Socrates Thân Yêu
Chương 1
Sảnh tiệc
của tòa nhà chính vô cùng náo nhiệt, người người nói cười rôm rả, phần
lớn là đối tác của hai gia tộc, nhưng phòng riêng để giải trí ở tòa bên
cạnh lại vô cùng im ắng. Đa số nhân viên đều đi phục vụ bên tòa nhà
chính, quầy lễ tân chỉ còn một nhân viên mới tới. Cảm thấy nhàm chán, cô ta nhoài người trên bàn nghịch điện thoại di động. Bỗng nhiên, một cơn
gió lạnh buốt ùa vào, cô ta rùng mình, tức giận nhìn kẻ gây chuyện…
Một cô gái cao ráo mặc đồ trắng, khệ nệ đeo chiếc túi màu đen hình chữ
nhật, đẩy cửa đi vào đúng lúc có cơn gió mạnh thổi thốc đến, cánh cửa
không chịu nổi bỗng chốc bật mở, cô gái giật mình, vội vàng đưa tay ôm
khư khư cái túi đen kỳ lạ kia.
Thế nhưng, cơn gió lại ùa đến đẩy
ngược cô gái vào trong. Cửa thủy tinh đập “rầm” vào tường, gây ra tiếng
động rất lớn. Cô gái lảo đảo một lúc mới đứng vững, sau đó nhìn về phía
bên này với vẻ áy náy. Cô nhân viên cũng nhìn cô, liền bắt gặp đôi mắt
to tròn, trong veo như hổ phách lại có chút mơ màng.
Khí lạnh
tràn vào, khuôn mặt trắng nõn, nhỏ nhắn của cô đỏ bừng vì bị gió tạt,
mái tóc dài đen nhánh mềm mại như tảo biển phất phơ trong gió.
Cô nhân viên thầm khó chịu, muốn trừng mắt nhìn cô gái nhưng bỗng nhớ ra
mình chỉ là nhân viên phục vụ, liền âm thầm bĩu môi. Gió lạnh như cắt,
lúc này cô ta thật sự chỉ muốn mắng người.
Cô gái một tay kéo
cửa, tốn công lắm mới có thể đóng lại được. Cuối cùng, cơn gió cũng
ngừng, tiếng nhạc lắng xuống, đại sảnh trở nên im ắng, không gian đón
lấy sự ấm áp lan tỏa.
Cô nhân viên liếc nhìn cái túi đen mà cô
gái đang ôm khư khư, cảm thấy giống như mấy kiểu giao dịch ngầm trong
phim ảnh vậy. Vừa định nói một câu lấy lệ “Chào mừng quý khách!” thì cô
gái đã đưa ra một cuốn sổ nhỏ, giọng nói khẽ khàng vô cùng êm tai “Đây
là thẻ nhân viên của tôi, tôi đã liên lạc với quản lý chỗ cô rồi.”
Không phải là khách à? Cô nhân viên thờ ơ nhận lấy, nhìn tấm ảnh xinh xắn
cùng tên họ Chân Noãn, liếc sang nghề nghiệp thì bất ngờ thấy đề “Pháp
y”. Cô ta tặc lưỡi, nghĩ thầm cô gái thanh tú, ốm yếu này làm gì mà
không được, lại phải làm nghề này?
Liếc nhìn cái túi màu đen Chân Noãn vác theo, cô ta hỏi: “Quản lý chỗ chúng tôi chưa nói rõ, phòng nào vậy?”
“307.”
Cô ta cau mày: “Phòng 307 có khách rồi, cô chờ chút đi!”
“Khách?” Chân Noãn vuốt mái tóc bị gió thổi rối, hơi khó hiểu. “Vật chứng ở
phòng đó vẫn chưa được xử lý, sao có thể cho khách vào được?”
“Cô đi mà hỏi quản lý, làm sao tôi biết được?” Cô nhân viên ngoáy tai. Mấy
người bạn của cô dâu tụ họp ở đấy, có ai dở hơi mà đóng cửa căn phòng xa hoa nhất vì chuyện cỏn con vớ vẩn của cô gái này chứ?
Chân Noãn không nhiều lời, xoay người đi lên tầng.
Ban ngày, rất ít khách đặt phòng riêng, hành lang vừa tối vừa yên lặng, hệt như đường hầm. Cửa phòng 307 không đóng kín mà để hé ra một khe hở,
tiếng bàn tán ồn ào không ngớt.
Chân Noãn gõ nhẹ lên cánh cửa,
đợi vài giây nhưng trong phòng vẫn rất ồn ào, không ai để ý đến tiếng
động nhỏ bé ấy, cô bèn hé cánh cửa thêm một chút. Trong căn phòng xa
hoa, ánh đèn mông lung, chỉ có một chiếc đèn chùm sáng ngời, mười mấy
người cả nam lẫn nữ đang vây quanh bàn xem người ta chơi bài, trông như
đám thiêu thân lao vào nguồn sáng. Mọi người vây quanh bàn luận về ván
bài, bày nước cho người đang chơi, còn những người chơi bài thì huênh
hoang, đánh lừa đối thủ để tăng khí thế cho mình.
Trong đám
người trần tục đó, chỉ có một người im lặng mỉm cười. Giữa những người
đứng đứng ngồi ngồi, chỉ có mình anh đối diện với cô. Bóng của ai đó che mất nửa gương mặt dưới của anh, chỉ loáng thoáng thấy sống mũi cao, đôi mắt đen nhánh và mái tóc đan xen với ánh sáng. Cho dù chỉ nhìn rõ nửa
gương mặt cũng đủ thấy anh vô cùng điển trai.
Chân Noãn dời mắt,
lại gõ cửa thêm lần nữa. Lần này, cuối cùng căn phòng cũng im lặng,
nhưng cô lại cảm thấy căng thẳng. Ngước mắt nhìn lên mới biết thì ra mọi người im bặt không phải vì chú ý đến cô, mà toàn bộ đang nín thở quan
sát ván bài.
“…”
Chân Noãn không giỏi giao thiệp với người khác. Cô lúng túng cắn môi, nắm chặt tay rồi quyết định gõ cửa thật
mạnh. Bị ngăn cách bởi ánh đèn và bóng người, lông mi của người đàn ông
đối diện khẽ chớp, anh giương mắt lên, ánh đèn lập tức tràn vào đáy mắt
tỏa sáng lấp lánh. Lòng Chân Noãn bất giác căng thẳng.
Bóng người tránh ra, cô liền nhìn thấy rõ người đàn ông đó.
Anh khẽ nhếch môi, không hề nhìn cô. Đó là một nụ cười đắc thắng, tự tin
đến mức chói mắt. Ngay sau đó, anh xòe bài trong tay ra, ung dung ném
lên bàn.
Mọi người nhao nhao ngồi thẳng dậy, trố mắt ra rồi thốt lên mấy tiếng ca ngợi và xuýt xoa kiểu như: “Ôi!”, “Woa!”, “Aaaa!!!” …
Căn phòng rộn rã, huyên náo với những tiếng bàn tán rối rít, có người còn vỗ tay bôm bốp, át mất tiếng gõ cửa của Chân Noãn.
“Ngôn Hàm lại thắng rồi!” Đối thủ thở dài.
Bóng người xen kẽ, ánh sáng giao hòa, nụ cười của anh rõ ràng hơn đôi chút,
phản ánh tâm trạng có vẻ khá tốt. Bất kể tiền cược nhiều hay ít, đối với đàn ông mà nói, chữ “thắng” này luôn có sức hấp dẫn chí mạng.
“Ngôn Hàm giỏi thật đấy! Tôi chưa bao giờ thấy bài nào đẹp như vậy cả.” Một anh chàng khen ngợi.
“Hôm nay, chắc chắn các anh thua đến chẳng còn quần để về đâu.” Cô gái đứng xem cười cười, nói xen vào.
Chân Noãn xoay người, dựa vào tường rồi ngước mắt nhìn trời. Cô không thể
xông vào nói “Tôi muốn căn phòng này” rồi đuổi hết mọi người ra ngoài
được.
Điện thoại trong túi rung lên, đồng nghiệp Quan Tiểu Du gọi tới: “Noãn Noãn, xin lỗi, xin lỗi, tớ báo nhầm. Không phải phòng 307 mà là 107.”
“…Không sao, đồ cẩu thả!”
Chân Noãn cúp máy.
Cô day day trán thầm nghĩ may mà mình chưa vào, không thì suýt nữa đã
làm trò cười cho người ta rồi. Cô không chôn chân ở đây nữa mà tìm đến
phòng 107. Lúc xuống cầu thang, một nhân viên bê cốc nước đi ngang qua,
lễ phép hỏi: “Quý khách có muốn dùng nước không ạ?”
Chân Noãn
nhìn nước nóng bốc hơi bèn gật đầu, cầm cốc giấy, rời đi. Vừa mới kề sát cốc vào khóe miệng, cô liền cảm thấy có điều bất thường, vội quay đầu
lại nhìn thì nhân viên kia đã mất dạng.
Chân Noãn ngẫm nghĩ một lát, sau đó ném cái cốc vào thùng rác.
Trong phòng 307, mọi người đang nghiên cứu ván vài trên bàn. Sau khi phân
tích, ba tay bài còn lại cũng giở bài nghiên cứu. Ngôn Hàm tựa lưng vào
ghế, trước sau ánh mắt vẫn manh nét cười lười nhác và đắc thắng.
“Không chơi, không chơi nữa, đi đọc sách với Thái tử đây.”
Một cô gái nói giúp Ngôn Hàm: “Ơ, thua chịu không nổi nữa chứ gì?”
Đối phương mặt đỏ tới mang tai, vô cùng bẽ bàng.
Ngôn Hàm cười một tiếng, “Không chơi nữa, đám cưới sắp bắt đầu rồi.”
Không khí ngượng nghịu được xua tan một cách kỳ diệu. Một cô gái tóc ngắn lấy làm thú vị: “Bao giờ Ngôn Hàm kết hôn thế? Đến lúc đó, chúng ta lại có
thể tụ họp với nhau lần nữa.”
Ngôn Hàm đứng dậy, tức khắc cao hơn cô gái tóc ngắn một cái đầu. Anh nở nụ cười nhạt, “Chờ em lấy chồng trước đã.”
Câu nói đùa của người đàn ông điển trai khiến ai ai cũng vui vẻ, cô gái tóc ngắn cười khanh khách: “Lại lôi em xuống nước đấy! Em chờ Tần Xu lấy
chồng rồi làm phù dâu cho chị ấy. Anh đừng để Tần Xu nhà em đợi lâu quá
đấy nhé!”
Nụ cười của cô gái tóc dài tên Tần Xu thoáng vẻ lúng túng kín đáo: “Mấy người đừng đùa nữa.”
Cô vừa nói vừa nhìn Ngôn Hàm theo bản năng. Anh vẫn nở nụ cười cuốn hút,
nói bâng quơ: “Cô ấy không vội thì em vội làm gì. Muốn giành hoa cưới
hả? Được, lát nữa anh lấy cho em.”
Cô gái tóc ngắn cười đến mức đỏ mặt.
Anh không nhiều lời, đẩy xấp tiền trên bàn về phía trước mà không cầm lấy:
“Mời mọi người tối nay chơi tiếp!” Dứt lời, anh cầm áo gió khoác trên
vai rồi đi ra ngoài.
Ngôn Hàm đi tới đầu cầu thang, nhìn mưa gió mịt mùng ngoài ô cửa kính, nụ cười trên mặt nhạt dần rồi tắt ngúm.
Một mùa đông nữa lại tới.
Em ở nơi đó có lạnh không?
Dưới lòng đất, chắc hẳn lạnh thấu xương nhỉ?
Anh cô đơn đứng lặng vài giây, dần dần nhếch môi cười trở lại. Lúc bước
xuống cầu thang, anh thò tay vào túi lấy thuốc hút theo thói quen, nhưng điện thoại di động chợt vang lên. Anh bắt máy rồi đi xuống tầng một,
thấy nhân viên túc trực mở cửa hành lang, anh tưởng lối này nối liền với tòa nhà chính nên cứ vậy mà đi.
Anh nói chuyện với người gọi đến vô cùng vui vẻ đến nỗi cuộc chuyện trò kéo dài mãi, còn anh cứ thế đi
đến ngã rẽ hành lang. Anh vừa nói vừa cười, lúc vô ý ngẩng đầu lên bỗng
nhìn thấy một cô gái với mái tóc dài đang đứng ở cửa thoát hiểm cầu
thang trong ánh sáng mờ ảo.
Cô quay lưng lại với anh, cúi đầu đeo dây chuyền. Mái tóc dài hất gọn sang một bên, để lộ chiếc cổ thon dài
và một cái tai trắng ngần, làn da mịn màng dưới ánh sáng mông lung.
Anh vừa nghe điện thoại vừa bước tới chỗ cô. Cô với hai tay ra sau cổ, loay hoay mãi với cái móc dây chuyền. Ngôn Hàm vừa cười nói với người ở đầu
dây bên kia vừa nghiêng đầu kẹp di động vào vai rồi giơ tay cầm lấy móc
dây chuyền nhỏ xíu từ tay cô.
Chân Noãn mỏi cổ, đang định buông
tay cất dây chuyền đi thì một đôi tay ấm áp và khá thô ráp khẽ chạm vào
tay cô… Xúc cảm này là từ một người đàn ông.
Cô giật mình, chủ
nhân của bàn tay ấy đã đón lấy cái móc tinh xảo từ tay cô. Cảm giác nóng rực chuyển từ mu bàn tay tới cổ. Hình như người phía sau đang cười với
vẻ thờ ơ rồi khẽ ậm ừ. Chất giọng trầm lắng của anh ta kề cận bên tai,
lan tỏa trong hành lang mờ tối.
Chân Noãn không hiểu chuyện này rút cuộc là sao, ngơ ngác quay đầu lại.
Tiếng cười khe khẽ của người đàn ông vẫn quanh quẩn bên tai, Chân Noãn sững sờ, vội quay đầu đi.
Tay người đó vô cùng khéo léo, chỉ mất một giây đã có thể cài xong móc dây
chuyền giúp cô, sau đó quay người, cầm lấy chiếc di động đang kẹp trên
vai, đi đến bên cửa sổ.
Chân Noãn quay đầu lại nhưng chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng cao lớn của người đó, áo khoác màu đen vắt trên vai, che đi đỉnh đầu đang cúi xuống. Tiếng cười của anh ta sang sảng, giọng điệu còn pha chút trêu ghẹo không dễ phát hiện: “… Ha ha… Muốn nghe nói
thật hay nói dối đây?”
Sao anh ta có thể ăn nói như vậy chứ?
Chân Noãn bất mãn cau mày, nhìn bóng lưng kia từ trên xuống dưới, chỉ đợi
anh ta xoay người lại là cô sẽ trừng mắt lườm một cái. Song, anh ta xoay người mà cũng chẳng bỏ đi, chỉ lẳng lặng đứng nghiêng bên cửa sổ.
Hai bên đối thoại cũng không nhiều, phần lớn chỉ có đối phương nói chuyện
còn anh ta vừa cười vừa đáp lại vài câu. Chân Noãn nhíu mày, đợi hồi lâu nhưng anh ta vẫn chưa kết thúc cuộc gọi. Cô dần dần cảm thấy hành động
nhìn chằm chằm của mình vừa nhàm chán vừa vô nghĩa. Nghĩ kỹ thì vừa rồi, anh ta chỉ giúp cô đeo dây chuyền thôi mà, ngoại trừ cái chạm nhẹ không tránh được vào cổ cô lúc đầu ra thì hành động của anh ta cũng tương đối trong sáng, không hề có ý định sàm sỡ. Thậm chí, anh ta còn cố ý kéo
sợi dây chuyền về phía sau để kéo dãn khoảng cách với cô.
Xem như bị heo cắn vậy. Chân Noãn dẩu môi, quay người bước vào phòng 107.
Ngôn Hàm nói chuyện điện thoại xong liền quay đầu nhìn về ngõ cụt phía đối
diện, phát hiện mình đã đi nhầm hướng, anh lập tức quay lại chỗ cầu
thang, đồng thời nhanh nhẹn mặc áo khoác vào. Lúc đi vòng lên cầu thang, linh tính nghề nghiệp mách bảo anh rằng quanh nơi này có điều khác
thường. Bước chân lập tức đảo sang một bên, anh nghiêng người chăm chú
lắng nghe.
Từ cánh cửa khép hờ của phòng chờ nhân viên cạnh cầu
thang, anh nghe thấy hai nhân viên phục vụ nhỏ giọng buôn chuyện. Người
đầu tiên mở lời: “Thấy cô gái vừa nãy không? Người mặc đồ trắng vác theo một cái túi đen ấy!”
“Thấy rồi, mẹ kiếp, xinh thật!” Người còn lại ngả ngớn đáp.
Người đầu tiên lạnh lùng nói: “Chân Noãn đấy!”
Người kia lập tức đổi giọng sợ hãi: “Là bồ của Thẩm Dực à?”
“Chính là cô ta.”
Ngôn Hàm mím môi.
Thẩm Dực chính là đối thủ một mất một còn của Ngôn Hàm. Chín năm trước, hắn
là nghi phạm lớn nhất trong vụ án sát hại Hạ Thời – vị hôn thê của anh,
cuối cùng lại vô cớ thoát tội.
Trong không khí im lặng, người thứ hai sợ hãi đánh đổ cái cốc, không ngừng than thở: “Nếu biết cô ta là bồ tên Thẩm Dực kia, có chết tôi cũng không dám làm chuyện này! Cho dù các người muốn châm ngòi mâu thuẫn giữa Ngôn Hàm và Thẩm Dực thì cũng đừng
ra tay với phụ nữ chứ! Thôi rồi, tôi đã đưa cốc nước có thuốc mê cho cô
ta rồi. Nếu cô ta mà có chuyện gì, tôi chết thế nào còn chưa biết đâu.”
“Mấy năm nay, tên Thẩm Dực kia bị Ngôn Hàm bám chặt nên cũng cẩn thận hơn
nhiều rồi. Cậu cho rằng hắn có thể dễ dàng giết người như bóp nát một
con kiến giống trước kia sao?”
“Nhưng hắn là Thẩm Dực đấy!” Người thứ hai nói như khóc. “Đến vị hôn thê của Ngôn Hàm hắn còn dám giết,
chặt người ta thành mấy khúc mà còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được
nữa là. Tôi sợ động vào hắn, đến lúc đó, chẳng biết nhặt xương ở đâu nữa đây.”
Ngôn Hàm dựa vào vách tường, đôi mắt ánh lên vẻ suy tư
trong giây lát. Anh rút bao thuốc từ trong túi ra, vừa định ngậm một
điếu thì bỗng nheo mắt. Đầu điếu thuốc có vết ẩm nhỏ như hạt bụi, nếu
không tinh mắt sẽ khó mà nhận ra được. Ồ, hóa ra anh cũng bị bỏ thuốc
sao?
Ban nãy, khi đánh bài, anh treo áo khoác lên lưng ghế, nằm ngoài phạm vi tầm mắt.
Hai ngón tay kẹp điếu thuốc, ngắm nghía hồi lâu, anh chợt cười rồi đứng thẳng người dậy, quay trở lại hành lang vừa nãy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!