Trước và sau khi quen Giang Nhược Kiều, thật ra Lục Dĩ Thành cũng chẳng có gì thay đổi. Lục Dĩ Thành không lười biếng như nhiều người khác, anh vẫn đều đặn mang bữa sáng cho Giang Nhược Kiều vào mỗi buổi sáng, cũng mang luôn cho cả ba người bạn cùng phòng của cô. Tuy nhiên điều này lại khiến mấy cô bạn cùng phòng cảm thấy ái ngại, họ âm thầm nói với nhau, nếu như Lục Dĩ Thành vẫn còn đang theo đuổi chị em tốt của họ thì họ ăn bữa sáng do anh mang tới cũng không thấy ngại cho lắm, nhưng bây giờ Lục Dĩ Thành đã là bạn trai chính thức của Giang Nhược Kiều rồi…
Nói chung, sau khi trao đổi một hồi, ba người họ bèn trịnh trọng nói với Giang Nhược Kiều: “Bạn học Tiểu Giang, nhờ cậu nói với bạn trai cậu là sau này chỉ cần mang bữa sáng cho một mình cậu được rồi, bên nhà ngoại bọn tớ không cần đâu.”
Bên nhà ngoại?
Giang Nhược Kiều thụi cho mỗi người một cái.
Trong lúc bốn người ở ký túc xá đánh nhau ì xèo, Vân Giai tiện thể nói: “Không phải bọn tớ không muốn hưởng ké, chỉ là lương tâm cắn rứt thôi. Tớ nghe người bên khoa của họ nói là Lục Dĩ Thành tiết kiệm như vậy để sớm đủ tiền mua nhà cưới cậu đấy!”
Giang Nhược Kiều: “?”
Cô hết sức cạn lời: “Tớ với anh ấy mới quen nhau có bao lâu đâu chứ, còn chưa được hai tháng nữa! Đừng có tin lời đồn, đừng có đi đồn nhảm, cảm ơn!”
Còn đám cưới…
Tuy rằng cô và anh đã có một đứa con nhưng chuyện kết hôn vẫn còn cách cô rất xa!
“Không cần biết có phải là thật không,” Cao Tĩnh Tĩnh trả lời: “Chúng tớ thật sự không thể để cho chàng rể Lục tốn kém nữa, cứ xem như là một ít tấm lòng của bọn tớ đi, để anh ấy tiết kiệm tiền mua nhà sớm!”
Tranh thủ mua nhà sớm!
Sớm cho Kiều Kiều nhà chúng tôi một căn nhà!
Giang Nhược Kiều: “Tớ sẽ chuyển lời giùm các cậu.”
Cô truyền đạt lại lời của đám bạn cùng phòng cho Lục Dĩ Thành nghe, tất nhiên lược bớt mấy câu như mua nhà cưới cô gì đó. Lục Dĩ Thành vẫn có đôi chút chần chừ: “Có khi nào họ sẽ thấy tính anh không thành thật và keo kiệt không?”
Lúc theo đuổi Giang Nhược Kiều thì ngày nào cũng mang bữa sáng đến.
Sau khi theo đuổi được rồi thì chỉ đem cho mỗi mình bạn gái thôi.
Giang Nhược Kiều chống nạnh: “Không được nghĩ bạn bè em như vậy đâu đó nha, họ đều là những người bạn rất tốt của em, họ sẽ không bao giờ nghĩ vậy đâu.”
Bạn bè của cô đều là những người bạn tốt nhất trên đời này.
Bạn trai của cô cũng là người bạn trai tốt nhất tốt nhất trên đời này.
Lục Dĩ Thành gật gù tiếp thu: “Anh hiểu, nhưng nếu hôm nào họ không muốn dậy sớm mà vẫn muốn ăn sáng thì cứ thoải mái gọi anh bất cứ lúc nào nhé.”
Học kỳ hai của năm ba đại học rất đặc biệt.
Đây có lẽ là khoảng thời gian không buồn không lo cuối cùng của họ. Mục tiêu của bốn người trong ký túc xá của họ cũng khác nhau, có người muốn học lên nghiên cứu sinh, có người lại muốn đi thực tập. Có vẻ như bắt đầu từ bây giờ, thời gian mà bốn người họ có thể tụ họp lại với nhau càng lúc càng ít. Tối hôm nay, bốn người đều rảnh rỗi, họ bèn lôi hết thức ăn dưới căn tin lên rồi bật hai cái bếp lẩu tự sôi, vừa ăn uống vừa trò chuyện.
Sau khi ăn xong, Vân Giai đề nghị chơi một trò chơi.
Tất nhiên vẫn là trò nói thật hay đại mạo hiểm cũ rích.
Thật ra đây là trò chơi nhắm vào Giang Nhược Kiều, họ rất tò mò về những tình tiết yêu đương giữa Giang Nhược Kiều và Lục Dĩ Thành, tất nhiên đây cũng là quy định bất thành văn của phòng họ, cụ thể là ai thoát kiếp độc thân rồi thì đều phải chơi trò này.
Giang Nhược Kiều không thể ngăn cản được sự nhiệt tình của ba chị gái.
Bốn người vây quanh cái bàn nhỏ.
Bầu không khí vừa hào hứng vừa căng thẳng.
Hào hứng là ba người đám Vân Giai, còn người căng thẳng là Giang Nhược Kiều. Đúng là rất kỳ lạ, rõ ràng trước đó những lúc hẹn hò, thoát kiếp độc thân đâu có như vậy.
Ba chị gái trong ký túc xá đều biết Giang Nhược Kiều là chúa xui xẻo trong những người xui xẻo, đúng như dự đoán, ván đầu tiên họ đều nhắm vào cô.
Lạc Văn làm nóng người, cười gian như phường ăn trộm: “Nghe tớ nói, cho tớ biết cậu chọn nói thật hay đại mạo hiểm?
Ai dám chơi trò đại mạo hiểm với đám bạn chứ?
Giang Nhược Kiều dĩ nhiên không dám.
Bởi vì lúc trước mấy chị gái này đã đưa ra trò mạo hiểm là chạy đến nhà vệ sinh nữ công cộng trong trường học rồi hát lớn lên rằng “Chúng ta cùng khua mái chèo”.
Cô rụt rè nói: “Nói thật nhé, giơ cao đánh khẽ, phát tài cả năm, cảm ơn.”
Vân Giai lắc đầu: “Một sinh viên như tớ thì phát tài được cái gì, không nghe.”
“Đừng để bị cậu ấy đánh lạc hướng.” Lạc Văn nhắc nhở.
“Đúng!” Vân Giai sờ cằm, cười khúc khích: “Câu hỏi đầu tiên, cho cậu một câu dễ, biệt danh cậu đặt cho Lục Dĩ Thành trong Wechat là gì?”
Giang Nhược Kiều thoáng chốc cứng đờ.
Cao Tĩnh Tĩnh cẩn thận quan sát: “Đây là một câu hỏi cực kỳ đơn giản luôn, khó trả lời lắm sao?”
Vân Giai cười ha hả: “Đừng nói là mấy cái như ông xã này nọ đó nhé?”
Giang Nhược Kiều duỗi tay ra: “Thấy không, đây là hậu quả do cậu gây nên đó.”
Tay cô nổi đầy da gà da vịt. Tất cả đều là nhờ Vân Giai.
“Không được, cậu phải lấy điện thoại di động ra cho bọn tớ xem.” Lạc Văn nói.
Cuối cùng Giang Nhược Kiều cũng hết cách, chỉ đành bất đắc dĩ lấy điện thoại di động trong túi ra. Trước sự chú ý của ba chị gái, cô mở lịch sử trò chuyện trên Wechat lên, tuyệt đối không cho họ nhìn thấy nhật ký trò chuyện giữa cô với Lục Dĩ Thành. Thế là, họ nhìn thấy…
“Cá vàng Lục??” Vân Giai còn tưởng là mình nhìn lầm, bèn nhìn kỹ thêm lần nữa: “Cái này nghĩa là gì vậy?”
Giang Nhược Kiều nhanh tay lẹ mắt giật điện thoại lại, bình tĩnh nói: “Được rồi, mọi người đã thấy rồi đó, câu này có thể cho qua được rồi.”
Tại sao lại là cá vàng Lục?
Cô không muốn nói.
Có một số chuyện liên quan đến Lục Dĩ Thành và một số trò đùa chỉ có cô và anh biết, cô cực kỳ trân trọng, đến cả bạn bè vô cùng thân thiết cũng không muốn nói.
Đó là kho báu của cô.
Anh là chú cá vàng, còn cô chính là lão đánh cá với lòng tham vô đáy kia.
Cô không muốn nói, ba người còn lại tất nhiên sẽ không gặng hỏi, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến trí tưởng tượng phong phú của họ.
“Cá vàng cá vàng…” Lạc Văn vẫn không hiểu đây là trò đùa gì, thế là quay sang Vân Giai: “Giai Giai cậu nói xem, cậu thấy nó có nghĩa là gì?”
Giang Nhược Kiều: “Khụ khụ! Bắt đầu vòng hai!”
Vân Giai phớt lờ cô, lẩm bà lẩm bẩm: “Cá vàng cá vàng, không lẽ là cấm dục?” Cô ấy bỗng ngẩng phắt đầu lên: “Đúng vậy! Biết đâu đúng là cấm dục thì sao!! Lục cấm dục?”
Giang Nhược Kiều: “???”
“Chắc chắn là như vậy!!” Vân Giai nói chắc như đinh đóng cột, trong mắt Lạc Văn và Cao Tĩnh Tĩnh đều lóe lên ánh sáng kỳ lạ, cấm dục?
Mấy chuyện như thế chắc chắn là ba người bạn cùng phòng cao quý của cô đều biết đúng chứ?
Giang Nhược Kiều bày ra vẻ mặt nghiêm túc: “Xem ra tớ còn chưa đủ hiểu các cậu.”
Trước đây lúc độc thân cô đã biết họ “tà răm” rồi.
Nhưng không biết họ lại đến mức đó.
“Gần ba năm rồi mà tớ không bị các cậu dạy hư” Giang Nhược Kiều nói rất hiên ngang lẫm liệt: “Xem ra con người tớ là một mầm non tốt, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, chính xác là tớ đây.”
“Xí! Không biết là ai nửa đêm nửa hôm trốn trong chăn xem video!” Vân Giai nói thẳng.
Nhân cách lươn lẹo của Giang Nhược Kiều luôn miệng giải thích: Tớ xem cách giáo dục trẻ con mà!
May mà vòng này cuối cùng cũng qua.
Vòng hai vẫn là người đen đủi Giang Nhược Kiều.
Vòng ba vẫn vậy.
Câu hỏi càng lúc càng quá đáng hơn.
Ví dụ như…
“Lần đầu tiên hai người hôn môi là vào lúc nào, đúng rồi, hai người đã hôn nhau chưa?”
“Lạc Văn cậu to gan lắm, cậu đang nghi ngờ hotboy của trường chúng ta đúng không!”
Giang Nhược Kiều nói lí nhí như muỗi kêu: “Lễ tình nhân!”
“Wow~” Cao Tĩnh Tĩnh đầy hứng thú bấm ngón tay tính toán: “Còn nhanh hơn cả tưởng tượng của tớ nữa, vì vậy, trên đời này không có khúc gỗ, tớ thấy Lục Dĩ Thành sành sỏi lắm đấy.”
Giang Nhược Kiều: “…”
Sau đó đám bạn cùng phòng lại hỏi thêm mấy câu tương tự…
“Một ngày hôn mấy lần?”
“Lục Dĩ Thành để tay ở đâu?”
“Cậu ấy có phải là một tên cuồng hôn môi không?”
“Thời gian hôn dài nhất là bao lâu?”
Giang Nhược Kiều suýt nữa đã ôm đầu xin tha. Sau đó lòng dạ cô rối bời, ánh mắt rã rời, trả lời: “Lần này tớ chọn đại mạo hiểm.”
Cô thà rằng đến nhà vệ sinh hát “Tiểu Yến Tử mặc váy hoa” cũng được!
Cô không muốn trả lời mấy câu hỏi như vậy nữa!
Ba người đối diện nở nụ cười: “Ha ha ha ha, cuối cùng cũng đến phân đoạn tớ thích nhất rồi, là cậu tự chọn đại mạo hiểm đó nhé, bọn tớ cũng không ép cậu. Được!” Vân Giai lớn tiếng nói: “Thử thách bắt đầu, bây giờ, cậu gọi điện thoại cho Lục Dĩ Thành, lấy hết sức gào lên, gọi anh ấy là ông xã!”
Giang Nhược Kiều: Má nó chứ…
Giang Nhược Kiều khó xử nói: “Có thể lựa chọn uống rượu được không?”
Cao Tĩnh Tĩnh đẩy mắt kính trên mũi: “Cậu có hiểu sai về phòng của tụi mình không thế, sao ở đây lại có rượu được? Đừng hòng.”
Giang Nhược Kiều: “…”
Bộ không thể xem cô như quả rắm thả đi sao?
Họ cố tình làm khó miếng mồi béo bở là cô à!
Trước ánh mắt và sự dụ dỗ của ba chị gái kia, Giang Nhược Kiều hết cách, đành bấm số điện thoại của Lục Dĩ Thành.
Trước khi gọi, cô còn giãy giụa đến phút chót: “Hôm nay anh ấy tăng ca.”
Ba người còn lại không chịu nghe.
Cùng lúc đó, Lục Dĩ Thành mới vừa xong việc, cảm thấy hơi khát nước bèn đến phòng giải khát rót nước, định uống nước xong thì về nhà. Ở lớp của Lục Tư Nghiên có bạn mắc bệnh tay chân miệng, bây giờ lớp năm ba đại học của anh đều nghỉ hè cả rồi, tính cả hai ngày nghỉ, chắc tổng cộng là hơn mười ngày. Anh bạn nhỏ Lục Tư Nghiên lại bị đưa đến thành phố Khê.
Điện thoại của Lục Dĩ Thành reo lên, thấy Giang Nhược Kiều gọi điện thoại đến, anh nở nụ cười.
Hẹn hò đúng là một chuyện thú vị.
Anh bắt máy, đang đợi nước sôi, trong phòng giải khát cũng chỉ có mình anh.
“Alo.”
Ba người trong phòng ký túc xá nữ vì tiếng “Alo” trầm thấp Lục Dĩ Thành mà vẻ mặt đều hết sức hào hứng và phấn khích.
Đây rồi đây rồi!
Giang Nhược Kiều ngại ngùng.
Một phần nguyên nhân cũng là vì nghe thấy giọng nói của anh, tự dưng cảm thấy vui vẻ.
Nhưng vừa nhìn lại ba cô gái này…
Ừm, nói chung là rất phức tạp, rất khó chịu.
“Lục Dĩ Thành.” Cô gọi một tiếng, tìm chủ đề một cách gượng gạo để làm nền: “Bây giờ anh đang làm gì vậy.”
Lục Dĩ Thành: “Anh vừa làm việc xong, bây giờ đang nấu nước để lát nữa uống.”
Anh lại bổ sung thêm một câu: “Trong công ty ngoại trừ anh ra chỉ còn một đàn anh nữa thôi, là nam.”
Đám Vân Giai như thể sắp chết vì nghẹn họng.
Bây giờ họ đang cố gắng nín cười, mặt đỏ rần lên, nhưng vẫn giơ ngón cái nói với Giang Nhược Kiều. Hotboy Lục, rất tuyệt, biết chủ động khai báo địa điểm và nhân vật.
Giang Nhược Kiều có hơi giận: “Ai hỏi anh cái này.”
Anh bị gì thế không biết, cô có hỏi chuyện này đâu!
Lục Dĩ Thành: “Em không hỏi nhưng mà anh muốn nói.”
Đối với Giang Nhược Kiều, cô thật sự không thể gọi tiếng “ông xã” này được.
Trừ khi kề dao vào cổ của cô.
Nhưng bây giờ chẳng phải cũng đang có dao đấy à!
Ánh mắt của ba chị gái kia chính là dao, cùng lúc đó họ còn làm khẩu hình với cô: “Ông xã! Ông xã!”
Giang Nhược Kiều khổ sở nhắm mắt lại, đầu cô phải bị úng nước đến cỡ nào mới chọn thử thách cơ chứ, chọn nói thật không phải tốt hơn sao, bây giờ cô thà rằng đi trả lời những câu hỏi vừa lắt léo vừa khiến người ta mặt đỏ đến mang tai kia còn hơn.
Cô che điện thoại di động lại, giảm âm lượng sau đó nói nhỏ: “Tớ chọn nói thật, ba lời nói thật đổi lại một đại mạo hiểm, được không?”
Đám Vân Giai: “Không được!”
Giang Nhược Kiều bó tay rồi, chỉ đành bất lực thực hiện thử thách.
Sau khi nói nhảm mấy câu với Lục Dĩ Thành, cô nhẹ giọng gọi một tiếng: “Bye bye, ông xã.”
Hai chữ đằng sau nhẹ đến mức dường như không thể nghe thấy.
Nhưng mỗi lần Lục Dĩ Thành nghe điện thoại của Giang Nhược Kiều, anh đều dừng việc đang làm giở, chăm chú lắng nghe.
Nên tất nhiên anh cũng nghe thấy hai chữ đó.
Ngay sau đó đầu dây bên kia vang lên tiếng tút tút, cô đã ngắt máy.
Cả người Lục Dĩ Thành đều rơi vào trạng thái hóa đá.
Nước nóng anh nấu đã sôi lên, đang bốc khói nghi ngút, phát ra tiếng kêu.
Anh vẫn còn ngẩn ngơ.
Cô vừa gọi anh là gì cơ?
Trong ký túc xá, Giang Nhược Kiều nghiến răng nghiến lợi nói: “Mấy cậu nhớ kỹ cho tớ, đợi sau này ai trong các cậu có người yêu tớ cũng sẽ làm như vậy!! Cho dù lúc đó tớ đang làm việc, mấy cậu đang ở dưới quê, tớ cũng sẽ chạy xuống nhà các cậu, các cậu nhớ kỹ đó!”
Á á á á! Điên mất thôi!
Lục Dĩ Thành chắc chắn đã nghe thấy, chắc chắn anh đã nghe thấy rồi!!
Phải giải thích với anh là cô đang bị thử thách sao?
Nhưng như vậy còn khó xử hơn nữa!!
Vân Giai chớp mắt: “Rất sẵn lòng, đằng nào thì giờ tớ vẫn còn độc thân.”
Lạc Văn cũng nói: “Tớ cũng vậy, tớ không sợ.”
Giang Nhược Kiều tức đến mức hét “Á á á”.
Ba người bạn cùng phòng nhìn cô với ánh mắt trìu mến, cô bé ngốc, chắc đã rơi vào lưới tình thật rồi.
Lục Dĩ Thành nhìn có vẻ rất bình tĩnh, nhưng sau khi quay về bàn làm việc của mình, anh lại mở máy tính lên.
Rõ ràng anh đã tắt máy tính, cũng đã chuẩn bị về rồi.
Mở máy tính lên, sau đó nhập mật khẩu, đăng nhập vào tài khoản công ty của mình.
Mãi đến lúc này mà Lục Dĩ Thành vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần, cho đến khi Hạ Lễ gửi tin nhắn đến tài khoản công ty của anh: [?]
Hạ Lễ: [Chẳng phải em bảo tan ca rồi sao, sao lại bật máy tính lên, có chuyện gì à?]
Lúc này Lục Dĩ Thành mới lấy lại tinh thần, lại đột nhiên vỗ trán một cái, nhưng chợt nhớ đến cách xưng hô lúc nãy của cô trong điện thoại, vẻ mặt anh bỗng trở nên nghiêm túc.
Anh ngồi như thế trên bàn làm việc một lúc lâu, điện thoại di động của anh reo lên, là Hạ Lễ gọi đến.
Anh bắt máy, bình tĩnh nói: “Alo”.
Hạ Lễ thắc mắc hỏi: “Có phải công ty xảy ra chuyện gì không, sao em lại đăng nhập vào tài khoản?”
Lục Dĩ Thành thật thà trả lời: “Đúng là có chuyện, nhưng không liên quan đến công việc.”
Anh chỉ là…
Chỉ là không thể bình tĩnh suy nghĩ.
Hạ Lễ: “Đã hiểu.”
Sau đó lạnh lùng cúp điện thoại.
Thằng nhóc Lục Dĩ Thành này sau khi hẹn hò thì không còn là cậu ta nữa rồi!
Không còn gì để nghi ngờ, cái giọng điệu nhẹ tênh lại nhộn nhạo này chắc chắn là có liên quan đến bạn gái của cậu ta.
Phiền quá đi! Anh ấy không muốn nghe! Làm người ta hào hứng chết đi được.
Lục Dĩ Thành tắt máy tính, cầm điện thoại di động rời khỏi chỗ làm, hành động thường như mọi người hay làm. Ví dụ như anh quên mất trong phòng còn một đàn anh nữa, thế mà lại tắt đèn di, mãi đến khi đàn anh hét lên hãi hùng: “Đệt! Cúp điện rồi hả??”
Đàn anh nhìn về phía màn hình máy tính: “Không phải, màn hình vẫn sáng đây, có chuyện gì vậy?”
Lục Dĩ Thành vội vàng mở đèn lên, chạy đến bàn làm việc của đàn anh, nghiêm túc xin lỗi một cách chân thành: “Anh Tôn, xin lỗi xin lỗi, em cứ tưởng không còn ai.”
Anh Tôn nổi tiếng dễ tính trong công ty, đẩy kính mắt trên mũi rồi niềm nở nói: “Không sao, làm anh mừng vội, tưởng bị cúp điện nữa chứ.”
Lục Dĩ Thành rời khỏi công ty.
Anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, có một cảm giác rất kỳ diệu.
Cảm giác này cứ kéo dài liên tục suốt mấy ngày qua.
Anh biết chuyện này có liên quan đến Giang Nhược Kiều.
Người khác hẹn hò cũng như vậy sao? Yêu đúng là một điều rất đẹp đẽ.
Tốt đẹp đến nỗi anh cảm thấy cả thế giới này nhìn đâu cũng thấy đẹp.
Lấy điện thoại trong túi ra, bấm số máy của Lục Tư Nghiên, đầu bên kia cũng nhanh chóng bắt máy.
Thật ra Lục Dĩ Thành đã đoán được có lẽ Giang Nhược Kiều đang giỡn với bạn của cô, chắc hẳn là có nguyên nhân gì đó, nếu không thì cô sẽ không gọi anh như vậy.
Anh biết đấy nhưng mà vẫn cảm thấy vui vẻ.
Anh giống một tên ngốc, anh biết nhưng vẫn vui vì điều đó.
Tâm trạng vui vẻ là một điều rất thần kỳ, anh nhẹ nhàng nói với Lục Tư Nghiên ở đầu dây bên kia: “Tư Nghiên, ba mua cho con một bộ lego nhé?”
Bên kia im lặng một lúc, Lục Tư Nghiên nghiêm túc trả lời: “Chú là ai? Chú không phải ba cháu!”