Socrates Thân Yêu - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Socrates Thân Yêu


Chương 6


Hiện trường là căn phòng đang mở cửa sổ ở tầng bảy kế bên phòng nghỉ của chú rể.

Bên trong căn phòng thoáng nhìn đã nhận ra điểm không ổn. Sofa nhỏ và thảm
bị xê dịch, có lẽ là do quá trình giằng co kịch liệt tạo thành. Bàn trà
nhỏ hình vuông cũng không ở đúng vị trí, trên bàn để gạt tàn bằng thủy
tinh đã bị mẻ mất một góc và một bó hoa. Dưới đất rải rác mảnh vụn thủy
tinh, cánh hoa và vụn giấy màu sắc sặc sỡ.

Lưới mắt cáo trên giàn hoa hồng còn vướng vài sợi voan màu trắng. Nhân viên nghiệm chứng đang chụp lại chi tiết này.

Chân Noãn qua đó xem. Từ họa tiết và hình dạng, độ dài miếng vải có thể thấy đây đúng là mảnh vải bị rách ra từ chiếc váy Khương Hiểu đang mặc.

Trên hành lang, một viên cảnh sát đang hỏi Thân Trạch Thiên: “Anh có biết
người chết từng xảy ra tranh chấp với ai trong căn phòng này không?”

Vẻ mặt Thân Trạch Thiên không thoải mái như lúc đầu, trầm ngâm một hồi, anh ta mới ngập ngừng: “Là…”

Anh ta còn chưa dứt lời thì một giọng nữ vang lên cắt ngang: “Tôi đã ở cùng anh ấy.”

Người bước đến chính là cô dâu của buổi lễ ngày hôm nay: Đổng Tư Tư. Cô ta
mặc bộ váy cưới thủ công của Ý, trông vô cùng cao quý và thanh lịch. So
với cô ta thì bộ váy cưới của Khương Hiểu – bạn gái cũ của Thân Trạch
Thiên – mặc lúc rơi xuống lầu trông rẻ tiền hơn nhiều.

Cô dâu
Đổng Tư Tư xinh đẹp lộng lẫy, khí chất hơn người, mang đôi găng tay ren
tinh xảo nắm tay Thân Trạch Thiên ra vẻ ủng hộ. Bạn gái cũ của chồng vừa chết, trái lại, cô ta bình tĩnh và hững hờ đến lạ: “Có mỗi Khương Hiểu ở trong phòng này tự mình trút giận rồi đập phá đồ đạc, chẳng ai đếm xỉa
đến cô ta cả.”

“Ai bảo chị ta ở đây một mình? Tôi còn nghe thấy
chị và chị ta to tiếng cãi nhau nữa là đằng khác.” Một vọng nữ trong
trẻo vọng tới. Từ giọng điệu có thể thấy rõ cô nàng này tới xem trò vui
là chính, chỉ sợ thiên hạ không loạn.

Chân Noãn quá quen thuộc với giọng nói của cô nàng, lập tức quay người nhìn lại.

Là Kỷ Pháp Lạp – tiểu thư nhà họ Kỷ.

Mười năm trước, hai nhà Kỷ – Thân đã cùng chung tay sáng lập tập đoàn Hoa
Thịnh. Đời trước của hai nhà đều xuất thân từ xã hội đen. Sau khi cùng
nhau trải qua bao mưa máu gió tanh, hai anh em họ quyết định cải tà quy
chính, rửa tay gác kiếm rồi dùng toàn bộ tiền tài và mối quan hệ tích
lũy được để gây dựng lên Hoa Thịnh.

Chín năm trước, Kỷ lão đại
qua đời trong một vụ tai nạn giao thông, để lại hai đứa con thơ dại, một trai một gái. Từ đó, quyền điều hành Hoa Thịnh rơi vào tay Thân lão
nhị. Sau này, Thân lão nhị đã trao quyền quản lý lại cho con trai là
Thân Trạch Thiên. Thế nhưng, ai cũng ngầm hiểu rằng toàn bộ cơ ngơi này
lẽ ra đều thuộc về nhà họ Kỷ. Vì vậy, Thân Trạch Thiên trở thành đối thủ của anh em nhà họ Kỷ và Thẩm Dực – cánh tay đắc lực của gia tộc họ.

Hai bên tranh chấp vô cùng gay gắt để giành quyền điều hành và lượng cổ
phần nắm giữ. Vì lợi ích gia tộc, Thân Trạch Thiên chấp nhận vứt bỏ
người bạn gái Khương Hiểu đã quen năm năm để lấy thiên kim nhà họ Đổng
là Đổng Tư Tư.

Kỷ Pháp Lạp không ưa Thân Trạch Thiên và cũng ghét Đổng Tư Tư, nhân lúc có cơ hội đương nhiên phải vào phá đám. Cô ta nói
xong thì nhìn thấy Chân Noãn, đôi mắt lập tức lóe sáng. Cô ta đã thân
thiết với Thẩm Dực từ bé nên dĩ nhiên cũng thân với Chân Noãn.

Nhấc dây cách ly lên, cô ta bước vào, kéo tay Chân Noãn: “Chị Noãn Noãn, chị đến đúng lúc lắm! Em có thể làm chứng việc ban nãy Đổng Tư Tư và cái cô Khương Hiểu vừa chết kia cãi nhau đấy!”

Ngôn Hàm nhìn thoáng qua chân của Kỷ Pháp Lạp, cô ta chạy vào đã để lại rất nhiều dấu chân trên
thảm. Một vị cảnh sát tỏ ý mời Kỷ Pháp Lạp ra ngoài, nhưng cô ta không
thèm để ý mà chỉ một mực lắc lắc tay Chân Noãn: “Chị Noãn Noãn, em nghe
thấy tiếng Thân Trạch Thiên và Đổng Tư Tư cãi nhau với Khương Hiểu trong phòng. Chắc chắn bọn họ đã đánh nhau, sau đó, hai người kia hợp mưu đẩy Khương Hiểu xuống lầu.”

Vẻ mặt Đổng Tư Tư điềm nhiên, cười ngạo
nghễ, nói: “Khương Hiểu đập phá đồ trong phòng nên tôi mới sang kéo
Trạch Thiên đi, để cô ta một mình nổi điên. Sau đó, xảy ra chuyện gì tôi không biết. Theo tôi thấy, cô ta nhảy lầu để đẩy vận xui cho tôi thì
đúng hơn.”

“Nói bậy!” Kỷ Pháp Lạp phản bác, đi một vòng quanh
phòng rồi chỉ trỏ lung tung. “Căn phòng này hỗn độn như vậy, tất cả đều
do chị ta tự biên tự diễn được hay sao? Chị tưởng mình đang lừa trẻ con
chắc…”

Kỷ Pháp Lạp còn chưa nói xong thì…

“Đi ra
ngoài!” Vẻ mặt Ngôn Hàm nghiêm trang, lạnh lùng ra lệnh. Áp suất căn
phòng bỗng chốc hạ thấp khiến người ta cảm thấy khó thở.

Kỷ Pháp Lạp sửng sốt.

Người đàn ông vừa lên tiếng có thân hình cao lớn, mặc áo khoác màu đen và
quàng khăn cổ màu xám. Hàng mày tuấn tú khẽ nhíu nhưng không hề liếc mắt nhìn cô mà chỉ nhìn chằm chằm xuống chân cô.

Nhân viên nghiệm
chứng Quan Tiểu Du uể oải ngồi xổm bên cạnh không nói được tiếng nào. Cô còn chưa kịp chụp ảnh, càng chưa kịp thu thập mảnh vỡ làm vật chứng thì đã bị Kỷ Pháp Lạp giẫm nát bét.

Chân Noãn lập tức túm lấy Kỷ
Pháp Lạp. Tuy không dám nói lời nào với người đàn ông không quen thân
trước mặt, nhưng vì lo cho Kỷ Pháp Lạp, cô cố thu hết dũng khí, nhỏ
giọng lấy lòng Ngôn Hàm: “Xin lỗi Đội trưởng, con bé là em gái của tôi,
nó không hiểu chuyện, mong anh…”

“Chuyện nhà cô thì liên quan gì đến tôi?” Ngôn Hàm lạnh lùng chặn miệng cô lại.

Chân Noãn nghẹn lời, mặt đỏ bừng bừng, lại thấy anh nhìn Kỷ Pháp Lạp, nói
bâng quơ: “Cố ý vượt qua dây cách ly cảnh sát đang bố trí để thi hành
nhiệm vụ…”

Đầu Chân Noãn nổ tung, mơ hồ đoán được ý định của
anh, liền vội vã kéo người đi. Nhưng Kỷ Pháp Lạp bị mất mặt, thấy anh
xem thường mình quá thể thì càng tức giận, nói: “Khách sạn là của nhà
tôi, tôi thích làm gì thì làm.” Vừa nói cô ta vừa đưa chân đạp vào giàn
hoa khiến nó đổ ập xuống thùng dụng cụ, mảnh suy bên trong văng đầy đất.

Ngôn Hàm thản nhiên nhìn cô một lúc, khóe môi khẽ nhếch, cuối cùng nở nụ
cười, nói: “Dùng bạo lực cản trở cảnh sát thi hành công vụ.”

Chân Noãn hiểu ra ý định của anh, sống lưng lạnh toát, lập tức lôi Kỷ Pháp
Lạp ra ngoài. Song Kỷ Pháp Lạp vừa bị Ngôn Hàm nói vài câu vu vơ làm mất mặt, cơn tức càng bộc phát, liên không màng sống chết chạy tới đá Ngôn
Hàm một phát.

Ngôn Hàm linh hoạt nghiền người tránh, giọng đều đều: “Tấn công cảnh sát “

Đầu Chân Noãn như chiếc đàn bị đứt phựt một dây. Giây tiếp theo, Ngôn Hàm
bước nhanh tới, một tay túm lấy Kỷ Pháo Lạp rồi kéo ra khỏi vòng tay
Chân Noãn.

Kỷ Pháp Lạp không đủ sức chống cự, trong nháy mắt đã
bị anh kéo tới hành lang đối diện. Hai tiếng rắc rắc vang lên, hai tay
cô nàng bị khóa vào nắm đấm. Kỷ Pháp Lạp trợn tròn mắt.

Chân Noãn sửng sốt. Quả nhiên…

Cô đuổi theo, sau khi cắn môi đến phát đau mới dám há miệng, dùng giọng
nói lý nhớ như tiếng muỗi kêu thương lượng với anh: “Đội trưởng, con bé
còn nhỏ không hiểu biết, mong ảnh bỏ qua cho nó.”

Ngôn Hàm gật đầu: “Được.”

Chân Noãn không ngờ anh lại dễ nói chuyện như vậy nên hết sức cảm động, vừa
định nói câu cảm ơn thù anh đã tiếp tục: “Nể mặt cô, tôi sẽ không dùng
côn cảnh sát.”

Chân Noãn lập tức im bặt.

Kỷ Pháp Lạp nghẹn họng, trố mắt nhìn anh rồi đành im lặng, không dám gât ầm ĩ nữa. Hai
bên hành lang có rất nhiều khách vây lại xem, cô ta không thể tiếp tục
làm mất mặt nhà họ Kỷ nên lập tức đứng thẳng người, che đi còng tay,
trong mắt tuy tràn ngập nỗi uất ức và căm phẫn nhưng vẫn cố ngẩng đầu,
ưỡn ngực, giữ một nụ cười gượng gạo trên mặt. Cái tên này được lắm, dám
lên mặt đối xử với mình như vậy!

Phải chăng anh ấy đã quên mất mình rồi?

Chân Noãn thấy Kỷ Pháp Lạp trở nên ngoan ngoãn không hiểu vì sai sau phen căng thẳng vừa rồi, cô lại đột nhiên muốn cười.

Đổng Tư Tư liếc qua chỗ Kỷ Pháp Lạp, không hứng thú xem người khác gặp họa,
cũng chẳng định châm chích con nhóc này. Cô ta quay đầu, nói với Ngôn
Hàm: “Sếp à, ngoài cửa có phù rể, chắc hẳn họ cũng biết sau khi tôi và
Trạch Thiên đi rồi, Khương Hiểu vẫn còn bình an vô sự.”

Mấy phù
rể cũng gật đầu nói: “Đúng vậy! Sau khi họ đi rồi, Khương Hiểu vẫn tiếp
tục náo loạn một mình, ở phòng kế bên còn nghe thấy rõ tiếng động mà.”

Ngôn Hàm cười lạnh lùng: “Ai nói đây là hiện trường xảy ra vụ án?”

Cùng lúc đó, Chân Noãn cũng buột miệng thốt lên: “Đây không phải là hiện trường xảy ra vụ án.”

Mọi ánh mắt đồng loạt đổ sang: Chân Noãn cướp lời của boss, gay rồi đây!

Ngôn Hàm hơi cúi đầu, quay lại nhìn cô, vẻ mặt bình thản trong giây lát rồi
lại chậm rãi mỉm cười. Nhìn từ phía Chân Noãn, chiếc khăn quàng cổ màu
xám đã che mất bờ môi của anh, chỉ thấy đôi mắt hoa đào cong cong, lung
linh tỏa sáng.

Cô kinh ngạc phát hiện mình như bị giật điện, vội vàng cụp mi mắt.

Ngôn Hàm tỏ vẻ rất ủng hộ hành động cướp lời của Chân Noãn, chìa tay trái ra làm động tác giới thiệu vô cùng long trọng: “Nghiên cứu viên bệnh lý
học thuộc phòng thí nghiệm Tội phạm – Chân Noãn. Hãy để cô ấy cho mọi
người một lời giải thích.”

Mọi người rời khỏi phòng, quay trở lại Khương Hiểu rơi xuống, bác sĩ xác nhận nạn nhân đã tử vong.

Chân Noãn ngồi xổm, vén lớp vải trắng bên chân người chết lên: “Đế giày của
cô ấy dính rất nhiều vết nền bị bắn vào sau khi rơi xuống. Gót giày và
đường cân giày đều có bùn, còn lẫn với giấy vụn sặc sỡ.”

Cô đắp lại tấm vải trắng.

“Giấy vụn có phải từ căn phòng ở tầng bảy hay không thì chưa biết, nhìn đôi
giày vẫn còn mới, mưa phùn chỉ vừa mới rơi nên trước khi vào khách sạn
càng không có thứ này. Tôi nghĩ rất có thể vết bùn này xuất phát từ mái
nhà. Để xác định chắc chắn, nhân viên nghiệm chứng sẽ lấy về để kiểm
nghiệm và đối chiếu.”

Đổng Tư Tư không đồng ý: “Tại sao không phải là rơi xuống rồi mới bị bắn vào?”

“Bùn đất bắn vào không đủ để khiến giấy vụn dính vào đường vân. Nạn nhân đi qua nơi có giấy vụn, sau đó mới đi qua chỗ có bùn.”

Đổng Tư Tư tiếp tục chất vấn: “Cũng có thể là khi ngã xuống, gót chân cô ta
chạm đất trước. Với lực rơi mạnh như vậy, lớp bùn dính vào vân giày là
chuyện quá dễ dàng.”

Mọi người vây xem gật đầu rối rít, nền xi măng cạnh chân nạn nhân có vài dấu bùn do bánh xe để lại.

Gió bấc rít gào thối qua, Chân Noãn không mang khăn quàng cổ, lạnh tới mức
co rúm. Cô kiên định lắc đầu: “Không phải, gót chân của cô ấy không thể
nào chạm đất trước. Nếu gót chân chạm đất trước, lực tác động khổng lồ
sẽ chạy dọc theo thân thể đi lên gây ra gãy xương dây chuyền. Lực lan
truyền từ xương đùi lên tới xương sống, cuối cùng lên đến đầu. Nặng sẽ
gây ra gãy xương toàn thân, nhẹ hơn thì ít nhất cũng phải gãy lỗ xương
chẩm.”

Cô nói liền một mạch rồi thở hắt ra, thấy đám người Đổng
Tư Tư vẫn còn mơ hồ bèn giải thích thêm: “Lỗ lớn xương chẩm ở sau khoang sọ, chính là chỗ nối tiếp giữa sọ não và xương cổ.” Cô đứng lên, kiễng
mũi chân, dung lực nhảy bật lên rồi rơi xuống để diễn tả: “Hiểu chưa?”

Cô bất chợt nhảy lên ngốc nghếch hệt như trẻ con khiến hai người đàn ông trước mặt đều sững sờ.

Bởi quá nhập vai nên gót chân nện mạnh xuống nền xi măng, lực tác động bật
ngược lại dồn lên đầu, gân cốt sau gáy bị kéo căng khiến tai đau đến mức như bị người ta véo. Cô khẽ xuýt xoa, vội vàng xoa tai và gáy.”

Ngôn Hàm liếc nhìn cô: “Khá đấy, rất đáng yêu!”

“…”

Chân Noãn lúng túng, cũng cảm thấy động tác vừa rồi của mình hơi trẻ con.

Thân Trạch Thiên nhìn cô bằng ánh mắt khá thích thú. Đổng Tư Tư thoáng tỏ vẻ khó chịu.

Chân Noãn không để ý, tiếp tục giải thích cặn kẽ: “Theo cách tôi vừa làm lúc nãy, khi gót chân chạm đất, lực rơi sẽ bật ngược trở lại. Nhưng sau khi tôi kiểm tra sơ bộ thì nhận thấy nạn nhân không xuất hiện dấu hiệu gãy
xương như vậy. Hơn nữa…” Cô chỉ đầu nạn nhân. “Từ vết thương cho thấy
đầu là nơi chịu lực nên rất có thể nạn nhân đã bị ngã lộn đầu, hoặc ít
nhất cũng phải nằm ngang chứ không thể rơi theo thế đứng. Dĩ nhiên, tình hình cụ thể phải đợi khám nghiệm tử thi mới biết được.”

Tất cả mọi nguời đã hiểu.

“Khám nghiệm tử thi? Ý của cô là giải phẫu ư?” Thân Trạch Thiên hỏi.

“Đúng!”

“Tôi không đồng ý. Khương Hiểu luôn yêu thích vẻ đẹp của chính mình, cô ấy không muốn bị giải phẫu đâu.”

Chân Noãn hơi mím môi, giọng nói không lớn: “Xin lỗi, với thân phận bạn trai cũ, anh không có quyền đưa ra yêu cầu với chúng tôi. Huống chi đây là
vụ án hình sự, có giải phẫu hay không anh cũng không có quyền xen vào.”

Thân Trạch Thiên nhướng mày, cúi người để hạ chiều cao ngang với cô rồi mỉm cười: “Được, tôi nghe lời cô.”

Đối diện với gương mặt áp sát của anh ta, Chân Noãn bất ngờ không kịp đề
phòng, lập tức lùi về phía sau một bước để kéo giãn khoảng cách, đôi mắt màu hổ phách ánh lên vẻ khiếp đảm và kinh ngạc.

Anh ta cong khóe môi đắc ý. Đổng Tư Tư thấy vậy nhưng không chút biểu cảm mà chỉ nói: Từ sau cũng thuộc án hình sự sao?”

Chân Noãn im lặng, đến lượt Ngôn Hàm lên tiếng: “Có tự sát hay không sẽ do
cảnh sát nhận định. Bây giờ, mời mọi người phối hợp cho lời khai “

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN