“Không phải cậu đang đùa giỡn tôi đấy chứ?” Dạy mười lần mười lần trật là không thể nào.
“Đâu có.” Phương Hoa thành thật nằm sấp trên đùi cậu, mông cong lên thành một độ cong hoàn mỹ.
“Thật không?”
“Thật mà.”
“Vậy được rồi.” Tha thứ cho sự trì độn của cậu, cậu thật sự không muốn nghĩ lệch đâu.
“Hành.” Cậu tiếp tục dạy.
“Tâm.”
Bốp! Lại thêm một cái tát.
“Hành, hành tẩu, hành.”
“Tâm, tâm tẩu, tâm.”
Bốp bốp! Trực tiếp thêm hai cái bộp mông.
“Hành, xing.” Cậu tách từng vần một ra dạy.
“Xin tâm.” Phương Hoa vẫn đọc bậy.
Kỳ thật hai từ này rất dễ đọc nhầm, bất cẩn tí là đọc sai. Người có giọng địa phương thì lại càng phân biệt không được. Phương Hoa từ lúc sinh ra đến giờ cơ bản đều tiếp xúc với tiếng phổ thông, hoàn toàn như một tờ giấy trắng, theo lý không thể nào có khẩu âm địa phương. Sao lại không phân biệt được hành và tâm?
Cậu chợt nhớ đến cái gì đó, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ. Hoá ra là thế.
“Học xấu à!” Cậu buông sách xuống, đập bôm bốp vào mông Phương Hoa.
Phương Hoa đỏ mặt, dùng tay che mặt mình lại, bộ dáng thẹn thùng manh chết người.
Hoá ra là thật.
Phương Dung hung dữ, giả bộ nghiêm khắc, “Lần này còn học không xong thì không dạy nữa. Hành.”
Lời này quá mức nghiêm trọng. Phương Hoa sửng sốt, “Hành.”
“Cậu xem, không phải học được rồi sao?” Phương Dung cười gian trá. Mới đi học có vài giờ đã biết giở âm mưu quỷ kế, lớn gan rồi.
“Tự mình học đi.” Cậu mà còn ở bên cạnh Phương Hoa thì sẽ làm chậm trễ tiến độ học tập của hắn mất.
“A.” Phương Hoa có hơi thất vọng, tóc cũng ngả màu, lười biếng không có tinh thần.
“Làm bài xong tôi sẽ đến kiểm tra. Tôi nấu cua đại áp cho cậu ăn.” Hôm nay nguyên liệu giao đến khá nhiều, bên trong còn có hai con cua đại áp.
Ông chủ không ở nhà, cậu liền lén thu hai con cua làm đồ ăn.
“Được.” Tâm tình Phương Hoa vừa mới chùng xuống lập tức bật dậy, lưu loát chạy đi làm bài tập.
Bài tập của hắn hơi nhiều, bình thường phải tốn hai ba tiếng mới làm xong.
Vì thế Phương Dung thừa dịp này đem quần áo của cả hai đi giặt. Qυầи ɭóŧ để Phương Hoa giặt thì không sao, nhưng quần áo mặc ngoài thì hắn giặt không sạch được.
Đàn ông mà. Nói họ giặt quần áo thì chính là hoạt động bỏ đồ vào nước, dùng chân đạp đạp, sau đó mò ra phơi nắng cho khô là xong. Cậu vốn định giặt cho nhanh rồi lên đấu trường chơi, ai ngờ quần áo dơ tích luỹ hơi nhiều.
Thật vất vả mới giặt xong, Phương Hoa đã ôm bài tập tới.
Sao nhanh vậy?
Cậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Dựa vào tính tình của hắn, hẳn phải làm tới hai ba tiếng đồng hồ mới đúng.
Phương Dung ôm quần áo đem đi phơi, vừa phơi vừa nghiêng đầu nhìn bài tập của Phương Hoa.
Bởi vì tay không tiện, nên cậu bảo Phương Hoa lật sang trang giúp, “Trang kế tiếp.”
Cậu coi như có chút bản lĩnh, dù không biết nhiều về tri thức dị năng lắm, nhưng vẫn có thể hiểu được. Phương Hoa quả thật là thiên tài trong khoa võ, có rất nhiều câu hỏi cậu phải mò mẫm mà hắn đã có lời giải đáp hoàn mỹ không tỳ vết rồi.
Khó trách giáo viên lại nói hắn là học sinh ưu tú, chỉ có điều chữ viết có hơi xấu, bình thường mỗi nét bút đều phải viết cho đẹp, hôm nay lại có chút qua quýt, nhưng tốc độ nhanh như vậy cũng là điều đáng quý!
Không lẽ vì muốn ăn cua đại áp cho nên tốc độ mới mau thế sao?
Quả nhiên là tên tham ăn.
Phương Dung phơi quần áo xong, vỗ vỗ tay, kiểm tra thêm một chút rồi xuống phòng bếp. Phương Hoa cũng không chịu cô đơn mà tò tò theo.
“Tôi làm trợ thủ cho anh.” Hắn xắn tay áo lên, bắt hai con cua đại áp ra.
Trên người cua bị trói bằng dây thừng, muốn động cũng không động được.
“Đừng cắt dây…” Bởi vì nếu không khống chế tốt, cua sẽ kẹp người.
Lách cách, Phương Hoa đã cắt luôn cọng dây thừng.
“…” Phương Dung lấy nồi ra, “Đè lên thân cua, đừng để càng nó kẹp tay.”
“Tê.” Phương Hoa hít một hơi khí lạnh, bị kẹp rồi.
“….” Phương Dung đỡ trán, vẻ mặt không còn lời gì để nói, “Cậu quả nhiên không thích hợp với phòng bếp, cậu nên ra ngoài chờ thì hơn.”
“Nhưng tôi muốn giúp anh mà.” Phương Hoa gỡ càng ra, tiếp tục duỗi tay đè cua.
Nhưng con cua kia đang muốn đối nghịch với hắn. Hắn vừa đưa tay ra, con cua liền giơ càng, hai tên cứ nhìn chằm chằm vào nhau.
Phương Dung sợ hắn mất mặt, lập tức đuổi hắn ra ngoài, “Tự mình đi tìm băng keo cá nhân dán lên đi.”
Căn phòng tuy đơn ra, nhưng vì Phương Hoa, cậu vẫn chuẩn bị một ít thuốc bông băng. Học ở trường quân đội cũng phải học chiến đấu, chỉ là thoải mái hơn chút mà thôi. Hơn nữa, sớm hay muộn thì Phương Hoa cũng phải trở về quân khu. Chuẩn bị bông băng trước để khỏi hoạ.
“Ờ.” Kỳ thật Phương Hoa không để ý tới vết thương nho nhỏ ấy, nhưng hắn luôn nghe lời, Phương Dung bảo hắn làm gì hắn liền làm cái đấy, nên hắn ngoan ngoãn đi tìm băng keo cá nhân dán vào.
Có lẽ bông băng bị cất quá kỹ, hắn tìm không ra, đang bối rối nhìn quanh thì hắn chợt nhìn thấy cái mũ giáp. Lại nói, đã hai ngày rồi hắn chưa có lên mạng.
Bởi vì sợ huấn luyện viên phiền phức cứ luôn kéo hắn không tha, nên hắn không lên mạng. Hiện tại thừa dịp đang rảnh, hắn cũng muốn lên mạng vui đùa một chút.
Game này hắn chơi cũng lâu rồi rồi, vừa vào liền quen thuộc mà đăng nhập vào trang chủ game, thừa dịp này chơi một ván, nói không chừng vừa đấu xong thì cua đại áp đã chín.
Phương Hoa thản nhiên đi bộ trên đường.
Suốt đường đi, luôn có người chỉ trỏ vào hắn, “Chính là cậu ta. Ỷ lớn hiếp nhỏ. Đã là đại thần rồi mà còn chạy tới khu thường, còn đặc biệt chọn mấy người có cấp bậc thấp mà ngược đãi.”
“Thắng thì có cái gì vẻ vang đâu.”
“Đúng thế. Ban đầu tôi rất sùng bái hắn. Giờ xem ra cũng chỉ là một tên điếu ti*.”
*điếu ti: tiếng lóng, chỉ những người thua kém về mọi mặt.
Phương Hoa không quan tâm, cứ tiếp tục bước về phía trước, đến đại sảnh chuẩn bị chiến đấu.
“Người chơi ‘Phương Dung’ bước vào đấu trường. Mời lựa chọn đối thủ!”
Đằng sau là một chuỗi tin tức chiến đấu, 80 trận thắng, 17 trận thua.
Ể? Từ lúc nào lại thắng thêm mấy trận vậy?
Hắn chỉ nhìn thấy điểm thắng, không thấy điểm thua.
Không tồi không tồi (*╰╯’).
Cực kỳ thỏa mãn.
Lúc trước có rất nhiều người khiêu chiến với hắn, nhưng hôm nay lại không giống. Bình thường đều là những người có cấp bậc xêm xêm hoặc cao hơn hắn vài cấp tới khiêu chiến, sao hôm nay lại có người cấp bốn mươi năm mươi tới khiêu chiến với hắn nhỉ?
Hắn cũng không nghĩ nhiều, cứ giống như bình thường mà chọn một người khiêu chiến.
Hắn có một cái tật xấu, đó là không bao giờ nhìn cấp bậc, chỉ cần người đó là người đầu tiên tới khiêu chiến hắn thì hắn sẽ nhận lời khiêu chiến.
Có đôi khi người khiêu chiến là đại thần có cấp bậc cao hơn hắn vài cấp, chiến đấu rất gian nan. Có đôi khi lại là người chơi có cấp bậc nhỏ hơn hắn vài cấp, vèo vèo mấy cái liền xong.
Bất quá, bởi vì cái tật xấu này, mà người khiêu chiến của hắn bắt đầu đấu đá nhau xếp hàng khiêu chiến. Lúc trước còn có người bởi vì tốc độ không nhanh, không chiếm được chỗ đầu liền tốn không ít tiền để mua được vị trí khiêu chiến đầu tiên.
Muốn đánh một trận với Phương Hoa cũng gian nan lắm chứ không phải chơi.
Lần này, người khiêu chiến đầu tiên là một tiểu thần cấp năm mươi mấy. Tuy đấu trường Vô Thượng không phân đại thần tiểu thần, nhưng mọi người tự mình phân chia cấp bậc. Dưới cấp ba mươi là tiểu trong suốt*, dưới cấp năm mươi là phấn hồng*. Muốn vượt qua được cấp năm mươi rất là khó khăn vì thế xưng hô cũng phải khác biệt hơn.
*tiểu trong suốt: người cắc ké, không ai biết.
*phấn hồng: người nổi tiếng, có kha khá người biết tới.
Dưới cấp sáu mươi là tiểu thần, dưới cấp bảy mươi là đại thần. Về phần cấp tám mươi, chỉ có vài tướng quân và Nguyên soái là chiến đấu với nhau, dù có bản lĩnh hơn thì cũng không dám sáp vô, lỡ ra ngoài bị mấy người đó ghim thì mất nhiều hơn được a.
Hiện giờ tài khoản của Phương Hoa đang là cấp 65, là đại thần trong game, nhưng lại được một tiểu thần khiêu chiến, da mặt hắn cũng dày lắm, cứ yên lặng mà nhận lời khiêu chiến luôn.
Ấy vậy mà tiểu thần kia vẫn còn trưng ra cái vẻ mặt kiêu ngạo: “Hôm nay tôi thay mọi người đánh cậu. Tất cả chuyện xấu cậu làm, mọi người trong game đều đã biết hết rồi.”
“…”
Phương Hoa cẩn thận ngẫm lại, dạo này mình đã làm cái gì nhỉ?
Hình như có làm cái gì đâu ta?
“Xem chiêu đây.” Tuy giọng điệu của tiểu thần kia rất càn rỡ, nhưng bản lĩnh không nhỏ, cũng ra chiêu ra dáng lắm.
Phần lớn quân nhân đều chính trực vô tư, không quen nhìn cảnh bất bình, vì thế càng giận thì uy lực càng mạnh.
Dị năng thuộc tính mộc sử dụng rất lưu loát. Sàn đấu là một khu rừng rậm tươi tốt vì thế người kia lại càng chiếm được ưu thế.
Phương Hoa thường không có yêu cầu gì về sân chiến đấu. Hắn là một dị năng giả nhiều thuộc tính, không quan tâm hoàn cảnh chiến đấu là gì.
Có vô số dây leo từ bốn phương tám hướng vọt tới. Tiểu thần đứng đối diện với hắn lộ vẻ mặt kiêu ngạo.
Phương Hoa nhảy lên, thân thể còn ở trên không bày ra tư thế công kích, một tia ánh sáng lạnh chợt loé lên. Hắn thích dùng băng làm ám khí, ném cái nào chuẩn cái đó.
Ánh sáng lạnh đột ngột dừng lại ngay trước người tiểu thần. Dây leo ở bốn phương tám hướng đã đến trước một bước, trói Phương Hoa lại thành một cái bánh chưng bị treo lên cao.
Tiểu thần kia càng thêm đắc ý, “Tôi thấy cậu cũng chả có gì cao siêu. Còn không phải bại dưới tay tôi sao!”
Mọi người xem trận đấu nhịn không được gào lên, “Đồ ngu. Người ta là dị năng giả đa hệ đó.”
Giờ mới dùng có một loại thôi.
Cả người Phương Hoa phát hoả, đốt sạch dây leo đang trói mình, từ chỗ cao nhảy xuống đất, đấm một phát khiến cái người còn đang đắc ý kia ngất xỉu tại chỗ, không chút khó khăn.
Hắn vừa đánh xong liền rời đấu trường. Phương Dung hẳn đã nấu xong. Hắn đã từng ăn loại hải sản này một lần, là lúc hắn còn làm việc ở thành phố hải sản. Lúc đó thím rửa chén thấy hắn đáng thương, cho hắn một con, nhưng hắn không có lộc ăn, con cua kia không có chút thịt nào, lại còn vàng vàng trắng nhởn nhìn thấy gớm.
Bất quá, dù Phương Dung làm có tởm thế nào thì hắn cũng muốn ăn cho bằng được.
Hắn vừa mới rời khỏi đấu trường, thì liền nhận được tin nhắn mật, là Thu Nguyệt Hoa Tinh gửi.
Hắn quen tay ấn nhận, tin nhắn của Thu Nguyệt Hoa Tinh không ngừng vang lên.
“Cậu không phải muốn gặp anh của tôi sao? Giờ anh ấy đang rảnh, có muốn tới không?”
Vừa ra khỏi đấu trường liền nhận thêm hai tin nữa, “Anh của tôi cũng có hứng thú với cậu lắm.”
“Có ở đó không? Anh ấy rất bận, nếu bỏ lỡ hôm nay chỉ sợ không còn thời gian gặp nữa.”
“Có. Nhưng anh của anh?”
“Là ai nha?”
“(||°Д°), ” Thu Nguyệt Hoa Tinh ngạc nhiên, “Cậu không biết anh tôi là Nguyên soái Đại tướng quân duy nhất hiện nay à?”
“Không biết.” (=_=) “Sao tôi lại muốn gặp anh ta?”
Hôm nay sao vậy nhỉ?
Sao gặp ai cũng kỳ lạ như vậy?
Chẳng lẽ lên nhầm acc à?
Hắn ngẩng đầu nhìn lên trên. Đâu có sai.
“Mịe nó, cậu bị sao thế?” Σ(っ°Д°;)っ Thu Nguyệt Hoa Tinh lộ vẻ mờ mịt, “Cậu bị mất trí nhớ à?”
Mất trí nhớ?
“Ngày hôm qua cậu còn khen tôi xinh đẹp động lòng người, lại còn vừa kéo vừa ôm tôi, hôm nay không nhận là sao?”
“…Cút.”