Sinh Tồn Thời Mạt Thế - Chương 136: Thế giới hiện thực 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
31


Sinh Tồn Thời Mạt Thế


Chương 136: Thế giới hiện thực 12


Suốt cả ngày đều rất an toàn, khi màn đêm buông xuống, Ngũ Thái Bình lại có chút khẩn trương, liên tục xác nhận với Du Hành tình hình trực ban đêm nay.

“Ông chủ Ngũ yên tâm đi, đều sắp xếp ổn thỏa rồi.””

Đêm nay thật sự lại xảy ra cướp bóc.

Bốn phía xung quanh đã đào cạm bẫy từ sớm, quan trọng nhất chính là đạn khói độc, chỉ cần dẫm phải bẫy rập thì đạn khói độc sẽ bắn ra, đảm bảo cháy một mảng lớn.

Trên mấy cái cây xung quanh còn có mấy người có kỹ thuật bắn súng tương đối khá.

Những người này đều nấp trong tối, còn những người khác thì bao vây xung quanh bên ngoài thương đội. Nhưng mà đi thêm về phía trước, người bên ngoài vốn dĩ đã không nhiều nhìn kỹ lại càng thấy thiếu.

Ngũ Tứ nói với đại ca nhà mình: “”Đại huynh, ta nhìn không thấy thứ gì đem lại cảm giác an toàn cả.””

Ngũ Thái Bình nhìn thấy những người trên cây kia ánh mắt tỏa sáng, vung tay nói: “”Đệ không biết thôi, thứ trên tay tên nhóc kia mới là đồ tốt, haiz trong lòng huynh cũng cảm thấy mâu thuẫn! Vừa muốn nhìn một lần nữa, vừa muốn yên ổn qua đêm, không có kẻ trộm thì tốt, haiz!””

Đêm nay thật sự vẫn có trộm, có điều không mạnh mẽ hung dữ như tối qua thương đội Ngũ Thái Bình gặp phải, thậm chí chưa cần sử dụng đội súng ngắn trên cây, những đạn khói độc cạm bẫy kia đã trực tiếp xử lý xong mấy kẻ đó rồi.

Nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết, Ngũ Tứ không tự chủ được đưa tay lên xoa mặt: “”Ối mẹ ơi nghe đã thấy đau rồi.””

Không một tên trộm nào chạy thoát được, đao và côn trên tay, đều rơi xuống đất. Bọn họ vấp phải dây cương, bị đạn khói độc bắn tới đập trúng người, từng tên một ôm mặt lăn lộn trên mặt đất kêu la.

Ngũ Thái Bình sai người trói hết đám kẻ trộm lại, có ý hỏi rõ tình hình rồi giết sau — không phải là hắn ta tàn nhẫn, mà do phương tây phần lớn đều không phân chia thành từng quốc gia tạo nên, bình thường đều chiếm thành xưng vương, mỗi chỗ một nền chính trị.

Hơn nữa mỗi tòa thành phân chia hộ tịch cũng không giống nhau, người bị hắn bắt, biết giải đến đâu để nhận phạt?

Lại không thể đưa đến tận Tây Cửu Châu tìm nha môn nộp cho quan phủ, người ta còn chưa chắc đã bắt giữ trị tội ấy.

Bởi vậy khi người bán hàng rong bắt được sơn tặc, đều ngầm hiểu tự mình giết, không để lại hậu hoạn.

Sau khi ép hỏi, đám người này quả thực không có bối cảnh gì, chạy trốn từ Tây Tam Châu đến đây.

Du Hành không để ý tới việc Ngũ Thái Bình xử lý những tên trộm cướp kia thế nào, gọi người của mình lại mở một cuộc họp nhỏ, sắp xếp người gác đêm, rồi đi nghỉ ngơi trước.

Ngày hôm sau rời giường rồi lên đường, đã không còn thấy những tên cướp kia nữa. Mọi người trong thương đội đã tập mãi thành thói quen, Du Hành nhìn những nấm mồ kia, trong lòng đã có suy đoán.

Sau đó lại gặp kẻ trộm, Du Hành lại xác định thêm lần nữa phương thức xử lý của người bán hàng rong đối với những tên trộm cướp kia chính là tự giết người, việc này coi như không có luật pháp nữa rồi.

Ngày hôm nay bọn họ vào thành, ở đây đoàn người Ngũ Thái Bình đúng lúc có quen biết với tiêu cục, lại đi thuê thêm mười mấy người nữa.

Điều này cũng làm cho tâm trạng căng thẳng mấy ngày nay của Ngũ Thái Bình cuối cùng cũng buông lỏng một chút.

“Du lão bản đừng khách khí, tiệm này món cá nấu rất ngon, mau nếm thử.”” Vào thành xong, Ngũ Thái Bình hào phóng bao hết một quán ăn, mởi mọi người ăn cơm.

Đây là lần đầu tiên đám người Du Hành được ăn cơm tại quán ăn ngon như vậy, hương vị thức ăn đều rất không tồi, mỗi người đều ăn đến mức phùng mồm trợn má.

Ngũ Thái Bình uống cùng vài chén rượu, rồi mới sang bên kia uống cùng với mấy người của tiêu cục mới mời đến, không lạnh nhạt bỏ sót một ai.

“Cha mẹ, ăn cái này đi.” Không phải tiếp chuyện Ngũ Thái Bình nữa, Du Hành cũng thoải mái hơn chút, tay liên tục gắp thức ăn cho cha mẹ Du.

Cũng may sau khi cha mẹ Du dùng thuốc cải tạo gen vẫn siêng năng tu luyện, tuy rằng qua trận ấy không tốt lắm, cả người đều đen gầy, nhưng mà sắc mặt tinh thần cũng không tệ lắm.

Có điều Du Hành vẫn vô cùng đau lòng, nhân tiện có cơ hội được ăn bữa cơm ngon, tranh thủ để cha mẹ ăn nhiều một chút.

Cha mẹ Du cũng có ý này, bởi vậy người một nhà đều chăm chú gắp thức ăn cho nhau, đương nhiên, hai vợ chồng cũng không quên Thôi Nam.

Cơm nước xong xuôi bọn họ liền rảnh rỗi, Ngũ Thái Bình nói muốn dưỡng sức một ngày, ngày mai mới xuất phát.

Nên Du Hành đưa mọi người cùng nhau đi dạo phố.

Du Hành vừa thu một trăm tinh tệ, tiện thể chia cho mọi người luôn.

Lần chia tiền này, cậu không mở họp thảo luận giống như trước, mà trực tiếp quyết định. Đã đến lúc bản thân phải đứng ra lập uy đặt ra quy củ, Du Hành không muốn dùng lại sự dân chủ trước kia nữa.

“”Vũ khí mà mọi người sử dụng, thứ này không cần tôi nói mọi người cũng biết, ở đây nó thuộc về đồ khan hiếm, hơn nữa, đây là tài sản cá nhân của tôi, tôi có thể cung cấp cho mọi người sử dụng, nhưng mà nhất định sẽ khấu trừ trong tiền công. Còn tiền để cung cấp thức ăn, lần này cũng tính luôn một thể.””

Hai điểm này tất cả mọi người đếu không có ý kiến gì, vì vậy quyết định xong việc trả thù lao chia thành năm mươi năm mươi, Du Hành cầm năm phần, những người còn lại chia đều phần kia, bao gồm cả cha mẹ Du trong đó.

“Như vậy nhiệm vụ lần này kết thúc, mỗi người có thể thu được năm tinh tệ, hiện tại tôi dùng nửa tiền đặt cọc phát trước cho mọi người. Có điều người làm nhiều làm tốt, tôi sẽ đem phần của mình thêm vào làm tiền thưởng, ví dụ như hắn Lâm, Lâm Minh Lôi, biểu hiện của anh ấy, tất cả mọi người đều thấy rõ như ban ngày, nên tôi sẽ lấy từ phần của mình ra hai mươi đồng xương làm phần thưởng.””

Du Hành trực tiếp phân phát tinh tệ, mỗi người nhận được tinh tệ đều vô cùng vui sướng.

Một tinh tệ tương đương với một trăm đồng xương, năm tinh tệ chính là năm trăm đồng xương, có thể mua được rất nhiều thứ rồi ~

Lâm Minh Lôi nhận thêm hai mươi đồng xương, tuy rằng không nhiều lắm lại làm cho hắn vô cùng phấn chấn, mặt mày hồng hào hắn nói với vợ mình là Đổng Kiến Lan: “”Cho em hết, em muốn mua cái gì thì mua cái đó!””

Đổng Kiến Lan hé miệng cười, đem tinh tệ cất thật kỹ.

“”Đúng lúc hiện tại đang rảnh rỗi, mọi người muốn đi dạo phố thì đi đi, chú ý an toàn nhớ đường quay về. Những chuyện khác tôi mặc kệ, mỗi người đều đi thay một bộ quần áo trang sức khác đi.

Quần áo và đồ trang sức trên đại lục Chân Úy này thật ra rất phong phú, khi bọn họ đi theo thương đội, nhìn thấy đủ loại quần áo phong cách. Có lẽ đồ bọn họ đang mặc trên người vẫn còn quá khác người, quá dị loại.

Nghĩ xem trong phim cổ trang mà xuất hiện một đống áo chui đầu với quần jean quần thể thao…

Du Hành cũng muốn đưa cha mẹ đi dạo phố.

Hiện tại trong tay cậu có một trăm tinh tệ, định mua một ít thứ tốt để vào trong không gian trữ vật, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào xảy ra.

Đồng thời cũng cần mua sắm lương thực, toàn bộ số gạo cậu tích trữ đã dùng hết rồi, những nguyên liệu nấu ăn khác cũng dùng rất nhiều. Tuy rằng cậu có hạt giống, nhưng mà hiện tại rõ ràng không có điều kiện không có thời gian để gieo trồng.

Vì vậy đành phải ra ngoài mua sắm.

Đi đến tiệm gạo, phát hiện một cân gạo bình thường giá ba đồng xương, Du Hành mua trước hai trăm cân, sau khi trả giá với chủ tiệm còn được cho thêm chút ít lương thực phụ đậu đỗ, tốn mất sáu tinh tệ.

Sau đó còn mua chút ít nguyên liệu nấu ăn hoa quả khô chỉ có ở đại lục Chân Úy.

Đi hết quán bán lương thực, Du Hành còn muốn đi mua ngựa, nhưng mà một con ngựa giá hơn hai trăm tinh tệ, căn bản không mua nổi.

Ngược lại con lừa giá cả tiện nghi hơn chút, nhưng cũng cần hơn một trăm tinh tệ.

Lúc này Du Hành mới hiểu rõ, ở chỗ này súc vật để cưỡi thay cho việc đi bộ đắt đỏ như thế, cuối cùng cũng không mua nữa.

Mẹ Du lo lắng nói: “”Tiền này mẹ cũng không dùng đến.””

Bà muốn đem tinh tệ của mình cho Du Hành, nhưng Du Hành không chịu nhận: “”Mẹ, đây là tiền tiêu vặt của mẹ, sao con có thể nhận? Như vậy nhé, không phải mẹ cũng có… Cũng mua vài món đồ tích trữ đi.””

Mẹ Du suy nghĩ một chút: “” Vậy cũng được.”” Vì thế sau đó đi dạo phố, bà cũng nhìn ngắm kỹ càng, định mua một chút đồ vật có lợi ích thực tế.

Tiếp đó Du Hành lại đưa cha mẹ đến quán quần áo, mua một chút quần áo địa phương.

Bọn họ ban đầu đi vào cửa hàng may kém, chất lượng vải vóc bình thường, hơn ở chỗ giá rẻ.

Mặc vào không thoải mái bằng quần áo đang mặc trên người mình, đây không phải vừa tốn tiền vừa chịu khổ sao.

Cho nên không mua được.

Sau đó hỏi đường đi đến một hiệu may chất lượng hơn, mới mua được đủ quần áo cho cả nhà.

Bọn họ cũng không mua loại áo khoác có tay rộng thùng thình, chỉ nói với người làm trong cửa hàng, muốn đồ dễ vận động.

Người phục vụ hiểu rõ gật đầu, sau đó giới thiệu cho bọn họ vài bộ, đều là bóp tay, áo khoác sát người cũng không quá chật, dài tới đầu gối, đương nhiên vẫn phải mặc quần, sau khi Du Hành mặc vào mẹ Du liên tục khen: “”Rất gọn gàng!””

Con mình, nhìn thế nào cũng thấy đẹp trai ~

Mẹ Du rất thích, còn chọn thêm cho con trai vài bộ, cuối cùng mới nhớ đến cha Du, rồi mới chọn cho ông.

Cha Du cầm một bộ váy ngắn bó ướm thử trên người mẹ Du: “”Bà mặc bộ này xem.””

Làm cho mặt mẹ Du đỏ ửng lên: “”Lớn tuổi như vậy còn mặc váy gì nữa? Đi đứng cũng không tiện.”” Nhưng tay lại cầm lấy sờ sờ, ướm thử.

Du Hành nói: “Mua mua mua, lúc nào rảnh đi dạo phố thì mặc.””

Cuối cùng cả nhà thắng lợi trở về, hiệu may quần áo chất lượng bình thường giá cả cũng coi như hợp lý, mua mười bộ quần áo, tốn hơn một trăm đồng xương.

Trong đó có một bộ còn là đồ mẹ Du mua cho Thôi Nam.

Đến giờ phố xá lên đèn, trên đường vẫn còn đang náo nhiệt, cả nhà đi quay lại chợ đêm, đều cảm thấy trong lòng khoan khoái dễ chịu.

Cuối cùng ăn xong một bữa sủi cảo, còn mua thêm chút đồ ăn vặt, rồi mới quay lại khách sạn.

Đêm càng khuya, mọi người ra ngoài đều đã về, mỗi người đều thay một bộ quần áo mới, nhìn qua càng giống người địa phương hơn.

Đổng Kiến Lan còn mặc một bộ váy, xấu hổ cúi đầu mãi, dựa vào người Lâm Minh Lôi.

Lộ Ái Hoàn nhìn thấy mà ghen tức, vụng trộm véo chồng cô ta một cái, hai vợ chồng dựa đầu vào nhau nói chuyện, chắc là Trần Nguyên Lâm lại bị càu nhàu.

Du Hành bỏ đồ ăn vặt lên trên bàn: “”Mọi người ăn đi, ăn xong rồi đi ngủ sớm, mai còn phải dậy sớm đấy.””

Kết quả đêm hôm ấy, số người ngủ ngon rất ít.

Trời tờ mờ sáng, bọn họ đã bắt đầu chuẩn bị rời đi.

Khi đi trên đường, Du Hành hỏi qua Ngũ Thái Bình giá cả mua ngựa, Ngũ Thái Bình cười nói: “”Cậu muốn mua ở đây sao, nhất định là đắt muốn chết, người bán hàng rong với người thường sẽ không mua ở chỗ này, nếu thật sự có người mua, đó cũng là do họ có nhu cầu cấp bách không có cách nào khác, hoặc là kẻ coi tiền như rác.””

Hai người đều cười rộ lên, Du Hành khiêm tốn xin chỉ bảo: “”Vậy phải đến đâu mua?””

“Có vài chỗ đấy, ví dụ như Tây Thất Châu, chỗ đó thảo nguyên trải dài vô tận, có chỗ bán ngựa lớn nhất trên toàn bộ Tây Châu, ở đó ngựa rất tốt! Bởi vì buôn bán lớn, nên giá cả cũng không tồi, một con ngựa tốt thượng đẳng cũng chỉ bán hơn bảy mươi tinh tệ, nếu mua nhiều hơn, trả giá xuống một con năm mươi tinh tệ cũng được ấy chứ.””

Phổ cập cho Du Hành một ít tri thức thường ngày, có thể nói đã hết lòng hết sức rồi.

Để cám ơn hắn ta, khi nấu cơm trưa Du Hành đưa cho Ngũ Thái Bình một bát.

Ngũ Thái Bình rất ít khi khen ngợi: “”Về mặt này coi như cũng không tệ.” Buổi trưa nấu mì ăn liền, lúc trước Du Hành mua nhiều, bình thường cũng ít khi ăn. Có điều hạn sử dụng thứ này không dài lắm, nên cậu thường xuyên dùng bớt đi một chút.

Ngũ Tứ lau nước chắn trên miệng, cũng cảm thán: “Cũng không biết gia vị này làm như thế nào, mùi vị rất kỳ lạ.””

Mì ăn liền thứ này, càng ngửi càng thấy thơm, nước mì hương vị cũng đậm đà, lấy để chấm bánh bao, bánh bột ngô, cũng đủ ngon miệng rồi.

Ngũ Thái Bình ăn một lần đã nhớ kỹ, mấy người cấp dưới ngửi thấy mùi này cổ họng cũng khô khốc, không gặm nổi bánh bao nữa.

Ngũ Thái Bình cũng là người hào phóng, trực tiếp mua của Du Hành, sau đó mang theo một thùng mì ăn liền về, mọi người nghiên cứu xong đều cảm thán: “Cái này đóng gói rất kín, chữ này là gì?””

“Ôi thơm quá, huynh cho đệ một gói để gặm đi.””

Một thùng mì đổi được chín mươi đồng xương, Du Hành vẫn rất hài lòng. Thứ này cũng chỉ là đồ ăn nhanh, chống đói, cần đồ ăn dinh dưỡng vẫn phải ăn cơm.

Sau đó Ngũ Thái Bình lại mua thêm, Du Hành lại bán được bốn thùng nữa, còn hai thùng định để lại để mình ăn dần —— mì ăn liền chính là thứ không còn sản xuất nữa.

Nhận tiền xong sau đó lần thứ hai vào thành, cậu đặc biệt đến quán ăn tại địa phương để mua thêm canh, ngồi ăn chung với cha mẹ và Thôi Nam.

“Uống ngon thật.”

“”Tôi vẫn nhớ rõ trước kia khi tiểu Thôi bắt rắn, hầm cách thủy thành chắn ăn cũng ngon như vậy.””

Thôi Nam cười: “Hai ngày nữa cháu lại bắt thêm mấy con nữa.””

Gần đây bận rộn, cũng không có thời gian làm gì, Du Hành nói thêm: “”Bắt khó không? Nếu không khó, lát nữa tôi cũng đi bắt, đến khi ông chủ Ngũ đến điểm cuối, xác định xong, lại nấu một nồi canh rắn.””

“Không khó, vậy để đến lúc đó lại bắt nhé.””

Quyết định xong thực đơn, bốn người vô cùng phấn khởi uống nước canh, lại gọi thêm hai món nữa, ăn bữa tối tưng bừng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN