Sổ Tay Công Lược Hắc Liên Hoa - Chương 32: Sự phiền muộn của Đế cơ (8)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
25


Sổ Tay Công Lược Hắc Liên Hoa


Chương 32: Sự phiền muộn của Đế cơ (8)


Editor: tuanh0906

Ánh mặt trời xuyên qua cây ngô đồng lớn trong cung điện, rơi xuống đầu Lăng Diệu Diệu thành những cái bóng loang lổ.

Đoàn người đi trên đường, băng qua hành lang quanh co, lúc thì bị bóng cây bao phủ, lúc thì đi dưới ánh mặt trời chói chang.

Không biết vì sao, Mộ Thanh lại đi rất chậm, dọc đường thong thả ngắm cung điện trong hoàng cung. Lăng Diệu Diệu đi bên cạnh hắn, cố gắng làm lơ ánh mắt nóng bỏng của Từ công công và các cung nữ ở phía trước liên tục ngoái lại nhìn.

Một đám tiểu cung nữ đi tới, ăn mặc y phục sặc sỡ, đi đầu là một tiểu thái giám mười mấy tuổi. Bản thân thái giám vẫn còn là cậu bé choai choai, không trấn áp được mọi người. Đám tiểu nha đầu bèn bạo gan nói chuyện, khiến Từ công công từ xa nhìn thấy đã nhíu mày.

Bỗng nhiên trong đám trẻ con có chút xôn xao, sau đó một cái bóng bay ra, lao thẳng bên này, Mộ Thanh nhanh như chớp vươn tay bắt lấy.

Tiểu thái giám thấy sắc mặt Từ công công như muốn ăn thịt người, trong lòng thầm kêu không tốt, lập tức dẫn mọi người quỳ sang một bên: “Đều câm miệng hết. Ai ném đồ lung tung?”

Mộ Thanh rũ mi nhìn món đồ chơi trong tay.

Là một cái chong chóng tre, nhỏ và thô ráp.

Từ công công nhìn mặt đoán ý, thấy hắn không có vẻ khó chịu vì bị mạo phạm, vội nhẹ nhàng thở ra: “Đều là mấy đứa trẻ nghịch ngợm từ dân gian tới, không hiểu quy củ…”

Mộ Thanh lông mi khẽ nhúc nhích, duỗi tay trả chong chóng tre lại cho hắn: “Không sao.”

Từ công công mỉm cười, xoay người lại đã sầm mặt, trách mắng đám tiểu cung nữ đang nơm nớp lo sợ: “Các ngươi bước chân vào hoàng cung sẽ không giống trước kia, về sau ai lại không biết phép tắc, lập tức bắt vào Thận Hình Tư đánh chết mới thôi, có nghe hay không?”

Tiểu thái giám sợ tới mức đầu như đảo tỏi: “Dạ, dạ, công công nói phải.”

Từ công công hừ lạnh một tiếng, gấp đôi cái chong chóng lại, tiện tay ném vào bụi cỏ, sau đó xoay người cười nói với Mộ Thanh: “Mộ công tử mời đi bên này, cẩn thận trễ thời gian.”

Mộ Thanh liếc hắn một cái, không lên tiếng.

Từ công công chạm phải ánh mắt hắn, giật mình một chút. Giờ phút này, ông ta cảm thấy ánh mắt thiếu niên trước mắt và ánh mắt bệ hạ có chút tương tự, lãnh đạm, lạnh lùng nghiêm khắc, khiến người ta nhất thời hoảng hốt, tim đập thình thịch, không dám lại thúc giục.

Lăng Diệu Diệu và Mộ Thanh vẫn ở phía sau, ung dung bước đi. Diệu Diệu quay đầu nhìn lại, đám tiểu cung nữ vẫn còn quỳ tại chỗ, gió thổi mạnh tán cây bên đường, lá cây rung động phát ra những tiếng lao xao.

“…… Ngươi làm sao thế?” Lăng Diệu Diệu chạm nhẹ vào cánh tay Mộ Thanh.

“Đừng nói chuyện.” Mộ Thanh vẫn quan sát xung quanh, ngữ khí cực kỳ lãnh đạm.

“Mộ công tử…” Đi được mười lăm phút, Từ công công thật sự không nhịn được, mang theo cái trán đầy mồ hôi chạy bước nhỏ quay lại, mỉm cười vừa định mở miệng thì nghe thấy một tiếng “ai ui”. Mộ Thanh đột nhiên cúi người, làm Từ công công nhất thời sợ tới mức chân tay luống cuống: “Ôi, Mộ công tử, thế này là…”

Lăng Diệu Diệu cũng hoảng sợ, vội đỡ Mộ Thanh. Hắn chậm rãi đứng dậy, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, đôi mắt đen lấp loáng ánh nước như mặt hồ phủ sương, môi không hề huyết sắc, gượng cười nói: “Thật sự xin lỗi, đột nhiên ta thấy không thoải mái, e là không thể tới gặp nương nương…”

Từ công công bị dọa toát mồ hôi lạnh.

Nhìn bộ dạng hắn, đâu chỉ là “không thoải mái”, cảm giác như giây tiếp theo sẽ qua đời luôn…

Triệu Thái phi mời đạo sĩ từ ngoài cung tới, nếu vô cớ xảy chuyện gì trên tay ông ta…

Đầu lưỡi ông ta cũng xoắn cả lên: “Mộ công tử, mau… mau trở về nghỉ ngơi. Ta trở về báo nương nương một tiếng là được.”

Quay đầu lại xua tay, quát lớn dọa sợ cung nữ: “Còn không mau đi kêu Thái y.”

Ông ta lại gần, thấy Mộ Thanh yếu ớt như búp bê thủy tinh, nhất thời không biết nên đỡ hắn dậy từ chỗ nào: “Mộ công tử cố chịu một chút, ta đỡ ngài về nghỉ ngơi.”

“Không cần.” Thiếu niên khẽ mỉm cười, dáng vẻ cố gắng chịu đựng nhìn đặc biệt đáng thương: “Bệnh cũ, Diệu Diệu biết làm thế nào, trở về nằm một chút là được.” Dứt lời, ánh mắt nhẹ lướt qua mặt Lăng Diệu Diệu.

Lăng Diệu Diệu đang ngơ ngác bị ánh mắt hắn quét qua, lập tức ôm lấy Mộ Thanh như gà mái che cho con, tránh khỏi tay Từ công công tay, kiên quyết nói: “Ta đưa hắn trở về là được, ngài mau về bẩm báo nương nương đi.”

Lão thái giám băn khoăn một lát, sau đó thở dài một tiếng, cầm lấy vạt áo cuống quýt chạy đi.

Mộ Thanh vẫn mềm nhũn dựa vào trong lòng Diệu Diệu.

Thấy người đi rồi, nàng hạ giọng hỏi: “Ngươi lại làm cái trò gì?”

“Hừ.” Mộ Thanh cười lạnh một tiếng, niệm quyết buông lỏng vòng thu yêu trên cổ tay, cổ tay trắng nõn bị thít ra một vết bầm tím, mặt bắt đầu lấy lại huyết sắc.

Lăng Diệu Diệu thấy vậy hãi hùng khiếp vía: “Cách ngươi giả bệnh… thật độc đáo.”

“Đỡ ta trở về nghỉ ngơi.” Mộ Thanh nhắm mắt, che lại vẻ thờ ơ trong mắt: “Lát nữa sẽ có người tới.”

– ——-

Bội Vân ở gian ngoài múc nước, nàng dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên trán, sợi tóc trên thái dương đã bị mồ hôi thấm ướt. Bên ngoài Phượng Dương cung có một sân nhỏ, trong sân có một cái giếng dùng để cho các cung nữ múc nước lau dọn quét tước, ở bên cạnh những bụi trúc cao ngất gần hành lanh trong cung.

Trong sân chỉ có một mình Bội Vân, nàng sắn tay áo lên đến khuỷu tay, cắn răng mức nước, nước trong thùng không ngừng bắn lên ống quần nàng.

Một góc áo màu xanh đậm chợt lướt qua bên ngoài hành lang, ngay sau đó bụi trúc khẽ đung đưa, một gương mặt kinh ngạc mặt xuất hiện bên ngoài bụi trúc: “Bội Vân, sao ngươi lại ở đây, những người khác đâu?”

“Đều đi ngủ trưa rồi.” Bóng dáng nhỏ yếu xoay người đi tới, trên trán lấm tấm mồ hôi, nàng hơi cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Buổi sáng ta hầu hạ không tốt, chọc giận Đế cơ, bị phạt ra ngoài.”

Lão thái giám càng thêm kinh ngạc: “Ngươi ở bên cạnh Đế cơ đã năm năm, Đế cơ làm sao đột nhiên…”

Bội Vân lắc đầu, mồ hôi theo gương mặt gầy ốm lọt vào cổ áo: “Bội Vũ mới tới càng hoạt bát, càng hợp ý Đế cơ.” Đột nhiên nghĩ tới cái gì, nàng khẩn thiết nói: “Sau khi Đế cơ xảy ra chuyện, Bệ hạ chưa một lần tới thăm, nàng nhất định là thất vọng. Các ngươi ở ngự tiền có thể nào…”

“Không được.” Lão thái giám còn chưa nghe xong đã lắc đầu: “Nếu Đế cơ bởi vì nguyên nhân khác mà đau đầu, Bệ hạ đã sớm tới thăm nàng. Chỉ là… thần tiên ma quỷ là mười mấy năm tâm bệnh của Bệ hạ, ai cũng không khuyên được.”

Khuôn mặt toàn nếp nhăn nhăn nhó nhìn lướt qua gương mặt tâm sự nặng nề của Bội Vân, hồi lâu mới thở dài một tiếng, nói: “Tiểu Đế cơ không hiểu chuyện, không biết ai thật sự tốt với nàng. Bây giờ lại còn chạy theo một đạo sĩ…”

Ông ta từ trên nhìn xuống gương mặt đầy mồ hôi của Bội Vân, tiếc hận nói: “Đáng tiếc ngươi không có số làm nương nương, chỉ có thể chịu khổ như vậy.”

Bội Vân hoảng sợ nhìn xung, vội muốn cắt ngang, nhưng nghe được nửa câu sau, ánh mắt bỗng có chút thẫn thờ.

Hồi lâu sau nàng mới lấy lại tinh thần lại, gật đầu cười nói: “Đây là số phận của ta, không có gì không tốt cả.”

– ——-

Lăng Diệu Diệu đặt Mộ Thanh lên giường, kéo xuống màn sau đó xoay người nhẹ nhàng đóng cửa lại. Nàng đi đến mép giường, dùng đầu gối đẩy đẩy mép giường làm giường lung lay hai cái: “Đợi lát nữa Thái y tới, ngươi định đối phó thế nào?”

Mộ Thanh trở mình: “Không gặp, cô nói ta ngủ rồi.”

Sau một lúc lâu Lăng Diệu Diệu mới hiểu ra, nàng chỉ vào mũi mình: “Ngươi bảo ta đi chặn người cho ngươi?”

Trong màn, Mộ Thanh không hé răng, như ngầm thừa nhận.

“Cốc cốc, cốc cốc…” Đúng lúc này tiếng đập cửa vang lên.

Lăng Diệu Diệu đành phải lập tức thu hồi vẻ mặt giương nanh múa vuốt, đổi sang vẻ mặt chân thành đối phó Ngự y.

Lăng Diệu Diệu không có bản lĩnh khác, chính là mồm mép khá tốt, da mặt lại đủ dày, khuyên can mãi mới lừa được Thái y đi. Lúc nàng xoay người trở về, bỗng cảm thấy trong không khí như có một mùi tanh rất quen.

Nàng nhíu mày đi đến bên cửa sổ, nghi hoặc nói: “Sao cửa sổ lại mở?”

Trong màn, Mộ Thanh nằm đưa lưng về phía nàng, hình như ngủ rồi, hiện lên một cái bóng mơ hồ.

Lăng Diệu Diệu chọn nửa ngày trên đ ĩa hoa quả mới tìm được một quả táo đỏ tươi, nàng dùng dao nhỏ lồi lõm gọt vỏ, ngồi bên cạnh mép giường Mộ Thanh vừa gặm vừa hỏi: “Ta thật sự không hiểu, gặp Triệu Thái phi một lần mà thôi, cũng không miếng thịt nào.”

Màn Mộ Thanh sắc mặt tái nhợt, dừng một chút mới lật người trả lời, trong giọng nói không kiềm chế được sự chán ghét: “Ta không muốn gặp bà ta.”

“Vì sao?”

“Lần đầu thấy bà ta, ta đã có cảm giác rất không thoải mái.”

Diệu Diệu nhớ lại ngày đầu tiên gặp Thái phi ở chùa Hưng Thiện, giây phút Mộ Thanh từ phía sau đại Phật đi ra ánh sáng, ánh mắt Triệu Thái phi bỗng nhiên trở nên vô cùng kỳ lạ.

Sóng gió ngày hôm đó, bà ta bị dọa đến sắc mặt xanh mét. Nhưng sự xuất hiện của Mộ Thanh dường như còn khiến bà ta thấy kh ủng bố hơn.

Lăng Diệu Diệu do dự một chút: “Ngươi biết bà ta?”

“Không biết.”

Nàng thở dài một tiếng.

Nguyên cốt truyện tập trung vào ái hận đan xen giữa Mộ Dao và Liễu Phất Y, hoặc là liên thủ đánh yêu quái, miêu tả về lai lịch của Mộ Thanh thật sự quá ít. Trong kịch bản này, Hắc liên hoa bất ngờ được thăng làm vai chính nhưng đằng sau hắn rất nhiều sương mù đằng, khiến nàng không biết bắt đầu từ đâu.

Lăng Diệu Diệu ăn táo bắn tung tóe khắp nơi, buộc phải cách xa Mộ Thanh một ít: “Cảm giác của ngươi không có cơ sở, thảo dược gây ảo giác trong đàn hương cũng là ngươi đoán được sao?”

Mộ Thanh tiện tay vén màn, để lộ khuôn mặt, đôi mặt đen như mực nhìn thẳng ra ngoài, như là thử: “Thủ đoạn quang minh lỗi lạc chưa chắc ta đã nhìn ra được tới, nhưng tà môn ma đạo, sao ta lại không quen thuộc?”

Lăng Diệu Diệu nhìn hắn ngẩn ra một lát, chớp mắt một cái, sau đó bình thản gặm trái cây: “Đó cũng coi như là bản lĩnh.”

Nàng cắn một miếng, đột nhiên phát hiện trên ống tay áo của hắn có vết màu đỏ đen: “Ơ, cổ tay ngươi làm sao vậy?”

Mộ Thanh lập tức rút tay về.

“Cốc cốc, cốc cốc…” Lại có người gõ cửa.

Lăng Diệu Diệu thở dài, đứng dậy treo gương mặt cười đi mở cửa: “Không phải vừa rồi đã nói rồi sao. Mộ công tử đã ngủ, Thái y mời ngài trở về đi.”

“Lăng cô nương.” Ngoài cửa là Từ công công với gương mặt cười đầy nếp nhăn, trong lòng ôm một khối lông tơ màu trắng vàng trông rất buồn cười: “Là nô tài.”

“Ôi, con mèo này ở đâu ra vậy, thật là…” Lăng Diệu Diệu duỗi tay túm lấy gáy nó, vui vẻ ôm nó vào lòng, nặng trĩu, đến khi nhìn thấy con ngươi màu hổ phách và ba vạch lờ mờ trên trán nó, giọng nàng lập tức lạc tông: “… đáng yêu…”

Cái gì đây… Đây mẹ nó là hổ mà.

Lăng Diệu Diệu cứng đờ ôm con hổ, khẽ run rẩy trong im lặng.

Hổ con mới sinh ra không lâu, vô cùng non nớt ngoan ngoãn, vằn trên người còn chưa rõ, lông mềm như bông, không chỉ không hề phòng bị vươn cái lưỡi thô ráp ra li3m mu bàn tay Diệu Diệu, còn há mồm ngáp một cái, để lộ ra hai chiếc răng nanh bén nhọn.

Lão thái giám cười tủm tỉm, không ngừng nhìn bóng dáng Mộ Thanh sau bức màn: “Không biết Mộ công tử đỡ hơn chưa?”

“Đỡ hơn nhiều rồi… Hắn ngủ một giấc là sẽ không sao.” Lăng Diệu Diệu vẻ mặt cứng đờ có lệ, đưa tay muốn trả hổ cho ông ta, nhưng vị công công này hoàn toàn không có ý duỗi tay.

Nàng đành phải ôm hổ, vừa run vừa gượng cười: “Công công, con mèo lớn này từ đâu tới vậy?”

“Thánh thượng đi săn, đánh chết một con hổ mẹ hung mãnh trong rừng, trong động còn một con nhỏ, phi tần đi cùng thấy hổ con đáng yêu, không đành lòng lấy tánh mạng nó bèn ôm về cung nuôi dưỡng. Thái Phi nương nương nói Mộ công tử là thiếu niên anh tài, nhất định thích nó nên đặc biệt đưa tới cho Mộ công tử nuôi chơi.”

Lăng Diệu Diệu nghe, trong lòng cười lạnh. Triệu Thái phi chỉ liếc Mộ Thanh một cái, đã nhìn ra bản chất rắn rết của hắn rồi sao?

Chậc chậc, thật tinh mắt.

“Đa tạ ý tốt của Thái Phi nương nương.” Giọng nói của Mộ Thanh đột ngột truyền đến từ phía sau, Diệu Diệu quay đầu nhìn lại, thấy Mộ Thanh đã xuống giường đi tới, sắc mặt tái nhợt như bệnh nặng mới khỏi, có điều trên mặt như che phủ một tầng u ám.

Hắn rũ mi nhìn chú hổ con đang say ngủ trong lòng Lăng Diệu Diệu, nhìn hồi lâu mới bình tĩnh hỏi nàng: “Diệu Diệu, cô thích không? Thích thì giữ lại.”

Giữ… giữ lại?

Không đúng, trọng điểm là hỏi nàng làm gì?

Cảm giác lấn cấn trong lòng Lăng Diệu Diệu càng thêm mãnh liệt, thấy Mộ Thanh cũng có vẻ như đè nén cái gì, nàng dứt khoát nhẹ nhàng đặt hổ con lên bàn, rút tay về: “Vẫn là thôi đi… Ta không thích.”

“Lăng cô nương. Nó còn nhỏ, sẽ không đả thương người.” Lão thái giám cho rằng nàng sợ, vội vàng mà giải thích: “Móng chân nó đều đã được cung nhân cắt hết, sẽ không móc vào quần áo.”

“Ta không phải sợ nó đả thương người.” Lăng Diệu Diệu do dự một lát: “Công công, hổ là mãnh thú trong rừng, nuôi nó từ nhỏ như sủng vật, chẳng lẽ về sau nó sẽ biến thành mèo sao?”

“Cái đó… Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Hổ dù sao cũng là hổ.”

Mộ Thanh cẩn thận quan sát Lăng Diệu Diệu, trong mắt nàng hiện lên một chút thương hại: “Biết rõ rằng dù hổ có ngoan, trên thực tế vẫn là mãnh thú, cuối cùng sẽ có một ngày nó sẽ lộ ra hàm răng sắc bén, chờ nó lớn rồi xử lý thế nào? Gi3t chết sao?”

“Cái đó…” Lão thái giám nhất thời không nói gì.

“Nếu ngay từ đầu không thể tránh nghi ngờ và phòng bị, cuối cùng kết cục vẫn là cái chết, cần gì phải cho nó mấy năm ân sủng giả dối? Đối với nó, cuộc sống như vậy còn không bằng ngay từ đầu chết luôn cùng mẹ nó ở bãi săn.”

Vừa dứt lời, ánh mắt của hai người đều tập trung trên mặt nàng, Lăng Diệu Diệu vội vàng rót cho mình một ly trà, nhanh chóng xoa miệng, cười nói: “Xin lỗi, ta nói hơi nhiều.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN