Sổ Tay Sinh Tồn Khi Bị Chồng Ruồng Bỏ - Chương 9: Xứng và không xứng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
199


Sổ Tay Sinh Tồn Khi Bị Chồng Ruồng Bỏ


Chương 9: Xứng và không xứng


Editor: ChieuNinh

Lạc Lâm thành Mạc gia.

Ở thời điểm cửa chính Mạc gia còn chưa mở ra, bên ngoài liền vang lên tiếng đập cửa dồn dập.

Đợi cho gã sai vặt mắt buồn ngủ mông lung mở cửa ra, thấy được bên ngoài là Liễu Phong Viêm bị sương làm ướt quần áo, nhất thời cả người giật mình một cái, cơn buồn ngủ trong nháy mắt đã không biết bay đi nơi nào, giọng điệu mang theo vài phần cung kính mở miệng nói: “A… Liễu Tam thiếu… Ngài đã tới.”

Mặt Liễu Phong Viêm mang theo nôn nóng cũng không quan tâm gã sai vặt kia, ngược lại vội vàng hỏi nói: “Chủ tử nhà ngươi đâu?”

”A… chủ tử của nhà ta, lúc này hẳn là còn đang nghỉ ngơi đi? Ngài tìm hắn sao? Nếu không tiểu nhân đi thông báo giúp ngài một tiếng?” Gã sai vặt sửng sốt một giây, lúc này mới phản ứng lại. Tỷ tỷ của Liễu Tam thiếu, cũng chính là nữ chủ nhân Mạc gia này vào hai ngày trước đã bị chủ tử của mình hưu bỏ. Lúc này Liễu Tam thiếu lại đến đây, không có khả năng là tìm tỷ tỷ nhà mình, hẳn là tìm chủ tử mình mới đúng.

”Quên đi, ta tự mình đi qua.”

Vốn Liễu Phong Viêm đang gấp gáp, lúc này không thể chờ gã sai vặt đi thông báo, trực tiếp dùng khinh công ngay lập tức bay đi tới chỗ ở chủ nhân Mạc gia, chỉ để lại gã sai vặt ở ngoài cửa đang há hốc mồm hỗn độn trong gió.

Khi Liễu Phong Viêm đi vào sân bắc uyển Mạc gia, hắn ở bên ngoài liền hô to ra tiếng: “Mạc Tử Khanh… Đã xảy ra chuyện không may rồi!”

Người luyện võ dồn khí đan điền vốn là tiếng nói có vẻ vang dội, hơn nữa lúc này Liễu Phong Viêm lòng nóng như lửa đốt, tự nhiên mà kêu gọi như vậy liền mang theo vài phần nội lực. Vào sáng tinh mơ, toàn bộ người Mạc gia nghe được rõ ràng tiếng kêu gào này. Chỉ là nghe giọng nói, hẳn là Tam thiếu Liễu gia, nghĩ đến quan hệ của Liễu gia và chủ tử Mạc gia, bọn hạ nhân cũng đều coi như là không có nghe được tiếng kêu gào ầm ĩ này, nên làm gì thì làm đó.

Chỉ là gặp chuyện không may… Rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi hả?

Nghĩ tới hai ngày trước nhị tiểu thư Liễu gia Liễu Hương bị chủ tử nhà mình hưu bỏ rời khỏi Mạc gia, trong mắt mọi người hơi lộ ra vẻ châm chọc và hèn mọn, gặp chuyện không may chỉ sợ là phu nhân trước của bọn họ đi! Phỏng chừng sau khi bị hưu bỏ, trở về khổ sở đòi sống đòi chết, sau đó lại để cho chính đệ đệ của mình trở về cầu tình đi?

Mọi người suy đoán cái gì tất nhiên Liễu Phong Viêm không biết, nhưng mà hắn chỉ biết là chuyện đại ca nhà mình phân phó đi làm, tới để cho người trước mắt này hỗ trợ cùng nhau tìm kiếm tung tích của nhị tỷ mình.

Chỉ là…

Liễu Phong Viêm nhìn nam nhân ngồi ở đối diện mình, tuấn mỹ tuyệt luân lạnh lùng như trích tiên, một đầu tóc đen khoan khoái buộc ở sau đầu, bên sườn mặt tuấn mỹ có vài sợi tóc rơi xuống, có thêm vài phần khí tức mê hoặc người khác.

”Tỷ của ta mất tích, có người nói… nhìn thấy nàng thắt cổ tự sát, nhưng mà hiện tại người lại không biết tung tích.” Khuôn mặt tuấn mỹ của Liễu Phong Viêm khẩn trương, mở miệng gằn từng tiếng nhìn nam nhân đạm mạc ở phía đối diện.

Tay đang ở châm trà của đối phương không hề dừng lại, đợi sau khi nâng chén trà nhẹ nhàng nhấp một ngụm, lúc này đôi con ngươi tối đen thâm thúy mới lạnh lùng ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Phong Viêm, môi mỏng đẹp đẽ hé mở, một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên: “Ừ… Sau đó thì sao?”

Liễu Phong Viêm ngồi ở chỗ kia, tay phải giấu ở trong ống tay áo đã sớm gắt gao nắm chặt thành quyền, một đôi mắt đen nhánh nheo lại thành một đường chỉ nhìn về phía nam tử vẻ mặt lạnh lùng trên ghế chủ vị ở đại sảnh, hắn lại có thể hỏi mình sau đó thì sao?

Sao nam nhân này lại lạnh lùng như vậy?

Không biết vì sao, tuy rằng trước kia Liễu Phong Viêm cảm thấy tỷ tỷ điêu ngoa bốc đồng của mình không xứng với nam nhân trước mắt này, nhưng mà hôm nay ở giờ khắc này, Liễu Phong Viêm cảm thấy nam nhân trước mắt này làm sao xứng đôi với nhị tỷ nhà mình đây? Tuy rằng tính tình nhị tỷ mình điêu ngoa bốc đồng không làm người thích, nhưng ít ra nàng thật lòng yêu nam nhân trước mắt này, thậm chí vì gả cho hắn, còn…

Mạc Tử Khanh hắn không xứng với nhị tỷ mình!!!

Chỉ là nhị tỷ ngu dốt của hắn cũng không rõ ràng, một người không thương bản thân mình, cho dù hắn giống như thiên thần, hắn cũng không xứng với nàng.

Chẳng qua cái kết quả này, nhị tỷ ngốc nghếch nhà mình nhìn không thấu, thấy không rõ, cũng không giải được.

Cơ thể Liễu Phong Viêm khẩn trương căng thẳng, trên gương mặt tuấn tú ngày thường có bất cần đời trong đó, lúc này có một tia khinh thường lãnh ý nhìn người trên ghế chủ vị: “Đại ca để cho ta chuyển cáo Mạc gia chủ, nếu như ngươi nguyện ý hỗ trợ tìm kiếm, chuyện trước kia coi như thanh toán xong. Nếu như Mạc gia chủ bận quá không có thời gian, Liễu gia chúng ta cũng không miễn cưỡng. Ta còn muốn đi tìm nhị tỷ ngu ngốc của nhà ta, không lại quấy rầy Mạc gia chủ.”

Dứt lời, Liễu Phong Viêm vẫn chưa chờ đợi nam tử lạnh lùng trong đại sảnh kia trả lời, xoay người đi ra bên ngoài.

Đối với lời đại ca nói mang Tiểu Mặc đi, Liễu Phong Viêm cũng không có nói ra miệng. Bởi vì hắn biết rõ ràng, cho dù hiện tại hắn muốn mang Tiểu Mặc đi, nam nhân kia cũng sẽ không đồng ý… Còn không bằng trước đi tìm nhị tỷ, đợi cho sau khi tìm được người, lại nghĩ biện pháp mang Tiểu Mặc về.

Sau khi Liễu Phong Viêm rời khỏi, trong đại sảnh nam nhân như trích tiên vẫn an tĩnh ngồi ở chỗ kia, thẳng đến thật lâu sau sau đối phương mới nâng chén nước trà đã sớm lạnh lẽo lên uống một ngụm rồi lẩm bẩm nói: “Mạc gia chủ sao?”

Thanh toán xong??

Mãi cho đến thật lâu sau, nam tử tuấn mỹ ngồi trên ghế chủ vị mới tùy ý mở miệng nói: “Phân phó đi xuống, toàn lực tìm kiếm!”

Sau khi dứt lời, trong phòng có một bóng đen chợt hiện ra.

”Vâng!” Người nọ quỳ trên mặt đất gật gật đầu sau đó lắc mình một cái biến mất ở đại sảnh.

Đợi cho đến khi bóng dáng biến mất, một bóng dáng nho nhỏ lặng lẽ biến mất ngoài cửa theo, mà trong phòng nam tử như có vẻ đăm chiêu nhìn phương hướng ngoài cửa lặng im suy nghĩ.

***********

Lúc này mặt Vương ngang ngược lộ vẻ vui mừng, một bóng dáng già lụm khụm xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người. Mà mẫu tử Lý thẩm nhi và Đại Thạch khi nhìn thấy bóng dáng kia, trên mặt lộ ra một chút thần sắc phức tạp, nhất là ánh mắt Lý thẩm nhi mang theo một chút co rúm.

Hai mắt Tô Nhược Hàm híp lại nhìn lão giả cầm quải trượng, cả thân lưng còng đến chỉ còn khoảng 1m5. Khi ánh mắt đục ngầu lại mang theo một tia khôn khéo của đối phương tập trung lên bản thân mình, hai mắt nàng liền mạnh mẽ nhìn lại, ánh mắt của lão nhân này làm cho nàng vô cùng không vui. Nhất là sau khi thấy hắn xuất hiện thì phản ứng của mẫu tử Lý thẩm nhi, nàng lại càng phát giác, người này có lẽ chính là thôn trưởng trong miệng người đàn bà chanh chua.

Chính là ý tứ trong lời nói vừa rồi của người đàn bà chanh chua là, hình như là nếu tìm thôn trưởng phân xử, thôn trưởng hẳn là sẽ thiên vị cho bà ta, là như thế này sao?

Quả nhiên ý tưởng này vừa mới hiện lên trong óc Tô Nhược Hàm, lão nhân cầm quải trượng liền đã đi tới về phía nàng, mãi cho đến trước mặt của nàng mới dừng lại, quay đầu hướng Vương ngang ngược bên cạnh Tô Nhược Hàm hỏi: “Vương Nhị gia, ngươi tới nói xem là chuyện gì xảy ra?”

Thời điểm lão nhân xuất hiện trong mắt Vương ngang ngược liền khó nén vẻ vui mừng, lúc này bị lão nhân vừa hỏi, trực tiếp thay đổi một bộ dạng ủy khuất không thôi khóc nói: “Thôn trưởng… Ngài làm chủ cho ta đi!! Lão Lí gia sáng sớm liền dẫn người lại đây đánh chết Đại Hắc của nhà ta, nhưng lại mang theo ác phụ không biết ở đâu ra này đến đánh ta… Lão Lí gia là bắt nạt Vương Nhị chúng ta hàng năm không ở nhà, cảm thấy ta một người đàn bà mang theo đứa nhỏ dễ bắt nạt mà, ngài nhất định phải làm chủ giúp ta, bằng không ta không muốn sống… Ô ô ô…” Nói đến phần sau, nàng ta lại bắt đầu kêu khóc lên.

Lúc Vương ngang ngược vừa mở miệng, thì Tô Nhược Hàm liền nhíu mày lại, lúc này nghe tiếng gào khóc của nàng ta có thể so với tạp âm lại lần nữa vang lên, cả người không kiên nhẫn liền mở miệng quát lớn nói: “Gặp qua không biết xấu hổ, còn chưa thấy qua không biết xấu hổ đến nước này! Vị đại thẩm này ngươi thật có bản lĩnh đổi trắng thay đen, có thể quá lợi hại chút hay không? Đánh cẩu nhà ngươi là ta, đánh ngươi cũng là ta, cùng Lý thẩm nhi bọn họ có cái quan hệ gì? Ngươi dựa vào cái gì đi nói chuyện thương tổn bọn họ? Ngươi có biết hay không… Nói oan uổng cho người khác, sau khi xuống Địa ngục là sẽ bị cắt đầu lưỡi. Hả?”

Lời nói lạnh như băng, phối hợp ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, cùng với máu tươi ở tại trên mặt mới vừa rồi đánh cẩu còn dính lại, làm cho nàng thoạt nhìn giống như lệ quỷ trong địa ngục hiện lên. Vương ngang ngược đột nhiên bị ánh mắt Tô Nhược Hàm nhìn quét qua, run lên nhè nhẹ một chút, chột dạ ngậm miệng lại.

Su khi thấy vẻ mặt Vương ngang ngược, trong mắt thôn trưởng hiện lên một chút vẻ tức giận, phụ nữ nhà Vương Nhị gia thật sự là vô dụng, chỉ bị một ánh mắt của người ta liền bị dọa, thực là làm cho người Vương gia của hắn mất mặt. Nhưng mà, mặc kệ thế nào, hắn cũng không cho phép Vương gia ăn thiệt thòi của Lý gia.

Hồi lâu sau, thôn trưởng đưa tay che trước miệng giả bộ ho nói: “Khụ… Khụ khụ… Vị cô nương này là?” Mà ánh mắt của hắn rõ ràng là nhìn Tô Nhược Hàm.

Lý thẩm nhi tự biết sự sâu xa giữa Lý gia và Vương gia, không muốn Tô Nhược Hàm nàng một người không biết tình huống bị liên lụy trong đó, càng là vì vừa rồi Vương ngang ngược nói lời nhục nhã khuê nữ đã chết đi của nhà mình, để cho bà lúc này hé ra gương mặt lạnh lùng nói: “Thôn trưởng… khúc mắc giữa Lý gia chúng ta và Vương gia, không cần liên lụy tới một người ngoài bị lôi kéo vào. Hôm nay chính là ta đánh chết chó của nhà Vương ngang ngược, chỉ vì nó chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng quản không được miệng mình, gặp người liền cắn… Nhưng mà cũng khó trách, chỉ có thể trách Vương ngang ngược mồm mép đê tiện, nuôi ra cẩu miệng cũng tiện.”

Bất thình lình nói một phen, trực tiếp làm cho mọi người ở đây sửng sốt một lát, thật sự thật không ngờ bình thường thoạt nhìn Lý thẩm nhi nhã nhặn nhu hòa, lại có thể sau khi bị chọc giận cũng sẽ nói ra lời nói mang ý châm biếm đến như vậy. Ánh mắt mọi người nhìn sang Vương ngang ngược mang theo vài phần khiển trách, nghĩ đến Vương ngang ngược miệng gian xảo, vừa mới bắt đầu nhất định nói một ít lời vô cùng khó nghe, mới có thể làm cho một người bình thường ôn hòa phân rõ phải trái lại tức giận thành như vậy.

Chỉ là mặc dù thôn này tên là Lý gia thôn, nhưng mà dân cư cũng là họ Lý và họ Vương chiếm một nửa, còn lại một nửa tất cả đều là người họ khác. Nhưng mà rốt cuộc người Vương gia thì cường thế hơn một chút, nguyên nhân chính yếu vẫn là vì lão thôn trưởng trước mắt này.

Khúc mắc giữa Lý gia và Vương gia, bọn họ cũng không tốt trộn lẫn vào, nhất là trước đó không lâu bởi vì đại chất tử nương tử nhà Vương Nhị hủy hôn, sau khi khuê nữ lão Lí gia tự vẫn mất mạng, chiến hỏa đó là càng ngày càng leo thang.

Hôm nay vừa thấy trận chiến này, rất nhiều người đều tò mò, sự tình sẽ giải quyết như thế nào đây?

Tô Nhược Hàm cũng nhìn ra thôn trưởng hẳn là sẽ hướng về phía Vương ngang ngược kia, hơn nữa xem ra người ta và một nhà Lý thẩm nhi vẫn có mâu thuẫn. Vì không để cho bọn họ lấy cớ tìm cách nhằm vào Lý thẩm nhi, nàng đưa tay lôi kéo Lý thẩm nhi đi đến chỗ Đại Thạch nói: “Lý thẩm nhi… Ngươi cũng chưa làm cái gì, mù quáng thừa nhận làm cái gì? Đại Thạch… Lại đây đỡ a nương của ngươi đến bên cạnh đi.” Không đợi Lý thẩm nhi phản kháng, nàng đã đẩy Lý thẩm nhi đến bên cạnh Đại Thạch rồi.

Đợi sau khi làm xong, nàng mới quay đầu mắt lạnh nhìn thôn trưởng trong mắt lóe tinh quang nói: “Người là ta đánh, cẩu cũng là ta đánh, ngươi muốn xử lý như thế nào? Nói đi!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN