngày nay đều cầu nguyện mong em khỏe lại.” Temari mỉm cười nói. Sau lần Gaara dùng tính mạng mình huy động cát bảo vệ dân làng, mọi nỗ lực cố gắng của cậu cũng đã được công nhận, cả dân thường lẫn ninja đều bày tỏ lòng tôn trọng thực sự với đương kim Kazekage Đệ Ngũ, ngay cả hội đồng trưởng lão cũng hoàn toàn thay đổi thái độ, một lòng thề trung thành với Gaara. Kết quả này, thật sự rất tốt.

“Kazekage – sama, mừng ngài trở về.” Matsuri đại diện cầm một bó hoa lên dâng tận tay Gaara. Trải qua một thời gian học hỏi, cô bé đã tự tin hơn nhiều so với trước, thảm cảnh tử trận của Tứ Thiên Tượng Nhân từng chứng kiến cũng dần bị xóa nhòa. Hiện tại cô đã là chunin, cùng hai đồng đội của mình lập nhóm làm nhiệm vụ.

“Cung nghênh Kazekage – sama!” Tiếng hô rung trời của hàng trăm người dân làng Cát khiến bầu không khí nơi này như được tiếp thêm lửa. Nhận lấy bó hoa, Gaara nở nụ cười mơ hồ, loại cảm giác được người khác công nhận khiến cậu cảm thấy mọi nỗ lực trước giờ thực sự rất xứng đáng. Đây là làng của cậu, và những người này là dân trong làng. Cậu nhất định sẽ làm việc thật tốt, xứng đáng với danh hiệu Kazekage!

Trong lúc làng Cát như đang diễn ra một lễ hội tái sinh, ở làng Lá, Hokage Đệ Ngũ Senju Tsunade một bụng lửa giận đối mặt với hai trưởng lão cấp cao trong làng.

“Bọn ta đã bàn bạc trước đó rồi.” Homura Mitokado – một trong hai vị trưởng lão lên tiếng. “Từ giờ tuyệt đối không được ra lệnh cho Naruto thi hành các nhiệm vụ có khả năng tiếp cận với Akatsuki. Sau đó, cho các ninja ưu tú nhất cùng với Naruto lập thành một nhóm bốn người để hành động nhằm tăng cường quan sát và bảo vệ nó.”

“Hơn nữa cũng phải giảm thiểu tối đa số lượng nhiệm vụ cho nó, và phạm vi hoạt động cũng chỉ trong giới hạn.” Koharu Utatane tiếp lời.

“Không được!” Tsunade không chút suy nghĩ nói.

“Tsunade, Naruto không phải là một đứa trẻ bình thường mà là jinchuuriki.” Homura nhíu mày phê phán. “Lẽ ra còn phải không cho nó rời khỏi làng và quan sát chặt chẽ, như thế này đã là nhượng bộ lắm rồi.”

“Việc hành động thành nhóm bốn người tuy do tôi đề ra nhưng không đến mức phải áp dụng nó với Naruto. Dù Naruto có ở lại trong làng thì Akatsuki cũng vẫn sẽ nhắm vào nó, chuyện vừa xảy ra ở làng Cát là một ví dụ điển hình, không phải sao?” Tsunade rất kiên quyết bày tỏ thái độ. “Ngược lại, nếu Naruto cứ tiếp tục di chuyển thì chúng sẽ khó nắm được hành tung của nó. Hơn nữa, Naruto cũng có tài, nó sẽ trở thành một ninja đầy tiềm năng cho làng ta.”

“Cô nói nghe đơn giản nhỉ?” Homura chất vấn. “Uchiha Sasuke đã bỏ làng theo Orochimaru suốt mấy năm nay, hiện tại ai biết được thằng nhóc đó đã trở thành thế nào? Vì một chút thông tin không được xác nhận rõ ràng mà cô để chúng tìm tới cái nơi gọi là căn cứ đó, một Hokage mà có thể mở miệng nói như vậy sao?”

Rầm!

Tsunade đạp mạnh chân xuống sàn gỗ.

“Tôi đây cũng nhượng bộ lắm rồi đấy! Thằng bé nhà Uchiha đối với hai người không có quan hệ gì cả, nhưng với đội 7 nó lại là một thành viên quan trọng, hiện tại có tung tích về nó, lý do gì không cho bọn họ đi?”

“Vậy thì cô lấy gì đảm bảo rằng Naruto sẽ không bị bọn Akatsuki bắt?” Homura gằn giọng. “Orochimaru là một cựu thành viên của Akatsuki, để Naruto tìm tới có khác gì tự mình đi vào hang hổ? Nếu nói tình cảm đồng đội mạnh mẽ đến bất chấp lập trường, vậy hôm nay cô cho nó đi tìm Sasuke, ngày khác có phải sẽ để nó tới tận căn cứ Akatsuki mà tìm Yonehara Uri hay không? Cô lấy gì đảm bảo nếu bọn Akatsuki lấy Cửu Vỹ khỏi người Naruto thì sẽ không gây tổn hại lớn tới làng Lá? Hả?”

Trước từng lời chất vấn dồn dập của Homura, môi Tsunade hơi động, ký ức về trận chiến với Orochimaru mấy năm trước cùng lời nói kiên quyết của cậu thiếu niên tóc vàng bất chợt hiện về, rành mạch từng chữ. Bà mím mím môi, ánh mắt sáng rực. “Naruto sẽ không bị chúng bắt, tôi tin chắc như vậy.”

“Vậy nếu phán đoán đó của cô sai thì cô tính sao?” Koharu không buông tha.

“Nếu như làng Lá và Hỏa quốc vì vậy mà lâm vào tình thế nguy hiểm, tôi sẽ liều mạng mình để bảo vệ nó cho mọi người thấy, với tư cách là Hokage Đệ Ngũ.”

Bầu không khí trong phòng sau câu này liền lâm vào trầm mặc. Một lát sau, Homura khép mắt. “Được rồi, cô đã nói đến như vậy thì cứ làm theo ý mình đi. Nhưng thay vào đó, phải tăng cường thêm ninja do bọn ta chuẩn bị sẵn thành một nhóm bốn người.”

“Được.” Tsunade thỏa hiệp.

“Danzo, vào đi.”

Sau tiếng gọi của Koharu, cánh cửa gỗ bật mở, một bóng người chống gậy bước vào. Lão ta có mái tóc đen xù xì, mắt phải bị băng bó và dưới cằm là một vết sẹo hình chữ thập dữ tợn. Trên người lão mặc áo sơ mi trắng cùng một chiếc áo choàng đen phủ từ vai phải đến kín chân. Nhìn thấy mấy người trong phòng, nếp nhăn trên mặt lão xô lại, bày ra một nụ cười khó ai ưa nổi.

“Đã lâu không gặp, công chúa Tsunade.”

“Ngươi chịu ra mặt nghĩa là thành viên mới là người của Root?” Nhìn gương mặt thản nhiên của Shimura Danzo, Tsunade nhíu mày, cực lực đè nén xúc động muốn xông tới đập cho mấy tên trưởng lão này mỗi người một trận. Homura Mitokado, Koharu Utatane cùng với Sarutobi Hiruzen chính là một đội ba người mà Đệ Nhị từng đích thân dẫn dắt, bây giờ thầy mất rồi bọn họ lại liên thủ với Danzo nơi nơi áp đặt cản trở bà, thật sự rất đáng giận!

“Ninja của Root trước giờ đều là những người ưu tú và trung thành, nhiệm vụ xâm nhập căn cứ Orochimaru nếu chỉ với tình trạng đội 7 hiện giờ là không có khả năng.” Danzo như không nhìn thấy bất mãn của Tsunade, thong thả mở miệng.

“Người ông tiến cử là ai?” Tsunade hỏi.

“Một ninja đồng lứa với nhóm Naruto, năng lực rất xuất sắc, thông tin về nó tôi sẽ gửi cho cô sau.”

“Còn chuyện này…” Shizune đứng một bên suốt từ nãy, lúc này mới nhỏ giọng lên tiếng. “Vì Kakashi đang dưỡng bệnh nên cần phải có một đội trưởng mới điều hành nhiệm vụ lần này của nhóm Kakashi.”

“Root chỉ cử một người thôi, vị trí đội trưởng này hãy chọn ra người ưu tú nhất trong nhóm anbu mà Hokage đã trực tiếp chỉ huy.” Danzo bình tĩnh đề nghị.

“Ừm, như thế cũng tốt.” Koharu tán đồng.

“Thế này thì không còn gì phàn nàn nữa chứ, Tsunade?” Homura liếc qua gương mặt người phụ nữ đối diện đang có chút âm trầm, thản nhiên hỏi một câu.

“Chuyện này tôi sẽ tự sắp xếp. Các vị có thể đi rồi.” Tsunade điều chỉnh tốt vẻ mặt, trực tiếp hạ lệnh đuổi người.

Nhìn ba vị trưởng lão trước sau rời khỏi, Shizune thoáng cân nhắc, mở miệng. “Tsunade – sama, tin tức chúng ta nhận được về căn cứ của Orochimaru không có bao nhiêu chắc chắn, để Naruto và Sakura tham gia lúc này có phải quá mạo hiểm không?”

“Ý em là sao?”

“Vì tình trạng của Sakura.” Shizune nhíu mày. “Trận chiến với Xích Sa Sasori mang lại thương tật ngoài dự đoán. Các vết xương nứt vỡ và vá phổi vẫn chưa lành hẳn, còn có di chứng do độc tê liệt và dược tắt tiếng. Để con bé làm nhiệm vụ lúc này có phải quá vội vã không?”

“Shizune, em biết rõ trong chuyện lần này ai là người chủ động tới xin ta cho phép tham gia mà.” Tsunade liếc mắt. “Như ta đã nói, cả Naruto lẫn Sakura đối với tung tích Sasuke trước giờ đều đặc biệt quan tâm. Cho dù biết phía trước nguy hiểm, chúng vẫn sẽ đánh cược một lần, sẵn sàng dốc hết sức mình đuổi theo thằng bé đó. Chúng khác với em, khác với bất kỳ đội ninja nào khác. Chúng là những người muốn cứu Sasuke hơn bất cứ kẻ nào.”

“Em hiểu rồi.” Shizune gật đầu. “Cô định sẽ chọn ai làm đội trưởng cho đội Kakashi ạ?”

“Chuyện này ta đã có quyết định.” Tsunade cười nhạt, đưa một tờ giấy triệu tập cho Shizune.

Mười phút sau, một bóng người đeo mặt nạ mèo xuất hiện trong văn phòng Hokage.

“Đây không phải nhiệm vụ dành cho anbu mà là nhiệm vụ thường. Vì vậy hãy tháo mặt nạ ra và lấy một cái tên.” Tsunade giải thích chi tiết nhiệm vụ, nhìn người đang quỳ một gối phía trước. “Trong suốt khoảng thời gian này, tên cậu sẽ là Yamato.”

Người đàn ông vừa được gọi nghe vậy liền tháo mặt nạ xuống, lộ ra gương mặt ôn hòa với mái tóc màu nâu và đôi mắt đen nhánh.

“Tuân lệnh Hokage – sama.”

oOo

Naruto và Sakura đứng song song trên một bãi đất trống, vẻ mặt không giấu được kích động.

“Cậu cũng nghe rồi đúng không, Sakura – chan?” Nhìn cô bạn tóc hồng mấy ngày trước vẫn còn quấn băng kín như xác ướp, nhờ y thuật tuyệt vời của Tsunade lúc này đã khôi phục được bảy phần, Naruto hỏi.

“Ừ, tin tức về căn cứ của Orochimaru.” Sakura cười vui mừng, có được manh mối liên quan đến Sasuke khiến cô cảm thấy rất hạnh phúc, cũng bất chấp vết thương trước đó mà xin sư phụ tiến hành trị liệu gấp rút để kịp tham gia nhiệm vụ này. “Tớ nghe nói mắt của thầy Kakashi bị thương và phải nghỉ ngơi ít nhất là hai tuần nữa, nên đội chúng ta lần này sẽ có thêm thành viên mới thay thế.”

Vừa nói dứt lời, đối diện hai người chợt hiện lên một làn khói trắng. Yamato xuất hiện cùng với một thiếu niên. Cậu ta sở hữu mái tóc đen ngắn cùng đôi mắt đen – cả hai đều tạo sự tương phản với làn da trắng đến nhợt nhạt, trên người mặc áo sơ mi cổ cao để hở bụng và áo khoác đen ngắn.

Cái kiểu trang phục gì thế này? Còn nữa, nụ cười thật giả tạo! Naruto cau mày nhìn chàng thiếu niên tuổi tác có lẽ chỉ ngang mình, ấn tượng đầu tiên đã không mấy tốt.

Cậu ta giống Sasuke quá! Sakura giật mình đánh giá thiếu niên lạ mặt, trong lòng âm thầm so sánh. Không, Sasuke – kun không bao giờ cười kiểu này. Ngược lại, nụ cười nhạt khó ngấm nổi này giống với cô đồng đội còn lại của cô hơn…

Trán Sakura chảy xuống một giọt mồ hôi to như hạt đậu, quyết định không nghĩ nữa.

“Xin chào, tôi là Yamato, tạm thời sẽ thay Kakashi – senpai dẫn dắt đội Kakashi làm nhiệm vụ.” Yamato lên tiếng đánh vỡ bầu không khí im lặng quỷ dị. “Mọi người đều là lần đầu gặp nhau, giới thiệu chút chứ?”

“Em là Haruno Sakura.”

“Uzumaki Naruto.”

“Em là Sai ạ.” Thiếu niên tên Sai thủy chung giữ một nụ cười công nghiệp, làm như không thấy ánh mắt không chút hảo ý của hai người còn lại.

“Được rồi, ngắn gọn vậy thôi, bây giờ ta sẽ giải thích về nhiệm vụ lần này của nhóm Kakashi.” Yamato đứng đối diện nhìn thẳng ba người. “Theo thông tin nhận được từ đội tình báo, Orochimaru hiện đang hoạt động ở một căn cứ tại làng Cỏ. Căn cứ này được xây dựng hoàn toàn dưới lòng đất với lối vào bên dưới một phiến đá được phong bế kín. Nhiệm vụ của bốn người chúng ta là thăm dò và nắm được tung tích người bên trong, từ đó lập kế hoạch ám sát Orochimaru và cả kế hoạch cướp Sasuke về. Đã hiểu chứ?” Nhận được cái gật đầu của ba người, Yamato kết luận. “Một tiếng sau chúng ta sẽ tập trung ở cổng chính, các em về nhà chuẩn bị nhẫn cụ đi.”

oOo

“Mấy gốc thực vật này có thể tiết độc tố, ăn tử thi và phân hủy xương bằng lá nhọn.”

Mabui quan sát khu vườn nhỏ bao phủ bởi màu xanh của Thực Cốt Đằng cùng màu cam đỏ của hoa đăng tiêu, thấp giọng lẩm bẩm, trong mắt hiện lên tia tính toán. Sau lưng cô ta, ba ninja vẻ mặt kinh hoàng nhìn người đội trưởng vài phút trước còn bình yên đứng cạnh họ, nay chỉ vì một đòn thí mạng tàn nhẫn của Mabui mà rơi vào bẫy, thi thể đã hoàn toàn bị thực vật cắn nuốt, ánh mắt nhìn người phụ nữ tóc xám tràn ngập lo sợ.

“Gì đây? Ngạc nhiên đến không nói nên lời hả?” Mabui liếc cặp mắt xanh lá nhìn biểu tình khủng khiếp của mấy người, nhếch môi, bàn tay không chút báo trước vươn ra vặn gãy cổ ninja gần nhất. “Ta phát ốm với việc phải diễn trò trước mặt các ngươi hàng ngày rồi, biết không?”

“Ngươi… đã phản bội làng bấy lâu nay sao?” Hai người còn lại run rẩy nói, ý đồ liên lạc báo tin cho đội Samui đang thăm dò ở làng Nước Nóng hoàn toàn bị chặn lại bởi chuỗi tấn công liên hoàn đến từ Mabui. Mabui dùng tuyệt kỹ bản thân ưa thích nhất, đòn chân phang thẳng, quét vào ống quyển đối phương, liền sau đó là các đòn đánh chỏ, gối, đấm đủ loại vào nhược điểm trên thân thể. Ôm khóa, vít cổ, ép góc, kiểm soát chuyển động tay và lên gối liên hoàn vào ruột, gan, chấn thủy, sườn, hai bên đùi,… động tác dứt khoát đẹp đẽ, lại nhanh đến lóa mắt.

Trên cửa sổ tầng ba, nguyên chủ rùng mình chứng kiến cục diện năm người phối hợp đột nhiên trở thành tự tàn sát, bóng dáng nhỏ nhắn có mái tóc xám cùng lúc tấn công tới tấp vào hai đồng đội, sau đó mới kết liễu họ bằng một cú bẻ cổ dứt điểm trận tra tấn tàn nhẫn, chỉ cảm thấy cả người rét run, chưa từng nghĩ có kẻ có thể đơn thuần dùng tay không mà làm được như vậy. Kinh khủng nhất là, với lượng kiến thức của thế giới hiện đại, ả nhanh chóng nhận ra đối phương vừa sử dụng thứ gì.

Lối kỹ thuật chiến đấu tàn bạo, còn được gọi là ‘nghệ thuật bát chi’ – tức là chiến đấu bằng cả tay, chân, cùi chỏ, đầu gối, với nguyên tắc ra đòn nhanh, áp đảo đối phương không có cơ hội chống trả.

Muay Thái!

“Giết lũ ninja này dễ hơn mình tưởng.” Khẽ lẩm bẩm, tầm mắt Mabui đặt trên ba cái xác còn ấm, lôi từ trong người ra một thanh đoản đao, bắt đầu cắt xác bọn họ thành từng khúc, theo tính toán từ trước phân biệt ném vào khắp mảnh vườn. Thực Cốt Đằng dựa theo cảm ứng bắt đầu cuộn lại, tử khí bốc lên mù mịt. Nhân lúc này, Mabui lấy đà, tung người một bước nhảy qua, ánh mắt hài lòng tiến thẳng tới cửa chính của căn cứ.

Nếu đây là một tổ chức tội phạm khét tiếng danh xứng với thực, những hành động vừa rồi của cô ta hẳn đều đã bị giám sát, như vậy xem như vừa phô bày được năng lực, vừa chứng minh lập trường sẵn sàng rời bỏ làng. Việc còn lại chỉ là tìm vào và xin gia nhập thôi.

Đang lúc mỉm cười với suy nghĩ này, tròng mắt Mabui chợt quét qua một hướng, vẻ mặt lạnh lùng nháy mắt tan rã, cả thân hình khựng tại chỗ.

Chờ, chờ đã, cô ta vừa nhìn thấy gì thế này?

Rose?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN