Sinh Tử Kiến
Chương 02 phần 1
Chương 2
“Văn Tri Lai! Mở cửa ra! Tôi đến rồi…”
“Văn Tri Lai, còn không mở cửa là tôi trèo tường vào đấy!”
“Văn Tri Lai, tôi mang đồ ăn ngon đến, cho cô bổ mắt đây, mau mở cửa đi…” Bên ngoài Tịnh Viên truyền tới tiếng Đông Phương Khuynh Quốc đập cửa gọi to, làm cho hàng xóm xung quanh đều chạy ra nhìn, có mấy người già ghét ầm ĩ, chuẩn bị chạy ra mắng người, nhưng vừa nhìn thấy diệm mạo của hắn, liền ngây ngốc, hoàn toàn quên mất định nói gì, thậm chí còn gia nhập vào hàng ngũ hóng hớt.
Bên trong Tịnh Viên, Kim Phượng bịt lỗ tai, từ sảnh nhỏ vọt vào trong sân nhà, miệng không ngừng rủa xả: “Muốn chết sao! Cái tên yêu nam kia bị làm sao vậy? Đã ba ngày rồi còn chưa đi, mỗi ngày chạy tới náo loạn, chị sắp chịu không nổi rồi.”
“Anh ta không dễ bị đuổi đi như vậy đâu.” Văn Tri Lai ngồi trong đình hóng mát, gió lạnh thổi qua, nắng thu chiếu xuống, bất đắc dĩ than nhẹ.
Chuyện liên quan đến sinh tử của Đông Phương gia, Đông Phương Khuynh Quốc đương nhiên là không thể dễ dàng buông tha, chỉ là, cô cũng không ngờ được một người đàn ông lớn tướng rồi lại có thể náo loạn đến như vậy, Hai ngày trước, hắn còn tìm một đống người đến yêu câu cô bói toán đoán mệnh, ầm ĩ rung chuyển cả Tịnh Viên, hại Kim Phượng cả ngày trời đều phải bận rộn khuyên họ trở về, cô cũng chịu không nổi sự quấy nhiễu như vậy. Hôm nay, hắn lại đổi cách khác, mới sáng sớm tinh mơ đã gọi cửa, làm cho người ta không cách nào yên ổn.
“Thật là, dáng cao người đẹp như vậy, tính khí lại kém cỏi đến cực điểm.” Kim Phượng mắng.
“Còn không phải sao? Toàn thân chỉ được cái túi da cẩm tú, diễm sắc vô song, tính tình lại cổ quái như vậy…” Văn Tri Lai thấp giọng nói nốt.
Kim Phượng nghe liền ngẩn người, có chút nghi hoặc nhìn cô: “Tri Lai, em nói cứ như biết dáng vẻ Đông Phương Khuynh Quốc trông như thế nào vậy? ”
Văn Tri Lai cả kinh, vội vàng giải thích: “Em nghe mọi người nói thôi, tự mình tưởng tượng…”
“A…” Kim Phượng lẳng lặng gật đầu.
“Lại nói, khí của anh ta quả thật rất đẹp, cực kỳ chói mắt, không giống với những người khác.”
“Hừ, thật đúng là không giống người mà! Chị sống đến bây giờ, vẫn chưa thấy người đàn ông nào giống cậu ta, đẹp đến mức… làm cho người ta không dám nhìn thẳng, đẹp so với nữ nhân còn đẹp hơn… Thẳng thắn mà nói, lúc chị mới nhìn thấy cậu ta, tim cứ đập thình thình, giống như bị sét đánh vậy, mắt thì đầy sao, đầu thì choáng váng,… bây giờ mấy người ở ngoài cửa cả trái lẫn gái từ trẻ đến già có ai không bị cậu ta mê hoặc…. Chậc chậc, yêu ma! Cậu ta nhất định là yêu tinh biến ra.” Kim Phượng khoa trương nói.
“Vẻ đẹp của anh ta đến từ sự nguyền rủa, thật lòng mà nói, không khác gì yêu quái.” Văn Tri Lai thực sự cảm thấy Kim Phượng nói cực kỳ chính xác.
“Nói đến lời nguyền kia, Tri Lai, con cháu Đông Phương gia nhà bọn họ… bao gồm cả cậu ta… thật sự đều không sống quá ba mươi tuổi sao?” Kim Phượng lúc trước khi nghe Cừu Nghĩa nhắc tới chuyện khó tin này, liền có chút sợ hãi.
“Đúng vậy.” Sống không quá ba mươi… Đây là vấn đề khó nhất của Đông Phương Khuynh Quốc.
“Haizz, chẳng trách cậu ta cứ dây dưa như vậy, đổi lại là chị, nếu sớm biết tử kỳ của mình, khắng định sẽ phát điên mất.” Kim Phượng run lên một phen.
“Cho nên, biết trước tương lai có gì tốt chứ? Người người đều muốn hỏi em về tương lai, nhưng nếu biết trước tương lai, cuộc sống còn có niềm vui gì nữa chứ?” Văn Tri Lai cảm khái nói.
“Đúng đó,… Tri Lai, em có nhìn thấy được tương lai của Đông Phương Khuynh Quốc không? Cậu ta… thật sự sẽ chết trước lúc ba mươi tuổi sao?” Kim Phượng miệng tuy một câu yêu nam hai câu yêu nam gọi hắn, nhưng cứ nghĩ đến một mỹ nhân như vậy phải sớm lìa đời, liền cảm thấy vừa đau lòng vừa đáng tiếc.
Có nhìn thấy tương lai của Đông Phương Khuynh Quốc hay không ư?
Không, không có, đây là điểm khiến cô hoang mang nhất, ở trên người hắn, cô chẳng thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, chỉ trừ có… khuôn mặt hắn!
Tình huống kiểu này lần đầu tiên xảy ra. Cuộc đời của mỗi người, ở trong thiên nhãn không có gì là bí mật, cô có thể chọn nhìn hoặc không nhìn, nói hoặc không nói, chỉ là, từ lúc mười tuổi đi theo sư phụ, sư phụ đã muốn cô tận lực ít nhìn ít nói, để tránh khỏi trời phạt phản thân. Nhưng mà, đối mặt với Đông Phương Khuynh Quốc, thiên nhãn lần đầu tiên biến mất, không thấy mệnh, chỉ thấy người. Vì sao lại như vậy. Vì sao giữa một biển người mênh mông, cô lại chỉ nhìn thấy có một mình hắn?
“Văn Tri Lai, đang nghĩ cái gì vậy?”
Giọng nói của Đông Phương Khuynh Quốc đột nhiên xuất hiện bên trong vườn, dọa Kim Phượng sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, cũng làm cho Văn Tri Lai lấy làm kinh hãi.
“Này! Cậu… cậu cậu cậu vào bằng cách nào?” Kim Phượng chỉ vào hắn gầm lên.
“Trèo tường vào thôi, ai bảo các cô không mở cửa.” Đông Phương Khuynh Quốc cười cười, tiến vào lương đình.
“Đứng lại cho tôi… Cậu làm sao có thể đột nhập nhà dân?” Kim Phượng đuổi theo, muốn trước khi hắn đến gần Văn Tri Lai có thể ngăn hắn lại, nhưng mà, ngay tại lúc tay cô sắp túm được hắn, hắn lại xoay mình từ trên thềm đá nhảy một cái, giống như chim bay nhún người đáp xuống trước mặt Văn Tri Lai.
Trời ạ trời ạ ! Đúng là yêu tinh mà! Lại còn biết bay… Kim Phượng trừng to hai mắt, sợ tới mức tim ngừng đập.
“Văn Tri Lai, tôi đem gà hầm bào ngư với quất thanh yên cho cô đây, nghe nói có thể bổ mắt, đợi đại nương kia hâm nóng lên cho cô.” Đông Phương Khuynh Quốc cười cười, cầm túi đồ trong tay đặt lên trên bàn đá.
“Cái gì mà đại nương? Tôi còn là tiểu thư, tiểu thư nha !” Kim Phượng tức giận hét lớn.
Văn Tri Lai ảm đạm cười, nói: “Cám ơn anh, Khuynh Quốc tiên sinh, để anh phải tốn kém rồi. Nhưng mà, mời anh có thể đừng tới nữa được không? Anh cứ vậy tôi sẽ cực kỳ phiền nhiễu.”
“Cô như vậy, tôi cũng sẽ cực kỳ phiền nhiễu!” Đông Phương Khuynh Quốc ngồi xuống ghế đã trước mặt cô, gác chân, nhẹ nhàng, một tay chống cằm, tầm mắt nhìn chằm chằm cô.
Hôm nay Văn Tri Lai một chiếc áo dài màu trắng đơn giản, nhìn vào vẫn tinh thuần như vậy, phảng phất như một đóa sen trắng không nhiễm bụi trần, yên lặng đứng trong thế gian ồn ào hỗn loạn này, tự mình tỏa ra hương thơm trong sạch.
“Có ý gì?” Cô nghe ra trong lời nói của hắn có chuyện, hơi hơi ngẩn ra.
“Cô ở đây cũng lâu rồi nhỉ? ”
“Đúng, Tịnh Viên là nơi ở của sư phụ tôi, từ lúc mười tuổi tôi đã được đưa đến đây rồi.”
“Như vậy, chắc là cô cực kỳ thích chỗ này?” Hắn lại hỏi.
“Đương nhiên, không chỉ thích, mỗi nhánh cây ngọn cỏ ở đây tôi đều rất quen thuộc.”
“Cô thích tòa nhà cũ này như vậy, theo lý mà nói, tôi không nên đuổi cô đi mới đúng, nhưng mà, làm sao bây giờ, từ hôm nay trở đi chỗ này là của tôi.” Hắn xấu xa nở nụ cười.
Cô ngây dại! Hắn… đang nói gì vậy?
Kim Phượng phì cười nói: “Đừng có náo loạn, Đông Phương Khuynh Quốc, Tịnh Viên này đúng là do lão sư phụ lưu lại cho Tri Lai cùng với sư huynh Phương Trọng Khải của nó.”
“Trên nguyên tắc thì đúng là như vậy, nhưng mà vị sư huynh này – cùng là sư phụ Phương Trọng Khải tiên sinh của Lỗ Mặc, vì giúp bạn bè mở trường học, từng đem Tịnh Viên này thế chấp để mượn tiền.” Đông Phương Khuynh Quốc nói.
“Cái gì? Trọng Khải khi nào thì…” Sắc mặt Kim Phượng trắng xanh, quay đầu nhìn Văn Tri Lai vội la lên: “Tri Lai, em biết chuyện này không? ”
Văn Tri Lai gật gật đầu, nói: “Có, em biết, nhưng…”
Sư huynh lớn hơn cô gần ba mươi tuổi, là bậc thầy về phong thủy, nhưng trời sinh tính thẳng thắn tiêu sái, luôn luôn nhắc nhở cô không cần sử dụng thiên nhãn đoán trước tương lai quá nhiều, sư huynh nói, đời người là một thứ đầy ngạc nhiên cùng mạo hiểm, nếu sớm biết kết cục, thì còn gì ý nghĩa nữa?
Cho nên, cô cũng không hỏi nhiều về chuyện của sư huynh, cô cho rằng người hào phóng không chịu trói buộc như hắn sẽ sống thật lâu, khoái khoái lạc lạc đi khắp mọi nơi.
Kết quả, sư huynh chưa đến năm mươi tuổi đã qua đời, nói là khi đang lái xe thì ngủ gật, xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Kim Phượng lúc khóc lóc đi nhận xác sư huynh, vẫn không thể tin được, đang lái xe êm đẹp vì sao lại ngủ gật? Vì sao lại một thân một mình ra đi ở nơi xóm núi xa xôi như vậy?
Khi đó, lần đâu tiên cô dùng thiên nhãn để nhìn sư huynh, trên thi thể lạnh lẽo của hắn, lại có một vòng sáng đến chói lòa, trong vòng sáng đó, cô nhìn thấy hắn đứng ở một khu trường học đơn sơ, nhìn một đám trẻ con đang học bài, cười đến cực kỳ vui vẻ.
Cô lúc ấy mới hiểu được, trước khi chết sư huynh đều bận rộn tập trung mở trường dạy học, đại ngoan đồng nhiệt tâm lại nhiệt tình kia, thà vứt bỏ lời mời của những ông chủ lớn với mức lương cao chỉ để làm chuyện hắn muốn. Bởi vậy, cô biết rõ hắn lén thế chấp Tịnh Viên, cũng không trách hắn, chỉ là sau khi hắn chết đem món nợ này nhận lấy, dựa vào sức mình để trả lại, đây cũng là nguyên nhân cô ngẫu nhiên sẽ ngoại lệ đoán trước tương lai, cô dù sao cũng phải cần tiền để duy trì Tịnh Viên.
Nhưng mà, rõ ràng đã trả lãi đúng hạn, vì sao Tịnh Viên lại có thể rơi vào tay Đông Phương Khuynh Quốc được?
“Cô không tin sao? Có muốn tôi lấy giấy chứng nhận cho cô xem?” Đông Phương Khuynh Quốc từ trong túi hồ sơ lấy ra một văn kiện.
Kim Phượng tiến lên một tay đoạt lấy văn kiện kia, vừa xem xong, cơ hồ đứng không vững, ngã ngồi trên ghế, run giọng tức giận mắng: “Sao lại có người ngốc như vậy… Không có đầu óc gì cả, cứ vậy đem Tịnh Viên đi gán nợ, giờ Tri Lai biết làm sao đây? Hỗn đản này… chết thì chết, còn liên lụy đến người sống…”
“Tiểu Phượng tỷ, sư huynh cũng là làm việc thiện thôi.” Cô bình tĩnh trấn an Kim Phượng.
“Việc thiện! Làm việc thiện cũng phải cân nhắc khả năng của mình chứ! Chẳng lẽ hắn không biết em
cũng có một phần ở Tịnh Viên này, hắn… làm sao có thể gạt em…” Kim Phượng tức giận đến sắp khóc.
“Các cô chắc cũng không biết nhỉ? Tần bà bà dùng tiền tiết kiệm của bà trả trước lãi của nửa năm, gần đây trả không nổi, ngân hàng đã bắt đầu thúc giục, nên Tần bà bà mới đau khổ đến sinh bệnh.” Đông Phương Khuynh Quốc biết được tin tức từ chỗ Cừu Nghĩa.
Văn Tri Lai ngây ngẩn cả người.
“Cái gì? Tần bà bà vậy mà…” Kim Phượng vừa ngạc nhiên vừa áy náy.
“Khó trách bà bà vừa rồi lại yếu như vậy…”
Văn Tri Lai không khỏi tự trách, cô mấy ngày nay một mực nghỉ ngơi để lấy lại sức, cũng không chú ý đến Tần bà bà đang sầu não vì cái gì, càng không phát hiện đến bà đã sớm thu chẳng bằng chi.
“A… Bởi vì như vậy, tôi mới có cơ hội mua được Tịnh Viên.” Đông Phương Khuynh Quốc đắc ý cười.
“Đông Phương Khuynh Quốc, cậu là đồ tiểu nhân! Cậu sao có thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn?” Kim Phượng trừng mắt nhìn Đông Phương Khuynh Quốc.
“Vì sao không thể?” trên khuôn mặt ma mỵ của Đông Phương Khuynh Quốc không có một tia ân hận, tuy hắn xác thực dùng tài lực khổng lồ trong tài khoản của hắn khiến cho ngân hàng đi vào khuôn khổ, nhưng thế thì đã sao? Thế giới này, vốn là kẻ nào mạnh thì kẻ đó được lợi, người nào yếu thì chịu thiệt thòi.
“Cậu…” Vị mỹ nam tử này, lòng dạ thật đen tối…
“Thôi, chị Tiểu Phượng, cho qua đi!”
“Cái gì mà cho qua? Người này muốn đuổi chúng ta khỏi chỗ này đấy!” Kim Phượng dậm chân.
“Anh ta sẽ không, mục đích của anh ta, chỉ là muốn ép em đi Đài Loan một chuyến mà thôi, anh ta căn bản không cần khu vườn cũ nát này làm gì.” Văn Tri Lai rất rõ ràng dụng ý của Đông Phương Khuynh Quốc.
“Không sai, chỉ cần cô theo tôi trở về, tôi liền đem Tịnh Viên trả lại cho cô.” Đông Phương Khuynh Quốc nheo mắt, bờ môi đẹp đẽ hơi nhếch lên.
Đến nước này, Văn Tri Lai không đi cùng hắn cũng không được “Được rồi! Tôi đây sẽ theo anh đi một chuyến!” Văn Tri Lai rất rõ ràng, cô không có quyền lựa chọn, từ khí tức mà Đông Phương Khuynh Quốc phát ra cô có thể biết được, hắn không phải loại người có thể thương lượng được, nếu là chủ ý hắn đã quyết định, thì cho dù giày vò chết người ta, cũng sẽ không bỏ qua.
“Thật tốt quá, chúng ta đây không cần tiếp tục trì hoãn nữa, đi ngay lập tức đi.” Đông Phương Khuynh Quốc đứng dậy, nhìn cô.
“Không! Tri Lai, em không thể đi!” Kim Phượng lo lắng kéo cô lại.
“Chị Tiểu Phượng, có lẽ, đây là số mệnh của em, nhất định không đi không được.” Cô thoải mái vỗ vỗ tay chị.
“Nhưng mà, lần này em đi, cực kỳ có khả năng sẽ phải chết đấy!” Kim Phượng giận dữ kêu lên.
“Chết? Không nghiêm trọng như thế chứ? Vị đại nương này, Đông Phương gia chỉ thỉnh Văn Tri Lai đến giúp chỉ điểm một chút, cũng đâu có muốn mạng của cô ấy.” Đông Phương Khuynh Quốc bật cười.
“Cậu thì biết cái gì! Tri Lai năm nay không thể xuất môn, nếu không chắc chắn phải chết không nghi ngờ, đây là lời dặn của lão sư phụ trước khi tạ thế! Cậu… cậu ép nó như vậy, rõ ràng là muốn hại chết nó!” Kim Phượng trừng mắt nhìn hắn, thật muốn mắng cho hắn một trận té tát.
Ngừng một lát, chỉ là đối mặt với đôi mắt đẹp của hắn, khí thế liền giảm đến tám phần.
“Thôi, đừng nói nữa, chị Tiểu Phượng.” Văn Tri Lai cản lời Kim Phượng.
“Văn Tri Lai, chẳng lẽ năm nay cô ra khỏi cửa sẽ chết sao?” Đông Phương Khuynh Quốc cảm thấy thực quá khoa trương.
“Đại khái vậy!”
“Đại khái? Vì sao không phải là câu khẳng định? Chẳng lẽ người có thiên nhãn như cô lại không thể đoán được tương lai của chính mình?”
“Là không thể.” Cô nhìn những tia sáng rọi trên mặt nước ao,lạnh nhạt nói. Tựa như đôi mắt của một người chỉ có thể nhìn thấy được người khác, không thể nhìn thấy bản thân mình, thiên nhãn nhìn thấy vĩnh viễn đều là chuyện của người khác, cô không có cách nào nhìn thấy được tương lai của chính mình, chỉ cần gặp phải chuyện có liên quan đến cô, thiên nhãn sẽ mù, lớn như chuyện sống chết, nhỏ thì té ngã bị thương, cô cũng chẳng có cách nào biết được.
Sư phụ nói, đây là trời cao khoan dung với cô, cũng là bồi thường.
Chính xác, cũng chỉ có như vậy, cô mới có thể chuyện gì cũng liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu cả thế gian này, chẳng tốn chút hơi sức.
Nhưng mà, giờ đây, có thể khiến cho thiên nhãn biến mù, lại thêm một người nữa.
Nghĩ đến đây, cô theo bản năng quay về phía Đông Phương Khuynh Quốc, sự bất an dưới đáy lòng kia lại dâng lên.
Mà Đông Phương Khuynh Quốc cũng đang nhìn chằm chằm về phía cô, nghĩ thầm, biết trước tất cả, nhưng lại không có cách nào liệu trước chuyện của chính mình, cách nói này thật sự có phần buồn cười. Nếu không phải ít nhiều biết về năng lực của cô, hắn thật sự cho rằng cô đang hù dọa người.
“Cho nên, cô mà bước ra khỏi Tịnh Viên có thật sự chết hay không, cô kỳ thật cũng không rõ, phải không?”
“Phải.”
“Nếu thế, vậy thử trước xem sao.” Nói xong, hắn nháy mắt đã túm lấy tay cô, lôi cô bước đi.
“A?” Cô kinh hô một tiếng.
“Đông Phương Khuynh Quốc, cậu… cậu muốn làm gì?” Kim Phượng sợ tới mức kêu lên.
“Chúng ta liền thử xem sao, ra khỏi cửa của Tịnh Viên, cô có chết được hay không?” Hắn quay đầu cười xấu xa với Văn Tri Lai.
Văn Tri Lai trừng lớn hai mắt, toàn thân lại run lên, loại cảm giác mãnh liệt kia lại ập tới, sau đó, sương mù trước mắt đột nhiên lại rõ ràng hết thảy, cô, lại một lần nữa nhìn thấy dung mạo tuấn lệ vô cùng kia!
Đông Phương Khuynh Quốc dường như lập tức nhận thấy sự biến hóa trong đôi mắt cô, hắn kinh ngạc, nụ cười cứng lại, đột nhiên kéo cô về phía mình.
Cô kinh hãi, con ngươi khép lại, rất nhanh tránh khỏi hắn, hai tay cũng che lên mắt. Không được nhìn! Không được nhìn! Nhìn sẽ… sẽ… Hắn cũng không để cho cô che mắt lại, chế trụ lấy cổ tay nhỏ bé của cô, vặn bung hai tay của cô ra, cả người đến gần mặt cô. Mất đi hai tay che đậy, cô bối rồi nhắm hai mắt lại, đem khuôn mặt tuyệt sắc kia ngăn khỏi tầm mắt.
“Vì sao lại nhắm mắt? Rõ ràng cô nhìn thấy tôi.” Hắn không hờn giận nói.
Cô không đáp, không biết phải trả lời… thế nào.
“Cô… sợ nhìn thấy tôi sao?” Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đã trắng bệch của cô, càng thêm tò mò.
Cô khép chặt mí mắt nhẹ nhàng rung động, hô hấp trở nên gấp gáp, thấp giọng nói: “Xin buông…”
“Cô mở mắt ra, thì tôi buông.” Hắn muốn nhìn thấy đôi mắt của cô, muốn thấy cô… nhìn hắn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!