Sổ Tay Trùng Sinh
Chương 39: Về quê (II)
Ông cụ Khổng càng nói càng hăng, chưa từng nghĩ đến bản thân sai như thế nào, chỉ một lòng chỉ trích người khác.
Con trai có tiền đồ không thể kiểm soát trong tay, ông cụ Khổng mượn Đồng Đồng tuôn ra hết bất mãn trong lòng.
Đồng Đồng vô cảm, dù sao cô cũng không cần chú ý, ông cụ Khổng nói gì đó cũng được. Cô có thể chịu được nhưng không có nghĩa Đồng Đống và ông Đồng có thể chịu được.
Chỉ thấy ông Đồng cau mày nói: “Con của tôi không có ai thèm lấy hay không, liên quan gì đến ông?”
Đồng Đống cũng cười khẽ một tiếng, cả người tản ra hơi thở lạnh lẽo: “So với việc quan tâm bé có thể gả đi được không, ông nên giải quyết vấn đề của mình đi.”
Vấn đề của mình?
Cái gì là vấn đề của mình?
Đồng Đồng tò mò nhìn qua nhưng Đồng Đống không giải thích, ngay cả ông Đồng cũng cảm thấy mơ hồ.
Chỉ có mặt ông cụ Khổng hết xanh lại trắng, hết đỏ rồi đen chẳng khác gì bảng pha màu, nhìn vô cùng thú vị.
Ông cụ run rẩy nhìn ba người, muốn nói cũng không biết nói gì, chỉ trích ba người bất hiếu? Nhưng chính nhà ông đã vô liêm sỉ trước, con trai đã rất nể tình rồi, ông còn có thể nói gì?
Ông cụ âm thầm điều chỉnh tâm tình, tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra, chỉ là không bắt ép Đồng Đồng bưng đồ nữa.
Thế là Đồng Đồng trừ ăn đồ ăn vặt thì chỉ đứng một bên nhìn.
Trở lại nhà chính, mấy phút sau chợt nghe một trận âm thanh ồn ào truyền đến, vài người bước vào cửa.
Đồng Đồng hoa cả mắt, một người cô cũng không quen. Đến khi cửa xuất hiện có hai người gần giống bố, đó không lẽ là bác cả và chú út?
Rốt cuộc là có chuyện gì? Nhiều người đến như vậy là vì ông bà nội đã vô cùng gấp gáp, muốn tìm kế sách giữ ba bố con cô ở lại? Lần này bọn họ lại muốn gì?
Tiếng nói chuyện ồn ào sau khi thấy ông Đồng liền biến mất, cả đám người co quắp nhìn ông, xoa xoa tay chẳng biết nói gì.
Bọn họ đương nhiên không biết nói gì, người trước mặt dù là em trai một mẹ nhưng đã nhiều năm không gặp, em trai đã không còn dáng vẻ như trong trí nhớ của họ.
Bây giờ người trước mặt một thân tây trang nhưng vẫn nhìn rất thoải mái, tóc đen chỉnh tề, đôi mắt trong trẻo có thần, cả người mang khí chất cao quý.
Nếu như không phải ông Đồng thật sự đứng trước mặt họ, ai dám tiến lên nhận người quen?
Ngay cả hai đứa con trai con gái đều mang khí chất bất phàm, nhà mình lại thô thiển hèn mọn, căn bản không cùng một cấp bậc với nhau.
Bà cụ Khổng tinh ý thấy không khí bế tắc, vội vàng giới thiệu: “Khắc Cường, con rời nhà nhiều năm như vậy, chắc không nhớ rõ mọi người. Để mẹ giới thiệu cho con, anh cả cùng em út con đều biết rồi, đây là người nhà của hai đứa nó. Ba đứa con gái của anh cả con đã kết hôn rồi, chỉ còn con gái út. Em ba của con cũng có vài đứa nhỏ, trong đó có Đình Đình, hiện tại đang học năm hai cao trung, sang năm sẽ thi tốt nghiệp!”
Bà cụ đẩy cháu trai và cháu gái nhỏ nhất đến trước mặt ông Đồng.
Ông Đồng theo phản xạ lùi về sau một bước, không muốn quá thân cận với bọn họ.
Đồng Đồng ngồi trong lòng Đồng Đống bĩu môi, anh đưa tay bóp má cô hỏi: “Sao lại không vui nữa rồi?”
“Em không thích bọn họ.” Đồng Đồng lầm bầm: “Cảm giác như bị cương thi vây quanh.”
So sánh khoa trương nhưng Đồng Đống lại thấy chuẩn xác kì dị, anh vui vẻ cười lên, gương mặt vốn tuấn tú công thêm nụ cười càng thêm rung động người khác.
Trong phòng chỉ có anh và Đồng Đồng dễ nhìn nhất, một nụ cười đã hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Nếu muốn lấy lòng ông Đồng, trước tiên phải lấy lòng hai đứa con của ông.
Vừa hay Đồng Đống đang cười vui vẻ, mọi người cũng có một lý do để tán dương. Thế là một loạt lời tán dương bay đến, nào là Đồng Đồng Đồng Đống có khí chất, nào là sau này sẽ có tiền đồ.
Những lời này Đồng Đồng và Đồng Đống đã nghe không biết bao nhiêu lần, hiện tại không đau không ngứa, đơn thuần chỉ xem những người xung quanh diễn tuồng.
Không lấy được phản ứng của ba bố con Đồng gia, không khí lại rơi vào trầm lặng. Quản làm cái gì, ông Đồng một chữ cũng không nói, không để ý chính là không để ý.
Ông bà Khổng thấy sắc mặt ông Đồng ngày càng kém, vội vàng thọc tay con trai lớn, cũng chính là bác cả của hai anh em Đồng Đồng một cái, nhân cơ hội sắc mặt ông Đồng miễn cưỡng còn xem là tốt nói chuyện quan trọng.
Vậy là bác cả hắng giọng, cầm lấy một cái ghế ngồi đối diện với ông Đồng. Bàn tay bởi vì làm ruộng mà thô ráp, móng tay đầy bùn đất bây giờ không ngừng xoa vào nhau: “Cái này, Khắc Cường à, anh cũng không khách khí nữa, thực ra là anh có chuyện nhờ em giúp, liên quan đến Trường Giang…”
Nói xong đá con trai ở bên một cước: “Còn không mau quỳ xuống trước mặt chú hai! Cầu xin chú hai giúp mày!”
Đồng Đống thả Đồng Đồng xuống, bước đến đỡ thiếu niên tên Trường Giang kia, không cho cậu ta quỳ xuống.
Đùa, sao có thể cậu ta quỳ? Một khi đã quỳ thì không phải nói gì bố cũng phải giúp sao?
“Bác cả nói gì thí cứ nói, không biết vị này…em họ*? Có chuyện gì xảy ra?”
*Trung Quốc gọi anh em họ không giống như Việt Nam, ai lớn hơn thì là anh (chị), không liên quan đến bố mẹ lớn hay nhỏ hơn.
“Trường Giang lớn hơn cháu một tuổi, là anh họ mới đúng.” Bác cả sửa lại, sau đó tiếp tục xin xỏ: “Khắc Cường à, dù sao chúng ta cũng một mẹ nuôi lớn, giúp đứa con không nên thân này của anh một lần đi!”
Đồng Đồng nhàm chán nghịch tóc, cô không phải dạng người vô tâm, nhưng đối với thân thích nhà nội, thật sự không thể có hảo cảm được. Đồng Đồng cầm một gói snack khoai tây bóc ra, “crack, crack” nhai, vừa ăn vừa nhìn xung quanh.
Ông Đồng không lên tiếng, Đồng Đống thay ông trả lời: “Có chuyện gì lớn bác cứ nói đi, nói rồi mới quyết định được, không cần quỳ xuống.”
Như vậy chỉ để Khổng Trường Giang đứng lên thôi, anh nhàn nhã trở lại ghế, bế cô nhóc vô lương tâm đang xem trò vui vào lòng rồi ngồi xuống, để cho cô ngồi lại lên đùi mình.
Quá nhiều người, ghế không có đủ, rất nhiều người phải đứng.
Bác cả oán khí tận trời liếc Đồng Đống, một thằng nhóc thì biết cái gì, không thèm quan tâm tiếp tục cầu tình: “Khắc Cường à, chỉ giúp anh một lần nữa thôi, được không?”
Một câu giúp đỡ một câu van cầu, từ đầu đến cuối không hề nói rõ chuyện gì, ông Đồng mất kiên nhẫn khoát tay: “Chuyện gì thì cứ nói trước đã, nói xong tôi mới quyết định.”
Bác cả nhìn Khổng Trường Giang, tuy đang cầu người nhưng thái độ rất hùng hồn: “Năm nay Trường Giang không thi đậu đại học, chú giúp anh tìm cho nó một trường được không?”
Đồng Đồng kín đáo đưa cho anh trai nhà mình một lát khoai tây, rồi chen miệng hỏi: “Bác cả, bác muốn anh họ vào trường nào?”
“Đại học N.”
“…” Hai anh em Đồng gia nhìn nhau, cảm thấy cạn lời, đại học N tuy kém đại học Q, nhưng cũng nằm trong những trường đại học hàng đầu đấy, Đồng Đồng cảm thấy cần phải hỏi rõ: “Anh họ thiếu bao nhiêu điểm vậy bác?”
Bác cả không trả lời, Khổng Trường Giang đỏ mặt đáp: “Một trăm sáu mươi điểm.”
!!!!!
Miếng khoai tây trong miệng thiếu chút nữa phun ra, hai anh em ngao ngán nhìn nhau, không hẹn mà cùng ngả vai mệt mỏi, có lầm không đấy…Thiếu một trăm sáu mươi điểm! Cũng đủ khôi hài rồi đi!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!