Sizzle
Chương 25
Anh khiến cô kiệt sức. Lyra rơi vào giấc ngủ sâu khoảng hai giờ sáng nhưng cô tỉnh dậy lúc năm giờ hơn bởi nụ hôn của Sam vào cổ cô.
Anh hẳn phải là siêu nhân. Cô đã không đếm nổi số lần anh lên đỉnh. Ba? Bốn? Cô cũng phải thành thật với bản thân mình. Cô cũng đã lên đỉnh. Tuy nhiên… anh không cần ngủ chút nào sao?
“Sam?” Cô khẽ kêu.
“Hửm?”
“Anh đang làm gì đấy?”
“Cố đánh thức em để sex tạm biệt”.
“Chúng ta vẫn chưa có sex tạm biệt ư?”
Cô quay vào vòng tay anh để nhìn rõ anh, để nói cô nghĩ anh thật tham lam, nhưng cơ thể ấm áp của anh, đôi mắt ngái ngủ của anh và cái miệng gợi tình kia đã khiến cô đổi ý. Thay vào đó cô lại hôn anh. Có lẽ cô cũng tham lam thật.
Cuộc làm tình của họ không nhàn nhã, nó hoang dại và ám ảnh. Anh dịu dàng với cô nhưng cô có thể cảm nhận sự đói khát trong anh. Lyra thấy mình như sắp mất kiểm soát. Cảm giác đấy quá đáng sợ nhưng đồng thời rất tuyệt vời. Cô bám lấy anh, biết rằng mình được an toàn.
Cực khoái của Sam sắp vỡ òa, phấn khích. Giọng anh trầm và gay gắt khi anh gọi tên cô, giữ chặt hông cô ép sát vào mình. Khi anh lấy lại được sức, anh nhấc đầu lên và hôn vào trán cô. Cô chạy ngón tay mình dọc theo khuôn mặt chưa cạo râu của anh.
Anh sờ vào bên má mềm mại của cô. “Anh có làm xước da em không?”
Mắt cô vẫn nhắm, cô không trả lời câu hỏi của anh. “Ngủ ngon”, cô nói.
Cô chìm vào giấc ngủ chưa đầy một phút sau.
Sam miễn cưỡng ra khỏi giường, đi vào phòng tắm để tắm rửa và mặc quần áo. Anh không chắc người thay anh sẽ có mặt ở cửa sớm thế nào, anh muốn mình sẵn sàng.
Anh cạo râu và đóng gói đồ đạc, mặc bồ đồ ka ki vào, sau đó cho khẩu súng vào bao, đeo nó ở bên hông. Vẫn để chân và ngực trần, anh đi qua hành lang lần thứ ba để kiểm tra Lyra, dù anh thấy hành động đó của mình thật nực cười. Cô hoàn toàn ổn.
Mọi thứ của cô đều ổn… và tuyệt.
Cô sẽ không sao. Alec đã đảm bảo với anh rằng người vệ sĩ mới – Brick Winter – sẽ giữ cô được an toàn. Brick Winter. Tên gì lại là Brick? Lẽ ta Sam nên kiểm tra đời tư của anh ta. Alec đã cam đoan cho anh ta, nhưng Sam dám cá nếu anh tìm hiểu, anh sẽ tìm được điều không ổn. Sao lại có người đặt tên cho con trai là Brick? Ở Hollywood còn được, đời thực thì không.
Sam đi vào phòng Lyra để lấy giày và quần áo anh vứt trên sàn.
Anh vừa mới nhét tất cả vào trong túi thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Vẫn để chân đất, anh mở khóa bao súng đi xuống nhà. Anh nhìn qua lỗ, nhìn ID rồi mở cửa.
Anh thề với Chúa, một ngôi sao điện ảnh khốn khiếp đang đứng ở trên thảm chùi chân. Như thường lệ, Sam không để ý đàn ông trông thế nào, nhưng gã Brick này đúng hệt với tên. Nếu đánh nhau, Sam sẽ phải chật vật để hạ anh ta. Tuy nhiên anh muốn hạ anh ta. Chết tiệt.
Sam đánh giá ngươi thay thế này trong vài giây. Anh không biết mình từng nhìn thấy ai đẹp trai như gã này ở đâu chưa. Áp phích phim chẳng hạn? Không có những đặc điểm thông thường của một người làm vệ sĩ. Hồ sơ của anh ta quá rõ ràng, quá hoàn hảo. Đâu rồi mấy vết sẹo, làn da dày, quầng thâm dưới mắt vì chơi khuya? Anh ta phải là một diễn viên hoặc người mẫu. Có lẽ anh ta chỉ đang làm bán thời gian cho tới lúc nhận được một vai trong bộ phim hành động phiêu lưu hoành tráng tiếp theo.
Brick chìa tay ra và nở một nụ cười với hàm răng trắng không tì vết, và đó là tất cả lời thuyết phục Sam cần. Không đời nào Lyra có thể an toàn với bất kỳ gã nào như anh ta.
Sam bắt tay Brick, rồi vỗ vai anh ta khi anh quay sang bảo anh ta có nhầm lẫn ở đây; Lyra không không hề cần anh ta. Cảm ơn anh ta vì rắc rối của mình, Sam đẩy anh chàng Brick đang bối rối đi.
Sam vừa ngáp vừa đi vào bếp, rót cho mình một cốc nước cam và uống cạn. Quan hệ với Lyra khiến anh mất nước. Anh mỉm cười, nghĩ về nó. Anh có thể ở lại vài ngày nữa, thậm chí còn có thể tóm được mấy gã bám đuôi cô. Rồi anh sẽ không phải lo về cô khi quay về D.C.
Đúng, đó là kế hoạch.
Anh lấy một chai nước lạnh lên tầng, đặt nó lên bàn ngủ cho Lyra, rồi anh cởi bỏ quần áo, trượt vào giường nằm cạnh cô. Lưng cô quay lại với anh, nên anh kéo cô vào người mình, khoác một cánh tay lên eo cô rồi rơi vào giấc ngủ khoảng mấy tiếng.
Mãi tới gần mười giờ Lyra mới dậy. Cô với sang chỗ Sam trên giường nhưng nó trống không, tuy nhiên cô có thể cảm nhận được hơi ấm nơi anh đã nằm. Cô nhắm mắt lại, nghe ngóng. Không có tiếng ồn nào phát ra trong nhà. Sam đã đi rồi. Cô không bất ngờ. Anh đã nói anh sẽ đi vào sáng sớm. Đó chỉ hoàn toàn là buổi sex chia tay tuyệt vời.
Cô chiến đấu khỏi u sầu, rồi chìm vào nỗi buồn, sau đó là hối tiếc đau đớn, cuối cùng là phẫn nộ. Sao anh dám bỏ đi? Được rồi, có thể anh phải thế, nhưng anh có thể nói với cô… cái gì? Anh sẽ quay lại? Đó sẽ là một lời nói dối, Sam đã tính trước ngay từ đầu.
Tắm vòi sen thật lâu không khiến cô khá hơn tí nào. Trước khi sấy tóc xong, cô đã quyết tâm hướng về phía trước. Nếu anh có thể rời bỏ cô dễ dàng thế, thì cô không hề có ý nghĩa gì với anh hơn một đêm quan hệ.
“Mừng vì thoát khỏi anh ta”, cô lẩm bẩm. Khi thoa son bóng, cô nhìn vào gương và nói thêm. “Chết tiệt cái vui mừng đó đi”.
Thật tệ là cô không thể tin vào lời nói dối của chính mình.
Tới lúc xuống nhà gặp mặt vệ sĩ mới rồi. Cô đút máy tính vào ba lô, rút điện thoại ra khỏi sạc và đi xuống nhà. Cô thả ba lô xuống ghế sô pha rồi đi tới bếp.
“Xin chào”, cô gọi.
Cô đến góc nhà và chết đứng. Sam đang đứng dựa lưng vào thành bếp uống sữa hộp. Miệng cô há hốc. “Anh đang ở đây”.
Cách anh nhìn cô khiến mọi ký ức đêm qua chạy vào suy nghĩ cô. Tim cô chạy đua. Cô muốn ôm chầm lấy anh và nói mình vui thế nào khi thấy anh nhưng cô không thể để anh thấy cô dễ tổn thương đến mức nào.
Cô với lấy hộp sữa trong tay anh, tu ừng ực. “Đúng ra sáng nay anh phải đi rồi”, cô nói.
“Người thay thế không tới”, anh nhún vai. Anh lấy lại hộp sữa, đặt nó trên bàn rồi kéo cô vào lòng và hôn cô.
Điện thoại kêu.
Ạm lùi lại nói. “Của anh hay của em?”
“Của em”, Lyra nói với một cái thở dài.
Cô vào phòng khách, lôi điện thoại từ trong ba lô, nhìn vào tên người goi. “Ôi, không”, cô rên rỉ.
“Có chuyện gì?” Sam nói vọng ra từ bếp.
“Là Cha Henry”, cô trả lời. “Lại là bà của em đây”.
Sam nhìn biểu hiện của Lyra chuyển từ cáu kỉnh sang sợ hãi khi nghe linh mục nới chuyện. Cuộc gọi vừa kết thúc, cô thả điện thoại vào túi, nói “Em cần đi San Diego”.
“Khi nào?”
“Bây giờ”.
“Được rồi. Kể anh nghe lý do. Chuyện gì đã xảy ra?”
Lyra luồn tay vào tóc. “Cần chuẩn bị đồ để đi”.
Khi cô cố đi qua anh, anh chặn cô lại. “Nói cho anh đi”. Anh bình tĩnh lặp lại.
“Em đã nghĩ Cha gọi về vụ nước thánh”.
“Vụ gì?”
“Nước thánh trong bình trước nhà thờ. Gigi – bà nội em – thi thoảng vẫn ăn trộm một ít”.
“Anh hiểu rồi”, anh nói, mặc dù vẫn chưa thực sự rút ra được kết luận.
“Lần này không phải là về nước thánh, mặc dù bà có lấy một ít cho mấy cây hoa của bà”.
Lyra đang nói gì vậy? Sam nghĩ sẽ nhận được một lời giải thích đầy đủ hơn khi họ vào xe. Cô quá lo lắng đến mức không nói năng mạch lạc được. Mọi thứ anh cần lúc này là vài thông tin cơ bản.
“Mối bận tâm chính của linh mục là gì nếu đó không phải nước?”
“Ông đang ăn trưa với Gigi. Ông ấy yêu món ăn của bà vậy nên bà đã mời ông qua ăn trưa”.
“Anh hiểu rồi”.
“Ông bảo em ông đang ngồi trên xích đu ngoài hiên nhâm nhi trà đá thì có một chiếc xe đi ngang qua rất chậm. Ông nhận ra người đàn ông ngồi ghế phụ đang xem xét nhà của Gigi.
Một vài phút sau, nó lại lái ngang qua. Cha cố nhìn biển số xe nhưng bùn đã che gần hết. Ông nghĩ chúng cố tình làm thế.
Ông hoảng sợ, đi vào nhà và đứng bên cửa sổ theo dõi. Và lần này, ông khẳng định được vì nó lại đi qua lần nữa. Lần này một gã trong số chúng bước ra kiểm tra hòm thư của Gigi. Cha chạy vội ra ngoài quát hắn ta không được đụng đến hòm thư; đó là đồ cá nhân. Hắn hét trả lại là hắn đang tìm nhà Prescott. Hắn nói người phụ nữ tên Prescott sẽ phải hối tiếc vì đã xía vào chuyện của chúng. Chúng lái xe đi khi Cha quát lên ông sẽ báo cảnh sát”.
“Thế ông đã gọi chưa?”
“Không, ông gọi cho em. Ông ấy hứa sẽ luôn gọi cho em đầu tiên”.
Sam muốn biết tại sao cô bắt linh mục phải hứa như thế, nhưng anh sẽ đợi tới khi cô bình tĩnh hơn mới hỏi. Lúc này tay Lyra vẫn còn đang run.
“Em cần biết em sẽ không được đi đâu mà không có anh”.
“Em tưởng Alec sẽ gửi vệ sĩ khác”.
“Ngày mai. Anh sẽ ở lại tới mai. Sau đó em sẽ có người mới”.
“Dù em đang ở nhà bà nội ư?”
“Đúng thế, dù là vậy”.
“Anh có khó chịu khi phải ở lại không?”
“Anh không thấy khó chịu”, anh chế giễu. “Chỉ là một thay đổi nhỏ trong lịch trình thôi”.
Lyra chạy lên tầng. Vì cô có một tủ đầy quần áo ở nhà Gigi, cô không cần mang nhiều đồ.
Sam đã cầm sẵn túi của mình và đang đợi cô trong phòng khách khi cô xuống nhà.
Cô vội vào bếp, ném một vài thanh kẹo vào khóa bên của túi đồ. Cuối cùng cô dừng lại để thở, nói. “Xong rồi. Ta đi thôi”.
Giao thông quá chậm, lái xe tới San Diego tưởng như vô tận. cứ mỗi một dặm đường, sự mất kiên nhẫn cần được gặp bà nội của Lyra lại tăng lên một chút. Khi đi được một giờ thì cô có điện thoại. Cuộc gọi của bà nội, Lyra mau chóng nhấc máy.
“Lyra, cháu yêu, là Gigi đây”, bà cô nói.
“Bà có ổn không?”, Lyra hỏi.
“Bà khỏe”, bà cô trấn an. “Cha Henry phải quay lại nhà thờ, nhưng Harlan Fishwater đang ở đây làm vài việc. Cha Henry bắt cậu ta hứa sẽ ở lại tới khi cháu tới. Bà thực sự không nghĩ nó cần thiết. Bà hoàn toàn có khả năng chăm sóc bản thân”.
“Gigi, cháu đang trên đường, cháu sẽ tới đó ngay thôi. Hứa với cháu không được đuổi Harlan đi tới khi cháu có mặt”.
“Được rồi, bà hứa. Nhưng đừng có lo. Chẳng có gì phải lo đâu. Bà nói rồi, bà ổn”.
Gigi cúp máy, Lyra ngồi sụp xuống ghế. Cô thở phào vì bà nội rất bình tĩnh nhưng cũng không thể ngừng lo lắng cho bà.
Cô nhìn Sam. “Gigi nói không phải vội. Bà có thể tự chăm sóc lấy mình”.
“Nghe có vẻ bà là một phụ nữ mạnh mẽ”, Sam nói.
“Vâng, đúng thế”. Lyra đồng ý.
Cô nghĩ một phút rồi nói. “Sam, người quát cha Henry nói người phụ nữ Prescott sẽ phải hối tiếc vì xía vào chuyện của chúng. Ý hắn là em đúng không?
Hai gã đột nhập vào căn hộ của em đang tìm thứ gì đó. Chúng nghĩ em đã mang cái thứ đó tới chỗ Gigi”.
“Nó có lý đấy”, anh công nhận.
“Rõ là chúng đang kiếm thứ gì có giá trị”, cô tiếp tục. “Ít nhất là đối với chúng”.
“Em nói em không có gì giá trị để lấy cả”, anh nhắc cô.
Lyra ngồi thẳng dậy, như thể vừa mới có ánh sáng lóe lên trong đầu cô. “Nhưng em có”, cô nói. “Những cuốn sách”.
“Sách ở sân bán đồ cũ?”
“Vâng, chúng đều rất có giá. Em không biết chúng đáng giá bao nhiêu nhưng một bản in đầu tiên có ký tên sẽ bán được hàng nghìn đô. Nghe có vẻ hợp lý. Chúng muốn có được mấy cuốn sách đó”.
“Tại sao chúng lại nghĩ bà em có chúng?” Anh hỏi.
“Sau buổi bán đồ, em lái xe tới San Diego”. Cô dừng lại, nhận thức đó thụi cho cô một cú. “Ôi lạy Chúa. Chúng đi theo em”.
Anh khiến cô kiệt sức. Lyra rơi vào giấc ngủ sâu khoảng hai giờ sáng nhưng cô tỉnh dậy lúc năm giờ hơn bởi nụ hôn của Sam vào cổ cô.
Anh hẳn phải là siêu nhân. Cô đã không đếm nổi số lần anh lên đỉnh. Ba? Bốn? Cô cũng phải thành thật với bản thân mình. Cô cũng đã lên đỉnh. Tuy nhiên… anh không cần ngủ chút nào sao?
“Sam?” Cô khẽ kêu.
“Hửm?”
“Anh đang làm gì đấy?”
“Cố đánh thức em để sex tạm biệt”.
“Chúng ta vẫn chưa có sex tạm biệt ư?”
Cô quay vào vòng tay anh để nhìn rõ anh, để nói cô nghĩ anh thật tham lam, nhưng cơ thể ấm áp của anh, đôi mắt ngái ngủ của anh và cái miệng gợi tình kia đã khiến cô đổi ý. Thay vào đó cô lại hôn anh. Có lẽ cô cũng tham lam thật.
Cuộc làm tình của họ không nhàn nhã, nó hoang dại và ám ảnh. Anh dịu dàng với cô nhưng cô có thể cảm nhận sự đói khát trong anh. Lyra thấy mình như sắp mất kiểm soát. Cảm giác đấy quá đáng sợ nhưng đồng thời rất tuyệt vời. Cô bám lấy anh, biết rằng mình được an toàn.
Cực khoái của Sam sắp vỡ òa, phấn khích. Giọng anh trầm và gay gắt khi anh gọi tên cô, giữ chặt hông cô ép sát vào mình. Khi anh lấy lại được sức, anh nhấc đầu lên và hôn vào trán cô. Cô chạy ngón tay mình dọc theo khuôn mặt chưa cạo râu của anh.
Anh sờ vào bên má mềm mại của cô. “Anh có làm xước da em không?”
Mắt cô vẫn nhắm, cô không trả lời câu hỏi của anh. “Ngủ ngon”, cô nói.
Cô chìm vào giấc ngủ chưa đầy một phút sau.
Sam miễn cưỡng ra khỏi giường, đi vào phòng tắm để tắm rửa và mặc quần áo. Anh không chắc người thay anh sẽ có mặt ở cửa sớm thế nào, anh muốn mình sẵn sàng.
Anh cạo râu và đóng gói đồ đạc, mặc bồ đồ ka ki vào, sau đó cho khẩu súng vào bao, đeo nó ở bên hông. Vẫn để chân và ngực trần, anh đi qua hành lang lần thứ ba để kiểm tra Lyra, dù anh thấy hành động đó của mình thật nực cười. Cô hoàn toàn ổn.
Mọi thứ của cô đều ổn… và tuyệt.
Cô sẽ không sao. Alec đã đảm bảo với anh rằng người vệ sĩ mới – Brick Winter – sẽ giữ cô được an toàn. Brick Winter. Tên gì lại là Brick? Lẽ ta Sam nên kiểm tra đời tư của anh ta. Alec đã cam đoan cho anh ta, nhưng Sam dám cá nếu anh tìm hiểu, anh sẽ tìm được điều không ổn. Sao lại có người đặt tên cho con trai là Brick? Ở Hollywood còn được, đời thực thì không.
Sam đi vào phòng Lyra để lấy giày và quần áo anh vứt trên sàn.
Anh vừa mới nhét tất cả vào trong túi thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Vẫn để chân đất, anh mở khóa bao súng đi xuống nhà. Anh nhìn qua lỗ, nhìn ID rồi mở cửa.
Anh thề với Chúa, một ngôi sao điện ảnh khốn khiếp đang đứng ở trên thảm chùi chân. Như thường lệ, Sam không để ý đàn ông trông thế nào, nhưng gã Brick này đúng hệt với tên. Nếu đánh nhau, Sam sẽ phải chật vật để hạ anh ta. Tuy nhiên anh muốn hạ anh ta. Chết tiệt.
Sam đánh giá ngươi thay thế này trong vài giây. Anh không biết mình từng nhìn thấy ai đẹp trai như gã này ở đâu chưa. Áp phích phim chẳng hạn? Không có những đặc điểm thông thường của một người làm vệ sĩ. Hồ sơ của anh ta quá rõ ràng, quá hoàn hảo. Đâu rồi mấy vết sẹo, làn da dày, quầng thâm dưới mắt vì chơi khuya? Anh ta phải là một diễn viên hoặc người mẫu. Có lẽ anh ta chỉ đang làm bán thời gian cho tới lúc nhận được một vai trong bộ phim hành động phiêu lưu hoành tráng tiếp theo.
Brick chìa tay ra và nở một nụ cười với hàm răng trắng không tì vết, và đó là tất cả lời thuyết phục Sam cần. Không đời nào Lyra có thể an toàn với bất kỳ gã nào như anh ta.
Sam bắt tay Brick, rồi vỗ vai anh ta khi anh quay sang bảo anh ta có nhầm lẫn ở đây; Lyra không không hề cần anh ta. Cảm ơn anh ta vì rắc rối của mình, Sam đẩy anh chàng Brick đang bối rối đi.
Sam vừa ngáp vừa đi vào bếp, rót cho mình một cốc nước cam và uống cạn. Quan hệ với Lyra khiến anh mất nước. Anh mỉm cười, nghĩ về nó. Anh có thể ở lại vài ngày nữa, thậm chí còn có thể tóm được mấy gã bám đuôi cô. Rồi anh sẽ không phải lo về cô khi quay về D.C.
Đúng, đó là kế hoạch.
Anh lấy một chai nước lạnh lên tầng, đặt nó lên bàn ngủ cho Lyra, rồi anh cởi bỏ quần áo, trượt vào giường nằm cạnh cô. Lưng cô quay lại với anh, nên anh kéo cô vào người mình, khoác một cánh tay lên eo cô rồi rơi vào giấc ngủ khoảng mấy tiếng.
Mãi tới gần mười giờ Lyra mới dậy. Cô với sang chỗ Sam trên giường nhưng nó trống không, tuy nhiên cô có thể cảm nhận được hơi ấm nơi anh đã nằm. Cô nhắm mắt lại, nghe ngóng. Không có tiếng ồn nào phát ra trong nhà. Sam đã đi rồi. Cô không bất ngờ. Anh đã nói anh sẽ đi vào sáng sớm. Đó chỉ hoàn toàn là buổi sex chia tay tuyệt vời.
Cô chiến đấu khỏi u sầu, rồi chìm vào nỗi buồn, sau đó là hối tiếc đau đớn, cuối cùng là phẫn nộ. Sao anh dám bỏ đi? Được rồi, có thể anh phải thế, nhưng anh có thể nói với cô… cái gì? Anh sẽ quay lại? Đó sẽ là một lời nói dối, Sam đã tính trước ngay từ đầu.
Tắm vòi sen thật lâu không khiến cô khá hơn tí nào. Trước khi sấy tóc xong, cô đã quyết tâm hướng về phía trước. Nếu anh có thể rời bỏ cô dễ dàng thế, thì cô không hề có ý nghĩa gì với anh hơn một đêm quan hệ.
“Mừng vì thoát khỏi anh ta”, cô lẩm bẩm. Khi thoa son bóng, cô nhìn vào gương và nói thêm. “Chết tiệt cái vui mừng đó đi”.
Thật tệ là cô không thể tin vào lời nói dối của chính mình.
Tới lúc xuống nhà gặp mặt vệ sĩ mới rồi. Cô đút máy tính vào ba lô, rút điện thoại ra khỏi sạc và đi xuống nhà. Cô thả ba lô xuống ghế sô pha rồi đi tới bếp.
“Xin chào”, cô gọi.
Cô đến góc nhà và chết đứng. Sam đang đứng dựa lưng vào thành bếp uống sữa hộp. Miệng cô há hốc. “Anh đang ở đây”.
Cách anh nhìn cô khiến mọi ký ức đêm qua chạy vào suy nghĩ cô. Tim cô chạy đua. Cô muốn ôm chầm lấy anh và nói mình vui thế nào khi thấy anh nhưng cô không thể để anh thấy cô dễ tổn thương đến mức nào.
Cô với lấy hộp sữa trong tay anh, tu ừng ực. “Đúng ra sáng nay anh phải đi rồi”, cô nói.
“Người thay thế không tới”, anh nhún vai. Anh lấy lại hộp sữa, đặt nó trên bàn rồi kéo cô vào lòng và hôn cô.
Điện thoại kêu.
Ạm lùi lại nói. “Của anh hay của em?”
“Của em”, Lyra nói với một cái thở dài.
Cô vào phòng khách, lôi điện thoại từ trong ba lô, nhìn vào tên người goi. “Ôi, không”, cô rên rỉ.
“Có chuyện gì?” Sam nói vọng ra từ bếp.
“Là Cha Henry”, cô trả lời. “Lại là bà của em đây”.
Sam nhìn biểu hiện của Lyra chuyển từ cáu kỉnh sang sợ hãi khi nghe linh mục nới chuyện. Cuộc gọi vừa kết thúc, cô thả điện thoại vào túi, nói “Em cần đi San Diego”.
“Khi nào?”
“Bây giờ”.
“Được rồi. Kể anh nghe lý do. Chuyện gì đã xảy ra?”
Lyra luồn tay vào tóc. “Cần chuẩn bị đồ để đi”.
Khi cô cố đi qua anh, anh chặn cô lại. “Nói cho anh đi”. Anh bình tĩnh lặp lại.
“Em đã nghĩ Cha gọi về vụ nước thánh”.
“Vụ gì?”
“Nước thánh trong bình trước nhà thờ. Gigi – bà nội em – thi thoảng vẫn ăn trộm một ít”.
“Anh hiểu rồi”, anh nói, mặc dù vẫn chưa thực sự rút ra được kết luận.
“Lần này không phải là về nước thánh, mặc dù bà có lấy một ít cho mấy cây hoa của bà”.
Lyra đang nói gì vậy? Sam nghĩ sẽ nhận được một lời giải thích đầy đủ hơn khi họ vào xe. Cô quá lo lắng đến mức không nói năng mạch lạc được. Mọi thứ anh cần lúc này là vài thông tin cơ bản.
“Mối bận tâm chính của linh mục là gì nếu đó không phải nước?”
“Ông đang ăn trưa với Gigi. Ông ấy yêu món ăn của bà vậy nên bà đã mời ông qua ăn trưa”.
“Anh hiểu rồi”.
“Ông bảo em ông đang ngồi trên xích đu ngoài hiên nhâm nhi trà đá thì có một chiếc xe đi ngang qua rất chậm. Ông nhận ra người đàn ông ngồi ghế phụ đang xem xét nhà của Gigi.
Một vài phút sau, nó lại lái ngang qua. Cha cố nhìn biển số xe nhưng bùn đã che gần hết. Ông nghĩ chúng cố tình làm thế.
Ông hoảng sợ, đi vào nhà và đứng bên cửa sổ theo dõi. Và lần này, ông khẳng định được vì nó lại đi qua lần nữa. Lần này một gã trong số chúng bước ra kiểm tra hòm thư của Gigi. Cha chạy vội ra ngoài quát hắn ta không được đụng đến hòm thư; đó là đồ cá nhân. Hắn hét trả lại là hắn đang tìm nhà Prescott. Hắn nói người phụ nữ tên Prescott sẽ phải hối tiếc vì đã xía vào chuyện của chúng. Chúng lái xe đi khi Cha quát lên ông sẽ báo cảnh sát”.
“Thế ông đã gọi chưa?”
“Không, ông gọi cho em. Ông ấy hứa sẽ luôn gọi cho em đầu tiên”.
Sam muốn biết tại sao cô bắt linh mục phải hứa như thế, nhưng anh sẽ đợi tới khi cô bình tĩnh hơn mới hỏi. Lúc này tay Lyra vẫn còn đang run.
“Em cần biết em sẽ không được đi đâu mà không có anh”.
“Em tưởng Alec sẽ gửi vệ sĩ khác”.
“Ngày mai. Anh sẽ ở lại tới mai. Sau đó em sẽ có người mới”.
“Dù em đang ở nhà bà nội ư?”
“Đúng thế, dù là vậy”.
“Anh có khó chịu khi phải ở lại không?”
“Anh không thấy khó chịu”, anh chế giễu. “Chỉ là một thay đổi nhỏ trong lịch trình thôi”.
Lyra chạy lên tầng. Vì cô có một tủ đầy quần áo ở nhà Gigi, cô không cần mang nhiều đồ.
Sam đã cầm sẵn túi của mình và đang đợi cô trong phòng khách khi cô xuống nhà.
Cô vội vào bếp, ném một vài thanh kẹo vào khóa bên của túi đồ. Cuối cùng cô dừng lại để thở, nói. “Xong rồi. Ta đi thôi”.
Giao thông quá chậm, lái xe tới San Diego tưởng như vô tận. cứ mỗi một dặm đường, sự mất kiên nhẫn cần được gặp bà nội của Lyra lại tăng lên một chút. Khi đi được một giờ thì cô có điện thoại. Cuộc gọi của bà nội, Lyra mau chóng nhấc máy.
“Lyra, cháu yêu, là Gigi đây”, bà cô nói.
“Bà có ổn không?”, Lyra hỏi.
“Bà khỏe”, bà cô trấn an. “Cha Henry phải quay lại nhà thờ, nhưng Harlan Fishwater đang ở đây làm vài việc. Cha Henry bắt cậu ta hứa sẽ ở lại tới khi cháu tới. Bà thực sự không nghĩ nó cần thiết. Bà hoàn toàn có khả năng chăm sóc bản thân”.
“Gigi, cháu đang trên đường, cháu sẽ tới đó ngay thôi. Hứa với cháu không được đuổi Harlan đi tới khi cháu có mặt”.
“Được rồi, bà hứa. Nhưng đừng có lo. Chẳng có gì phải lo đâu. Bà nói rồi, bà ổn”.
Gigi cúp máy, Lyra ngồi sụp xuống ghế. Cô thở phào vì bà nội rất bình tĩnh nhưng cũng không thể ngừng lo lắng cho bà.
Cô nhìn Sam. “Gigi nói không phải vội. Bà có thể tự chăm sóc lấy mình”.
“Nghe có vẻ bà là một phụ nữ mạnh mẽ”, Sam nói.
“Vâng, đúng thế”. Lyra đồng ý.
Cô nghĩ một phút rồi nói. “Sam, người quát cha Henry nói người phụ nữ Prescott sẽ phải hối tiếc vì xía vào chuyện của chúng. Ý hắn là em đúng không?
Hai gã đột nhập vào căn hộ của em đang tìm thứ gì đó. Chúng nghĩ em đã mang cái thứ đó tới chỗ Gigi”.
“Nó có lý đấy”, anh công nhận.
“Rõ là chúng đang kiếm thứ gì có giá trị”, cô tiếp tục. “Ít nhất là đối với chúng”.
“Em nói em không có gì giá trị để lấy cả”, anh nhắc cô.
Lyra ngồi thẳng dậy, như thể vừa mới có ánh sáng lóe lên trong đầu cô. “Nhưng em có”, cô nói. “Những cuốn sách”.
“Sách ở sân bán đồ cũ?”
“Vâng, chúng đều rất có giá. Em không biết chúng đáng giá bao nhiêu nhưng một bản in đầu tiên có ký tên sẽ bán được hàng nghìn đô. Nghe có vẻ hợp lý. Chúng muốn có được mấy cuốn sách đó”.
“Tại sao chúng lại nghĩ bà em có chúng?” Anh hỏi.
“Sau buổi bán đồ, em lái xe tới San Diego”. Cô dừng lại, nhận thức đó thụi cho cô một cú. “Ôi lạy Chúa. Chúng đi theo em”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!