Sổ Tay Tra Thụ Tìm Đường Chết - Chương 9: Giao tình hai lần hôn môi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
104


Sổ Tay Tra Thụ Tìm Đường Chết


Chương 9: Giao tình hai lần hôn môi



Lưu số điện thoại Dương Duệ xong, Tần Phi quay đầu liền đem chuyện này quên đi.

Sau khi đình chỉ công ty nghiệp vụ lão già nhà Giang Ninh, Tần Phi phải bù lại tổn thất cho công ty không phải là ít, Tần Phi phải bề bộn bù đắp cho công ty, công tác, mở hội nghị, bận rộn mất mấy ngày.

Không nghĩ tới một tuần sau, có một ngày Tần Phi tan tầm, ở dưới lầu nhìn thấy Dương Duệ.

Dương Duệ mặc một bộ quần áo thể dục vừa vặn thân mình, ngồi ở dưới lầu cao ốc uống cà phê, nhìn thấy Tần Phi xuống lầu, liền đi tới cười dịu dàng, còn đưa một ly trà táo đỏ nóng hầm hập cho anh: “Tần tổng, tan tầm rồi sao, uống ly trà táo đỏ giải lao dưỡng khí.”

Tần Phi khẽ nhíu mày nói: “Sao cậu lại tới đây nữa?”

Ngữ khí anh thiếu kiên nhẫn, có điều Dương Duệ cũng không giận, vẫn cười theo: “Em tới đây đón ngài, ban ngày đi làm rất mệt mỏi, khi tan tầm đừng nên tự lái xe, để em trở thành tài xế của riêng anh đi.”

Tần Phi sửng sốt một chút, nhiều năm như thế, lần đầu tiên có người tới đón anh tan tầm, thật sự là…… Không thể thích ứng!!!

Đã có người chủ động làm tài xế, Tần Phi cũng đang rất mệt, liền nhún vai đồng ý.

Anh tiếp nhận ly trà táo đỏ kia, liếc mắt nhìn: “Cậu nghe từ đâu mà biết tôi thích uống loại trà này?”

Dương Duệ có điểm thẹn thùng nói: “Em nhìn thấy anh trong tờ tạp chí kia, phía trên có tư liệu cá nhân về anh, thích cái đẹp, động vật, đồ uống, đều viết hết vào đó.”

Tần Phi “Ha ha” cười gượng hai tiếng, trong tư liệu tạp chí kia đều chỉ nói bừa, anh căn bản không thích uống loại trà nữ nhân đến kỳ kinh nguyệt phải uống này.

Đi tới bãi đậu xe đến bên cạnh xe Tần Phi, Dương Duệ hơi kinh ngạc hỏi: “Tần tổng, hôm nay ngài không đi Lamborghini?”

Tần Phi hừ một câu: “Không.”

Mỗi lần anh ngồi xuống xe kia đều nhớ đến tình cảnh Giang Ninh lái xe đưa anh về nhà, hai chữ “Giang Ninh” này đã thành từ cấm kỵ đối với anh, ngay cả Lamborghini cũng bị anh hắt hủi oan uổng.

Tần Phi liếc mắt nhìn Dương Duệ, phát hiện ánh mắt Dương Duệ có chút thất vọng, trong lòng không khỏi cười lạnh.

Tần đại thiếu ở thương trường trong bao nhiêu năm, ngoại trừ Giang Ninh không nhìn thấu ra, người bình thường anh chỉ cần nhìn một chút liền thấu. Người chủ động hướng về anh được chia ra ba loại: Loại thứ nhất coi trọng anh vì tướng tá đẹp trai; Loại thứ hai coi trọng anh vì anh có tiền; Loại thứ ba coi trọng anh vì tướng tá đẹp trai lại có tiền.

Dương Duệ rõ ràng thuộc về loại thứ ba kia.

Nếu là bình thường, Tần Phi không muốn để ý tới Dương Duệ, anh thích thiếu niên da mỏng thịt non, còn Dương Duệ này, có chút quá cứng rồi.

Thế nhưng, gần đây Tần đại thiếu không phải “Thất tình” sao, ở nơi đó gặp phải sự ngăn trở đến từ Giang Ninh khiến anh rất khó chịu, vừa lúc này bên người lại có người lấy lòng đeo đuổi, từ trên tâm lý, hoặc từ ngoài mặt mũi, ít nhiều cũng khiến anh cân bằng một chút.

Huống hồ, Dương Duệ người này, đừng xem bề ngoài cường tráng khỏe mạnh, thế nhưng rất may tâm tư cậu cẩn thận lại nghe lời, đối với Tần Phi đặc biệt ngoan ngoãn, hơn nữa hiểu lời có chừng mực, sẽ không vượt quá giới hạn, còn là sinh viên đại học, so với những thiếu niên kia cao hơn một cấp bậc, người như vậy tạm thời cũng không tồi, dù sao có còn hơn không.

Dương Duệ sùng bái theo đuổi, làm cho Tần Phi cảm thấy, trước đó theo đuổi Giang Ninh khiến cho lão tử tức giận đến uất ức, quả nhiên lão tử vẫn có mị lực! Tiểu tử Giang Ninh kia không ở bên cạnh lão tử đúng là mắt mù mà!

Đơn độc ở chung mấy lần, Tần Phi phát hiện, chính là Dương Duệ này…… Khổ người quá lớn, Tần Phi có muốn chịch cũng không nhấc lên nổi một điểm hứng thú.

Nhưng hai nam nhân mỗi buổi tối chỉ gặp nhau một chỗ, lại không nói chuyện gì cả, chuyện này đối với Tần Phi mà nói quá mức không bình thường!

Rốt cuộc có một ngày, Dương Duệ lái xe đưa Tần Phi đến dưới lầu, lề mà lề mề không muốn xuống xe.

Tần Phi gần đây không có thời gian đi ra ngoài, liền nghẹn đến hơn một tháng, có chút hoảng hốt luôn rồi.

Dương Duệ nghiêng đầu nhìn Tần Phi, trong mắt đong đầy chờ mong.

Tần Phi không từ chối, đem đầu chậm rãi tựa sau lưng ghế.

Tia sáng tối tăm, Dương Duệ mở thắt lưng Tần Phi ra, cúi đầu, ngậm lấy bé cưng Tần Phi, từ trên xuống dưới ra sức ngậm lấy phun ra nuốt vào.

Tần Phi bất đắc dĩ nghĩ: Được thôi, người này □□ ngược lại cũng không tồi, những ngày qua ra sức hao tổn đối với anh cũng coi như không lãng phí thời gian.

Sau khi xong việc, đôi mắt Dương Duệ không chớp đem đời đời con cháu Tần Phi nuốt xuống hết, Tần Phi hơi giật mình, tâm nói tiểu tử này đúng là can đảm nha, lá gan không hề nhỏ tí nào.

Tần Phi theo thường lệ không mời Dương Duệ lên lầu, Dương Duệ cũng không nói câu gì, lau khô miệng liền mở cửa xuống xe, nổ máy xe đi đến trường học.

Dương Duệ quá mức hiểu ý tâm người, làm cho Tần Phi cảm giác không phải mình đã làm gì quá đáng rồi sao?

Sáng sớm hôm sau Dương Duệ lại tới đón Tần Phi đi làm, khi nhìn thấy Tần Phi, cậu bé to con nhớ tới tình cảnh tối hôm qua tràn đầy tình sắc ái muội, bất chợt trên mặt liền ửng đỏ lên.

Tần Phi rất bận, một bên gọi điện thoại một bên lên xe, căn bản không chú ý sắc mặt Dương Duệ.

Ngày hôm nay anh tiếp đón một vị khách quý đến từ nước Mỹ, vị khách quý này muốn đánh tennis, Tần Phi để trợ lý Trương nhanh chóng tìm trong câu lạc bộ tennis tuyển thủ chơi thật hay, tiếng Anh nói thật chuẩn mang đến đây tiếp khách.

Sau khi cúp máy, Tần Phi quay đầu, nhìn thấy Dương Duệ vừa lái xe một bên vừa hướng về anh cười: “Tần tổng, để em đi, em rất thích hợp.”

Lúc này Tần Phi mới phản ứng được, người đánh tennis thật hay, lại nói tiếng Anh chuẩn, bên cạnh mình có một vị đây này! Trước đây, mỗi lần nghĩ đến tennis, trong lòng anh cũng chỉ nghĩ tới Giang Ninh, nào còn nhớ đến Dương Duệ cũng là một thành viên trong câu lạc bộ.

Lúc này, Tần Phi để Dương Duệ trực tiếp lái xe đến sân tennis.

Dương Duệ đã từng sống bên nước Anh, lại là sinh viên khoa Anh ngữ đại học X, tiếng Anh nói rất thông thạo, chơi tennis cũng không tệ, lấy được niềm vui từ bên khách quý.

Tần Phi ung dung, hướng về bên sân ngồi xuống, lười biếng đội mũ tránh nắng lên đầu. Anh nhớ tới lúc trước chính mình cùng Giang Ninh nói, một ngày nào đó muốn cùng Giang Ninh luận bàn tennis, hiện tại hai người đường ai nấy đi, luận bàn cái rắm á!

Nói Tào Tháo Tào Tháo liền tới!

Tần Phi nhắm mắt dưỡng thần, liền nghe thấy bên tai có người nói chuyện: “Hở? đây không phải ông chủ Tần đây sao? Nhìn ngài có vẻ như rất hưởng thụ nhỉ, ngồi ở chỗ này tắm nắng, không sợ bị bóng tennis đập vào mặt à?”

Tần Phi vừa mở mắt nhìn, đứng trước mặt chính là Giang Như Hải cùng thuyết khách ông chủ Thẩm, trưng ra điệu cười giả lả như hổ nhìn anh.

Mà đứng phía sau, đội mũ tennis che lấp hơn nửa khuôn mặt, chỉ lộ mũi cùng cằm, người này không phải Giang Ninh thì còn ai đây.

Tần Phi nhìn về phía Giang Ninh, Giang Ninh cũng đang nhìn chính mình. Khi ánh mắt hai người nhìn nhau, Tần Phi vẫn cảm thấy mặt Giang Ninh không hề có cảm xúc, có điều ánh mắt càng thêm trong sáng sáng sủa, người này nha, haizz, vẫn đẹp trai như vậy, vẫn là khẩu vị thích hợp của anh.

Tần Phi bất động thanh sắc dời ánh mắt đi, cùng ông chủ Thẩm cười ha ha: “Ông chủ Thẩm, thật khéo nha, đây là…… tới chơi tennis đi?”

Ông chủ Thẩm gật đầu: “Ừ, gần đây có nói chút chuyện sinh ý với công ty Hoa Gia Khang, Đại Giang tổng liền kêu Tiểu Giang tổng đến cùng tôi chơi bóng.”

Ông chủ Thẩm là một người trung niên đã hơn bốn mươi tuổi, hơi mập, Tần Phi nhìn bụng lão, trong lòng mắng đúng là lão Hồ Ly, thừa dịp anh từ bỏ nghiệp vụ Gia Hoa Khang, lão gia hỏa này nhảy vào thu lợi từ Gia Hoa Khang! Có điều sau lưng ông chủ Thẩm có bối cảnh xã hội đen, người làm ăn bình thường không dám chọc giận lão, Tần Phi không hiểu vì lý do gì hai cha con Giang Như Hải vẫn cùng với lão có mối quan hệ tốt đến như vậy.

“Nếu thích ông chủ Thẩm có thể chơi thỏa thích, chơi tennis này rất có lợi cho sức khỏe và mau giảm cân lắm đấy.”

Tần Phi cùng ông chủ Thẩm giả mù sa mưa khách sáo hai câu, an vị ngồi trên ghế nhìn Dương Duệ và người nước Mỹ chơi bóng cùng nhau.

Anh không nhìn Giang Ninh, cũng không cùng Giang Ninh nói chuyện, có điều anh cảm giác được Giang Ninh vẫn đang nhìn anh, nhưng vào lúc này anh phải kiêu ngạo sang chảnh lên, làm ra bộ dáng không thèm để ý tới Giang Ninh, như vậy mới có thể khiến cho Giang Ninh nhìn sang, lão tử càng thêm đắc ý.

Tên người Mỹ kia chơi rất tận hứng, đánh đến hơn hai giờ mới kết thúc, cuối cùng Dương Duệ chơi chiêu xảo diệu cố tình thua tên người Mỹ, khiến tên đó vui quá trời. Không thể không nói, Dương Duệ rất biết cách lấy lòng người.

Cả đám đi đến phòng tắm rửa, thay quần áo, Tần Phi không chơi bóng, cũng không đi tắm rửa, đứng chờ ở bên ngoài.

Dương Duệ rất nhanh liền đi ra, thay thường phục, tóc ướt đẫm, còn cái tên người Mỹ đang chết gục trong phòng tắm kia, cả nửa ngày trời vẫn chưa ra.

Tần Phi đứng dậy đi WC, tiểu xong đang tính kéo quần thắt dây lưng lại thì, Dương Duệ liền đi vào.

Dương Duệ nhìn chung quanh một vòng, thấy không có ai, liền đi tới phía sau Tần Phi, xuất kỳ bất ý cúi đầu ở trên mặt Tần Phi hôn một cái.

Từ sau hành động tối hôm qua, Dương Duệ cảm giác mình cùng Tần Phi có một bước tiến triển mới, nhưng cậu vẫn không dám mạo phạm Tần đại thiếu cao cao tại thượng kia.

Tần Phi ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía Dương Duệ, cũng không trách cứ cậu.

Khóe miệng Dương Duệ nở nụ cười, có điểm tranh công ý vị nói: “Biểu hiện ngày hôm nay của em như thế nào?”

“Ừ, không tệ, sáng mai tôi sẽ phát tiền thưởng cho cậu.” Tần Phi nói.

Dương Duệ lại tiến đến bên tai Tần Phi thấp giọng nói: “Vậy biểu hiện tối hôm qua của em như thế nào?”

Tần Phi trừng mắt nhìn Dương Duệ, đệt, đã nhiều năm qua chỉ có lão tử đùa giỡn người khác, hôm nay lại có người đến đùa giỡn lão tử!!!

Anh đưa tay xuống dưới dùng sức nắm lấy đũng quần Dương Duệ bóp một cái, Dương Duệ khoa trương kêu lên một tiếng, liền nở nụ cười.

Đúng lúc này, bên trong căn phòng riêng đột nhiên truyền đến âm thanh, có người mở cửa đi ra.

Tần Phi quay đầu lại nhìn, nhất thời sửng sốt, Giang Ninh không biết từ khi nào tiến vào phòng riêng, ở bên trong không lên tiếng.

Trên mặt Giang Ninh không có bất kỳ biểu lộ gì, giống như không nghe thấy hai người đang nói chuyện, đi tới bồn rửa tay, mở nước rửa tay.

Dương Duệ rất xấu hổ, không nghĩ tới tình cờ ở đây gặp được bạn học, cúi đầu xuống, cùng Tần Phi nói một câu: “Em đi ra ngoài chờ anh.” Liền mau chóng lủi đi.

Việc làm này khiến Tần Phi càng thêm lúng túng, đứng ở đằng kia trầm mặc nhìn Giang Ninh.

Giang Ninh cũng mới vừa tắm xong, hương vị sữa tắm vọt vào bên trong mũi Tần Phi, trong nháy mắt Tần Phi như đang trôi bềnh bồng trên mây. Anh nhanh chóng tập trung sự chú ý, không dễ dàng bị khống chế liền đuổi cảm giác này đi.

Giang Ninh rửa tay xong, quay đầu nhìn thấy ánh mắt Tần Phi, cậu không trốn không tránh, cùng Tần Phi đối diện, lạnh lùng mở miệng: “Có vẻ như bất cứ nơi nào bất cứ nơi đâu anh đều có hứng thú hết nhỉ, chuyên tìm kiếm nơi công cộng để làm một nháy?”

Tần Phi rất tức giận, mặt kéo xuống thật dài: “Không nghĩ tới mấy ngày không gặp, cậu đã bắt đầu ham muốn đào góc tường đi nghe lén chuyện người khác.”

Giang Ninh không để ý lời nói sỉ nhục của Tần Phi, ý tứ sâu xa nói: “Người như Dương Duệ, rất thích hợp với anh.”

Lời nói này…… Sao giống như đang ví anh là cá còn Dương Duệ là tôm nhỉ?!

Tần Phi càng thêm tức giận: “Giang Ninh cậu có ý gì? Lẽ nào tôi không có được cậu thì không thể đi tìm người khác ư? Hay phải nói tôi trong mắt cậu chỉ là con tôm bị luộc hoặc con cá bị chết trương sình lên hả? Ha ha, cũng đúng thôi, lão gia ngài cao quý như thiên tiên, ai dám cùng cậu so sánh nha!”

Coi thường người đứng bên cạnh lão tử, đó chính là xem thường ánh mắt lão tử! Tần Phi phải nói vài câu tổn thương càng tốt, khiến cho Giang Ninh nghẹn chết mới thôi!

Ở trước mặt tình nhân, cho dù vách núi có cheo leo như thế nào cũng không được bỏ cuộc! Tuy rằng Giang Ninh không phải là tình nhân của anh……

Giang Nịnh yên lặng nhìn Tần Phi vài giây, liền nói: “Vừa nhìn như thế, quả nhiên đứng với anh rất xứng.”

“Mẹ kiếp!” Tần Phi tức giận đến đòi mạng, anh phát hiện tiểu tử Giang Ninh này thật đáng ghét, đúng là không có cách nào cãi tay đôi với cậu.

Dứt khoát không ồn ào, xoay người mở cửa đi ra ngoài.

Vừa ra cửa, Tần Phi liền nhìn thấy ở một chỗ khác trong hành lang đại sảnh, ông chủ Thẩm ngồi trên ghế sô pha, Dương Duệ đứng ở một bên cùng ông chủ Thẩm nói chuyện, trên mặt Dương Duệ nở nụ cười, thân mình hơi cúi xuống, dáng vẻ nhìn qua rất cung kính.

Trong lòng Tần Phi “Lộp bộp” một chút, bước chân liền dừng lại, Dương Duệ đi theo anh tới đây, bây giờ lại đối với ông chủ Thẩm cúi đầu hạ mình, anh thật không thoải mái tí nào.

Âm thanh Giang Ninh ở phía sau vang lên, nhưng lại là tiếng cười lạnh lẽo: “Ha ha.”

Tần Phi tròng mắt xoay chuyển, quay đầu nheo mắt lại với Giang Ninh, nhỏ giọng nói: “Bạn học Tiểu Ninh, ba cậu thật vất vả mới lấy lại được nghiệp vụ Gia Hoa Khang, nhưng ngàn vạn lần đừng mong lần sau sẽ may mắn đến thế! Nể tình hai ta đã hai lần từng hôn môi lẫn nhau, tôi nhắc nhở cho cậu biết, Thẩm Trung Hoa là lão hồ ly, cùng với lão làm ăn hợp tác, cẩn thận ông già nhà cậu đến cái quần lót cũng phải đưa cho lão ấy!”

Tần đại thiếu từ trước đến giờ không buông tha cho ai, bên này không chiếm lấy được, liền thay đổi góc độ khác móc mỉa Giang Ninh.

Giang Ninh nhìn Tần đại thiếu sống lưng thẳng tắp, khi đi đường còn cố ý tỏa ra mị lực bốn phía, Giang Ninh vẫn đứng tại chỗ không nói gì, vừa rồi Tần Phi nói một câu thật dài, cậu chỉ nghe vào tai tám chữ: Hai ta đã hai lần từng hôn môi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN