Bạn trai cậu, Sở Việt, nhìn thấy bèn rất phản cảm, “Sao em cái gì cũng nhặt về nhà thế?”
Thẩm Nam nghe xong câu này bèn không vui, “Anh nói thế, lẽ nào em thường xuyên nhặt rác rưởi về nhà hả? Chỉ nhặt một ít đá thôi mà.”
Thẩm Nam rất đẹp, cao ráo, da trắng nõn, hoàn cảnh gia đình tốt, học lực giỏi, chẳng có chỗ nào không hoàn hảo, nhưng cậu có một tật rất quái dị, đó là thích nhặt đá.
Trong phòng họ có cả hàng kệ gỗ, trên đó chất đầy đủ loại đá cậu nhặt từ sông núi về, có cái quả là rất đẹp, có cái thì đặc biệt xấu.
Thực ra Sở Việt cũng ủng hộ việc này, con người có một số sở thích nho nhỏ là chuyện bình thường, nhưng lần này cậu nhặt về một cái lọ, hơi phá hỏng giới hạn của hắn, vì Sở Việt có thể ngửi thấy cái lọ đen đó toả ra một mùi hôi thối.
Thẩm Nam nghe lời hắn, ngửi thử, nói: “Đâu có, em không ngửi thấy có mùi thối.”
Cậu rửa cái lọ đen, cười bảo: “Anh xem, thực ra rất tinh xảo mà, trong này còn có hoa văn màu vàng, em nghĩ có khi là đồ cổ đó.”
Sở Việt nói: “Được rồi, còn đồ cổ nữa, bảo anh nói thì chính là rác rưởi.”
Hắn bước đến cạnh Thẩm Nam, “Thối thật mà, chính là cái mùi thối của chuột chết ấy, em biết không?”
Thẩm Nam nói: “Anh nên đi chữa cái mũi của anh sớm đi, dù sao thì em cũng không ngửi thấy.”
Thẩm Nam khăng khăng làm theo ý mình, Sở Việt cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Vài ngày sau, Thẩm Nam mua một ít đất đen mịn và mầm hoa từ chợ hoa cảnh chim cảnh về, tận dụng cái lọ đen bỏ đi, làm thành chậu hoa.
Sở Việt quả thật không cách nào hiểu nổi cái tật quái dị của cậu, rõ ràng hoàn cảnh gia đình của hai người đều rất tốt đẹp, nhưng Thẩm Nam toàn làm vậy, cực kỳ giống bà nội.
Ở một vài khía cạnh, Thẩm Nam rất giống trẻ con, cậu trông thấy hạt giống mình mua nảy mầm trong cái lọ đen, cũng có thể suиɠ sướиɠ đến nỗi khua tay múa chân, gọi Sở Việt tới xem, “Anh xem, nảy mầm rồi!”
Ngày thường Sở Việt là một người đàn ông trí thức quần áo chỉnh tề, lúc đi học cũng là sinh viên kỹ thuật, nên rất khó hiểu được niềm vui của Thẩm Nam, hắn nói: “Mọc mầm thì mọc mầm, em vui thế làm gì? Trồng xuống đất đều sẽ mọc mầm mà.”
Lại liếc nhìn ban công đầy ắp bồn hoa và những hoa tú cầu, hồng Masora, hồng Duftjuwel, hồng Nữ Hoàng Thuỵ Điển v.v không nhớ xuể, hắn hắt hơi vài phát, nói: “Được rồi anh đi họp online đây, em tự chơi đi.”
Thẩm Nam mím môi đẩy hắn ra, nói: “Nhạt nhẽo.”
Sở Việt lại ôm cậu thơm một cái, “Được rồi, đừng dỗi, anh họp xong, chúng ta ra ngoài ăn cơm được không?”
Thẩm Nam bảo: “Được, anh đi đi.”
Sở Việt đi họp, Thẩm Nam ngồi xổm cạnh cái lọ đen ngắm nghía, đột nhiên hơi buồn bực, “Mình mua hạt giống tú cầu mà, sao cái mầm này không giống mầm tú cầu lắm?”
Sau vài ngày, nỗi nghi ngờ buồn bực này từ từ khắc sâu, cái mầm non màu xanh đó lớn nhanh bất ngờ, cậu trợn mắt nhìn mấy ngày trời, cái mầm đó bèn mọc ra lá cành và nụ hoa hoàn chỉnh.
Thế nhưng, Thẩm Nam không nhận ra lá và nụ này là cây gì, cậu kéo Sở Việt tới xem, hắn cũng không thấy hứng thú, nói qua loa: “Có thể em mua nhầm.”
Thẩm Nam nói: “Mua nhầm thì em cũng không biết giống hoa này!”
Cậu nói: “Em thường xuyên trồng hoa, hoa gì em cũng biết, nhưng nụ hoa này em chưa bao giờ nhìn thấy.”
Sở Việt nói: “Thế em tìm ai hỏi xem.”
Thẩm Nam tức giận trừng mắt nhìn hắn, “Anh chẳng có tác dụng gì cả!”
Nói đoạn, cậu bèn ngoảnh đầu vào phòng, Sở Việt lại đi dỗ dành, Thẩm Nam không thù dai, hai người nhanh chóng nói cười bình thường.
Hôm sau, gốc hoa đó thô hơn một chút, Thẩm Nam tưới nước cho nó, nhìn thấy hoa lắc lư vài phát, như đang tránh nước vậy, là ảo giác ư?
Thẩm Nam lại thử tưới thêm chút nữa, nụ hoa đó không động đậy, cậu bèn cho rằng mình nhìn lầm.
Tưới xong nụ hoa này, cậu quay người lại tưới cho các cục cưng khác, lúc này cậu mặc một cái áo cộc tay, hơi ngắn, để lộ vòng eo mảnh dẻ trắng nõn.
Ở nơi cậu không nhìn thấy, nụ hoa kia tách ra một khe hở, một tròng mắt sáng rực chuyển động trong nụ hoa, ánh mắt dạo quanh một lúc, bèn đáp trên người Thẩm Nam.
Buổi tối, Thẩm Nam thét lên một tiếng, Sở Việt hỏi: “Sao thế?”
Thẩm Nam vỗ vai Sở Việt, lắp ba lắp bắp: “Có thứ gì đó sờ em!”
Sở Việt bảo: “Ảo giác chăng?”
Thẩm Nam nói: “Không phải, em cảm thấy có thứ gì sờ em thật mà.”
Sở Việt dỗ dành: “Được rồi, anh thấy tại em sống thoải mái quá, tinh thần rối loạn rồi.”
Thẩm Nam thấy Sở Việt không tin, tức giận tát vào mặt hắn, “Có thứ gì sờ em mà!! Anh không tin em thì cút đi! Ngủ phòng bên cạnh!”
Giờ Sở Việt mới bật đèn, “Xem nào, ở đây chỉ có hai ta, sao có thể có người khác sờ em được?”
Thẩm Nam ưỡn thẳng người nhìn xung quanh, đúng là chỉ có hai bọn họ.
Nhưng cảm giác chạm vào bắp chân mình lúc nãy chân thực đến thế, sao có thể là ảo giác của cậu được?
Thẩm Nam buồn bực nằm xuống, nói: “Đừng tắt đèn nữa, làm luôn thế này đi.”
Sở Việt cười cậu: “Không xấu hổ nữa à?”
Thẩm Nam nói: “Đã bảo có gì đó sờ em, em phải bật đèn mới yên tâm được.”
Sở Việt biết tính tình cậu, không dám cười cậu nữa.
Sau đó đến lúc nghỉ ngơi, chẳng còn xảy ra chuyện bị thứ gì sờ mó, Sở Việt lại cười cậu bị ảo giác, bị Thẩm Nam đập cho một trận.
Hồi cấp ba Thẩm Nam và Sở Việt là bạn học, đến đại học mới yêu nhau, cho tới bây giờ đã mấy năm liền, cũng coi như vợ chồng già rồi, nói năng chẳng kiêng dè, dù có cáu giận thì làm lành cũng nhanh.
Vài ngày sau, nụ hoa đó vẫn khép chặt, mãi không nở, Thẩm Nam lấy làm lạ, kể cho Sở Việt, Sở Việt bèn muốn ra tay tách nụ hoa ra, bị Thẩm Nam ngăn cản, “Sao có thể tẽ ra được? Hoa phải nở tự nhiên mới đẹp.”
Dựa vào kinh nghiệm, cậu cho rằng chỉ vài ngày này hoa sẽ nở, vậy nên cậu đặt một cái camera giám sát nhắm vào bông hoa trong lọ đen, muốn bắt trọn khoảnh khắc hoa nở.
Sở Việt không can thiệp vào sở thích của cậu, nhưng không kìm được xỉa xói: “Em có thể dọn dẹp chút được không, nhìn đất đầy sàn này, bẩn chết đi được.”
Vừa nói, hắn vừa cầm chổi quét.
Giờ Thẩm Nam mới phát hiện ra trên sàn ban công vương vãi một ít đất đen mịn, trải dài đến tận phòng khách và buồng, cậu ngẫm nghĩ, nói: “Có thể là em bất cẩn giẫm phải, mang vào trong nhà.”
Thẩm Nam là một cậu ấm, mặc dù hai người sống chung, nhưng việc nhà toàn do Sở Việt làm, từ trước đến nay Thẩm Nam không động chân động tay, cậu nhìn Sở Việt quét sàn sạch sẽ, rồi cầm chổi lau nhà lau một vòng, lau đến khi phát sáng thì thôi.
Buổi tối vẫn động phòng như thường lệ, Thẩm Nam lại đa nghi bảo có thứ gì sờ mình, Sở Việt nói: “Lần này bật đèn rồi nhé, anh chẳng nhìn thấy gì cả.”
Thẩm Nam bực dọc đẩy hắn ra, chẳng còn tâm trạng nữa.
Sở Việt đành ôm cậu nói chuyện, hai người nói mãi lại lấy lại hứng thú, làm một hiệp nhẹ nhàng.
Ngày hôm sau, Thẩm Nam bị cảm nhẹ, cậu rảo bước ra ban công nhìn những đoá hoa mình trồng, nhìn thấy hoa nở rộ từng bồn một, tâm trạng tốt lên hẳn, có điều hoa trồng trong cái lọ đen đó vẫn chậm chạp chưa nở.
Thẩm Nam chụp một tấm ảnh, gửi cho bạn thân mình xem, hỏi đó là hoa gì, bạn cậu cũng không nhận ra, bảo sẽ tìm ai hỏi hộ cậu.
Thẩm Nam bèn quên béng mất việc này, buổi tối Thẩm Nam cảm nặng hơn, biến thành sốt cao, Sở Việt tan ca về nhà mua cho cậu thuốc hạ sốt, hầu hạ cậu uống thuốc, rồi lại mua miếng chườm cho cậu, dán lên trán cậu.
Thẩm Nam vẫn nhớ hôm nay chưa tưới hoa, bảo Sở Việt đi tưới thay, hắn lầm bầm: “Cái gì cũng hoa hoa hoa, không tưới nước một hôm hoa cũng có chết đâu.”
Thẩm Nam gầm: “Lầm bầm cái gì thế, còn không đi mau lên!”
Sở Việt uể oải cầm bình tưới ra ban công tưới từng bồn hoa một.
Thẩm Nam lơ mơ sắp ngủ thì nghe thấy một tiếng động lớn, hình như là tiếng bồn hoa vỡ, cậu muốn dậy, nhưng chẳng còn sức, họng khô khốc gọi Sở Việt mấy tiếng, hắn không đáp.
Thẩm Nam chờ một lúc, không đợi được nữa, cậu quờ quạng bò dậy, vì chóng mặt nên suýt thì ngã, may mà vịn vào khung cửa nên không ngã thành công.
Cậu dựa tường đi ra ban công, nhìn thấy Sở Việt quỳ dưới đất lau sàn, hỏi: “Anh làm gì thế?”
Sở Việt ngoái đầu nhìn cậu, lại cúi đầu xuống, nói: “Bất cẩn làm vỡ bồn hoa của em mất rồi.”
Giọng Sở Việt lúc này mang chút giọng địa phương không biết ở đâu ra, hơi kỳ quái, nhưng toàn bộ sự tập trung của Thẩm Nam đều chạm đến bồn hoa bị hắn làm đổ mất rồi, chẳng còn tâm tư đôi co với hắn, “Sao anh lại làm vỡ tú cầu hồng mà em thích nhất, còn cả cái lọ đen nữa, sao anh lại vụng về thế!”
Cậu định ngồi xổm xuống nhặt mảnh lọ đen, bị Sở Việt giữ cổ tay, hắn bảo: “Để anh làm cho, em về nghỉ ngơi đi.”
Lúc này giọng địa phương của Sở Việt đã biến mất.
Thẩm Nam bèn buông tay, đứng dậy bảo: “Em nhìn anh làm, đừng có đập vỡ hoa của em nữa.”
Sở Việt không nói gì, hắn nhặt cái lọ đen lên, đặt nó đứng ngay ngắn, Thẩm Nam phát hiện ra điều bất thường, cậu hét lên, “Sở Việt!! Anh xem anh kìa! Anh đập hỏng hoa của em rồi!!!”
Cái nụ hoa màu cam khép kín trên cái lọ đen đã bị đập rời rạc ra vài phần, cành lá cũng hơi héo rũ, Sở Việt bảo Thẩm Nam: “Không sao đâu, sớm muộn gì cũng sẽ nở hoa.”
Thẩm Nam càng choáng váng hơn, “Bỏ đi, không đôi co với anh nữa, anh mau dọn sạch chỗ này đi.”
Nói đoạn, cậu bèn vịn tường về phòng.
Cậu vừa đi, nụ hoa kia bèn bắt đầu lắc lư, càng lúc càng dữ dội, chính giữa nụ hoa trào ra dòng máu đỏ tươi.
Sở Việt liếc nhìn lạnh lùng, bèn nhoẻn cười, hắn giơ tay ra, bóc nụ hoa từng chút một, bắt nó nở hoa.
Nụ hoa nở rất xấu, ở chỗ nhuỵ hoa là một khuôn mặt tựa quét một lớp vôi trắng, có ngũ quan, nhưng rất mờ, máu chảy xuống từ chỗ hốc mắt.
Ngón tay của Sở Việt đè khuôn mặt người đó xuống từng tý một, ấn một lúc, mặt người bèn biến mất, hoá thành nhuỵ hoa màu đỏ trông như sình lầy.
Làm xong những việc này, hắn ngoảnh đầu liếc nhìn camera giám sát, hắn tháo thẻ nhớ của camera, rồi đi đến cạnh giường Thẩm Nam, cầm điện thoại của cậu lên, xoá video trong đó.
Thẩm Nam phát hiện hắn cầm điện thoại của mình, hỏi: “Anh làm gì thế?”
Sở Việt nói: “Không có gì, ngoan nào, ngủ đi.”
Thẩm Nam mơ màng nhớ ra điều gì, bảo: “Lúc nãy anh nói hình như có giọng địa phương, em nghe sao mà giống giọng người Hẹ miền nam vậy?”
Sở Việt nói: “Tiểu học ở miền nam mà, em quên rồi à?”
Thẩm Nam nói: “Thế làm sao em nhớ ra được, bọn mình cấp ba mới là bạn học mà.”
Sở Việt vuốt ve mặt cậu, mỉm cười nói: “Mau ngủ đi, chóng khoẻ lại.”
Thẩm Nam yên tâm ngủ thϊếp đi, hôm sau bèn khỏi cảm, cậu nhìn thấy hoa nở trong cái lọ đen, nói với vẻ chán ghét: “Hoa này nở chẳng đẹp tí nào, nhuỵ hoa màu đỏ cánh hoa màu hồng, phối hợp thô thiển quá.”
Sở Việt liếc nhìn, nói: “Anh thấy rất đẹp mà.”
Thẩm Nam xỉa xói: “Chỉ có cái gu bỏ đi của anh thôi.”
Sở Việt nhoẻn cười, “Em nói phải.”
Lúc này ánh nắng đang đẹp, hoa tươi đầy ban công khẽ khàng đong đưa theo gió nhẹ thổi tới, đoá hoa màu hồng mà Thẩm Nam thấy xấu cũng nhẹ nhàng lắc lư, một giọt nước óng ánh chảy xuống theo cánh hoa, không còn dấu vết.