Sợ Tơ Duyên Đã Đứt - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
134


Sợ Tơ Duyên Đã Đứt


Chương 6


– Anh nói tôi nghe! Bức ảnh đó là tay ai?- Tôi kìm nén cảm xúc trong lòng hỏi anh qua cuộc gọi video.
Anh nhìn tôi cười.- Em ăn cơm chưa? Hôm nay mới đi đâu về à?
Không trả lời câu hỏi của tôi mà anh cố gắng đánh trống lảng sang chuyện khác khiến tôi càng bực mình hơn. Tôi quát lớn qua điện thoại:
– Tôi hỏi anh bức hình nắm tay là tay của ai!
– Anh đâu biết bức hình nào!
Vẫn mỉn cười nhìn tôi và cố làm mặt hề cho tôi vui nhưng tôi lại càng tức giận hơn.
– Để tôi gửi lại anh bức hình đẹp đó!
Bấm vào tin nhắn và chọn ảnh gửi đi. Khi anh nhận được ảnh tôi cười nhếc môi.
– Đẹp không?
– Bức hình này thì liên quan gì đến anh mà em giận anh?
Anh bình thản như thể bức hình đó không liên quan gì đến anh khiến trái tim tôi lúc đó như có hàng nghìn hàng vạn kim châm. Cười chua xót tôi hỏi lại anh:
– Anh có dám chắc đó không phải tay anh?
Tôi biết rõ nhưng vẫn muốn anh có thể trả lời thật lòng cho tôi nhưng anh lại chọn cách lừa dối tôi.
– Chuyện đó quan trọng sao? Anh hỏi em ăn cơm chưa? Đừng hỏi những chuyện xàm.
Anh tỏ ra tức giận khi tôi không trả lời câu hỏi của anh. Nhìn ánh mắt anh giả bộ giận tôi mà khiến tôi thật sự thất vọng. Tôi dịu giọng hỏi lại anh:
– Em đang hỏi anh có dám chắc đó không phải là tay anh không? Anh cứ trả lời em trước đi.
– Anh dám chắc!
Anh kiên định trả lời nhưng lại không dám nhìn thẳng vào màn hình điện thoại. Cùng một giây phút đó tôi đã nghĩ anh không còn là người tôi quen trước kia. Nếu anh trước kia thì anh đã dám làm dám nhận và dám nói nhưng nay anh lại một mực nói dối tôi, không chịu thừa nhận. Có lẽ không phải là anh thay đổi mà lòng anh thay đổi thôi. Trấn tĩnh lại bản thân, tôi lại hỏi anh:
– Anh có thấy trong bức hình đó có gì quen không?
– Không!- Anh dứt khoát trả lời tôi.
– Có đó anh! Em khẳng định là có đó!
Nở nụ cười chế diễu mà chính tôi cũng không biết mình đang cười anh hay cười bản thân ngu ngốc nữa.
– Anh đưa bàn tay anh lên em xem.- Qua màn hình anh dơ tay phải lên.- Không tay kia!
Anh lại đưa tay trái lên.- Anh nhìn xem tay trái của anh có gì!
– Anh không thấy gì cả!
– Anh không thấy chiếc nhẫn trong bức hình đó và chiếc trên tay anh quen sao?
Cười nhẹ quan sát từng sự biến đổi trên khuôn mặt anh. Bàn tay trái của anh thu về, khuôn mặt anh thoáng bất ngờ nhưng lại trở về sự bình thản.
– À! Tay anh làm gì có chiếc nhẫn nào! Em nhìn nhầm rồi!- Đưa tay trái trống không cho tôi xem.
Khi nhìn tay anh mấy phút trước còn có chiếc nhẫn có một viên đá xanh lục bản to đính trên mặt nhẫn trùng với chiếc nhẫn trong ảnh mà giờ biến mất tôi thất vọng. Tôi cũng mong bản thân nhìn nhần lắm nhưng mà chiếc nhẫn đó tôi đã nhìn thấy trên tay anh rất lâu rồi và để chắc chắn tôi còn cố để ý nhìn tay anh vài lần khi anh cho tay vuốt tóc hay vô tình để tay qua màn hình.
Mọi thứ với tôi lúc đó như hoàn toàn sụp đổ, cố gắng đặt lòng tin vào anh nhưng anh lại khiến tôi thất vọng. Khẽ cười nhẹ nhìn anh tôi thoáng có ý nghĩ là bắt anh phải nhận. Suy nghĩ là làm. Tôi nói chuyện vòng vo ám chỉ, cộng thêm thái độ của tôi khiến cuối cùng thải thừa nhận bàn tay trong bức hình đó là tay anh.
– Đó là tay anh! Nhưng em phải nghe anh nói. Em phải tin anh!
Biết được kết quả trước rồi nhưng tôi vẫn muốn ép anh phải thừa nhận. Khi anh thừa nhận rồi tôi lại thấy nhói lòng, tôi biết lúc đó bản thân tôi không thoải mái chút nào. Điều anh thừa nhận cũng đồng nghĩa cùng một lúc anh bắt cá hai tay.
Cười chua xót tôi nói:
– Tại sao ngay từ đầu anh không nhận mà để ép anh mới nói?
– Nhưng bức hình đó không như em nghĩ đâu.
Kiên quyết kìm nén những giọi nước mắt, tôi cười hỏi lại anh:
– Nắm tay nhau chụp ảnh như thế anh nghĩ em phải nghĩ sao đây?
– Hôm đó anh đi cùng một nhóm chơi bốn người. Anh không biết cô bé chụp lúc nào!
– Nhưng anh có nắm tay đúng không?
– Anh cũng không nhớ vì đi chơi cùng một nhóm mà.
Nhìn vào mắt anh để khẳng định anh có nói dối không nhưng kì lạ khi nó hoàn toàn là một sự chân thành. Không biết phải làm sao. Tôi có cảm giác mình đã sai khi nói anh thế nhưng lời giải thích của anh lại không đủ thuyết phục tôi. Tự an ủi bản thân là tôi đã nghĩ sai nên tin anh nói.
– Anh với cô bé đó có gì? Nếu không thì không có bài viết, không có bức hình kia.
– Anh và cô bé đó có gì đâu.
– Ang đừng dối em. Anh nghĩ em là đừa trẻ ba tuổi không biết gì sao?- Tôi tức giận to tiếng.
– Những thời gian em chia tay anh. Anh buồn nhưng cô bé đó an ủi anh nên khiến anh dao động, anh có lỡ thả thính hơi nhiều. Sau rồi anh với em lại quay lại với nhau nên anh không biết phải làm sao. Nhưng em tin anh đi. Anh chỉ có em.
( Yêu cầu copy ghi rõ nguồn và tác giả, cấm copy không ghi nguồn và tác giả )
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN