Sốc! Hotboy Nhà Nghèo Là Papa Của Bé - Chương 128: Chương 128:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
28


Sốc! Hotboy Nhà Nghèo Là Papa Của Bé


Chương 128: Chương 128:


Dưới sự phá rối của chiếc bóng đèn nhỏ là Lục Tư Nghiên, cuối cùng cuộc hẹn hò trong phòng bếp ngắn ngủi của Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành cũng phải kết thúc sớm.
 
Hai người đành phải ngồi trên sô pha xem phim hoạt hình cùng với Lục Tư Nghiên.
 
Không chỉ có thế, Lục Tư Nghiên còn không cho họ nghịch điện thoại, bởi vì đây là thời gian của ba mẹ và con cái. Tất nhiên Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành cũng rất ít khi cắm đầu vào điện thoại trước mặt Lục Tư Nghiên.
 
Trong kỳ nghỉ đông, thời gian học tập và nghỉ ngơi của Lục Tư Nghiên hoàn toàn bị xáo trộn.
 
Mãi đến mười giờ tối cậu bé mới chìm vào giấc ngủ. Ông bà ngoại tuổi đã cao, lúc Lục Tư Nghiên không ở đây, mới chín giờ là hai người già đã đi ngủ rồi. Thế nên đến chín giờ là ông ngoại ngáp lên ngáp xuống, đến mười giờ, trong căn nhà ngoài Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành ra thì những người khác đều đã đi ngủ.
 
Sau khi ngâm chân xong, Giang Nhược Kiều đi tất bông ra ngoài phòng khách, tỏ vẻ như không có chuyện gì.
 
Lục Dĩ Thành đang ngồi trong phòng khách xem chương trình giải trí.
 
Hai người đều có ý muốn ở cùng nhau thêm một lúc nữa, Lục Dĩ Thành là người mở lời trước: “Nếu như em chưa buồn ngủ thì chúng ta tìm một bộ phim nào đó để xem nhé?”
 
Giang Nhược Kiều giả bộ ngáp một cái rồi nói: “Cũng không phải là em chưa buồn ngủ, nhưng chẳng mấy khi có ngày nghỉ, em không muốn ngủ sớm quá.”
 
Thế là hai người họ ngồi trên sô pha bắt đầu lướt tìm phim.
 
Ông bà ngoại tiếc tiền nên không lắp đặt gói VIP, thành ra không có nhiều phim miễn phí để lựa chọn, cuối cùng họ chọn một bộ phim tình cảm nước ngoài.
 
Giang Nhược Kiều đã từng xem bộ phim này rồi.
 
Thành phố Khê không thuộc khu vực lắp hệ thống sưởi nên trước sô pha có đặt một chiếc máy sưởi để đất.
 
Giang Nhược Kiều cầm chiếc chăn mỏng đắp lên chân, làm ổ trên chiếc sô pha rồi thản nhiên tựa người vào vai Lục Dĩ Thành.
 
Lục Dĩ Thành thì nắm lấy tay cô.
 
Cứ như tay của cô là thứ gì đó rất kỳ lạ vậy, lúc thì anh xoa xoa, lúc lại nhìn móng tay của cô, có lúc còn nắm lấy cổ tay cô.

 
Diễn biến của bộ phim này rất chậm, cộng thêm tiếng nhạc du dương làm Giang Nhược Kiều tựa lên vai của Lục Dĩ Thành rồi ngủ quên mất.
 
Căn phòng rất ấm áp, vòng tay của anh cũng rất ấm áp, khiến cô uể oải nhắm mắt lại giống như một loài động vật ngủ đông.
 
Mãi lâu sau Lục Dĩ Thành mới nhận ra cô đã ngủ.
 
Với anh đây là cảnh tượng mà trước kia dù có ảo tưởng anh cũng không dám.
 
Bên ngoài căn phòng là trời đông giá rét, anh vẫn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng gió gào thét qua khung cửa sổ.
 
Đèn trong phòng khách cũng đã tắt, chỉ còn lại ánh sáng trên màn hình tivi, đủ để anh thấy rõ gương mặt của cô.
 
Cô cứ cuộn mình trong lòng anh như thế.
 
Vừa giống như lần trước ở rạp chiếu phim nhưng cũng vừa có điểm không giống. Không giống ở chỗ là anh có thể ôm lấy cô, có thể nắm tay cô, không cần lo lắng cô sẽ tỉnh lại, còn giống là ở cảm xúc của anh.
 
Trong lòng tràn đầy cảm xúc trân trọng, anh dịu dàng hôn lên trán cô.
 
Yêu đúng là một điều rất đẹp đẽ.
 
Căn phòng tuy ấm áp nhưng dù sao giờ cũng đang là mùa đông rét buốt, anh sợ cô ngủ như thế này sẽ dễ bị cảm. Đang lúc do dự thì có tiếng mở cửa vọng đến, anh giật mình nhìn qua phía đó, thì ra là bà ngoại dậy đi vệ sinh. Anh không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay là nên xấu hổ đây. Có vẻ như bà ngoại không chú ý đến họ, sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, bà ấy mơ mơ màng màng nhìn anh rồi nói: “Tiểu Lục, sao con vẫn chưa đi ngủ vậy?”
 
Lục Dĩ Thành xấu hổ nói: “Sắp rồi ạ, có phải con xem phim làm ảnh hưởng đến bà không?”
 
Bà ngoại xua tay nói: “Không có đâu, bà già rồi nên quen đi vệ sinh đêm ấy mà.”
 
Lúc bấy giờ bà ấy mới nhìn thấy cháu ngoại của mình đang giống như con lười làm ổ trong lòng Lục Dĩ Thành: “Kiều Kiều ngủ rồi à?”
 
“Vâng ạ.” Lục Dĩ Thành thấp tha thấp thỏm, giống như yêu sớm bị phát hiện vậy.

 
“Ngủ như thế không được đâu.” Bà ngoại nói: “Hay là gọi nó dậy, bảo nó về giường ngủ đi.”
 
Lục Dĩ Thành thốt lên: “Đừng.”
 
Anh ý thức được phản ứng của mình không lịch sự cho lắm, bèn nhẹ giọng giải thích: “Gần đây cô ấy bận rộn nhiều việc, chắc là mệt thật rồi ạ, gọi cô ấy dậy sợ cô ấy không dễ ngủ lại được.”
 
Bà ngoại gật đầu: “Vậy phải làm sao đây, cũng không thể ngủ cả đêm trên sô pha được.”
 
Giọng của Lục Dĩ Thành càng nhỏ hơn: “Con có cách.”
 
Sau cùng, cách của Lục Dĩ Thành chính là bế Giang Nhược Kiều về phòng.
 
Bế kiểu công chúa. 
 
Giang Nhược Kiều gầy thì gầy thật nhưng dù gì cô cũng cao hơn một mét sáu, may mà lực cánh tay của Lục Dĩ Thành đã từng được chứng thực. Anh bế cô lên một cách dễ dàng và vững chắc, đi theo bà ngoại vào trong phòng cô. Giường của cô hơi nhỏ nhưng vẫn đủ cho hai người ngủ. Lục Dĩ Thành bế cô, cúi người cẩn thận đặt cô lên trên giường, sau đó vội vàng kéo chăn lên đắp cho cô. Nghĩ đến việc cô còn đang mặc áo bông, anh lại kéo chăn ra một chút rồi nói với bà ngoại: “Vậy… nhờ bà cởi đồ cho cô ấy ạ.”
 
Bà ngoại bật cười: “Tiểu Lục, con nói thế là hơi khách sáo đấy, nó là cháu ngoại của bà mà.”
 
Lục Dĩ Thành đáp lại theo phản xạ: “Con xin lỗi.”
 
Lại nói nhầm nữa rồi.
 
“Con ra ngoài đây ạ.” Hình như anh rất sợ ở lại đây lâu, hai tai đỏ bừng bừng, nhanh chóng ra khỏi phòng, còn chu đáo đóng cửa phòng lại. Lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm.
 
Trong phòng chỉ còn lại Giang Nhược Kiều đang ngủ say và bà ngoại.
 
Bấy giờ bà ngoại mới nói: “Đừng có vờ vịt nữa.”

 
Mới vừa rồi còn nằm ngủ say trên giường mà giờ Giang Nhược Kiều đã mở mắt, trở mình rồi cười tủm tỉm vùi đầu vào gối, làm nũng với bà ngoại: “Không gì có thể qua nổi đôi mắt tinh tường của bà.”
 
“Là vì người ta không biết thôi.” Bà ngoại nói: “Di chuyển như thế thì sao mà không tỉnh được, có phải là hôn mê đâu.”
 
Giang Nhược Kiều đang nhớ đến kiểu bế công chúa ban nãy.
 
Bà ngoại lại nói: “Theo bà thấy, sau này chắc chắn Tiểu Lục sẽ bị con tóm gọn trong lòng bàn tay.”
 
Giang Nhược Kiều cười hớn hở hỏi vặn lại: “Như thế không tốt sao ạ? Bà ngoại à, con là do một tay bà nuôi lớn mà, tất cả là được thừa hưởng bà đó.”
 
“Huyên thuyên!” Bà ngoại mắng yêu, sau đó lại cảm thán nói: “Tiểu Lục là người tốt, không có thói hư tật xấu, vừa thông minh lại có chí tiến thủ, cần cù tiết kiệm, đảm việc nhà, còn một lòng một dạ với con. Nhưng mà giờ nó tốt với con không có nghĩa sau này nó cũng tốt với con như thế. Sống với nhau không ai nói trước được điều gì. Kiều Kiều à, liệu sau này nó đối xử tốt với con giống như bây giờ không, đấy không phải là điều bà lo lắng mà được, cũng không phải là điều bây giờ con lo lắng mà được. Tuy nhiên có điều này con phải nhớ kỹ, sự tốt đẹp của người khác chỉ là thêm hoa trên gấm, có thì càng tốt mà không có cũng chẳng sao, nhưng bản thân con phải tốt trước đã. Bà cũng được nghe nói nhiều, được chứng kiến nhiều rồi, mọi người xung quanh nói con gái nhà ai đó lấy được tấm chồng tốt, bà không bao giờ ngưỡng mộ, nhưng nếu bảo con gái nhà ai đó giỏi giang thì bà lại rất khâm phục. Bà mong cháu gái của bà cũng được như thế.”
 
Giang Nhược Kiều rất tán thành với suy nghĩ của bà ngoại.
 
“Bà cứ yên tâm!” Giang Nhược Kiều ngồi dậy, khoác cánh tay của bà ngoại rồi nũng nịu nói: “Bà còn không hiểu tính con à?”
 
Ngay cả khi đã yêu, kể cả có hẹn hò với Lục Dĩ Thành, cô cũng sẽ không bao giờ trở thành con ếch bị nấu chín đâu.
*Chỉ hội chứng ếch luộc.
 
Cho dù người ấy là Lục Dĩ Thành đi chăng nữa thì cũng không bao giờ.
 
Sau khi Lục Dĩ Thành đưa Giang Nhược Kiều về phòng, anh quay vào phòng khách tắt tivi rồi mới rón ra rón rén đi vào trong phòng ngủ chính như một con robot.
 
Trong phòng vẫn còn một chiếc đèn ngủ thắp sáng.
 
Chưa đi đến giường, anh đã nghe thấy tiếng nói mớ của Lục Tư Nghiên: “Con muốn đi vệ sinh, con muốn đi vệ sinh.”
 
Có thể là do không có ai trả lời lại nên Lục Tư Nghiên đang nửa tỉnh nửa mê tức giận nói: “Con gọi mấy lần rồi mà sao không ai trả lời thế?”
 
Ông ngoại nằm bên cạnh đang ngáy như sấm bị đánh thức, lẩm bẩm một câu: “Ông có phải ba cháu đâu, đi tìm ba cháu ấy.”
 
Lục Dĩ Thành bật cười, vội vàng chạy đến, cầm lấy áo ngủ để cuối giường, kéo Lục Tư Nghiên dậy rồi khoác vào cho cậu bé: “Để ba bế con đi.”
 
Lục Tư Nghiên cũng chẳng buồn mở mắt ra: “Ưm.”

 
Trẻ con lớn tầm tuổi như Lục Tư Nghiên đều từng tè dầm, nhưng trong khoảng một học kỳ trở lại đây, cậu bé chỉ tè dầm một vài lần mà thôi. Lục Dĩ Thành thường phải dậy lúc nửa đêm để thay giặt ga giường, qua một học kỳ được cọ sát anh mới trở thành ông bố đảm đang như bây giờ.
 
Lục Tư Nghiên đã rèn luyện được kỹ năng này rồi.
 
Dù là đi vệ sinh nhưng cậu nhóc vẫn không mở mắt, đến khi Lục Dĩ Thành bế cậu đặt lên giường, Lục Tư Nghiên lại trở mình rồi lăn ra ngủ ngon lành.
 
Khiến người ta không thể không nể phục chất lượng giấc ngủ tốt của bọn trẻ con.
 
Anh vừa mới “hầu hạ” Lục Tư Nghiên xong thì ông ngoại lại lên tiếng: “Ờ… Tiểu Lục, ông khát nước.”
 
Lục Dĩ Thành nhẹ nhàng nói: “Vâng, để con đi rót nước cho ông, ông muốn uống nước nóng hay là nước ấm ạ?”
 
Ông ngoại mở một mắt ra nhìn anh rồi lẩm bẩm một câu: “Cẩn thận thế cơ à? Nước ấm đi!”
 
“Vâng .” Lục Dĩ Thành lại đi ra ngoài.
 
Ông ngoại chớp chớp đôi mắt còn đang lim dim, sau đó ngồi bật dậy, mở ngăn kéo tủ đầu giường rồi lấy một quyển sổ ghi chép từ trong đó ra. Ông ấy lên tinh thần hăng hái như hồi còn làm việc, cầm bút máy viết vào trang sách.
 
“Ngày mùng tám tháng hai, trời nắng nhưng rất lạnh.
 
Mười hai giờ bốn mươi lăm phút đêm nay, Tư Nghiên nói muốn đi vệ sinh, Lục Dĩ Thành đã mặc quần áo cho thằng bé rồi bế nó đi đến nhà vệ sinh, rất cẩn thận, còn biết mặc thêm quần áo cho con.
 
Sau đó Lục Dĩ Thành bế Tư Nghiên về giường, tôi bảo muốn uống nước, Lục Dĩ Thành vui vẻ đi rót cho tôi. Tôi đã quan sát tỉ mỉ rồi, không thấy nó tỏ ra khó chịu chút nào. Nó còn có lòng hỏi tôi muốn uống nước nóng hay là nước ấm (nước trong phích là nước tôi rót trước lúc đi ngủ, vẫn còn rất nóng), nếu như tôi nói muốn uống nước ấm thì nó phải ra ngoài nghĩ cách.”
 
Ông ngoại dừng bút, rồi lại viết thoắng thêm một câu ở phía sau.
 
“Nhưng vẫn cần quan sát kỹ hơn.”
 
Trên trang bìa trong của cuốn sổ là nét bút dứt khoát của ông ngoại: Sổ tay tham khảo dành cho cháu ngoại Kiều Kiều.
 
Cuốn sổ này được ông ấy bắt đầu viết từ khi mới gặp Lục Dĩ Thành, đã viết được mười mấy trang rồi. Trong đó ghi chép lại mọi chuyện ông ấy quan sát thấy với vai trò là một người đàn ông, một người lớn trong nhà và cũng là ông ngoại thương yêu Kiều Kiều nhất.

 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN