Sinh tồn tại Hồng Hoang dị giới - Thác nước.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


Sinh tồn tại Hồng Hoang dị giới


Thác nước.



Đã được một tháng kể từ khi Vương Nhất xuất hiện ở khu rừng này. Trong một tháng đó, hắn sống chui sống nhủi ở cái hang chật hẹp nằm giữa rừng, ban ngày thì đi loanh quanh khu rừng tìm củi gỗ, thức ăn nước uống chuẩn bị cho thời tiết giá lạnh của mùa đông, đồng thời làm quen với cuộc sống nơi hoang dã, hắn cũng không quên việc tìm kiếm dấu hiệu của con người. Đến đêm thì tuyết rơi, nhiệt độ hạ thấp nên hắn trú ở trong hang cho ấm, ăn vài thứ lặt vặt rồi chui vào lông con cọp được sử dụng làm túi ngủ, đánh một giấc tới sáng.

Nói chung là trong một tháng đó hắn chỉ luẩn quẩn quanh việc ăn và uống để sống qua ngày. Tuy nhiên việc này sẽ không kéo dài được bao lâu khi mà thức ăn hắn tích lũy được đang cạn kiệt dần. Mỗi khi Vương Nhất đi săn thì luôn đi về với bàn tay trắng, thời tiết lạnh cũng khiến những quả dại trái cây khó phát triển, hắn đi hái cũng chỉ đủ để ăn tiết kiệm được dăm ba bữa.

Điều kiện sống quá khó khăn kèm theo nguy hiểm luôn luôn rình rập từ các con sói, con cọp hay đi kiếm ăn. Thời tiết mùa đông thì lạnh cắt da cắt thịt, hắn hiện tại đang trù tính việc rời khỏi khu rừng này, đi tìm một nơi có con người sinh sống để tránh khỏi chết đói chết rét ở đây.

Nhưng mà bây giờ đi thì hắn sợ hắn sẽ gặp nguy hiểm giữa đường. Nhưng hắn cũng không thể ở trong hang này mãi được, ở lâu lại đây được vài ngày rồi hắn cũng sẽ chết đói, thức ăn không đủ dùng, đi săn luôn trắng tay, chờ đông qua đi mà đông chưa kịp qua thì hắn đã ngủm trước rồi. Hắn quyết định hắn sẽ đi luôn, không việc gì mà phải rề rà như phụ nữ.

Hắn sẽ đi về hướng Tây. Hướng này đi lại dễ dàng, ít nguy hiểm, cây cối rậm rạp có thể ẩn nấp, tránh phiền phức không cần thiết. Đi thẳng một hướng rồi cũng sẽ ra khỏi rừng thôi.

Vương Nhất thở ra khe khẽ, hơi lạnh phả ra như đang hút thuốc lá. Hắn vừa cầm miếng thịt mới nướng xong nhai ngon lành vừa lên kế hoạch sắp tới. Miếng thịt trên tay hắn vơi đi dần dần cho đến hết, hắn chép miệng tỏ vẻ no nê.

Hắn đứng dậy sửa soạn lại hành lý.Mấy miếng lông dày quấn khắp người để giữ ấm, một túi da đựng thức ăn, một túi nước, một con dao bằng đá tự chế được nhét bên hông. Xong xuôi hắn bước ra khỏi hang và tiến về phía Tây. Trước khi trời bắt đầu trở rét, trong lúc rãnh rỗi hắn cũng có dựa vào mặt trời xác định phương hướng nên việc biết hướng nào là hướng Tây cũng không khó.

Trên đường đi không xuất hiện nguy hiểm gì như hắn tưởng, đi cả quãng đường khá là yên bình, đôi khi hắn chỉ gặp vài con sói lạc đàn, hắn cứ việc núp lùm chờ nó đi qua là xong.

Vương Nhất đi được một đoạn thời gian khá lâu thì đi đến một thác nước, nhìn về phía xa xa là một đồng có. Hắn chỉ cần băng qua cái thác này, đi thêm một chút nữa là ra khỏi rừng. Bỗng một dự cảm nguy hiểm ập tới khiến chân hắn chuẩn bị bước đi khựng lại.

Hắn quay người lại thấy một con quái thú cao bốn mét đứng sừng sững sau lưng hắn, cách hắn chục mét. Toàn thân nó lông lá màu trắng, móng vuốt sắc nhọn không nói thậm chí còn dài hơn nửa gang tay, mồm chảy dãi, hai mắt nó đỏ ngầu dọa người nhìn Vương Nhất chằm chằm như hổ đói. Nó hận không thể ăn tươi nuốt sống con mồi trước mắt. Nó gầm lên một tiếng rồi nhào tới chỗ Vương Nhất với tốc độ chóng mặt.

Vương Nhất từ lúc mới quay đầu, thấy con quái vật kinh hãi không thôi. Hắn quay đầu về phía trước, không nói hai lời co giò chạy. Hắn dùng hết sức bình sinh chạy về phía con dốc, nơi dân xuống chân thác nước.

Hắn tính chạy xuống đó rồi tìm chỗ trốn đợi cho tai qua nạn khỏi rồi tiếp tục hành trình.

Nhưng hắn chạy chưa được mấy bước nghe thấy tiếng rống đằng sau lưng, kèm theo đó là tiếng bước chân rầm rầm oanh động khắp khu rừng. Tiếng bước chân trầm trọng nặng nề như trời sập, núi lở đá rơi.

Hắn chạy được vài mét thì nghe tiếng gió rít gào từ sau lưng, hắn dựa theo năng lực dự cảm trời sinh của mình, nhào nhanh qua một bên. Nhưng con quái thú này tốc độ quá nhanh, đã kịp tặng cho Vương Nhất một cú đập chí mạng.

Vương Nhất bị đập té nhào về phía trước, đầu đập vào một tảng đá phía trước khiến máu tuôn ra như suối.

Giờ khắc này, thế giới xung quanh Vương Nhất đều chao đảo, mắt hắn hoa lên, nhìn không rõ mọi thứ trước mắt.

Vương Nhất trong lòng hoảng sợ. Con quái thú bự con trước mặt hắn thật cường đại, một cú đập dù chỉ là sượt qua người hắn nhưng khiến hắn có cảm giác cú đập này như nguyên một ngọn núi lớn đè lên người hắn.

Sau lưng Vương Nhất bay mất một mảng thịt, máu me đầm đìa. Hiển nhiên Vương Nhất đã lãnh trọn một đòn công kích thật nặng.

Vương Nhất lảo đảo đứng dậy, tiếp tục hướng về phía thác nước chạy mặc kệ mọi thứ. Nhưng đang chạy hắn thấy một cáy hố gần đó hắn liền chạy lách vào hy vọng dụ được con quái thú đó lọt hố.

Con quái thú ầm ầm chạy đến, bỗng thấy Vương Nhất dừng lại. Thấy vậy, nó vui mừng tăng tốc, điên cuồng chạy đến tính chộp lấy hắn, nhưng nó hụt một bước chân rồi rơi xuống cái hố. Mọi việc thật bất ngờ, nó đâu có ngờ nó vô tình bị Vương Nhất dụ lột hố.

Vương Nhất đứng tại chỗ thở hồng hộc như bò rống, mắt hắn vẫn còn một trời sao, cả người hơi chao đảo. Được một lúc lâu thì hắn cũng định thần lại nhìn vào cái hố, hố này sâu khoảng sáu, bảy mét, rộng rãi, ánh sáng chiếu vào khiến hắn nhìn rõ con quái thú mới vừa bị hắn dụ lột hố đang ở bên trong.

Nó nhìn Vương Nhất đầy phẫn nộ, nó gầm rú, gầm gừ như bảo hắn thả nó ra.

-“Hại ông mày u đầu bể trán, mày biết hậu quả của mày rồi đấy!”- Vương Nhất mỉm cười liếc nhìn con quái thú đang kêu gào.

Hắn nói xong mặc kệ phản ứng của nó như thế nào hắn vứt một đống lá hình thù kỳ lạ không biết tên xuống hố rồi châm lửa lên, thả xuống hố.

Loại lá không biết tên kia cứ như rơm, rất dễ bén lửa. Chỉ vừa mới tiếp xúc với lửa thôi mà đã bùng lên một ngọn lửa lớn. Nó lớn tới mức đủ nướng chín con quái thú bự con kia. Nó gầm lên đau đớn, lăn lộn hy vọng sẽ làm giảm cơn đau lại.

Vương Nhất không dám nhìn cảnh tượng trước mắt, hắn cảm thấy cảnh tượng này thật quá khủng khiếp mặc dù hắn là kẻ gây ra.

Đống lá kỳ lạ kia là hắn tìm được trong rừng nửa tháng trước, hắn tìm được rất nhiều trong lúc đi tìm củi, hắn vô tình phát hiện ra được cái này rất nhạy cảm với lửa nên rất vui mừng tưởng rằng đã tìm ra được thứ có thể thay thế cho củi, nhưng ai dè cái này vừa mới nhóm lửa lên đã khiến hắn suýt nửa bỏng da vì lửa quá mạnh. Vì vậy nên hắn có cho vàng cũng không dám nghịch dại lần nữa. Lần này Vương Nhất mang theo phòng khi gặp bất trắc gì đó có thể đem ra dùng và lần này đúng là gặp chuyện thật. Cũng may là hắn mang theo đống là này.

Vương Nhất ngửi thấy mùi thơm cũng không dám nán lại, hắn chờ cho cái lưng bớt rát, ăn chút đồ ăn rồi dùng chút vải quấn lại chỗ áo bị rách. Xong xuôi hắn đứng dậy, nhìn xuống cái hố lần nữa, thấy con quái lúc nãy đã chết queo, bộ lông trắng như tuyết giờ đây đã bị nướng cháy đen.

Hắn lạnh lùng quay đầu chuẩn bị đi tiếp. Sống lâu ngày trong khu rừng này, thường ngày thấy máu me chết chóc cũng nhiều nên đối với cái chết của con quái thú trước mặt hắn cũng không quá để tâm. Ngươi chết ta sống, đây vốn là luật lệ sinh tồn quá cơ bản rồi. Nhất là ở trong khu rừng như thế này.

Hắn vừa mới nhấc chân lên thì cảm giác nguy hiểm đó lại ập tới, một lần nữa hắn lại quay đầu. Con ngươi hắn co rụt lại, hắn lại thấy một con quái thú hình dạng y hệt con lúc nãy, có lẽ là đồng bạn của nó.

Không đúng!

Từ sau lưng nó còn xuất hiện thêm ba con nữa, tổng cộng là bốn con.

Đm nó!! Một con đã làm hắn thần hồn điên đảo giờ lại lòi ra thêm bốn con nữa, đây là muốn hấp diêm chết hắn luôn hả!

Sau lưng Vương Nhất đổ ra mồ hôi lạnh. Hắn từ khi bị con quái thú lúc nãy đuổi nên quên mất một điều rất quan trọng.

Mọi loại thú trong tự nhien thường chia ra làm hai loại, sống riêng lẻ và sống theo đàn. Hắn bị đau đớn nhất thời làm não mình teo lại rồi, hắn sao lại quên mất điều quan trọng như vậy chứ? Hắn lẽ ra nên chạy đi khi đang nướng con quái thú đó mới đúng, nhưng hắn lại chọn ở lại. Giờ chạy không còn kịp rồi.

Tuy nghĩ vậy nhưng chân hắn vẫn không ngừng bước thật nhanh về phía thác nước.

Đàn quái thú kia thấy đồng bạn chết thảm như vậy thì phẫn nộ gầm lên, đuổi theo Vương Nhất.

Hắn bị đuổi kịp trong chốc lát. Hắn đang mải mê chạy, còn mấy chục bước chân nữa thôi. Bỗng một cự trảo vung mạnh về phía Vương Nhất.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN