Sổ Tay Công Lược Hắc Liên Hoa - Chương 20: Rừng trúc và mai xanh (8)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
41


Sổ Tay Công Lược Hắc Liên Hoa


Chương 20: Rừng trúc và mai xanh (8)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: tuanh0906

“Tại hạ là Quách Tu, Lễ Bộ ngự sử, ặc… Đa tạ các vị đại hiệp cứu mạng, không biết đại danh của các vị là gì? Chờ trở lại Trường An, ta tất có hậu tạ.”

Sinh tử bối rối đêm qua đã bị mặt trời hong khô, đại hán đứng trên bờ, khôi phục bộ dáng quân tử nho nhã lễ độ.

Mộ Dao nghĩ đến hành vi xấu xa ngày hôm qua của hắn làm hại một nửa thuyền người vô tội bỏ mạng, nàng không khỏi lạnh lùng, đầu cũng không nâng, nói: “Trảm yêu trừ ma là lẽ sống của đạo sĩ, không cần cảm ơn.”

Liễu Phất Y cũng không cho hắn sắc mặt tốt, chàng đáp không nóng không lạnh: “Đa tạ ý tốt của vị đại nhân này, có điều chúng ta vốn định đi Trường An…”

“Vậy thì tốt quá.” Quách tu mặt đầy hớn hở: “Vừa lúc hạ quan muốn tiến cung, có thể giúp các vị dẫn tiến, sắp xếp chỗ ở…” Hắn dừng một chút, hình như nghĩ đến cái gì, hạ thấp giọng nói: “Xin hỏi các vị tới Trường An, có phải là vì… việc của Đoan Dương điện hạ?”

Mộ Dao và Liễu Phất Y nhìn nhau, Mộ Dao lạnh lùng nói: “Người uỷ thác là việc cơ mật trong cung, không tiện nói.”

Quách Tu vấp phải trắc trở, có chút ngượng ngùng.

Hắn cao gần hai mét, thân thể cường tráng, hơi cúi người đứng đó che hết ánh sáng, nhìn thế nào cũng không giống quan viên mà giống sơn phỉ hơn.

Liễu Phất Y chướng mắt hắn, chàng nâng tay chỉ vào con đường phía trước: “Nơi này là rừng trúc ở biên giới trấn Hạnh Tử, tiếp tục đi về hướng Đông là sẽ vào thị trấn. Chúng ta có người bị thương cần phải nghỉ ngơi, đi chậm, chi bằng Quách đại nhân đi trước một bước?”

Quần áo trên người Quách Tu rách tung toé, mặt đầy vết thương. Gặp chuyện xui xẻo thế này, đừng nói không có tôi tớ hầu hạ, ngay cả quần áo cũng không được thay, hắn đã sớm chịu không nổi, nghe vậy trong lòng mừng thầm, cười mỉa một tiếng: “Vậy hạ quan xin cung kính không bằng tuân mệnh… đợi các vị tại Trường An.”

“Xem trò vui đủ chưa?”

Tay áo Lăng Diệu Diệu bị Hắc liên hoa kéo kéo, lúc này nàng mới lấy lại tinh thần, còn không kịp thu hồi vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.

Mộ Thanh rất không vui.

Đang nói chuyện, linh hồn nhỏ bé của người này bị người khác câu đi, hứng thú bừng bừng hóng chuyện. Có khi giờ phút này hắn nằm trên đất đột nhiên tắt thở, nàng cũng sẽ không hề phát hiện, trên đời sao lại có người vô tâm không phổi vậy chứ?

“Xin lỗi, xin lỗi.” Lăng Diệu Diệu cười như cảnh xuân tươi đẹp, giơ tay sờ lên trán hắn: “Ngươi không thoải mái chỗ nào?”

Hắn nghiêng đầu né tránh sau đó nhanh chóng nắm lấy cổ tay nàng, dùng đôi đen nhánh nhìn nàng: “Cô thật sự không oán ta chút nào sao…”

“Không oán, không oán, không oán.” Lăng Diệu Diệu nhíu mày: “Ngươi cứ nhắc đi nhắc lại việc này, có phiền không?”

Nàng rút tay lại, không nhẹ không nặng vỗ ngực hắn: “Ta không trách ngươi, đó là ta khoan dung rộng lượng, không chấp nhặt với ngươi.”

Nàng dừng một chút, lé mắt đánh giá Mộ Thanh, sau đó lại mỉm cười vui sướng khi người gặp họa: “Ngươi cho rằng ngươi có sức hấp dẫn tuyệt đối khiến ta mê như điếu đổ hay là… ngay cả Mộ công tử như thế này, ta còn có thể muốn cái gì trên người ngươi?”

“……” Mộ Thanh cắn răng, sắc mặt có chút khó coi.

Lăng Diệu Diệu nhìn bộ dạng hắn, biết ngay nàng lại vô ý chọc trúng chỗ đau của hắn.

Lăng Diệu Diệu, ngươi có thể đừng độc miệng như vậy không? Ngươi muốn công lược hắn, chứ không phải chọc tức chết hắn…

Nàng vô cùng hối hận tự hỏi một chút, cuối cùng nghĩ ra một biện pháp tuyệt diệu: “Ngươi luôn lo lắng như vậy, nhất định là bởi vì ta đã biết bí mật của ngươi. Nếu vậy ta cũng nói cho ngươi một bí mật của ta là được.”

Nàng moi hết cõi lòng suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc nghĩ tới một cái, hưng phấn cúi người ghé vào gần lỗ tai hắn.

Mộ Thanh cảm thấy sợi tóc nàng phất qua mặt hắn, sau đó đôi môi mềm mại lạnh lẽo của nàng vô tình cọ vào vành tai hắn, như chạm phải một cánh hoa tươi. Hắn đột nhiên không kịp phòng ngừa sau lưng run rẩy như bị điện giật.

Nàng dùng tay che miệng, hạ thấp giọng, sợ bị người khác nghe thấy: “Ta… mãi cho tới năm nay mới có kinh nguyệt, so với các cô nương khác chậm bốn năm năm. Buổi tối hôm kinh nguyệt tới, ta vui đến phát khóc, trước đó ta còn tưởng rằng mình là giả nữ…”

Giọng nàng thì thầm bên tai, khiến toàn bộ tai, cổ và nửa người đều tê dại.

Mấy năm nay hành tẩu giang hồ, có không ít người nhào vào trong ngực, nhuyễn ngọc ôn hương* cố tình tiếp cận chưa tới gần người đã ngửi thấy mùi son phấn. Thiếu nữ e lệ động lòng trước trong mắt thiếu niên đều là làm bộ làm tịch như một trò hề.

*nhuyễn: mềm, ôn: dịu dàng, ngọc hương: cách gọi khác của phụ nữ, tóm lại là cách nói văn vẻ để hình dung cơ thể phụ nữ

Nhưng thiếu nữ trước mắt sai ở chỗ nàng hồn nhiên không biết. Vì nàng vô tâm cho nên những hành động thân mật đó bỗng trở nên khó đoán trước. Giống như đang đi trên đường vô tình đụng phải một nhánh tường vi, giọt sương giữa cánh hoa chợt chảy xuống da thịt, lạnh thấu tim nhưng sau đó lại không nhịn được liên tục hồi tưởng, liên tục nhớ lại nhịp tim kích động giây phút đó.

Lăng Diệu Diệu đột nhiên phát hiện thân thể Mộ Thanh căng thẳng, vừa lùi ra một chút lại thấy hắn quay đầu đi, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, vành tai ửng hồng, ngữ khí có chút không tốt: “Cô nói chuyện đó với ta làm cái gì?”

“Đây không tính là bí mật sao? Ta cảm thấy đã rất riêng tư…” Nàng nhíu mày, nửa nghi hoặc nửa cẩn thận: “…… Ngươi biết kinh nguyệt là cái gì không?”

“Biết. Đừng nói nữa.” Hắn nhìn lại đây, trong đôi mắt đen luôn không đáy của hắn hiện lên một chút xấu hổ buồn bực.

Lăng Diệu Diệu yên lòng, vươn vai duỗi người ngã lên cỏ: “Được rồi, trao đổi bí mật xong. Nếu là ta dám tiết lộ nửa chữ thì ngươi cứ đem bí mật của ta nói cho mọi người đều biết là được, giờ thì ngươi có thể yên tâm…”

Mộ Thanh không nhịn được nữa nhắm mắt lại, nghe thấy nàng còn lải nhải bên tai: “Đúng rồi, nói đến kinh nguyệt…” Nàng dừng lại, sau đó hắn nghe thấy tiếng mở giấy xột xoạt. Hắn hơi mở mắt, bỗng thấy một cái bóng thoáng qua trước mắt, tiếp đó có cái gì bị nhét vào trong miệng.

“Đừng đừng, đừng nhổ…” Dường như cảm thấy sự kháng cự của hắn, nàng dùng ngón tay lạnh lẽo đẩy thứ đó vào một chút, sau đó dứt khoát ngang ngược bịt miệng hắn.

Có một vị ngọt ngào lan tỏa.

Hắn hơi ngẩn ra. Lại là cái gì nữa đây?

“Mứt táo đỏ, chuyên bổ máu.” Nàng chống cằm cười: “Cha ta nói mỗi ngày ăn táo đỏ, khỏe mạnh không sợ già.”

“Buông ra.” Hắn hàm hồ nói, chờ Lăng Diệu Diệu thu hồi tay, hắn mới chậm rãi nhai nuốt. Mứt táo đã bỏ hạt, được nấu bằng a giao và đường mía, vô cùng thơm ngọt.

Trên người nàng sao có nhiều đồ ngọt như vậy?

Đồ ngọt hắn ăn mấy ngày nay còn nhiều hơn tất cả đồ ngọt hắn đã ăn từ bé tới bây giờ.

“Quá ngọt.” Hắn theo bản năng li3m môi, hương vị vừa quen thuộc vừa xa lạ, bởi vì lâu lắm rồi không ăn nên có cảm giác không chân thật.

“Ngọt có gì không tốt?” Lăng Diệu Diệu giơ tay che ánh mặt trời, ngữ khí không chút để ý: “Sống đã khổ* như vậy, phải tìm cho mình chút ngọt ngào mới được.”

*khổ còn có nghĩa là đắng.

Mộ Thanh hơi sửng sốt, chỉ trong chớp mắt thiếu nữ ngồi bên cạnh đã lấy ra một cái túi giấy từ trong lòng nàng nhét vào trong ngực hắn, sau đó thuần thục vuốt v e vạt áo giúp hắn: “Giữ lại sau này ăn.”

…… Ta không cần.

Trong lòng có một giọng nói liên tục nhắc nhở hắn, nhưng không biết vì sao hắn lại chậm chạp không thể nâng tay lên. Trả cho nàng, trả cho nàng… Không cần ai rủ lòng thương…

“Diệu Diệu…” Nơi xa truyền đến một tiếng gọi.

“Dạ, Liễu đại ca.” Giọng nói nàng phút chốc trở nên tràn đầy sức sống, nàng xách lên váy lập tức không hề lưu luyến chạy mất.

Hắn mở mắt quay đầu lại, chỉ có thể nhìn thấy bóng nàng vui vẻ phấn chấn chạy về phía Liễu Phất Y. Bên cạnh chỗ nàng ngồi, một vòng cỏ xanh bị đ è xuống một tấc. Vết cỏ còn đó, người đã đi xa.

“A Thanh.” Giọng Mộ Dao vang lên bên tai, bên tay trái là làn váy xanh của Mộ Dao, nàng ngồi xổm xuống, cúi đầu kiểm tra vết thương của hắn.

Vốn nên là như thế.

Hắn nhắm mắt lại, hơi thở quen thuộc của Mộ Dao vây quanh hắn. Đây mới là người hắn ngày đêm thương nhớ hơn mười năm qua.

“Có đỡ hơn không?” Tay nàng lướt qua ngực hắn: “Để ta xem thương thế của đệ.”

Chưa kịp lấy lại tinh thần, hắn đã vội vàng cầm mứt táo giấu vào trong tay áo.

Trái tim đập loạn xạ, đã lâu không cảm thấy căng thẳng như vậy, sau đó hắn vô cùng hoang mang. Rốt cuộc hắn đang làm cái gì?

“A tỷ…” Hắn mở mắt nhìn gương mặt bình tĩnh quan tâm của Mộ Dao, theo thói quen hắn ra vẻ đáng thương: “Đau quá…”

Trên mặt Mộ Dao chợt lóe lên sự đau lòng, ngay sau đó nàng nghiêm mặt: “A Thanh, lần này đệ phạm phải sai lầm lớn, về sau không thể lại tùy hứng như vậy.”

“Đã biết, A tỷ.” Hắn ra vẻ ngoan ngoãn chăm chú nhìn nàng, trong lòng lại tràn ngập chua xót.

A tỷ biết việc đó không? Những việc hắn không nghĩ ra, A tỷ có nhớ không?

Không, Mộ Dao hoàn toàn khác với Mộ gia. Mỗi khi hắn bị đánh sau đó bị nhốt vào phòng chứa củi, đều là Mộ Dao nửa đêm thả hắn ra, tự tay bôi thuốc cho hắn. Có vài giọt nước nóng hổi nhỏ lên lưng hắn, đó là nước mắt của nàng.

Trong cuộc đời hắn, chỉ có A tỷ là đáng tin cậy.

“Được rồi, không nói đệ nữa. nghỉ ngơi thật tốt, dưỡng hảo thân thể.” Mộ Dao đỡ đầu gối đứng lên, đột nhiên nghi hoặc cau mày: “A Thanh, hơi thở trên người đệ có phải lại nặng hơn, đệ…”

Trong ba ngày sử dụng tà thuật hai lần đương nhiên sẽ để lại chút dấu vết. Trên đầu Mộ Thanh như có sấm sét hiện lên, nhất thời tim đập như nổi trống.

“Mộ tỷ tỷ, Liễu đại ca gọi tỷ qua đó.”

Lăng Diệu Diệu bỗng nhiên xuất hiện phía sau Mộ Dao, trên người nàng có mùi hương nồng đậm, là là mùi nước chải đầu đặc chế của phủ quận thủ quận Thái Thương, thơm đến nỗi khắp nơi đều là mùi hoa sơn chi.

Mộ Dao bị Lăng Diệu Diệu kéo đi.

Lăng Diệu Diệu ôm Mộ Dao đi rồi, sau lưng nàng như có mắt, trở tay ném cho Mộ Thanh một cái túi thơm, túi thơm vẽ một vòng cung trên không trung, sau đó rơi vào tay hắn.

Hắn mở ra thì thấy bên trong túi thơm cuộn tròn một cục, là vải mềm xé vội từ trên váy, ướt sũng nước chải đầu hoa sơn chi.

Mùi hương nồng đậm gay mũi, chọc người chú ý, đủ để nhiễu loạn khứu giác.

Liễu Phất Y dùng đá vẽ ra một cái bản đồ đơn giản trên mặt đất: “Chúng ta ở lại đây một đêm, chờ A Thanh có thể đi, sẽ tiến về phía Đông đến trấn Hạnh Tử, khoảng hai ngày hai đêm là tới. Đến lúc đó chúng ta thuê xe, đi đường lớn, mất thêm một ngày là có thể đến Trường An.”

Chàng trầm mặc một lát, không nhịn được bật cười: “Mùi gì mà thơm vậy?”

“À, là nước chải đầu của muội…” Lăng Diệu Diệu cười nói: “Thơm không?”

Mộ Dao nhíu mày, nhưng rất lịch sự không nói gì.

Gió thổi rừng trúc, lá trúc lay động phát ra những tiếng xào xạc. Lăng Diệu Diệu trong lòng tràn ngập sầu khổ.

Dựa theo cốt truyện ban đầu, Lăng Ngu hốt hoảng đào tẩu giữ được tính mạng từ kiếp nạn xét nhà. Nhóm nhân vật chính trên người một nghèo hai trắng nên đã đi bộ một mạch tới rừng trúc.

Ở thế giới này, cha Lăng Diệu Diệu sợ khuê nữ chịu ấm ức, vung tiền như rác đưa nhóm nhân vật chính lên con thuyền chở khách xa hoa. Không ngờ trên đường lại bị Thủy quỷ tấn công, thuyền lật, vòng đi vòng lại bọn họ vẫn phải đi qua rừng trúc.

Có hai nguyên nhân làm Lăng Diệu Diệu không thích rừng trúc. Một là ở rừng trúc Lăng Ngu tự cho là nàng và nam chính có chút ái muội nên bám dính Liễu Phất Y như bạch tuộc, khiến Mộ Dao vô cùng phiền chán. Đoạn cốt truyện này, nàng cần không ngừng dây dưa Liễu Phất Y để đạt được đủ độ thân mật. Hai là, ở rừng trúc có một tình tiết nguy hiểm mà Lăng Ngu không thể không đối mặt.

Làm pháo hôi, quả là một công việc rất vất vả.

Lời nhắn:

Có một số lỗi đọc lại mới phát hiện nên ta có sửa lại, các nàng thông cảm nha.

Tiểu kịch trường:

Trong giờ kiểm tra Toán.

Cô giáo Mộ sắc mặt nghiêm túc đi đi lại lại trên bục giảng, nhìn thấy một thiếu niên phản nghịch ở bàn cuối cùng không làm bài mà đang mải mê cào tường, cô lập tức cầm thước bước nhanh đi xuống: “Mộ Thanh, em đang nhìn đi đâu, có phải em lại…”

Bạn học Mộ Thanh có một gương mặt ngây thơ vô hại, không giống như những nam sinh khác thích xịt keo xịt tóc, sấy kiểu tóc ngầu. Mái tóc đen nhánh của hắn lúc nào cũng buông xõa trên trán, lộ ra một đôi mắt đen láy sáng ngời ra vẻ vô tội nhìn cô, mềm mại nói “em chào cô”, giúp cô lau bảng, giúp cô ôm bài tập, nhìn thế nào cũng thấy là một cậu bé ngoan.

Cô đâu biết cậu bé ngoan này là đại ca đánh nhau trong lớp, một năm có 364 ngày không tuân thủ kỷ luật, rải đinh vào giày bạn học, bỏ cóc chết vào ngăn bàn, bắt nạt cả bạn nam và bạn nữ, lại còn có hai gương mặt.

Hiện tại cô vô cùng hoài nghi Mộ Thanh viết đáp án trên tường, chép bài lấy điểm tuyệt đối để lừa cô khen ngợi.

Sắp tới trước mặt hắn, bạn học Mộ Thanh rõ ràng luống cuống, khuôn mặt nhỏ tuấn tú trắng như tuyết, lúc này ngoài cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói trong trẻo: “Cô Mộ ơi, bạn trai cô tìm cô.”

Lăng Diệu Diệu, học sinh lớp Thầy Liễu ở bên cạnh thò đầu vào, cô bé buộc tóc đuôi ngựa hai bên, đôi mắt đen như trái nho, hai má lúm đồng tiền ngọt ngào, cười với cô: “Mau đi, mau đi. Thầy ấy rất vội.”

“Thật đáng yêu.” Trong lớp thì thầm xôn xao một trận.

Cô giáo Mộ đỏ mặt ra khỏi phòng học, vỗ vào gáy cô bé một cái: “Mau về lớp đi.”

Diệu Diệu là tiểu ma nữ của khối, luôn trèo tường chạy loạn trong giờ học, rủ mọi người lấy bài thi gấp máy bay giấy, đi đầu trong việc không chịu làm thêm bài tập về nhà, còn dám một mình đánh nhau với đại ca tám khối cơ bụng trong trường, đá hắn làm hắn một tháng không thể rời giường, nhưng cuối cùng cô còn không bị xử phạt, bởi vì tiểu ma nữ luôn là nhắm mắt làm bài cũng đứng đầu toàn khối.

Tiểu ma nữ dựa vào khung cửa cười hì hì nhìn chằm chằm Mộ Thanh, học sinh ngoan không thèm để ý cô, hắn cố ý xoay đầu nhìn vách tường tràn ngập công thức.

Đừng cho rằng tôi sẽ cảm ơn cậu.

“Vèo –” một cục giấy bị ném tới, bắn ở trên bàn sau đó đập trúng trắn hắn. Mộ Thanh đỡ được, tức giận nhìn về phía cửa, lại chỉ thấy hai cái bím tóc chợt lóe, người đã đi mất.

“Khụ khụ khụ khụ…” Cả lớp làm như không thấy, tập thể cảm lạnh một phút.

Mộ Thanh cầm cục giấy phát ngốc, nam sinh bên cạnh tiến lên chọc chọc hắn: “Này, tiểu ma nữ đáng yêu không?”

“……”

Nam sinh chỉ vào cục giấy, chua giọng nói: “Người xếp hàng nhiều như vậy, cậu lại được bật đèn xanh, cậu thật hạnh phúc.”

Mộ Thanh lỗ tai đỏ bừng, quay đầu hung hăng trừng cậu bạn một cái: “Nói nữa xem, nói nữa tôi đánh cậu.”

Mọi người xung quanh đều bị đánh sợ, tức khắc trật tự nghiêm chỉnh.

Bạn học Mộ Thanh đeo tai nghe nhưng lại không nghe, một mình ngồi nhìn cục giấy thẫn thờ hồi lâu, hơn nửa ngày mới chậm rãi mở ra. Tờ giấy nháp có in hình dâu tây tràn ngập đáp án, còn có vài dòng chữ.

Dòng thứ nhất: “Đề bài hôm nay rất đơn giản, cậu chắc chắn không cần xem đáp án nhưng cậu phải xem các bước giải bài.”

Dòng thứ hai: “Đừng đi văn phòng chờ cô giáo Mộ. Cô ấy đi hẹn hò với bạn trai, hôm nay không có thời gian sửa bài.”

Dòng thứ ba: “Chúc cậu sinh nhật tuổi 16 vui vẻ, Mộ Thanh, hy vọng năm nay cậu sẽ thích tôi ^ ^”

Kèm theo đó là một đóa hoa sơn chi nhỏ hái xuống ở bên cạnh sân thể dục, tươi tắn thơm nức.

*hoa sơn chi: hoa dành dành

*a giao là một loại gelatin làm bằng da lừa

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN