Socrates Thân Yêu - Chương 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
154


Socrates Thân Yêu


Chương 15


“Cốc, cốc, cốc!”

Chân Noãn cầm báo cáo xét nghiệm sang gõ cửa phòng làm việc của Ngôn Hàm.

“Mời vào!” Anh đang xem tài liệu, đầu cũng không ngẩng lên.

Cô đưa giấy xét nghiệm qua: “Em vừa kiểm tra nơi tổn thương, do xuất huyết chứ không phải do ẩu đả.” Tự tin bồi thêm một câu. “Như em đã nói lúc
trước ạ!”

Anh quay sang, liếc cô một cái rồi lại nhìn chỗ khác: “Thế cơ à? Vậy chúc mừng em!”

Giọng điệu mỉa mai này của anh thật khiến người ta muốn hộc máu.

Chân Noãn cắn môi, xấu hổ nói: “Xin lỗi! Về sau, em sẽ cẩn thận hơn.”

Ngôn Hàm dừng công việc trên tay, ngẩng đầu nhìn cô. “Xin lỗi gì chứ?” Ánh
mắt thật trong trẻo, anh nở nụ cười xa cách. “Tôi có phải người chết
đâu.”

Dứt lời, anh lại vùi đầu vào đống tài liệu, không thèm nhìn cô nữa.

Chân Noãn cảm thấy con người này quả là một kẻ cay độc vô cùng, chỉ cần một
câu nói nhẹ nhàng tựa gió thoảng mây bay cũng có thể khiến cô xấu hổ đến nỗi chỉ chực đào cái lỗi chui xuống. Nghĩ vậy nhưng cô biết anh đã
thông cảm cho mình rồi, nếu không, anh hẳn sẽ trả lời: “Nếu ngày mai bị
giết, tôi hy vọng người khám nghiệm thi thể cho tôi là giáo sư Trịnh
Dung chứ không phải em. Bởi vì tôi không tin em!”

Chân Noãn mấp máy miệng, cuối cùng vẫn quay đầu đi mà không nói một lời.

Cô đờ đẫn quay về phòng giải phẫu, dùng sức kéo tủ âm tường làm lạnh thi
thể ra. Nhìn cái xác trắng như tuyết của Khương Hiểu một lúc, nước mắt
cô lặng lẽ tuôn rơi.

Quan Tiểu Du đi ngang qua, tiến vào hỏi thăm bạn, thấy vậy liền giật mình: “Noãn Noãn, sao cậu lại khóc?”

Chân Noãn không đáp, chỉ nhìn Khương Hiểu rồi lặng lẽ rơi lệ: “Xin lỗi.”

Quan Tiểu Du lập tức hiểu ra: “Trời ạ, không có chuyện gì đâu, ai chẳng có
lúc sơ sót. Cậu thấy bọn mình bây giờ cẩn thận là thế, nhưng thật ra,
tất cả đều do năm này qua năm nọ bị Đội trưởng mắng mà có được đấy!”

“Không phải đâu!” Chân Noãn khẽ hít vào một hơi rồi lấy tay lau khô nước mắt,
run giọng nói: “Chỉ là tớ đột nhiên thấy có chút bi thương.”

“Hả?”

“Cảm thấy người chết thật đáng thương.” Cô nhẹ nhàng nói. “Họ không thể nói
được nữa nên tất cả nỗi oan ức và đâu buồn đều viết cả lên thi thể của
mình. Đôi khi, họ sẽ không gặp được người sẵn lòng xem câu chuyện của
bản thân.”

Cô che mặt đi, nước mắt thấm qua kẽ tay.

Cô biết sai thật rồi.

Nỗi cô độc và bi thương sâu thẳm cuốn lấy Chân Noãn, cảm giác như thủy
triều trào dâng ấy khiến cô không thể nào hít thở, cũng không tài nào
cất lên thành lời. Lần này, cô hổ thẹn từ tận đáy lòng, thậm chí có thể
cảm nhận được sự bi thương tĩnh lặng của người chết. Họ chết rồi, nhưng
ai sẽ lắng nghe nỗi niềm tủi hờn của họ đây?

Cô thẹn với người chết, càng thẹn với chính mình.

Quan Tiểu Du lo lắng cau mày nhìn Chân Noãn. Bình thường, Quan Tiểu Du đã
quen thoải mái không câu nệ, cả ngày tụ tập với đám con trai. Con gái
trong Sở cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, tính cách lại như đàn ông, thật sự không biết an ủi người ta.

Điều cô không ngờ tới là Chân Noãn lại lập tức lau khô nước mắt, vẻ mặt dứt khoát mà chân thành: “Tiểu Du, theo mình tới hiện trường một chút.”

Chân Noãn nhớ tới lời của
Ngôn Hàm, phải gắn kết việc quan sát hiện trường với công tác khám
nghiệm tử thi. Nếu khám nghiệm tử thi còn điểm khuất tất, cô nhất định
phải nghĩ cách giải quyết.

Trên sân thượng khách sạn, gió rét đang thị uy sức mạnh.

Chân Noãn và Quan Tiểu Du cắm cúi dưới đất, cầm kính lúp kiểm tra kỹ càng
từng góc một. Gió trên sân thượng thổi mạnh từng cơn khiến mặt hai người tái nhợt, nhưng họ không một lời than vãn hay chểnh mảng công việc.

Bàn tay cầm kính lúp của Chân Noãn đã đông cứng, chân cũng tê cóng. Mấy giờ trôi qua, cô rà soát từng li từng tí, kết quả là cuối cùng cũng phát
hiện ra một vết máu! Trên một cái gai nhỏ ở gốc cây khô cằn.

Chân Noãn như tìm được báu vật, vui mừng gọi Quan Tiểu Du: “Nếu là của hung thủ để lại thì quá tốt rồi!”

“Người đẹp Noãn Noãn, khá lắm!” Quan Tiểu Du giơ ngón tay cái rồi lại nhíu
mày. “Nhưng mình thì thảm rồi! Lần trước không tìm ra chi tiết này, Đội
trưởng sẽ mắng mình chết mất. Có điều, phá được án là vui rồi, mắng chết cũng không sợ.”

Chân Noãn cười toe toét, làn khói lạnh toát ra
từ nụ cười ấy phiêu lãng giữa không trung. Cô lấy máy ảnh định chụp
hình, Quan Tiểu Du lập tức ngăn cản, đưa chiếc thước đo ra ấn máy ảnh
xuống ra hiệu bảo cô cúi thấp hơn: “Chụp ảnh hình sự không phải là nghệ
thuật, không thể lấy góc độ tạo kết cấu bức hình, phải phản ánh hiện
trường một cách khách quan toàn diện và không được thiếu thước đo.”

Chân Noãn thầm than mình còn phải học hỏi nhiều. Dưới sự giúp đỡ của Quan
Tiểu Du, cô chụp lại ảnh, cắt đoạn cây có máu bỏ vào túi vật chứng.

Vì có chút vật chứng này, trái tim Chẫn Noãn bỗng chốc như được sưởi ấm cạnh lò lửa trong tiết trời gió rét.

Trở lại đơn vị, vừa xuống xe đi vào sân, hai người họ đã trông thấy Ngôn
Hàm đứng cạnh bồn hoa hút thuốc lá. Anh mặc áo khoác dài màu xanh đen,
không quấn khăn quàng cổ, nút áo cũng không cài, bên trong là chiếc áo
len mỏng sẫm màu để lộ cổ áo sơ mi trắng tinh. Vóc người anh vốn cao
gầy, trông cuốn hút vô cùng.

Quan Tiểu Du khẽ ngợi ca: “Đúng là người đẹp!”

Chân Noãn không nghĩ vậy, dùng từ “người đẹp” để chỉ nam giới nghe thế nào
cũng thấy hơi ẻo lả. Trong khi Ngôn Hàm lại mang vẻ ngoài điển trai,
sáng sủa, tựa cây tùng sừng sững giữa núi cao. Dù là tính cách, con
người này cũng thuộc kiểu nguy hiểm ngầm, hai chữ “dịu dàng” vốn không
có trong từ điển của anh.

Nhưng giờ phút này, cô cũng chẳng có
tâm tư để ngắm mỹ nam. Ra ngoài quá lâu khiến cô dần cảm thấy cơn lạnh
đang xâm chiếm, lạnh tới mức xương cốt toàn thân đều đau buốt. Cô thoáng nhìn Ngôn Hàm, trong lòng rất ghen tỵ với thể chất của anh. Mặc phong
phanh như vậy mà không hề hấn gì, lẽ nào con trai đều có sở trường phát
nhiệt?

Thấy hai người họ đến gần, Ngôn Hàm dập điếu thuốc còn hơn phân nửa trong tay rồi ném vào thùng rác.

Quan Tiểu Du chủ động chào: “Đội trưởng!”

Chân Noãn cũng làm theo, chào xong thì rụt cổ lại, giấu miệng vào khăn quàng cổ.

Ngôn Hàm cong cong khóe môi xem như đáp lại rồi hỏi: “Đi đâu thế?”

“Tự giác đi nhận phê bình ạ!” Quan Tiểu Du chủ động thẳng thắn, trình báo
việc phát hiện ra lần trước còn bỏ sót một vết máu. Cô không thể tham
công, kéo Chân Noãn ra trước và nói: “Nhờ có người đẹp Noãn Noãn, cậu ấy gọi em đi ạ!”

Nghe cô ấy gọi mình như vậy trước mặt Ngôn Hàm, Chân Noãn hơi lúng túng.

Ngôn Hàm nghe vậy liền tỏ vẻ rất hứng thú, nhìn về phía Chân Noãn rồi nói: “Sao em lại nghĩ đến việc trở lại hiện trường?”

Chân Noãn nhìn ánh mắt anh, cảm giác như anh đang cố ý hỏi, vội đáp: “Không
phải Đội trưởng từng nói sao?” Nói xong, chính cô cũng giật mình vì
giọng điệu oán trách ẩn chưa chút giận dỗi trong lời nói của mình.

Chân mày Ngôn Hàm nhếch lên, cười cười như nhìn một đứa trẻ đang cáu kỉnh.

Vẫn là Quan Tiểu Du miệng mồm nhanh nhảu: “Đội trưởng, anh nỡ lòng nào hỏi
như thế? Anh mắng Chân Noãn làm cô nàng sắp khóc rồi.”

“Đâu có?
Cậu đừng nói lung tung.” Chân Noãn gấp gáp thanh minh đến đỏ mặt, cuống
quít nhìn Ngôn Hàm, lại vội vã cúi đầu, dứt khoát không nói lời nào nữa.

Ngôn Hàm nhìn khuôn mặt cỡ bàn tay của cô rụt hơn nửa vào trong khăn quàng,
mi mắt cụp xuống, gương mắt trắng muốt ửng đỏ vì xấu hổ, có phần lúng
túng nhưng không hề tủi thân.

Xem ra đã biết chấn chỉnh thái độ rồi.

Anh chậm rãi nở nụ cười vẻ lười nhác: “Tôi mắng cô ấy lúc nào hả?”

Quan Tiểu Du xoắn xuýt: “Anh hả… Lời nói như có gai vậy, chi bằng trực tiếp mắng người ta còn hơn.”

Chân Noãn càng khó xử.

Đối mặt với lời “chỉ trích” này, Ngôn Hàm xoay chuyển trôi chảy: “Người nói không nên mắng là em, nói nên mắng cũng là em, đúng là khó hầu hạ.”

Trọng tâm dời đi, Chân Noãn thở phào một hơi, lòng lại oán thầm: “Đội trưởng Ngôn, người thật sự khó hầu hạ là anh mới phải.”

Tiếng xe hơi bỗng vọng đến. Xe chạy vào sân, dừng lại rồi mở cửa, người bước
xuống chính là Thân Trạch Thiên và Đổng Tư Tư. Họ tới Sở để làm xét
nghiệm máu. Chân Noãn và Quan Tiểu Du trở về làm việc.

Lên tầng, Chân Noãn nhìn cái gai bé xíu trong túi vật chứng rồi nói: “Vết máu quá ít, không đủ để phân tích.”

“Khôi phục DNA là được rồi.” Quan Tiểu Du nói.

Chân Noãn tạm biệt Quan Tiểu Du rồi lại trở về phòng giải phẫu. Cô không thể không thừa nhận lời Ngôn Hàm nói là đúng. Công việc của bác sĩ pháp y
không chỉ giới hạn trong phòng giải phẫu, họ không thể bỏ qua hiện
trường vụ án. Bởi vì những chi tiết cực nhỏ ở hiện trường có thể nhắc
nhở bác sĩ pháp y, giúp họ biết đâu là điểm mấu chốt và chú ý tới những
chỗ dễ bị bỏ sót.

Chân Noãn kiểm tra kỹ lưỡng thi thể Khương Hiểu một lần nữa, cô không phát hiện trên người cô ấy có vết thương tương
ứng với cái gai đó. Nói như vậy, vết máu này là của một người khác rất
có thể là người đã giằng cô với Khương Hiểu ở vườn hoa.

Xế chiều
trước khi tan tầm, Chân Noãn lên Phòng thí nghiệm Sinh vật ở tầng trên.
Nhân viên xét nghiệm hoàn tất thí nghiệm khôi phục DNA, đang làm điện
di(1).

Cô liếc nhìn dụng cụ đựng chứa đầy chất gel, bên trong là
DNA đã đánh dấu phóng xạ được cắt bằng enzym giới hạn, đang phát ra ánh
sáng màu đỏ dưới tia cực tím. Những mảnh DNA mang điện tích âm đang chậm rãi di chuyển về phía cực dương trên khay diện di. Chờ thêm một lúc
nữa, dưới tia cực tím, DNA đứt đoạn sau khi được chụp tự động bằng máu
phóng xạ sẽ hiển thị đầy đủ trên màn hình X-quang.

Chẳng có gì đáng xem cả.

Chân Noãn đi ra, vừa lúc gặp Quan Tiểu Du và Tần Xu tan làm.

Tiểu Du nói: “Noãn Noãn, tớ có nhiều phiếu buffet lắm, cậu muốn đi không?”

Chân Noãn nhớ Thẩm Dực sẽ tới đón cô nên lắc đầu: “Tối nay, mình có hẹn rồi.”

Quan Tiểu Du rên rỉ: “C-Lab tổng cộng có bốn nữ, Tần Xu lo chuyện yêu đương, cậu cũng có hẹn, chẳng lẽ chỉ có mình và cô Họa Mi đi ăn cơm thôi sao?” Nghĩ đến vẻ mặt nghiêm túc của cô Lâm Họa Mi, Tiểu Du không khỏi run
lên. “May mà cô đi công tác rồi.”

“Yêu đương gì chứ?” Tần Xu nói. “Đừng có trêu mình nữa. Mình đi ăn linh tinh thôi, buổi tối còn phải
tiếp tục đối chiếu dấu vân tay nữa.”

Quan Tiểu Du tặc lưỡi: “Có người đi cùng cậu thì ăn thứ gì mà chẳng thơm.”

“Thật sự không có mà, mọi người cứ trêu mình thôi.”

Chân Noãn nhìn Tần Xu, lại nghĩ đến tính tình của Ngôn Hàm. Thật khó tưởng
tượng chuyện hai người họ ở bên nhau, không hiểu sao các đồng nghiệp cứ
hay trêu chọc Tần Xu.

Chập tối, nhiệt độ rất thấp, Chân Noãn ra
khỏi đại sảnh tầng một. Không khí lạnh lẽo ập tới khiến răng cô va vào
nhau lập cập. Lúc cô lên tinh thần chuẩn bị ùa vào gió lạnh, chợt nhìn
thấy dưới bậc thang có một bóng dáng gầy gò dong dỏng quen thuộc.

Cô khấp khởi vui mừng, bước nhanh xuống cầu thang như con chim non đang bay: “Thẩm Dực!”

Thẩm Dực nghiêng đầu nhìn. Gió bấc thổi làm mái tóc anh tung bay một cách
thoải mái và phóng khoáng. Dưới mái tóc đen là khuôn mặt khôi ngô hơn
người khiến người ta đã gặp là không thể quên, nhưng vẫn luôn bình lặng
lạnh lùng. Duy chỉ khi nhìn thấy cô, đôi mắt hẹp dài ấy mới ánh lên chút ấm áp ôn hòa, thoáng qua rồi biến mất, trả lại sự vắng lặng quen thuộc, chỉ chừa mỗi nét cong nơi khóe môi mỏng.

Anh mặc áo gió màu xám, trong tay là một chiếc áo khoác phao kiểu nam, đợi cô đến bên cạnh. Với vẻ mặt lạnh lùng, anh choàng áo lên người cô rồi đưa ngón tay dài cẩn
thận cài từng nút áo.

Chân Noãn bị bọc kín như con sâu róm, nhảy tưng tưng và nói: “Đâu có lạnh đến mức khoa trương thế này?”

“Sợ em lạnh.” Anh cụp mi nói.

Anh cài hết nút áo rồi kéo tay áo trống rỗng của cô bước ra ngoài. Cô cười
trộm, quay tới quay lui, cuối cùng thò tay vào trong áo khoác rồi níu
lấy tay anh. Bàn tay anh ấm nóng, tựa như áo phao vậy.

“Thích công việc này không?”

“Thích ạ, mọi người đều rất giỏi, mỗi ngày có thể học được rất nhiều điều.” Cô hít sâu một hơi, không khí lạnh băng thấm vào trong phổi, mang theo vị
ngọt phảng phất.

Lòng đồng cảm và sự thân thuộc cô có được từ
công việc này còn nhiều hơn tất cả những gì cô từng gặp trong đời. Trí
nhớ trong mấy năm ngắn ngủi khiến cô vẫn luôn u mê và mờ mịt, nhưng giờ
đây, rốt cuộc cô cũng đã có một lãnh địa thuộc về riêng mình.

Đi được nửa đường, Chân Noãn thoáng thấy Ngôn Hàm và Tần Xu cũng bước ra từ Sở cảnh sát.

Chân Noãn ngại mình đang ở đơn vị, theo bản năng muốn giãy khỏi tay Thẩm
Dực, nhưng anh nắm rất chặt, không cho cô tránh thoát. Cô đỏ mặt, rủ
mắt.

Ngôn Hàm và Thẩm Dực liếc mắt nhìn nhau, đôi mắt họ đều lạnh tanh, tia nhìn giao nhau trong giây phút ngắn ngủi.

Gặp nhau giữa ngã rẽ, Chân Noãn khẽ chào: “Đội trưởng!”

Ngôn Hàm gật đầu thay cho lời nói, sau đó rời đi.

Ra khỏi cổng, Tần Xu quay đầu nhìn Chân Noãn lên xe, hỏi Ngôn Hàm: “Người kia là Thẩm Dực ạ?”

“Ừ!” Có vẻ anh không mấy hứng thú.

Chân Noãn là bạn gái của Thẩm Dực? Tần Xu nhớ tới cuộc phỏng vấn của C-Lab
vào tháng trước. Kỹ năng chuyên môn của Chân Noãn đúng là rất vượt trội, nhưng ở vòng cuối cùng lại xuất hiện một anh chàng khác cũng xuất sắc
tương đương, không phân biệt cao thấp.

Nghề nghiệp này thiên về
nam giới. Tuy không phải kỳ thị giới tính, nhưng nhiều khi điều kiện ở
hiện trường quá kém như hơi độc từ cơ thể rữa nát hay việc mang vác thi
thể, đều là thứ mà phụ nữ không dễ gì chịu nổi.

Tần Xu nhìn bóng dáng đi xa dần của Ngôn Hàm, con người ấy thật quạnh quẽ giữa trời đông xám xịt…

Anh muốn làm gì đây?

***

— —— —— ———

(1) Điện di (electrophoresis) – cùng với sắc ký – là những kỹ thuật quan
trọng trong lĩnh vực hóa học, hóa sinh và sinh học phân tử. Điện di
thường dùng trong việc tinh sạch và phân tích các quân tử sinh học như
nucleic axit, protein và một số ít phức hợp của carbohydrat, lipid.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN