Sinh tồn tại Hồng Hoang dị giới - Làng Hòa Bắc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
95


Sinh tồn tại Hồng Hoang dị giới


Làng Hòa Bắc



Vương Nhất lết đến bên mép con dốc, hai con mắt hắn hoa lên, đã không còn nhìn rõ được phía trước. Hắn coi như đã đến giới hạn của mình, hắn không thể kiên trì lâu thêm được nữa.  Hai mắt hắn dần tối sầm lại, hai tay hắn thả lỏng dần. Hắn bất tỉnh, buông tay ra khiến cả cơ thể mình trượt khỏi con dốc rơi thẳng xuống thác nước.

Ở phía xa xa cách đó một cây số, ở trên một vách núi, có một bóng đen đang đứng. Bóng đen đó đang nhìn chằm chằm về phía Vương Nhất, hai mắt trầm tư như đang suy nghĩ gì. Chợt hắn nâng bàn tay phải lên, toàn thân chấn động một làn sóng trắng trong suốt, bóng đen đó chỉ tay về hướng hắn đang nhìn. Một luồng gió xoáy vặn vẹo từ bàn tay hắn bắn về phía Vương Nhất làm chệch hướng rơi của hắn khiến hắn rơi xuống dòng sông.

Vốn nơi hắn rơi xuống là một mỏm đá nhọn hướng lên trên nhưng bóng đen không biết tên đó đã cứu hắn một mạng.

Bóng đen đang đứng chỉ nâng bàn tay lên một cái rồi đi luôn mà không ngoái đầu lại nhìn, dường như hắn rất tự tin vào khả năng của mình. Mọi thứ lại chìm vào im lặng, chỉ có Vương Nhất đang trôi dạt trên sông, bóng đen khi nãy đã đi đâu mất.

-“Ha ha lão Mạn, hôm nay ngươi đi săn về có bắt được mống Linh Lộc nào không?”- Một người đàn ông trung niên đang trước cửa hàng của mình thấy một gã đàn ông râu ria trạc tuổi hắn tay cầm cái nỏ cơ giới đặc chế đang bước lại gần thì cười cười lên tiếng hỏi thăm.

-“Hầyyy… Thời tiết mùa đông năm nay còn tệ hơn mấy năm trước, kiếm đâu ra Linh Lộc để mà bắt. Chỉ riêng Thẩu Hạt Thố thường ngày dễ tìm như vậy, mùa đông mấy năm cũng không khó kiếm, vậy mà bây giờ chỉ cần gặp được một con thôi đã đủ để tạ ơn trời đất rồi, càng đừng nói gì tới Linh Lộc. Lão Bạch à, làm gì có chuyện dễ ăn như ngươi nói.”- Gã râu ria kia được hắn gọi là lão Mạn thở dài chán nản, than thở với với hắn.

-“Mùa đông năm nay đúng thật là tệ hại, số lượng lương thực tích lũy được năm nay cũng chỉ đủ dùng tới đầu tháng một, nhưng ai mà biết được thời tiết có thay đổi hay không? Người dân trong thôn không ít, miệng ăn nhiều, nhu cầu của người dân trong thôn cũng đang trong giai đoạn cấp thiết. Lại nói đến cửa hàng của ta, hàng hóa từ trong kho hàng của ta lấy ra bán cũng sắp hết mà còn chẳng có hàng mới đầu nhập làm ta chẳng kiếm thêm được đồng nào. Làng ta sắp đối mặt với cái đói rồi.”- Người đàn ông trung niên có tên gọi là lão Bạch đó nói với vẻ mặt buồn bực.

-“Hầyyy… Mà… lão Bạch này! Hôm nay trong làng xảy ra chuyện gì mà nhiều người ra khỏi nhà vậy? Sao tôi thấy ngoài đường hôm nay có vẻ đông vui?”- Lão Mạn mặt buồn thiu cũng thở dài thườn thượt, nhưng lão như chợt nhớ ra gì đó rồi lên tiếng hỏi lão bạn.

-“À… Ba hôm trước lão Thành trưởng làng mới từ thương hội chở thêm lương thực về làng để làng ta vượt qua mùa đông năm nay. Nhưng mà trên đường đi lão lại gặp một người đang bất tỉnh nằm trên bờ sông, cả người đầy vết thương đang nằm thoi thóp. Lão Thành cảm thấy thương cảm bèn đem hắn về chữa trị. Giờ hắn đang nằm trong nhà lão, ngươi muốn biết chi tiết thì tới mà hỏi lão. Ta chỉ nghe người ta nói lại thôi.”- Lão Bạch thản nhiên nói cho Lão Mạn nghe.

-“Ồ! Người nào vậy? Hắn hình dáng ra sao?”- Lão Mạn khá ngạc nhiên liền thuận miệng hỏi lão bạn.

-“Ta cũng không rõ, ta nghe nói là một thanh niên trẻ trạc tuổi con gái tôi.”- Lão Bạch cười ha ha nói, ông cười một hồi rồi cũng dần tan đi. Tuy ông cười nhưng vẫn nhìn ra được sự buồn thảm trong mắt ông. Thấy vậy lão bạn mình như vậy, lão Mạn cũng thở lắc đầu

-“Lão Bạch à! Mọi chuyện cũng đã qua, ông cũng không nên quá buồn.”- Lão Mạn thấy vậy bèn lên tiếng an ủi bạn mình. Dù sao con của lão cũng vừa mới chết thảm, với tấm lòng của một người cha hẳn lão đau lòng chết đi được. Giờ thấy lão vẫn còn cố gắng ra quầy hàng của mình để bán đồ, đủ để thấy lão cứng cỏi thế nào.

-“Thôi ta đi đây qua nhà lão Thành đây, cũng lâu rồi ta chưa gặp hắn! Còn lão đầu ngươi nhớ giữ gìn sức khỏe đấy, đừng cố quá coi chừng quá cố đấy.”- Lão Mạn cười cười chào bạn mình, thuận tiện nhét thêm chút tiền vào tay lão bạn rồi không nói thêm lời nào mà bước đi xa, cánh tay giơ lên tỏ ý chào tạm biệt. Để lại lão bạn mình còn ngơ ngác nhìn bóng lưng của lão MạnLão Bạch ú ớ gọi lão bạn một hồi rồi cũng im bật không nói gì nữa.

-“A!”- Vương Nhất mở mắt, không tự chủ được mà kêu lên. Hắn từ từ ngồi dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh.

Hiện tại hắn đang ở trong một căn phòng được trang trí theo kiểu dáng cổ trang. Nếu là trước đây, hắn đã lầm tưởng mình đang ở hậu trường của một bộ phim cổ trang nào rồi. Nhưng mà mọi thứ trông cứ như thật, từ bàn ghế cho đến các vật dụng.

Vương Nhất thầm đánh giá căn phòng. Hắn hơi rục rịch thân mình một chút, cả người nhoi nhói truyền từng trận đau rất, buốt đến tận xương tủy. Hắn suýt nữa hết lên kêu đau nhưng đã kịp bụm miệng lại nên chỉ phát ra tiếng ưm ưm.

Vương Nhất bất động một hồi rồi ngẩng mặt lên quay sang nhìn cửa sổ, mắt không tập trung như đang suy nghĩ gì đó.

Hắn đang nhớ lại mọi chuyện trước khi hắn bất tỉnh. Hắn đang tìm đường đến nơi có người sinh sống thì gặp phải mấy quái đang tìm hắn gây sự. Hắn đột nhiên nổi điên, nhào tới rạch cổ từng con một cách dễ dàng bằng cái dao đá cùn sắp nứt làm đôi. Nhưng hắn cũng phải trả giá đắt. Hắn thoi thóp sắp chết, bất tỉnh nhân sự nhưng bằng một cách kỳ diệu nào đó hắn lại tỉnh dậy giữa căn phòng này.

Cạch!

Tiếng mở cửa bất chợt làm Vương Nhất giật mình.

-“Ngươi đã tỉnh!”- Cửa phòng bị đẩy vào kèm theo đó là một giọng nói của một người đàn ông thu hút sự chú ý của Vương Nhất.

-“Ngươi là?…”- Vương Nhất thấy một người đàn ông trung niên đang độ tứ tuần bước vào phòng, trên mặt hắn hơi chút ngạc nhiên nhưng rồi cũng bình ổn lại hỏi người đó.

-“Ta là Hiệp Thành, là trưởng làng của cái làng Hòa Bắc này. Ngươi có thể gọi ta là lão Thành cũng được.”- Người đàn ông trung niên mỉm cười hòa ái nhìn Vương Nhất. Cái nhìn hiền từ của ông bụt khiến thần kinh của Vương Nhất cũng được thả lỏng đôi chút. Ít ra ông cũng không tỏ ra địch ý.

-“Nói như vậy nghĩa là ta đang ở trong một ngôi làng. Vậy thì đây là đâu? Làm sao ta lại ở đây?”- Vương Nhất bình tĩnh hỏi. Hắn nhất thời cảm thấy khó hiểu, tại sao mình lại về được đây khi bị thương nặng như vậy. Với vết thương đó cũng đủ để lấy mạng hắn rồi.

Lão Thành cũng không trả lời hắn ngay, ông ta tìm một cái ghế đẩu rồi ngồi xuống, sau đó ông ta lấy cái tẩu thuốc đặt trên bàn đốt lên rồi đưa lên miệng phì phèo nhả khói.

-“Ba ngày trước ta tìm thấy ngươi trên bờ sông cách cái làng này khoảng ba cây số từ phía Đông đổ về. Ngươi đã bị thương rất nặng. Nếu như chậm trễ thêm vài tiếng nữa thì ngươi thành cái xác chết trôi luôn rồi.”- Lão Thành nhìn ra ngoài cửa sổ nhẹ nhàng giải thích thắc mắc của Vương Nhất.

Thấy hắn im lặng ngồi nghe, không nói gì. Lão Thành tiếp tục nói.

-“Ta tìm thấy ngươi lúc ta đang trên đường về nên ta cũng mang ngươi theo để về làng chữa trị cho kịp thời. Chữa trị xong thì ngươi được đem về nhà ta để tiện bề chăm sóc. Và mọi chuyện chỉ có nhiêu đó thôi, ngươi nằm trên giường hôn mê cũng đã được ba ngày rồi.”- Lão Thành nói xong rồi quay qua hỏi Vương Nhất.

-“Ngươi còn thắc mắc nào nữa không?”- Vẫn giữ nguyên giọng điệu cũ, ông ta hỏi hắn.

-“Tại sao ngươi lại giúp ta nhiều đến thế?”- Vương Nhất hỏi Lão Thành.

Hiện tại hắn nghĩ mình ít nhất phải nắm được thái độ hiện tại của đối phương để mà phân biệt địch ta, luôn luôn cẩn thận suy xét mọi thứ xung quanh để đề phòng bất trắc có khả năng xảy ra trong tương lai.

Cẩn tắc vô áy náy.

-“Làng ta từ xưa đã có thói quen giúp đỡ đồng loại của mình.”- Lão Thành cười cười nói ra một câu rồi im bật không nói thêm gì nữa làm cho Vương Nhất cảm thấy khó hiểu.

Thường thường, nếu là ‘giúp đỡ’ cho một ai đó thì gọi là ‘giúp đỡ người khác’ là được rồi, còngiúp đỡ đồng loại’, ông ta muốn ngụ ý điều gì. Hắn cần phải tìm hiểu thêm, nhưng trước tiên hắn cần phải ở lại đây đi đã rồi muốn tìm hiểu gì đó thì tìm hiểu.Suy nghĩ thoáng qua một cái chớp mắt, hắn lại tiếp tục hỏi.

-“Vậy ta có thể ở lại đây một thời gian được không?”- Hắn vẻ mặt không dám chắc nhìn Lão Thành hỏi thử.

-“Ồ, tất nhiên rồi! Ngươi ở lại bao lâu cũng được. Ngươi cũng có thể trở thành người dân ở làng nếu ngươi muốn.”- Lão Bạch cười cười.

-“Vậy thì đa tạ Hiệp Thành trưởng làng rồi. Ta sẽ tạm ở đây một thời gian.”- Vương Nhất cảm kích nói.

-“Không có gì. Nãy giờ ngươi là người đặt ra câu hỏi rồi vậy thì tiếp theo nên đến lượt ta mới phải. Vậy thì cậu trai trẻ… ngươi tên gì? Từ đâu đến? Và tại sao ngươi lại bị thương nặng đến vây”- Lão Thành cười cười, không nhanh không chậm hỏi Vương Nhất.

Thấy Lão Thành hỏi như vậy hắn liền nghĩ thầm: “hẳn là ông ta cũng đang xác định xem hắn có phải là kể đáng tin cậy không”. Chuyện này đối với hắn mà nói cũng không có gì đáng lo ngại. Suy cho cùng cả hai bên đều muốn tin tưởng đối phương thì phải hiểu thật rõ về nhau ở một mức độ nhất định. Nhưng mọi việc chưa dừng ở đó, ví dụ như chúng ta đã hiểu rõ về một người nhưng chắc gì người đó là một đối tượng thích hợp đáng để tin tưởng. Lỡ như kẻ đó là một kẻ lật lọng thành thói quen, phản bội như cơm bữa thì sao đây. Vậy nên vẫn cứ theo như tiên đề, chúng ta cần phải hiểu về đối phươngtrước đã.

-“Cứ gọi ta là Vương Nhất. Đừng hỏi ta Tacũng không biết mình đến từ đâu nữa. Một tháng trước ta tỉnh dậy đã thấy mình đang ở giữa một khu rừng rồi. Ta tạm sống ở đó được một thời gian thì quyết định chọn bừa một hướng mà đi. Trên đường đi gặp vài nguy hiểm nên bị té xuống sông. Truyện xảyra sau đó thì như ngươi đã kể đấy.”- Vương Nhất từ từ kể lại. Ngắn gọn mà súc tích. Và đương nhiên hắn cũng giấu biến việc hắn là một người đến từ thế kỷ 21.

-“Hừmm… thì ra là vậy. Ta cũng đã tạm hiểu lý do. “- Lão Thành gật gù tỏ vẻ mình đã hiểu.

-“Vậy thì ngươi tạm ở lại đây một thời gian đi, khi nào ngươi muốn đi ra ngoài thì nói với ta. Ta đi đây, ngươi cứ ở lại đây nghỉ ngơi đi. Ngươi cần gì cứ gọi ta là được.”- Lão Thành ân cần chỉ dẫn cho Vương Nhất thêm vài câu rồi quay lưng bước ra khỏi phòng. Để lại Vương Nhất đang ngồi thơ thẩn trong phòng, dường như hắn đang suy nghĩ gì đó.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN