Sinh Tử Kiến - Chương 05 phần 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
95


Sinh Tử Kiến


Chương 05 phần 1



Chương 5

Bụi đầy trời, tiếng gió gào thét, phảng phất như ai đó đang kêu gào.

Là ai vậy? Thanh âm tang tóc kia, giống như vọng đến từ ngàn năm xa xôi…

Đúng vào lúc Văn Tri Lai sắp hít thở không thông, cô nghe thấy có người bị đánh mạnh một cái, tiếp theo một trận gió mạnh ập tới, bàn tay siết chặt lấy cổ cô của Du Nhận buông lỏng ra, tiếp đó, cô đã được kéo vào trong vòng tay ấm áp quen thuộc.

“Cô không sao chứ? Văn Tri Lai.” Giọng nói lười biếng vừa trầm lại vừa nhẹ này đến chết cô cũng không quên được, sau một tháng xa nhau, trong giọng nói tựa hồ có thêm chút gì đó… không nên có.

“Khụ khụ khụ… ” Cô ho khan mãnh liệt, thân thể mệt mỏi vô lực, nhưng trái tim, lại đập nhanh một cách dị thường.

Hắn thật sự đã tới… chẳng qua là, cô chợt có chút bận lòng, Đông Phương Khuynh Quốc đối mặt với Du Nhận lần nữa, tình hình có thể sẽ trở nên nguy hiểm hơn.

Sau khi đã vạch trần thân phận chân chính của Du Nhận, cô ngàn vạn không thể để cho Du Nhận biết sứ mỹ nhân đang ở Đông Phương gia, người này, có thể là người cởi ra nút thắt cuối cùng của lời nguyền mỹ nhân, cũng có thể khiến cho tất cả nút thắt lại một lần nữa bện chặt.

Đông Phương Khuynh Quốc nhẹ nhàng ôm lấy cô, vỗ lưng của cô, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Thật may là hắn tới kịp, thật may là hắn kiên trì muốn đi về hướng này coi một chút, nếu như chỉ chậm nửa bước thôi, cô rất có thể bị Du Nhận bóp chết. Mới nghĩ đến chuyện hắn thiếu chút nữa sẽ không thấy được cô nữa, hắn đột nhên cảm thấy một nỗi kinh hoàng so với cái chết còn đáng sợ hơn.

“Tôi tới rồi, có vui không hả?” Hắn lấy một nụ cười khẽ để làm dịu đi trái tim đã bị thiêu đốt ba mươi ngày qua.

“Khụ… Tôi biết anh sẽ đến… Khụ khụ khụ… ” Giọng cô khàn khàn.

“Rồi rồi rồi, cô là tiên tri, cái gì cũng biết.” Trên miệng hắn châm chọc, tay lại không nhịn được càng ôm lấy cô chặt hơn.” Thật là, ngay cả một câu 『vết thương của anh đã khỏi hẳn chưa』cũng không hỏi nữa?”

Cô ngẩn ra, không hề né tránh, chẳng qua chỉ thở dài một tiếng, tâm tư căng thẳng một tháng trời, cuối cùng cũng lặng lẽ buông xuống, một tháng đau đớn kéo dài nơi lồng ngực, cuối cùng cũng ngừng lại.

Vết thương của hắn không sao, thật tốt quá, thật tốt quá…

Du Nhận bò dậy, lau đi vết máu nơi khóe miệng, mắt lạnh nhìn Đông Phương Khuynh Quốc vẻ mặt đau lòng ôm lấy Văn Tri Lai, ngực bỗng dưng hung hăng quặn lại, trong đầu nhanh chóng hiện lên hình ảnh Thiên Công thâm tình chân thành nhìn thê tử của gã.

Khi đó, gã cho là đối tượng mình ghen ghét chính là tiểu tử tuấn tú đó, nhưng sau này gã mới hiểu ra, gã đang ghen tỵ với thê tử của mình…

“Đông Phương Khuynh Quốc, thật vui vì cậu chưa có chết đấy!” Đôi mày rậm của gã nhíu chặt, lửa giận thiêu đốt.

“Dĩ nhiên, bởi vì tử kỳ của tôi còn chưa tới.” Hắn lạnh lùng cười một tiếng.

“Khoảng thời gian này cậu lẩn trốn giỏi lắm, thủ hạ của tôi cùng cảnh sát đã tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy cậu.” Du Nhận nhìn chằm chằm vào hắn.

“Tại sao vẫn tìm tôi? Ông nhớ nhung tôi đến vậy sao?” Vẻ mặt hắn xinh đẹp mị hoặc.

Trái tim Du Nhận khẽ nhảy lên, khóe miệng giật giật một cái.

Gã không hiểu, một kẻ chỉ thích nữ sắc như gã, vì sao chỉ nhìn qua khuôn mặt của Đông Phương Khuynh Quốc, liền không thể nào tự chủ, giống như mê muội, muốn có được hắn, đẩy ngã hắn, vò nát hắn, nghe tiếng kêu rên thê lương của hắn trong lòng gã.

Giờ thì hắn đã hiểu, có lẽ, ở trong tiềm thức, gã đã coi hắn trở thành Thiên Công kia, mới có thể đối với hắn nhớ nhung không ngớt…

“Nhưng mà, tôi nhìn thấy ông là muốn ói rồi đây! Du Nhận, thân là kẻ buôn bán vũ khí tiếng xấu lừng danh, ông còn có thủ đoạn thối tha gì chưa làm qua?” Nụ cười của hắn trong nháy mắt biến thành xem thường cùng khinh bỉ.

Du Nhận ngẩn người, ngay sau đó nở một nụ cười ngoan độc.

“Quả nhiên, 『Đông Phương mỹ nhân』Đông Phương tam thiếu gia cũng không phải đèn hết dầu, trong khoảng thời gian ngắn, đã tra được nhất thanh nhị sở về Du mỗ.”

“Cũng vậy cũng vậy, không phải ông cũng thăm dò lai lịch của tôi sao?”

“Đúng là khiến tôi giật mình, một mỹ nam tử xinh xắn như vậy, lại là một trong bốn Lang Vương của 『Đông Phương lang』…” Du Nhận nói xong chợt cười lạnh,” Chỉ tiếc, cậu tới nhầm chỗ rồi, đây không phải là địa bàn của Đông Phương lang, mà là địa bàn của tôi, lần này, cậu đừng mơ tưởng có thế chạy thoát khỏi lòng bàn tay của tôi.” Dứt lời, Du Nhận cầm di động lên, bấm số, chỉ thị ười tên thủ hạ đứng bên ngoài, những tên thủ hạ kia có không ít là bảo tiêu gã mời tới từ Trung Nam hải, Đông Phương Khuynh Quốc lần này muốn chạy trốn khó như lên trời.

Chẳng qua là, điện thoại vừa thông xong, đáp lại là tiếng kêu thảm thiết của thuộc hạ Mã Hải.

“Mã Hải? Xảy ra chuyện gì?” Gã ngạc nhiên quát.

“Tay của hắn bị chặt đứt.” Một giọng nói cứng cáp xa lạ tiếp lời.

“… Mi là ai?” Gã kinh sợ biến sắc mặt.”

“A, để tôi giới thiệu một chút, đó là tổng quản nhà tôi, thân thủ ông ấy còn tốt hơn tôi nha, bởi vì, võ công của tôi đều là do ông ấy dạy.” Trả lời gã, là Đông Phương Khuynh Quốc đang cười đến rực rỡ.

Du Nhận sợ hãi ngẩng đầu, lúc này mới kinh hoàng, bản thân thật sự quá sơ suất, Mã Hải sau khi tra ra thân phận của Đông Phương Khuynh Quốc từng cảnh cáo gã “Đông Phương lang” không dễ chọc, nhưng hết lần này tới lần khác gã đều không tin, hoàn toàn không đem thằng nhãi họ Đông Phương này bỏ vào mắt, mới có thể…

“Thì ra tôi quả thật đã quá khinh thường cậu, Đông Phương Khuynh Quốc,” Gã âm thầm cắn răng, làm sao cũng không ngờ tôi, chỉ bằng Đông Phương Khuynh Quốc cùng tổng quản của hắn đã có thể làm cho gã mặt xám mày tro.

“Đúng vậy, sư phụ tôi nói, khinh địch là chuyện cực kỳ nguy hiểm đấy!” Đông Phương Khuynh Quốc một giây trước còn chế giễu ngạo mạn nói, một giây sau người đã lách qua. Du Nhận kinh hãi, đang muốn rút sung, tay lập tức bị một cú đã xoáy đạp trúng, súng văng ra chỗ khác.

“Làm sao? Không có dũng khí đánh tay không với tôi một trận?” Đông Phương Khuynh Quốc vừa khiêu khích hỏi, vừa đạp lên bao tay da màu đen của gã.

Du Nhận nhìn chằm chằm khuôn mặt yêu lệ của hắn, không khỏi đem bóng dáng của hắn, cùng với Thiên Công trong giấc mộng kia làm một, lửa giận thiêu đốt đến phát đau, không có chỗ phát tiết trong lòng, tất cả đều bộc phát.

“Hừ, thằng nhóc phách lối này!” Gã hét lớn một tiếng, nhào tới phía trước.

Hai người giao thủ hai lần, công phu của Du Nhận không tệ, nhưng Đông Phương Khuynh Quốc lại cao hơn một bậc, cho dù bị thương do đạn bắn mới vừa khỏi lại, quyền cước nhanh nhẹn sắc bén kia vẫn mạnh mẽ đầy sinh lực như trước, nhanh chóng công kích, đem Du Nhận đánh cho không còn lối thoát.

Du Nhận càng đánh càng yếu, cũng càng đánh càng không cam tâm. Gã làm sao có thể cứ như vậy mà bại dưới tay Đông Phương Khuynh Quốc? Hôm nay nếu như gã không có cách nào khiến hắn lưu lại, như vậy, gã tuyệt đối cũng không để cho hắn còn sống mà rời đi, người Du Nhận hắn không chiếm được, cũng đừng có ai mong lấy được.

Quyền cước qua lại, gã lại bị Đông Phương Khuynh Quốc vung quyền đánh trúng cằm, ngực bị đạp một cái nặng nề, té ngã về phía sau, lúc này, gã liếc thấy Văn Tri Lai đang đứng ở một bên, cùng với khẩu “Thiên nữ tán hoa” ở cách cô không xa.

Trong lòng vừa nghĩ, dùng một cú đã quét chân đánh lui Đông Phương Khuynh Quốc, làm bộ xông về phía cô.

Đông Phương Khuynh Quốc cả kinh, lập tức nhào tới ngăn cản, nhưng Du Nhận lại đột nhiên chuyển hướng về phía khẩu “Thiên nữ tán hoa” kia, nhặt súng lên, nhả một phát súng về phía Đông Phương Khuynh Quốc.

“Đoàng!” Hắn phi người sang phía bên trái, vừa quay đầu, chỉ thấy đạn bắn xuống mặt đất làm cho đá bể cát bay, tạo ra một lỗ thủng chừng 60 cm!

Hắn thầm kinh sợ với uy lực sát thương của khẩu súng này, nhưng chỉ mới dừng lại như vậy, Du Nhận đã chạy về phía Văn Tri Lai, túm lấy tay cô chế trụ.

Văn Tri Lai đau đến cau mày, lại không kêu lên tiếng nào.

“Ha ha, Đông Phương Khuynh Quốc, tôi thắng!” Du Nhận thở gấp, dùng súng chỉ vào hắn, lớn tiếng uy hiếp.

“Buông cô ấy ra.” Đông Phương Khuynh Quốc đứng lên, lành lạnh nhìn chằm chằm vào gã.

“Không thể được! Trước khi tìm được Sứ mỹ nhân, tôi sẽ không thả cô ta.”

Sứ mỹ nhân?

Đông Phương Khuynh Quốc khiếp sợ kinh ngạc, Du Nhận đang tìm sứ mỹ nhân? Tại sao? Gã làm sao biết đến sứ mỹ nhân, có quan hệ thế nào với sứ mỹ nhân?

Hắn nhìn về phía Văn Tri Lai, phát hiện thấy cô cũng không kinh ngạc, thì ra cô đã sớm biết, cho nên mới phải chủ động đưa Du Nhận đến cổ mộ…

Đợi một chút, nói như vậy, Du Nhận muốn tìm cổ mộ Tống triều, chính là lăng tẩm của công chúa mà tổ tiên Đông Phương gia bọn họ đã vào trộm?

“Hơn nữa, tôi quyết định, tôi muốn Văn Tri Lai làm pháp sư riêng của tôi, sau này, cô ta luôn phải ở chung một chỗ với tôi, vĩnh viễn cùng đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi tôi.” Du Nhận âm hiểm cười một tiếng, cố ý kéo cô lại gần, thị uy hôn lên mái tóc của cô. Đông Phương Khuynh Quốc sắc mặt đột nhiên thay đổi, con ngươi kết sương, hô hấp, ngừng lại. Có rất ít người có thể chọc cho hắn tức giận, đó là bởi vì hắn đối với bất cứ chuyện gì đều dửng dưng, nhưng chỉ cần liên quan đến Văn Tri Lai, hắn phát hiện hắn không thể không quan tâm.

Cho dù chỉ là một cọng tóc của cô, hắn cũng không muốn kẻ khác chạm bừa,

“Hắc… ” Du Nhận đắc ý cười điên cuồng, định đem Văn Tri Lai ôm lấy, khiêu khích hỏi:” Làm sao? Có vị gì? Thì ra là cậu thích con bé mù dở này?”

“Tôi sẽ giết ông.” Đông Phương Khuynh Quốc tay răng rắc rung động, huyết dịch đang sôi trào, hắn thay đổi giọng nói lười biếng lúc thường ngày, gương mặt tuấn tú diêm dúa phong tình trở nên lạnh lùng nghiêm túc, lúc này, chắc chắn không có ai nhầm hắn thành đàn bà được.

“Cậu đã không có cơ hội. Mặc dù đáng tiếc, nhưng mà, nếu không thể có được cậu, tôi không thể làm gì khác hơn là diệt trừ cậu.” Gã vừa nói vừa chuẩn bị bóp cò súng!

Trong một sát na này, mặt đất tựa hồ như rung chuyển, gã ngạc nhiên, xoay về phía Văn Tri Lai quát hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Động đất sao?”

Văn Tri Lai nhìn mặt đất, lầm bầm nói: “Quan tài của công chúa… Đang xao động ở phía dưới… ”

“Cái gì?” Du Nhận vừa kinh vừa sợ, mộ huyệt của công chúa đang ở dưới chân gã? Thì ra là như vậy…

“Vỡ… Bị phá vỡ rồi… ” Mắt cô lộ ra sự bén nhọn, trong miệng dật ra tiếng nói nhè nhẹ.

“Cái gì vỡ? Cô đang nói cái gì?” Gã hoảng hốt cúi đầu nhìn xuống, trong nháy mặt này, mặt đất gã đang đứng đột nhiên sụp xuống một lỗ hổng to, gã và Văn Tri Lai cùng đồng thời rơi xuống.

“A!”

“Văn Tri Lai!” Đông Phương Khuynh Quốc gào lên bổ nhào qua, trong thời khắc chỉ mảnh treo chuông bắt được cánh tay của Văn Tri Lai.

Du Nhận dữ dằn không kịp đề phòng, vội vã túm lấy vạt áo của cô, nhưng miếng vải nhanh chóng bị rách toạc, gã chỉ túm được một mảnh vải vụn từ chiếc áo trắng của cô, cả người rơi vào trong lăng tẩm sâu không thấy đáy dưới lòng đất, mất tăm mất tích.

Văn Tri Lai treo ngược ở cửa đông, cánh tay mảnh khảnh bị Đông Phương Khuynh Quốc nắm chặt, tình huống nguy hiểm vô cùng.

“Đừng cử động, đừng có ngọ nguậy, tôi kéo cô lên!” Đông Phương Khuynh Quốc quỳ ở mép động, nắm chặt lấy cổ tay của cô, nhưng cũng không dám dùng sức, bởi vì đất đá ở bên miệng hố đang lục tục rơi xuống.

“Buông tay đi… Nếu không, anh cũng sẽ rớt xuống.” Văn Tri Lai ngước đầu, nhẹ giọng nói.

Ánh mắt của cô nhìn thấy đường nét của Đông Phương Khuynh Quốc, ánh mặt trời hắt lên từ sau lưng hắn, giống như toàn thân đang tỏa sáng, rất đẹp…

Đông Phương Khuynh Quốc nín thở, hắn biết cô lại nhìn thấy hắn, ánh mắt của cô tỏa sáng, ánh sáng lấp lánh như pha lê…

“Thiên nhãn của em nhìn thấy gì? Tôi sẽ buông tay sao?” Hắn cúi đầu thở hổn hển, ngay cả chớp mắt cũng không, cứ nhìn cô chằm chú.

Sẽ không.

Không phải là do Thiên Nhãn biết trước, mà là từ bàn tay đang siết chặt mạnh mẽ của hắn nói cho cô biết, hắn một chút cũng không muốn buông cô ra, thậm chí, hắn còn không để ý đến chuyện sẽ cùng cô ngã xuống. Người này… sợ là cho dù là địa ngục, cũng sẽ phải theo cô đi… Vừa nghĩ tới cảnh tượng vỡ vụn trong tương lai, mù mịt, không báo trước lại xông lên trong hốc mắt không đổ lệ của cô, đôi mắt trở nên nóng rực đau rát, nén không được mà rên rỉ thống khổ.

“A… ” Cô nhắm chặt hai mắt.

“Sao vậy?” Hắn ngẩn ra.

“Mắt của tôi… ” Cô giơ một tay lên muốn xoa mắt, nhưng cơ thể vừa động, tay của hắn cũng đung đưa theo, cát đã ở miệng hố lại sụt xuống.

Mắt thấy hắn cũng sắp ngã xuống, hắn không chút chần chờ, thừa dịp đang rơi xuống, dùng sức kéo, đem thân thể mảnh khảnh của cô nhấc lên, ôm chặt vào trong ngực, lại liều chết lăn về một bên.

“Ầm ầm!”

Chỉ kém không phẩy một giây thôi, chỗ hắn vừa nằm đã sụt xuống, đất đá rơi thẳng xuống động, rất lâu mới truyền đến tiếng chạm đất.

Hắn thở phào một hơi, nhìn về phía Văn Tri Lai nói: “Tốt rồi, không sao… ”

Nhưng Văn Tri Lai vẫn nằm trên người hắn như cũ, không hề nhúc nhích.

“Này! Văn Tri Lai?” Hắn phát hiện có gì đó không đúng, lập tức ngồi dậy, xoay người cô qua, cả người đột nhiên ngây dại chết lặng. Có thể là do va chạm, cô đã ngất đi rồi, nhưng khiến cho hắn hoảng sợ không phải là sự hôn mê của cô, mà là hai hàng nước mắt đọng trên má cô.

Chất lỏng màu đỏ khiến người ta nhìn mà kinh hãi, từ trong hốc mắt cô tràn ra, chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, giống như một điềm dữ chẳng lành, hắn nhìn mà ngây dại.

Cậu không thể đến gần con bé, nếu không, sẽ hại chết nó! Một khi huyết lệ chảy xuống, thì đã quá muộn…

Đây… là huyết lệ sao?

Hắn thật sự… sẽ hại chết cô? Tại sao không phải người khác, mà lại là hắn?

Quá hoang được! Nào có chuyện như vậy? Hắn mới không tin loại chuyện hoang đường buồn cười này! Đánh chết cũng không tin…

Đưa tay xóa đi đi dòng nước mắt màu đỏ kia, hắn vươn tay bế cô lên, giận dỗi nhìn chằm chằm mặt cô nói: “Tôi không phải lời tiên đoán nào cũng tin, em đừng tưởng rằng như vậy thôi là có thể hù dọa được tôi, bất luận xảy ra chuyện gì, tôi cũng muốn đưa em trở về Đài Loan, đây là em đã nhận lời tôi, em không thể chối được.” Nếu như chảy huyết lệ sẽ khiến cô bỏ mạng, vậy hắn từ giờ trở đi, tuyệt đối sẽ không để cho cô phải rơi lệ, như vậy là được chứ gì? Như vậy, hắn có thể thích cô được đúng không? Có thể… giữ cô ở bên mình đúng không? Chỉ cần không làm cho cô rơi lệ nữa…

Văn Tri Lai cuối cùng cũng tới Đài Loan, đền chỗ ở của nhà Đông Phương, cũng giúp một tay giải trừ lời nguyền của sứ mỹ nhân, dưới sự khai ngộ của cô, vướng mắc không rõ yêu hận của Đông Phương Thiên Kiêu cùng Hắc Tĩnh cuối cùng cũng có kết quả tốt, mặc dù bọn họ đã trải qua sinh tử, nhưng cũng nhờ vậy mà hiểu nhau hơn, mà kết tinh tình yêu của bọn họ, càng khiến cho Đông Phương gia vui mừng không nhỏ, chuyện, tựa hồ đến đây đã có thể kết thúc, Đông Phương gia từ lâu vẫn bị ám ảnh chôn vùi trong màn khói mịt mù, cuối cùng cũng lộ ra một tia sáng ban mai.

Chẳng qua là, Hắc Tĩnh mang thai đứa con của Đông Phương Thiên Kiêu, có phải chứng tỏ lời nguyền đã không còn hiệu lực nữa hay không?

Mà sứ mỹ nhân đã bị bể nát, liệu có đưa đến nguy hiểm nào kinh khủng hơn hay không?

Điểm này, người nhà Đông Phương vẫn không dám kết luận, bởi vì, trước khi bốn anh em nhà Đông Phương bình an sống qua ba mươi tuổi, không ai có cách nào để xác nhận xem lời nguyền đã hoàn toàn được giải trừ hay chưa. Cho dù, bức mỹ nhân đồ kia, sau đó được phát hiện đã còn chỉ là một tờ giấy trắng. Đúng vậy, nửa đêm, mỹ nhân trên bức mỹ nhân đồ kia giống như bốc hơi vậy, từ trên giấy biến mất, ngay cả câu thơ nguyền rủa kia cũng hóa thành vô hình, nếu như không phải tờ giấy ố vàng kia còn tồn tại, nếu như không phải mảnh vụn của sứ mỹ nhân vẫn rành rành trước mắt, thật sự người ta sẽ cho rằng, lời nguyền rủa đã quấn lấy nhà họ Đông Phương mấy đời, cho tới bây giờ cũng chưa từng tồn tại.

“Bức… bức họa này từ bao giờ thì biến thành như vậy?” Từ Hồng Kông mới trở về Đài Loan, Đông Phương Phong Hoa khi nhìn thấy bức họa hoàn toàn bị thay đổi thực lấy làm kinh hãi, cũng cảm thấy quá là kỳ diệu.

Mặc dù thương thế của Đông Phương Thiên Kiêu đã ổn đinh, nhưng vì lý do an toàn, Đông Phương Phong Hoa vẫn quyết định để hắn ở lại Hồng Kông nghỉ ngơi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN