Sổ Ngũ Phụng Thiên - Chương 7: Đêm không ngủ [trung]
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


Sổ Ngũ Phụng Thiên


Chương 7: Đêm không ngủ [trung]


Ánh trăng mỏng manh, bóng đêm mê mang.

Từng mũi tên lửa màu vàng rực bay vụt qua như những ngôi sao băng, đột nhiên sáng lên, lại rồi lại bất chợt tắt ngấm.

Dưới bóng tối của mái hiên nhà, Mộ Tăng Nhất đu người trên xà ngang
của hành lang, lẩm bẩm nói: “Chỉ bằng cách đó mà nghĩ đã thu hút được sự chú ý của bọn họ, bọn họ là lũ ngốc chắc?” Chỗ tối lập tức vang lên tiếng bước chân dồn dập, dần dần đi xa. “Được rồi, là ta nghĩ quá phức tạp.”

Mộ Tăng Nhất lau mặt, từ trên xà nhà nhẹ nhàng đáp xuống dưới. Chân vừa chạm đất, sống lưng hắn đột nhiên cương cứng!

Hắn bỗng nhớ tới ông cố từng viết một câu chú giải trong ‘Phi Thường
kinh’: “Kẻ được gọi là cao thủ, bình thường sẽ không để lộ ra sát khí,
nhưng lại không che dấu được sự tồn tại của cao thủ”. Những lời này tuy
rằng hắn có thể hiểu, nhưng không tìm được người để chứng thực.

Trong những người hắn quen biết có Tự Tại lão nhân là võ công cao
nhất, nhưng sư phụ đã vượt qua phạm vi của cao thủ, đạt đến cảnh giới vô ngã, tất nhiên không thuộc một đẳng cấp với hắn, hiển nhiên cũng không
sinh ra cảm giác cao thủ tồn tại. Phượng Tây Trác thì chú trọng khinh
công và thân pháp, nhưng cảnh giới tu vi võ công lại thua hắn một bậc.

Chỉ học những điều trong sách mà không có trải nghiệm, chung quy cũng chỉ là nói suông. Bởi vậy vài năm nay hắn mới lưu lạc giang hồ, cũng
gặp không ít cao thủ.

Nhưng tính cách hắn phóng đãng thành thói, mọi chuyện làm đều theo ý
muốn của bản thân, lại không muốn vì việc đặc biệt tìm kiếm cao thủ
thành danh mà rơi vào cảnh giới cầu toàn tầm thường, cho nên vẫn chưa
thể đạt được mong muốn.

Không ngờ loại cảm ứng hắn tìm kiếm lâu nay lại xuất hiện ở Trương
phủ, đúng là tìm kiếm mỏi mắt không thấy, vô tâm đánh bừa lại trúng
đích!

Mộ Tăng Nhất cảm thấy lỗ chân lông toàn thân như giãn ra, thân thể
cùng tinh thần đạt tới sự hợp nhất trước nay chưa từng có, mắt, mũi,
miệng, tai nhạy cảm gấp đôi bình thường. Thậm chí hắn có thể cảm nhận
được từng giọt máu đang lưu động trong cơ thể, cùng với nhịp tim đập của cao thủ ở phía sau.

— không nhanh không chậm.

*

Ánh mắt Thượng Tín hơi híp lại, khóe miệng cong lên, “Ừ?”

Phượng Tây Trác chậm rãi nuốt một ngụm nước miếng, vẻ mặt trấn định
như tượng phật trong miếu, “Chuyện là thế này.” Ánh mắt mọi người đều
chăm chú vào người nàng, trong khoảnh khắc bốn phía hoàn toàn yên tĩnh,
ngay cả chính nàng cũng nhịn không được mà muốn nâng tay tát vào miệng
để lời nói của mình nhanh chóng phun ra.

“Ta đến là mong Kiêu Dương Vương giơ cao đánh khẽ, thả cho Tự Tại sơn một con ngựa.” Từng chữ từng chữ một, trôi chảy giống như nước suối
không ngừng.

Thượng Tín chờ miệng nàng hoàn toàn khép lại, mới nói: “Chỉ như thế thôi sao?”

Phượng Tây Trác ngẩn người, “Ngươi đồng ý?”

Khóe miệng Thượng Tín lại cong lên thành một nụ cười, “Ta hỏi, ngươi đến cầu xin ta lúc này, chỉ để nói những lời như thế?”

“Cầu xin?” Phượng Tây Trác khẽ nghiêng đầu, khóe miệng cũng cong lên
một độ cong tương tự hắn, “Ta nghĩ Kiêu Dương Vương hiểu lầm gì rồi, ta
chỉ đang đưa ra một đề nghị mà song phương đều được lợi thôi. Nói cầu
xin…” Nàng không để ý trong nháy mắt thần sắc của Kiêu Dương Vương trở
nên lạnh lùng, mỉm cười nói, “Phượng Tây Trác ta đời này chỉ cầu bằng
hữu.”

“Song phương được lợi?” Giọng nói của Thượng Tín giống như trận gió
lạnh vô tình trong đêm, “Lần đầu tiên bổn vương nghe thấy chuyện đạo phỉ vào nhà cướp của làm vui lại nói song phương được lợi. Những người bị
các ngươi cướp đoạt tiền tài và tính mạng nên tìm ai để được lợi đây?”

“Bọn họ bình thường đã được hưởng rất nhiều lợi trên người dân chúng rồi.”

“Đây là nghề nghiệp của bọn họ.” Phượng Tây Trác nháy mắt mấy cái, “Vậy vì sao ngươi không hiểu nghề nghiệp của đạo phỉ?”

Thượng Tín cười lạnh, “Bởi vì bắt đạo phỉ chính là nghề nghiệp của ta.”

Phượng Tây Trác trầm mặc một lúc, “Nếu không, chúng ta tán gẫu thêm
một lúc nữa, biết đâu có thể nghĩ ra biện pháp vẹn toàn đôi bên.” Sư
huynh, hiện tại ngươi đang trên đường đi hay là trên đường về? Nếu là
trên đường đi, vẫn nên dời lại hôm khác thôi.

Thượng Tín đột nhiên liếc mắt nhìn về phía vài tòa nhà trong Trương
phủ một cái, “Nếu như ngươi muốn dẫn dắt sự chú ý của ta, để đồng bọn
của ngươi lẻn vào Trương phủ thì ta khuyên ngươi tốt nhất nên từ bỏ ý đồ đi.”

Vấn đề này đáp hay không đáp đều là cạm bẫy, cho nên nàng đành phải giả bộ hồ đồ, “Ta nói ta hoàn lương rồi.”

“Hy vọng là như thế. Bổn vương cũng không muốn động thủ vào lúc này.
Dù sao, so với việc đánh từng kẻ một, bổn vương càng thích bắt gọn một
lưới hơn.” Hắn nói âm vang mạnh mẽ.

Ngụ ý là muốn nhổ tận gốc Chung gia sao? Xem ra tình cảm của Hoàng
Thượng đối với Chung hoàng hậu cũng không còn lại bao nhiêu, muốn sang
năm đòi nợ đây mà. Phượng Tây Trác không hề tức giận với lời tuyên chiến thẳng thừng này, chỉ cười nhẹ nói: “Một lưới bắt hết là tốt, có điều
lưới nhất định phải đủ lớn đủ chắc mới được, nếu không trước khi cá chết thì lưới đã bị phá rồi.”

Lông mày Thượng Tín hơi nhếch lên, không kiên nhẫn nhìn nàng, “Còn không đi?”

Phượng Tây Trác vừa muốn đáp ứng.

Một tiếng pháo bỗng nhiên nổ tung bên ngoài tường nam của Trương phủ, như một tiếng sét, đánh thức những người đang ngủ mê man.

Thượng Tín lập tức vung roi về phía trước, quấn lấy hai chân Phượng
Tây Trác. Mặc dù hắn phản ứng nhanh chóng, nhưng roi mềm cũng chỉ có thể đụng tới mép giầy của Phượng Tây Trác. Thân ảnh nàng như quỷ mỵ, liếc
mắt một cái vẫn còn ở trước mặt, nhưng cái liếc mắt tiếp theo đã ở xa
vài trượng.

Thượng Tín vung roi vào không, lửa giận trong lòng dâng lên, trở tay quăng về phía mái hiên, khiến cho ngói vỡ văng khắp nơi.

“Kiêu Dương Vương.” Đầu lĩnh thủ vệ cực kỳ sợ hãi, tuy nói nàng là do Kiêu Dương Vương để chạy thoát, nhưng người phải chịu kết cục không hay ho nhất định là bọn họ. Khi hắn quỳ gối xuống đã có dự tính đến trường
hợp xấu nhất.

Thượng Tín hít vào một hơi, phất tay áo lao về phía cửa nam.

Để lại đám thủ vệ đứng tại chỗ hai mắt nhìn nhau, sau một lúc lâu mới phun ra hơi thở tích tụ trong lồng ngực.

Phượng Tây Trác một đường chạy về phía nam, dưới chân không dám ngừng, chỉ trong chốc lát đã đến cửa nam thành Tùng Nguyên.

Tường thành cao ba trượng trong đêm hùng tráng nguy nga đến lạ thường, cao không thể với.

Nàng khẽ thờ dài một hơi, Tàm Ti trong tay nắm chặt, nhẹ nhàng tung
người lên không trung, bắc ra một cái thang trời bằng Tàm Ti từ thấp đến cao, từ gần đến xa. Gió đêm đứt quãng, thổi tung góc váy của nàng,
giống như nàng đang mượn sức gió để leo lên trên tường thành cao ngất.

Binh lính canh giữ ở đầu tường đứng thẳng như tùng, ánh mắt yên lặng nhìn phía trước.

Phượng Tây Trác bỗng nhiên nổi lên ý muốn trêu đùa, một sợi Tàm Ti nhẹ nhàng bắn tới trong vạt áo của hắn.

“A……” Binh lính đầu tường đột nhiên kêu ra tiếng, khiến cho đồng bọn kinh sợ cùng kêu lên, “Chuyện gì?”

“Phù!” Binh lính đầu tường vẫn bất động, hô hấp dần dần bình ổn.

Đồng bọn của hắn đầu tiên là ngẩn người, sau đó lập tức cười mắng: “Mẹ nó, lại trợn mắt ngủ.”

Một tay Phượng Tây Trác bắt lấy ven tường thành, cả người treo bên
ngoài, kêu khổ không ngừng, cũng âm thầm trách chính mình, lần sau nhất
định phải nhớ kỹ bốn chữ ‘an phận thủ thường’, quyết không tham gia rắc
rối nữa.

Hơn mười sợi Tàm Ti lại bay xuống tường thành tạo thành một cái thang tơ, mũi chân nàng điểm nhẹ, chầm chậm bước xuống.

Trên tường, một tiếng thét kinh hãi vang lên, “Đó là cái gì?”

Vài đồng bọn của hắn lười biếng nhìn theo, “Cái gì?”

Giữa không trung, bóng dáng của Phượng Tây Trác đen thùi, giống như
lá rụng, chậm rãi biến thành một điểm đen nhỏ, sau đó biến mất.

“…… Không có gì, ta nhìn nhầm!”

Trên bờ tường lại trở về trạng thái yên tĩnh như lúc ban đầu.

Những đám mây như màn che, từng tấc từng tấc một nuốt chửng ánh trăng.

Khi Phượng Tây Trác đuổi tới bụi cỏ lần trước gặp Mộ Tăng Nhất, mặt trăng chỉ còn lại một mảnh nhỏ.

Sắc trời càng u ám.

Gió thổi qua bụi cỏ, tạo ra từng làn sóng xanh. Tiếng lá cỏ cọ vào nhau xào xạc, lại có cảm giác hơi cô tịch.

Người nên đến, lại chưa đến.

Nàng đột nhiên nhớ tới, nhiều năm về trước, cũng từng có một nơi như
vậy, một nam tử và một thiếu niên sóng vai nhau ngồi, cười nhìn trăng
sáng trên bầu trời. “Chuyện thiên hạ có thiên hạ lo, quan hệ gì cùng con đâu?”

“Ngươi không để ý tới thiên hạ sao?”

“Theo như lý luận của con thì chỉ có sáu chữ, do nó, tùy nó, mặc kệ nó.”

“Này, đó là bảy chữ, ngươi học toán cũng quá kém rồi đó, đi ra ngoài đừng bao giờ nhận là nhi tử của Phế nhân ta.”

“Nhi tử của Phế nhân chính là phế tử…… Ai hiếm lạ chứ.”

“Người hiếm lạ trong thiên hạ, như cá trích sang sông, chẳng lẽ ngươi không nghĩ muốn đứng ở chỗ cao nhất nhìn chúng sinh ở trong tay ngươi
chìm nổi?”

“Vậy người cứ chọn một con cá trích trong đám đó là được rồi.”

“Ha ha.” Nam tử đột nhiên quay đầu, nhìn tiểu cô nương bên người, “Trác Trác cảm thấy thế nào?”

Nữ hài nhìn nhìn thiếu niên, lại nhìn nam tử, sau đó chậm rãi cúi đầu.

“Trác Trác cứ nói, nói sai hay đúng đều không sao.” Nam tử cười tủm tỉm cổ vũ.

Nữ hài rốt cục lấy dũng khí ngẩng đầu, “Buồn ngủ quá, phế nhân thúc
thúc để ta ngủ đi. Sư phụ nói tiểu hài tử không thể thức khuya.” Dứt
lời, lại ngáp lớn một cái.

Thiếu niên xì cười.

Nam tử thở dài, “Chẳng lẽ ta thật sự phải xuống núi đi tìm truyền nhân? Đúng là trời muốn dày vò ta đây mà.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN