Sổ Tay Tu Luyện Của Thám Tử Lừng Danh - Chương 9: Tận tụy vì ủy thác của thân chủ là nghĩa vụ của tôi!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
125


Sổ Tay Tu Luyện Của Thám Tử Lừng Danh


Chương 9: Tận tụy vì ủy thác của thân chủ là nghĩa vụ của tôi!


Dịch: Hắc Thiên Long

***

Một tiếng sau…

Chu Ngôn lại bị đẩy vào căn phòng nhỏ ban nãy.

Vào lúc này, luật sư Trâu đã ngồi bên trong.

Trên thực tế, luật sư Trâu cũng vừa rời khỏi nơi này không quá lâu. Vì sau mỗi lần trao đổi với thân chủ xong, gã còn phải ngồi ghi chép tổng hợp lại. Trong khi đó, tổng thời gian mà Chu Ngôn ở trong phòng giam, đọc nội dung trên quyển sách một hồi, liếm khuỷu tay mình rồi gào thét inh ỏi cũng không quá lâu cho lắm. Luật sư Trâu chỉ vừa lái xe đi, chưa qua được vài cột đèn giao thông đã bị gọi giật ngược trở lại.

Xét cho cùng, vì phạm nhân có tiền sử bệnh tâm thần, lại sắp bị thi hành án, nên ít nhiều gì ông ta cũng tôn trọng hắn.

Điều quan trọng nhất là gã sợ Chu Ngôn rơi vào đường cùng, chơi liều gì đấy, rồi tai bay vạ gió đến tên tuổi của mình.

Vì lý do đó, hai người này lại gặp nhau.

“Xin chào.” Lần này, câu chào hỏi của luật sư Trâu có vẻ miễn cưỡng.

Chu Ngôn làm ngơ thái độ đó, lập tức ngồi xuống ghế.

“Luật sư, vụ án có ẩn tình! Chắc chắn là tôi bị oan!”

Luật sư Trâu sửng sốt, “Ý anh là, có lẽ anh không giết người?”

“Ừ!” Chu Ngôn gật mạnh.

“Vậy tại sao anh lại dùng từ [có lẽ]? Anh không rõ là mình có giết người hay không ư?” Luật sư Trâu tỏ vẻ hoài nghi.

“Chuyện này… không quan trọng.” Chu Ngôn lấp liếm câu nói vừa rồi, sao đó nói: “Dù gì đi nữa, tôi muốn xem bản gốc hồ sơ vụ án. Tôi muốn xem tất cả chi tiết. Anh giúp tôi được không?”

“Không!” Luật sư Trâu trả lời thẳng thừng.

“Hả? Tại sao chứ?”

“Anh là nghi phạm số một, theo quy định thì không được xem.”

“Vậy nếu tôi liều mạng muốn xem thì sao? Nếu không cho tôi xem, tôi sẽ chửi tục cả ngày, bạ đâu ị đấy. Gặp đàn ông thì cắn, gặp đàn bà thì liếm… Nói chung, nếu tôi quậy lên kiểu đấy thì khả quan không?”

“Việc này…” Luật sư Trâu hơi bối rối: “Nếu anh nhất quyết muốn nhìn, thật ra cũng có một cách.”

“Cách gì?”

“Tôi có thể thay mặt anh nộp đơn xin tái thẩm, nhưng cần phải có đủ chứng cứ để lật ngược kết luận trước đó. Hơn nữa, thám tử đã từng thụ lý vụ án phải đích thân có mặt nữa.”

Nghe vậy, Chu Ngôn hơi nghi hoặc. Hắn thầm nghĩ, mình tự thân vận động để lật ngược thế cờ, cần méo gì tên thám tử đến trình diện cơ chứ? À, có vẻ như một người thám tử có thể chịu hoàn toàn trách nhiệm cho một vụ án giết người.

Thật vậy, ở thế giới trước khi Chu Ngôn tái sinh, nghề thám tử chỉ là ngành nghề cỏn con. Hầu hết các vị thám tử ấy đều ký hợp đồng để đi tìm mèo hay chó con thất lạc, chụp ảnh lén, v.v. Đối với những vụ án ở mức độ “giết người,” thám tử không có quyền được lên tiếng. Dường như những nhân vật có quyền nói chuyện, thậm chí có thể để bên cảnh sát nể mặt như [Conan] và [Kindaichi], hầu như không tồn tại.

Nhưng mà, Chu Ngôn cũng lười suy nghĩ sâu xa, vội vàng gật đầu: “Tôi có bằng chứng!”

Sau đó, Chu Ngôn nói với luật sư tất cả những suy luận mà hắn đã xem trong cuốn sách về lớp bụi bặm dưới khe cửa.

Luật sư nghe xong bèn trả lời: “Đây chỉ là do anh bịa đặt, tại sao anh lại biết những chi tiết này? Chẳng lẽ trong hồ sơ vụ án có ghi à?”

“Không có ghi.”

“Nếu không có ghi, như vậy không thể tính là… “

Luật sư Trâu chưa nói xong, đột nhiên Chu Ngôn rướn người đập mạnh tay xuống bàn, phát ra một tiếng “Đùng” to tướng.

“Không có ghi thì sao? Nếu không ghi chi tiết đó, vậy chứng tỏ bên cảnh sát làm việc vô dụng nha! Điều này cũng đồng thời chứng tỏ tên thám tử từng thụ lý vụ án của tôi chẳng có ánh mắt khám xét hiện trường. Trời đất ơi! Chỉ vì sai lầm của người khác mà giờ này tôi phải chịu hàm oan, sắp bị tử hình rồi. Ấy thế mà, giờ anh lại cố gắng từ chối giúp đỡ tôi? Chẳng phải anh là luật sư à? Chẳng phải chức trách của anh là đứng trên lập trường của tôi, giúp tôi xóa sạch mọi hiềm nghi sao? Tại sao anh lại giống như bên cảnh sát, cố gắng viện cớ cho sự tất trách của bản thân? Anh không thấy áy náy với lương tâm của mình à?”

Nói xong cả đoạn này, Chu Ngôn chỉ mất không đến 10 giây. Dù nói rất nhanh, nhưng từng chữ rõ ràng, Chu Ngôn còn nghi ngờ kiếp trước có phải mình là nghệ sĩ diễn kịch Tương thanh* hay không.

(Chú thích: Tương thanh, hay còn gọi là hát hài hước châm biếm, là một loại hình nghệ thuật hát dân gian của Trung Quốc. Hình thức của thể loại này bao gồm [nói], [mô phỏng], [trêu ghẹo], [hát]; mỗi kiểu cách đều có nét đặc sắc riêng. Một số nghệ sĩ hát Tương thanh nổi tiếng là Trương Thọ Thần, Mã Tam Lập, Thường Bảo Khôn,… Có 3 nơi được cho là nguồn gốc của môn nghệ thuật này, gồm: Bắc Kinh Thiên Kiều, hội khuyến nghiệp Thiên Tân và miếu Phu Tử Nam Kinh, chia thành Nam phái và Bắc phái.)

Lời nói của Chu Ngôn quả thật là đã có tác dụng chút ít.. Sau khi bị ngắt lời, trong vài giây, luật sư Trâu sững người. Có lẽ, gã nghĩ những gì mà thằng oắt con này nói cũng có lý.

Nhưng dù gì đi nữa, luật sư Trâu vẫn còn lý trí. Gã tháo kính mắt xuống, gật đầu: “Chà, anh nói cũng có lý nhỉ? Vậy thì, tôi xin lỗi vì hành vi của mình vừa rồi. Tuy nhiên… dù muốn giúp anh, cũng phải làm đúng theo trình tự. Nếu trên hồ sơ vụ án không có ghi chi tiết đó, vậy không thể xác định đó là chứng cớ được. Đã gần nửa năm, đâu có cách nào để kiểm tra lại những chi tiết như lớp bụi dưới khe cửa mà anh vừa nói. Vì vậy…”

“Không sao cả! Khẩu cung thôi mà, tôi có thể khai lại được!” Chu Ngôn nói.

“Khai lại à?”

“Đúng vậy, với tư cách là người trong cuộc, chắc chắn khẩu cung của tôi vẫn còn chút ít giá trị. Tại hiện trường vụ án, tôi thực sự nhìn thấy “có lớp bụi bám dưới khe cửa” nhưng lại không nói ra lúc cảnh sát lấy lời khai. Do đó, tôi muốn bổ sung lại bản ghi khẩu cung lúc này!”

“À thì…” Người luật sư ngập ngừng: “Bổ sung khẩu cung đúng là phù hợp quy định. Tuy nhiên, đã lâu như vậy, khẩu cung của anh không còn hiệu lực nữa rồi! Hơn nữa, nếu anh từng thấy chi tiết ấy, vậy tại sao lúc đó không khai ra?”

“Tôi quên!”

“Ặc? Quên ư? Vậy sao bây giờ mới nhớ ra?”

“Trước đó, tôi bị bệnh tâm thần nhưng đột nhiên được chữa lành cách đây mấy hôm. Và vì thần kinh được cải thiện rồi, tôi đột nhiên nhớ ra một vài ký ức bị ẩn giấu sâu bên trong bộ não. Tôi không biết tình huống này được gọi là gì; nhưng trong thực tế lâm sàng, chắc chắn phải có rất nhiều ví dụ tương tự đấy. Anh có thể giải thích tình huống của tôi với cảnh sát và yêu cầu họ gặp bác sĩ để xác minh.”

“Chuyện này… bởi vì bệnh tâm thần, đột nhiên nhớ rõ ký ức lúc trước hơn…” Luật sư Trâu im lặng một hồi, sau đó trả lời: “Chuyện này chưa từng xảy ra từ trước đến nay… nhưng nghe có vẻ khả thi đấy. Chỉ là… chỉ bằng đoạn ký ức mơ hồ của anh cộng với chi tiết lớp bụi dưới khe cửa, từng ấy vẫn chưa đủ để mời người thám tử kia ra mặt lần nữa, hơi khó đấy!”

Chu Ngôn ngồi thẳng người lên, nghiêm túc nhìn vị luật sư trước mặt.

“Luật sư Trâu, có lẽ anh đã vào nghề nhiều năm rồi, đúng không? Chẳng lẽ anh cam chịu làm một người luật sư không danh tiếng, chỉ ngồi yên chờ cảnh sát gọi đến để tiếp những người thân chủ không có khả năng tự thuê luật sư à?”

“…” Luật sư Trâu cau mày.

“Hiện tại, chỉ còn ba ngày nữa là đến thời điểm tôi bị tử hình rồi. Một tù nhân đang đứng trên bờ vực chết chóc, nhưng trong ba ngày cuối cùng của cuộc đời, lại được anh giúp đỡ để được đình chỉ thi hành án, thậm chí sau đó còn được xóa sạch mọi hiềm nghi, cuối cùng còn được phóng thích vì vô tội. Anh nói tôi nghe xem, từ trước đến nay, đã bao giờ xảy ra kỳ tích thế này chưa?”

“Dường như là… chưa từng có.”

“Vì vậy, nếu chuyện này thành công, anh sẽ là người đầu tiên tự tay kéo một tử tù từ Địa ngục về lại cuộc đời. Anh sẽ trở thành một người hùng. Anh sẽ chứng minh được rằng, không chỉ riêng những người bác sĩ kia, mà kể cả luật sư cũng có thể chiến đấu với tử thần để giành giật lại mạng sống cho người vô tội. Anh sẽ được báo chí đưa tin. Thử tưởng tượng tên của anh sẽ được in to đùng trên trang nhất của một tờ báo nào đó đi nào! Đến lúc ấy, những hợp đồng ủy thác sẽ chất đầy trong hộp thư nhà anh, rồi đây anh sẽ giàu to…”

Những lời của Chu Ngôn như mật rót vào tai, len lỏi thấm vào tư tưởng của luật sư Trâu. Quả thật, nếu đúng như lời hắn nói, chắc chắn sự nghiệp của luật sư Trâu sẽ chuyển biến theo một hướng cực tốt.

Nhưng…

Luật sư Trâu vẫn đang do dự.

Thấy vậy, Chu Ngôn rướn người về trước, thì thào nho nhỏ vào tai gã luật sư:

“Tôi bị nhốt nửa năm rồi. Nếu tôi bị oan, chắc chắn sẽ nhận được tiền bồi thường tự do. Đến lúc đó, tôi cho anh hết tất cả.”

“OK! Tận tụy vì ủy thác của thân chủ là nghĩa vụ của tôi! Tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ anh thoát tội.”

Luật sư Trâu đồng ý ngay lập tức.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN