Sinh Tử Kiến
Chương 04 phần 1
Chương 4
Văn Tri Lai cảm thấy đau quá, nhưng là không biết đau ở chỗ nào. Lúc bị Đông Phương Khuynh Quốc lôi kéo chạy ra khỏi cao ốc đó, cô nghe thấy rất nhiều tiếng súng vang lên, cũng biết có không ít người đuổi theo bọn họ, mà Đông Phương Khuynh Quốc rõ ràng bị thương, còn có thể mang cô bình yên ra khỏi đó, trốn được ở nơi yên tĩnh vắng vẻ này.
Cô không bị thương nhưng lại cảm thấy đau đớn.
“Hừ hừ… thật là, cũng tại cô làm hại, Văn Tri Lai, cô không cản tôi, tôi đã sớm đánh cho tên khốn kia thủng một lỗ trước ngực.” Đông Phương Khuynh Quốc thở hổn hển dừng tại con ngõ nhỏ, ngồi trên chiếc rương gỗ không nhịn được chỉ trích cô.
“Thật xin lỗi.” Cô áy náy thấp giọng nói, trong lòng còn chấn động chưa phục hồi.
Cuộc sống bình yên của cô từ lúc gặp hắn một khắc kia bắt đầu nổi lên sóng gió.
“Tên kia không phải là kẻ lương thiện, chết cũng đáng đời cô việc gì phải ngăn cản tôi giết hắn?” Hắn tức giận hỏi.
“Tay của anh, nên dùng để cầm bút vẽ gốm, không nên dính quá nhiều máu tanh, sẽ phá hỏng sự mỹ lệ của anh.” Cô trầm tĩnh nói, trong lòng vẫn nghĩ đến gã đàn ông kia lúc kiếp trước khi gã nói ba chữ nọ. Gã kia… trong khoảnh khắc quay đầu, nhìn thấy ai? Gã đang nói chuyện với ai?
“Mỹ lệ? Hắc… Cô nên biết, dưới cái túi da này của tôi, là một linh hồn tội lỗi mục rữa! Tôi ấy, nam nữ đều ăn” Hắn đánh trống lảng cười.
Trước kia những tình sử của hắn cùng nam nam nữ nữ nhiều đến không kể hết, cắn thuốc, pha trộn, dựa vào sự kích thích của thân thể, nhắm vào cái chết bị nguyền rủa kia mà kháng nghị.
Sinh nhật hai mươi tuổi ngày đó, ở trong câu lạc bộ đêm, nhìn đám bạn hắn còn không gọi nổi ra tên giúp hắn tổ chức sinh nhật, mọi người tranh nhau ôm hắn, hôn hắn, hắn đột nhiên hít thở không thông, buồn nôn, vọt tới nhà sinh ói đến ngay cả dịch mật tia máu cũng tràn ra, ói đến ý thức không rõ ràng bị đưa đến bệnh viện cấp cứu, khi đó, hắn cái gì cũng không nhớ nổi, chỉ nhớ rõ trong miệng tràn đầy đắng chát, trong lòng càng đau đớn.
Hắn mệt mỏi, mệt mỏi khi phải nhìn sự xấu xa của con người, vậy nên bắt đầu an phận ở nhà, lười phải ra cửa..
Hắn trở nên thích sống một mình, thích một mình xem chiếu bóng, lên net, nghiên cứu về gốm sứ đời Tống, thuận tiện, nghiên cứu vũ khí.
Hắn vẫn muốn tìm ình một thứ vũ khí có thể giết mình, mà không quá đau đớn…
“Đó là do anh chưa tìm được ý nghĩa cuộc sống của mình, mới có thể làm như vậy.” Cô biết, hắn chỉ vì muốn chống cự lại nỗi sợ hãi trước cái chết, nên mới đắm chìm trong trụy lạc như vậy.
“Đừng nói cứ như cô hiểu tôi lắm.” Hắn không thích cô dùng cái giọng “Tôi đã nhìn thấu anh” với hắn.
“Thật xin lỗi đây chỉ là cảm giác của tôi. Anh giống như đóa hoa mẫu đơn hiếm thấy, thanh ỏng manh, diễm lệ vô song, lại tự mình chán ghét, đến nỗi kỳ hoa nở còn chưa tới, đã biến thành khô héo.”
“Hừ, kỳ hoa nở cho dù chưa tới, cũng sắp kết thúc rồi.” Hắn ngẩng đầu tự chế giễu.
“Sẽ không kết thúc, tính mạng của anh vẫn sẽ kéo dài.” Cô cúi mặt xuống, nhẹ giọng tiên đoán.
“Hả?”
“Chuyện nguyền rủa sắp rẽ mây sẽ thấy rõ mặt trời, chính tình yêu của anh hai anh sẽ đưa chủ nhân của sứ mỹ nhân trở về Đông Phương gia.” Cô vừa nói vừa quay sang hắn, dùng cặp mắt lóe lên những tia sáng nhàn nhạt nhìn hắn.” Cho nên, cố gắng thả lỏng đi! Hãy trân trọng vẻ đẹp của anh.”
Trái tim hắn căng thẳng, mắt phủ tầng sương.
Từ nhỏ tới lớn, có bao nhiêu người mê luyến gương mặt của hắn, nói hắn thật xinh đẹp kiều diễm, nhưng không từng có lời ngợi ca nào của ai có thể chân chính đi vào trong lòng hắn.
Nhìn chằm chằm cô trong mấy giấy hắn đột nhiên cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô kéo về phía hắn. Cô không đứng vững, cả người ngã ngồi ở bên cạnh hắn, đưa tay gắng sức chống đỡ, không ngờ lại sờ lên một thứ thật mềm mại, hơn nữa, trên đó còn có đầy chất lỏng ấm áp…
Đây là… máu! Cô thở hắt vì kinh ngạc, vội la lên, ”Vết thương của anh rất nặng phải lập tức lấy đạn ra khử trùng.”
“Nên khử trùng không phải ở chỗ đó, mà là nơi này…” Hơi thở hắn nặng nề, siết chặt cổ tay cô, sau đó, mạnh mẽ cúi xuống, hôn lên bờ môi mềm mại kia của cô.
Cô kinh sợ chấn động, một cỗ run sợ từ trong miệng xông vào ngực, sau đó xúc cảm ướt át nóng rực kia, đã thấm sâu vào rái tim cô, không có cách nào xóa đi…
Môi hắn phủ lên cô, muốn mượn nụ hôn của cô, để xóa đi thứ mùi ghê tởm mà gã kia để lại trên môi hắn, hắn cần hơi thở trong lành của cô, đến xóa tan những vẩn đục trên miệng, và trái tim của hắn.
Qua mấy giây sau, cô mới từ khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, dùng sức đấy hắn ra.
“Anh”
“Ah… Đau quá…” Hắn chống đỡ hết nổi ngã về một bên, chỉ cần khẽ động thôi vết thương cũng đau đến phải cau mày…
Che lại môi của mình, cô mở to đôi mắt, sự thông suốt ngũ cảm từ trước đến nay như bị thứ gì che lại, không cảm giác được bất cứ thứ gì, trừ… nhịp tim của chính cô.
Hai mươi năm thanh tâm quả dục, đạm bạc vô tình tu hành, trong nháy mắt ngắn ngủi, đã bị hắn đập nát, phá hủy…
“Làm gì mà sợ hãi như vậy? Chưa từng có người đàn ông nào hôn cô sao?” Khóe miệng hắn cong lên giễu cợt.
“Anh không nên hôn tôi.” Cô run giọng nói. Cái hôn này làm cho cô hiểu, nơi vẫn không ngừng đau đớn lúc nãy, chính là trái tim của cô! Là trái tim của cô đang đau đớn, vì hắn mà đau đớn.
“Tại sao? Chẳng lẽ hôn một cái thì phải phụ trách đối với cô sao?” Hắn đau đến sắp bất tỉnh rồi mà trên miệng thì vẫn cứ nói giỡn.
Nhận ra sự suy yếu trong giọng nói của hắn, cô tiến lên dìu hắn ngồi lại trên cái rương, trách mắng: “Tiết kiệm sức lực một chút, đừng nói nữa, anh sắp không chịu nổi.”
Hắn thật sự không còn khí lực để chống chọi với sự đau đớn do vết thương nữa, thuận thế tựa vào cô, thở hổn hển kêu lên: “Không sao… Cừu quản gia sắp tới rồi… ”
Cô không thể không ôm lấy hắn, mặc mái tóc dài chảy xuống trước ngực cô, mũi ngửi thấy mùi thuốc súng hòa cùng mùi máu tanh trên người hắn, cảm nhận dưới tính cách kiên cường mãnh liệt của hắn là sự yếu ớt bất lực, trái tim lần nữa lại mãnh liệt rung động.
Người này… là sát tinh trong vận mệnh của cô!
Nhưng cô không tài cách nào đẩy hắn ra được, không tài cách nào phong nhãn không nhìn, không có cách nào thị phi không nghe, ngay cả Đông Phương, cô cũng không đi không được.
Sư phụ, số kiếp này, con sợ là sẽ không tránh khỏi.
Nhắm mắt lại, cô than nhẹ trong lòng.
Một trận tiếng bước chân hỗn loạn tới gần, cô cũng không cảm thấy kinh hoàng, vẫn ôm Đông Phương Khuynh Quốc, đối mặt với sự bao vây của kẻ địch.
“Rốt cuộc cũng tìm được! Du tiên sinh muốn tìm là hai người kia sao?”
“Ông chủ giao phó, phải dẫn cả hai trở về, nhưng tuyệt đối không làm họ bị thương.”
“Được, đem bọn họ nhét vào trong xe cảnh sát.”
“Cẩn thận một chút, trong tay thằng nhóc kia có khẩu『 thiên nữ tán hoa 』chúng ta vừa mới nhập.”
“『 thiên nữ tán hoa 』? Mày nói là loại súng chuyên dụng của nhân viên tình báo nước ngoài có độ sát thương rất cao?”
“Ừ”
“Khẩu súng đáng sợ như thế làm sao có thể lọt vào trong tay người ngoài?”
“Thằng nhóc kia… thân thủ rất lợi hại.”
“Hừ, tao thấy nó cũng sắp ngỏm rồi, còn lợi hại được đến mức nào? Mọi người, lên!”
Ra lệnh một tiếng, đám người sải bước tiến tới gần, phút chốc, Đông Phương Khuynh Quốc vốn trông giống như người chết đã đứng lên không nói hai lời liền nổ súng, đem ba phát đạn còn dư lại bên trong khẩu súng bên trong mạnh mẽ bắn ngã ba người, sau đó, hắn tựa như ma quỷ nhào tới trước, ra quyền, đá chân, hoàn toàn nhìn không ra là người đã bị thương nặng, đám người chỉ thấy một mái tóc dài của mĩ nhân ở trước mắt bay múa, mỗi khi hắn xoay tròn, công kích từng chút từng chút tia máu phun ra, khung cảnh thê diễm lại khiếp người.
Mặt Văn Tri Lai mỗi tấc đều trắng xanh, cô không nhìn thấy, nhưng mà, khi tia máu tươi ấm áp bắn lên gương mặt cô, trái tim cô lại quặn thắt lại.
Cô rõ ràng bảo hắn đừng xuất thủ, rõ ràng đã bảo hắn chờ một chút, hắn lại giống như một kẻ điên cuồng liều mạng, bảo là muốn khiêu vũ cho cô xem,… cái người điên này! Hắn căn bản là muốn chết! Hắn … sợ chết, cho nên muốn chết, thật mâu thuẫn, cũng thật đáng buồn làm sao… một luồng khí nóng chợt dâng lên trong mắt, ở hốc mắt hóa thành một vòng hơi nước, phủ mờ đôi mắt của cô, trái tim của cô.
Đánh một vòng, kẻ địch đã bị đánh ngã hơn phân nữa, nhưng có kẻ đã rút súng lục ra, muốn hắn dừng tay, hắn lúc này mới ngừng lại, đem súng quẳng đi, thở gấp gáp không ngừng, lảo đảo muốn ngã, cười nói: “Được rồi, cứu binh tới rồi, không chơi nữa”
Giọng nói của hắn còn chưa dứt, một chiếc xe dừng ở phía ngoài hẻm đột nhiên nổ tung, tiếng vang lớn hù dọa mọi người kinh hãi hốt hoảng có kẻ xông ra có kẻ sững sờ, trong lúc nơi này hỗn loạn, một bóng đen nhanh chóng vọt vào trong ngõ hẻm, quyền pháp sắc bén giải quyết toàn bộ đối thủ, cũng đem kẻ cầm đầu đạp cho bất tỉnh, từ bên hông gã lục soát ra một chiếc còng tay, còng hắn lại vào ống nước.
“Tam thiếu gia!” Cừu Nghĩa xử lý xong đám địch nhân này, lo lắng vạn phần lập tức chạy tới Đông Phương Khuynh Quốc, nhìn thấy vết thương trên bụng hắn là do súng đạn bắn nhất thời biến sắc mặt.
“Chậm quá… ” Đông Phương Khuynh Quốc vô lực lầu bầu.
“Tại sao có thể như vậy? Thân thủ của cậu trước giờ không tệ!” Cừu Nghĩa kêu lên. Máy định vị trên dây lưng Phương Khuynh Quốc vừa phát ra tín hiệu, ông ta đã chạy thẳng tới, vừa đến đã thấy tình trạng thê thảm này
“Là tại tôi đã làm hại tới anh ta.” Văn Tri Lai cắn dứt nói.
“Đúng vậy, là cô làm hại.” Đông Phương Khuynh Quốc chỉ về phía cô, trong miệng chỉ trích, trên mặt lại một chút trách tội cũng không có, ngược lại còn cười. Cừu Nghĩa nghi ngờ liếc nhìn thiếu gia một cái mới nói: “Tôi phải thông báo cho Đại thiếu gia, kêu Thập Tứ tới đây.”
“Không… Đừng để trong nhà biết.” Đông Phương Khuynh Quốc suy yếu yêu cầu.
“Nhưng là…”
“Đây là mệnh lệnh, tôi không muốn làm cho bà nội và mẹ phải lo lắng.” Đông Phương Khuynh Quốc xoay mình nhìn chằm chằm Cửu Nghĩa.
“Phải, nhưng bây giờ tôi phải nghĩ cách đưa cậu đi bệnh viện, nhưng bên ngoài đã tin tức đã phong phanh, hai người rốt cuộc đã chọc tới kẻ nào? Xem ra thế lực của hắn không nhỏ, ngay cả cảnh sát cũng tham gia giúp hắn một tay lục soát.” Cừu Nghĩa đỡ Đông Phương Khuynh Quốc quay đầu tên cảnh sát đã bị ông ta còng lại lo lắng.
Lúc này tiếng còi xe cảnh sát đã tới gần, lại có một nhóm cảnh sát chạy tới, chân mày Cừu Nghĩa cơ hồ như dính lại.
Văn Tri Lai trầm mặc mấy giây mới nói: “Cừu tiên sinh đừng đưa anh ta đến bệnh viện lớn, đi về hướng bắc, nhìn thấy tòa cao ốc liền quẹo phải, đi tiếp chú sẽ thấy một ngôi nhà bề ngoài quét toàn bộ màu đen, đó chính là phòng khám tư nhân, thấy thuốc chính là một cao nhân, y thuật tốt, cũng kín miệng, chú mau đưa anh ta đi nhanh đi, đừng trì hoãn nữa.”
Dứt lời cô cất bước hướng phía ngoài hẻm đi tới.
Chẳng qua là mới bước ra một bước, tay của cô đã bị túm lại.
“Cô muốn đi đâu?” Đông Phương Khuynh Quốc hơi thở nặng nề hỏi.
“Tôi đi gặp bọn họ, người kia muốn tìm là tôi, hai người nhân cơ hội chạy trốn đi.” Cô vừa nói muốn nhẹ hất tay của hắn ra nhưng hắn lại liều mạng giữ chặt không chịu buông.
“Không được cô không thể đi! Gã kia… ”
“Người kia sẽ không làm tôi bị thương, anh nên dưỡng vết thương cho thật tốt trước, ba mươi ngày sau chúng ta sẽ gặp nhau, khi đó, tôi sẽ cùng anh trở về Đài Loan.” Cô nhẹ giọng đồng ý nhận lời sau đó mặt quay sang Cừu Nghĩa.
Cừu Nghĩa cảm kích liếc nhìn cô một cái, giúp cô tách khỏi bàn tay của Đông Phương Khuynh Quốc.
Sau đó, cô men theo mép tường chậm rãi bước ra khỏi con hẻm nhỏ, cũng rời khỏi tầ̀m mắ́t mỗi lúc một mơ hồ của Đông Phương Khuynh Quốc.
“Văn Tri Lai.” Hắn cố hết sức gọi cô một tiếng, liền bị bóng tối bao trùm.
…
Một tháng sau, bác sĩ già kiểm tra lại toàn bộ vết thương của Đông Phương Khuynh Quốc xong, gật đầu rất hài lòng: “Được rồi, cậu có thể đi.”
Đông Phương Khuynh Quốc cài lại nút áo, hừ nhẹ: “Cám ơn! Mẫn lão đầu.”
“Nhóc con! Không có lễ phép, cậu phải gọi tôi là bác sĩ.” Bác sĩ Mẫn râu ria dựng đứng không vui trừng mắt.
Đông Phương Khuynh Quốc nhìn ông già nát rượu khô gầy hệt như một cái cây già hóa thạch, lại liếc mắt lần nữa nhìn căn phòng so với cái kho còn bẩn hơn, trong lòng thấy may mắn mình có thể không bị nhiễm khuẩn mà bình yên khỏe lại, mặt khác cũng thầm oán giận Văn Tri Lai sao lại giới thiệu hắn đến cái phòng khám rách nát này. Nếu không phải hắ́n đã bất tỉnh khi Cừu Nghĩa đưa tới, hắ́n có thể thà mạo hiểm đi bệnh viện lớn cũng không cần để cho cái lão già trông chẳng khác nào lão ăn mày này giúp hắn động dao lấy đạn. Dĩ nhiên, hắn cũng bội phục dũng khí của Cừu Nghĩa khi dám đem hắn giao cho ông già này trị liệu, ở cái nơi như thế này, với loại thấy thuốc kiểu này cho dù ai nhìn cũng muốn nhấc chân bỏ chạy, mà ông ấy lại còn ở lại đây những một tháng.
“Nhìn cái gì? Còn dám ghét bỏ? Nếu không phải gặp tôi cậu đã sớm ngỏm rồi! Đạn găm vào bụng, dạ dày còn bị thủng đến nát bươm, ngay cả gan cũng bị thương, cậu còn sống được, nên cười thầm đi.” Bác sĩ Mẫn há mồm dùng tiếng Thượng Hải mắng to, lộ ra hai cái răng cửa bằng vàng trong miệng.
“Rồi, là y thuật của ông lợi hại, được chưa?” Hắn nhún vai, vươn tay chắp lại, đem mái tóc dài buộc thành một túm đuôi ngựa
Chính là bởi vì vết thương quá nặng nên mới phải điều trị mất ba mươi ngày, chuyện này nếu để cho bà nội biết, đảm bảo sẽ khiến bà sợ chết khiếp, vậy nên, trong khoảng thời gian này, hắn luôn khóa máy, hoàn toàn không liên lạc với người trong nhà.
“Hừ, cái mặt này của cậu, đúng là gieo họa, tôi không cho phép cậu đi mê hoặc Tiểu Tri Lai, nghe chưa?” Bác sĩ Mẫn Lập Căn chỉ vào mặt hắn cảnh cáo/
Hắn ngẩn ra, không khỏi ai oán trong lòng.
Là ai mê hoặc ai chứ?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!