Sói Tới Rồi! - Chương 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
85


Sói Tới Rồi!


Chương 19



Buổi chiều hôm nay Nặc Đinh Sơn bị mất tập trung, biểu hiện ở việc cô đã đem món ăn của khách bàn số bốn order đưa tới cho khách bàn số mười bốn. Sơ xuất này của cô khiến cho Quản lý nhà hàng nhăn mày. Sau đó Nặc Đinh Sơn lén tắt điện thoại đi bỏ vào trong túi.

Cách giờ tan ca còn 10 phút Nặc Đinh sơn đã nhìn thấy xe của Trình Điệp Qua dừng bên ngoài nhà hàng. Hôm nay là một ngày có thời gian tốt hiếm có của Nặc Đinh Sơn và Trình Điệp Qua trong thời gian ngắn ở cùng nhau. Thay quần áo xong, vén bức rèm cổ lên cô thấy ngay Trình Điệp Qua đang đứng chờ ở đó. Trình Điệp Qua đứng ở trước bức tranh hoa mẫu đơn lớn giống như người trong tranh. Rất tự nhiên nhận lấy túi xách trong tay cô, tay còn lại kéo cô đi.

Nặc đinh Sơn ngồi lên xe Trình Điệp Qua. Trình Điệp Qua chạy xe khỏi nhà hàng, tới một công viên gần đó thì dừng lại bên đường.

Sau khi trầm mặc ít phút Trình Điệp Qua mở miệng nói: “Nặc Đinh Sơn, em cũng biết tôi rất bận, tôi cần phải nói về tình hình của tôi một chút. Tôi đang làm việc ở London, tới nơi này là vì một hạng mục, hạng mục này làm tôi phải bỏ rất nhiều công sức vào đó. Hơn nữa chỉ được phép thành công, không được thất bại. Tôi nói như vậy em có hiểu không?”

“Tôi hiểu”. Nặc Đinh Sơn nói: “Xin anh Trình cứ yên tâm, tôi sẽ không có nổi hứng nhất thời bắt anh đi dạo phố, xem phim cùng tôi đâu. Tôi sẽ không để bản thân mình làm phiền tới…”

Lời nói bị tiếng “Nặc Đinh Sơn” bất ngờ của Trình Điệp qua cắt đứt.

“Sao vậy?” Nặc Đinh Sơn quay mặt qua nhỏ giọng hỏi.

Trình Điệp Qua cũng đang nhìn cô. Anh mắt anh nhìn cô đầy dò xét. Giống như đang tìm kiếm cái vấn đề đã khiến anh tốn sức.

Sau đó nụ hôn của anh bất ngờ ập tới.

Nụ hôn không sâu, chỉ nhẹ nhàng áp môi lên. Không có nhiều nhiệt tình, nhưng cũng không qua quít. Trong lúc bất ngờ không kịp phòng bị tay của Nặc Đinh Sơn theo bản năng chặn lại ở ngực của anh, tới khi ngón tay từ từ nắm lấy áo sơ mi của anh. Không biết làm thế nào, là muốn hồi đáp lại, hay là để mặc như vậy? hay là né tránh?

Môi của anh đã di chuyển tới khoé môi của cô thì dừng lại, nói: “Tới lúc này rồi mà em vẫn còn gọi tôi là Anh Trình sao?”

Vào lúc này trái tim của cô giống như bị rang qua, ấm áp, lãng mạn, lười biếng.

Anh nắm chặt tay cô: “Nặc Nặc”.

“Vâng”

“Tối nay có một việc em…” Nói tới đây anh dừng lại một chút: “Tôi hi vọng em… không phải tôi có ý xem thường gì công việc của em, ý tôi muốn nói là…”

“Hôm nay tôi đã gọi điện thoại rồi, tôi đã xin nghỉ việc…” Nặc Đinh Sơn nhẹ nhàng thở ra một hơi, giọng trầm thấp nói: “Công việc buổi tối”.

Buổi chiều hôm nay Nặc Đinh Sơn đã gọi điện thoại xin nghỉ công việc ở công ty PR. Nghỉ việc so với tưởng tượng khá là đơn giản. Người môi giới cũng chỉ nhàn nhạt “Ừ” một tiếng biểu đạt rằng cô ấy chấp nhận chuyện cô thôi việc. Sau đó Trương Diệu Lệ đã lén cho cô biết là trước khi cô gọi điện thoại thì Trình Điệp Qua đã gọi điện tới Công ty PR. Vì vậy những người đó cho dù không muốn thế nào đi chăng nữa cũng chỉ có thể thả người thôi.

Liên quan tới việc này anh và cô đều không có nói ra. Bọn họ đều vờ như không biết.

“Cảm ơn”. Anh cầm tay cô lên nắm thật chặt.

Sau đó hai người lại rơi vào trạng thái trầm mặc, chỉ có điều không còn lúng túng như khi vừa mới lên xe nữa. Trình Điệp Qua mở nhạc lên.

Họ không thể ở lâu tại công viên, bởi vì 10 giờ ngày mai Trình Điệp Qua phải rời khỏi Notting Hill để đi công tác.

Gần tới 9 giờ xe của Trình Điệp Qua dừng ở cổng lớn chỗ Nặc Đinh Sơn ở. Lần này anh xuống xe trước cô, anh giúp cô mở cửa xe.

Bước chân Nặc Đinh Sơn do dự đặt trên bậc cầu thang. Bởi vì Trình Điệp Qua vẫn đang đi theo phía sau cô. Vừa rồi anh mới hỏi cô: Tôi có thể lên trên uống một tách cà phê không.

“Tôi có thể lên uống một tách cà phê không”. Đây là câu nói ẩn ý mà bọn đàn ông đều hay dùng. Nặc Đinh Sơn đương nhiên biết ẩn ý phía sau câu nói này của họ chính là “Tôi muốn lên giường với em”.

Nặc Đinh Sơn trả lời ngay lập tức “Không. Không có cà phê”.

Trên thực tế là Nặc Đinh Sơn không có thói quen đặt cà phê trong nhà.

Trình điệp Qua nhanh chóng biểu đạt rằng Nước cũng được.

Nặc Đinh Sơn hiển nhiên cũng không thể dùng cách như vậy nói nước cũng không có để từ chối.

Mở cửa ra, bật đèn, trong nháy mắt Nặc Đinh Sơn trợn mắt. Ngày hôm nay cô đã không bình tĩnh được, mới sáng dậy cô đã lục tung tủ quần áo, vắt óc suy nghĩ để cho mình nhìn sao cho ra dáng một cô gái, thế là… Nặc Đinh Sơn.

Trong phòng: Quần vắt trên sô pha, áo rơi trên sàn nhà, áo lót bị mắc trên chụp đèn.

Trình trạng trong phòng làm cho Nặc Đinh Sơn chân tay lúng túng. Đem tất cả quần áo vơ vào trong lòng. Mặt khác dùng thân thể che lại cái tay đang nhích tới bên cái đèn bàn, tay âm thầm lấy cái áo lót treo ở trên chụp đèn xuống. Vừa định chuyển bước đem bỏ mấy thứ ấy vào trong phòng thì Trình Điệp Qua gọi cô lại.

Lúc anh đi về phía cô, chân đạp phải vật trên sàn nhà. Nhíu mày khom lưng xuống nhặt lên. Vật bị chân đạp lên được anh đặt sang một bên. Đó là một miếng dán ngực.

Trong lòng Nặc Đinh Sơn trở lên chán nản. Lúc nãy đã đủ tồi tệ rồi.

“Trình… đó là ở trong xưởng…” nói tới đây Nặc Đinh Sơn không tiếp tục nói nữa. Chồng dán ngực này cô lấy ở trong công xưởng ra. Đó là công xưởng dựa vào tính mẫn cảm của da mà cho công nhân sản xuất ra. Một miếng dán ngực làm hoàn chỉnh có thể nhận được phí hai Bảng Anh.

Dường như nhìn thấy được sự lúng túng của cô, anh an ủi cô: “Em đây không tính là gì, Tiểu Hồ…”

Cho dù sau câu Tiểu Hồ kia là gì anh không nói tiếp nữa nhưng khi đó hai người họ đều chọn không hẹn mà cùng tránh ánh mắt của nhau.

Trình Điệp Qua rất nhanh liền đổi đề tài: “Lúc thuê căn phòng này, bở vì thời gian gấp quá vẫn chưa nhìn được rõ ràng. Tôi lên đây là muốn nhìn xem nơi này có đủ an toàn không”.

Vừa nói Trình Điệp Qua vừa nhìn tứ phía. Đầu mày hơi nhíu lại: “Căn phòng này hơi nhỏ, hôm nào tôi lại tìm căn lớn hơn một chút”.

“Không cần đâu Anh Trình”. Nặc Đinh Sơn nhàn nhạt nói: “Nơi này thật ra cũng không nhỏ, hơn nữa còn có ban công. Về chuyện căn phòng, cám ơn Anh Trình”.

“Anh Trình?”

“Xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý”

“Thôi quên đi”. Anh tới gần cô một chút: “Trong một thời gian ngắn để cho em bỏ cách xưng hô này chắc là tương đối khó. Từ từ đi. Hử?”

“Được”.

Tay Trình Điệp Qua vươn về phía bên trái người cô, với tới phía sau cô. Phía sau cô là cái kệ bàn sô pha để đèn bàn. Nhìn theo tay của Trình Điệp Qua Nặc Đinh Sơn thấy trên bàn sô pha anh bỏ cái thể lên. Thẻ Visa màu xanh đậm, đó là thẻ tín dụng được công ty phát hành năm 1982. Phía sau thẻ visa là tổ chức cơ quan tài chính kết hợp tạo thành, có 21 ngàn hội viên. Tại bất cứ nơi nào ở Âu Mỹ, cầm nó là có thể mua những vật phẩm cần thiết còn có thể rút tiền.

“Cái này là tôi cho em”. Anh chỉ vào tấm thẻ đó nói: “Tôi có để một ít tiền ở trong đó”.

Nặc Đinh Sơn không nói gì, ánh mắt của cô từ tấm thẻ kia dời đi.

“Nặc Nặc, tôi không có ý gì khác”. Giọng nói của Trình Điệp Qua có chút lúng túng: “Tôi biết chi phí ở chỗ của Klein cũng không phải rẻ, tôi muốn giúp em”.

“Cảm ơn anh Trình”. Nặc Đinh Sơn cúi đầu nói.

Bàn tay anh áp lên má cô: “Vậy tôi đi đây”.

“Được, anh Trình, tạm biệt”.

Khi cánh cửa kia được đóng lại, toàn bộ không gian lộn xộn chỉ còn lại mình Nặc Đinh Sơn. Trong lúc chán nản, đồ đạc mới vừa rồi vẫn còn lúng túng ôm chặt trong tay sợ bị Trình Điệp Qua nhìn thấy kia từ trong tay cô rơi xuống.

Một chút hứng thú trong lòng cô cứ như vậy sục sôi. Vô cùng dữ dội, nhưng việc đó cũng chỉ trong nháy mắt. Một số chuyện phát sinh cô cũng đã sớm chuẩn bị từ lâu. Cái này cũng không là gì, thật sự không là gì.

Nặc Đinh Sơn bắt đầu dọn dẹp lại căn phòng. Bỏ lại mọi thứ vào chỗ cũ, cũng không biết thế nào mà cô vấp phải một thứ. Đây hẳn là phích cắm của đèn bàn. Sau đó cũng không biết thế nào, sau một tiếng “Tạch” căn phòng bị rơi vào bóng tối.

Trong bóng tối Nặc Đinh Sơn hét một tiếng chói tai. Giống như cô lại bị bỏ vào trong cái rương vô vùng tối tăm kia. Sau đó mưa vẫn rơi không ngừng.

Trong tiếng thét cửa bị một lực lớn phá ra.

Người phá cánh cửa dựa vào ánh sáng của màn hình di động đã tìm được cô. Sau đó anh ôm chặt cô vào lòng. Cô vẫn còn gào thét trong lòng anh, anh cũng không nói bất cứ cái gì, để mặc cô như vậy.

Tới khi khàn cả giọng cô lại tựa vào bả vai của anh.

Thời gian trôi qua một lúc, anh giúp cô sửa lại nguồn điện. Ánh sáng một lần nữa soi sáng toàn bộ không gian.

“Sao anh lại quay lại?”

“Lúc tôi định lái xe rời đi thì nhìn thấy đèn phòng em bất ngờ bị tắt”.

“”Vừa nãy…” Nặc Đinh Sơn muốn giải thích, nhưng cô không biết nên giải thích thế nào. Cô cũng không biết vì sao lại đột nhiên thét lên khi chuyện đó xảy ra.

“Tôi biết, đó là do chứng sợ không gian giam cầm”. Trình Điệp Qua như thế nói.

Không, không phải bởi vì chứng sợ không gian giam cầm. Nặc Đinh Sơn biết, một thời gian ở căn phòng dưới Tầng hầm kia cô đã không còn sợ bóng tối nữa rồi.

Nặc Đinh Sơn tiễn Trình Điệp Qua ra cửa.

“Nặc Nặc”.

“Vâng”.

“Có nhớ lời Klein đã nói không? Con bé nói việc hôn môi giữa những người yêu nhau là chuyện hết sức bình thường. Giống như vậy, việc giúp đỡ nhau cũng là chuyện hiển nhiên giữa những người yêu nhau”.

Nặc Đinh Sơn gật đầu. Sau khi nhìn anh một cái Nặc Đinh Sơn cúi đầu gọi nhỏ một tiếng “Trình Điệp Qua”.

“Trình Điệp Qua, ngày mai tôi sẽ mua một ít cà phê để trong nhà”. Cô nói với Trình Điệp Qua như vậy.

1 giờ thiều thứ hai, so với mọi ngày Nặc Đinh Sơn xuất hiện ở cửa căn hộ Trình Điệp Qua sớm hơn nửa tiếng. Lúc cô mở cửa căn hộ của Trình điệp Qua ra, trong thời khắc đó tâm trạng của cô thật ngọt ngào. Chút cảm giác hạnh phúc này giống như bọt biển đang cuộn trào, âm thầm nhảy nhót. Loại tâm tình này có thể có liên quan tới chậu hoa cô đang ôm trong lòng. Chậu hoa trong lòng là Nặc Đinh Sơn đã bỏ tiền ra mua. Thậm chí lúc cô mua chậu hoa đã tám chuyện với chủ cửa hàng hoa gần nửa tiếng. Cô không thấy chán khi nói một vài chuyện của Trình Điệp Qua với chủ cửa hàng hoa. Sau đó chủ cửa hàng hoa gợi ý Tam Diệp Thảo* cho cô. Đó là loại thực vật có khả năng sinh trưởng vô cùng mạnh, luôn xanh biếc. Nó vừa có thể bảo vệ đôi mắt, lại có công dụng làm giảm áp lực.

*Cỏ ba lá

Phòng Trình Điệp Qua được chia thành hai hướng. Một bên là để giường, một bên là làm phòng sách của anh kiêm phòng làm việc. Sau nửa giờ cân nhắc Nặc Đinh Sơn quyết định đem Tam Diệp Thảo đặt trên bệ cửa sổ cạnh bàn sách của anh. Như vậy thì khi mắt anh vừa rời khỏi màn hình máy tính là có thể nhìn thấy ngay.

Sau khi cẩn thận quét dọn phòng cho Trình Điệp Qua Nặc Đinh Sơn khoá cửa căn hộ lại. Hôn nay cô còn đặc biệt mua nửa thùng táo. Táo là dùng để hối lộ cho người quản lý khu căn hộ. Người quản lý khu căn hộ nhận táo còn đảm bảo với cô, anh ta sẽ đặc biệt quan tâm.

Hài lòng rời đi, vào thời khắc này lòng Nặc Đinh Sơn âm thầm chờ tới Chủ nhật.

Lại tơí chủ nhật Nặc Đinh Sơn mang theo chút chờ mong xuất hiện tại căn hộ của Trình Điệp Qua. Nhưng rất nhanh biểu hiện của Trình Điệp Qua đã đập tan chút chờ mong nhỏ nhoi đó của Nặc Đinh Sơn. Quý ngài này thật đã quên những lời chót lưỡi đầu môi mà anh đã nói “Hiện tại thân phận của em là bạn gái của tôi, những việc như mua cà phê, đưa em về là việc tôi nên làm cho em”. Vừa bắt tay vào công việc là không ngừng sai bảo cô giúp anh làm cái này, làm cái kia.

Liên quan tới việc vì sao Trình Điệp Qua lại tới Notting Hill, vì sao lại ở chỗ này Nặc Đinh Sơn cũng biết được ít nhiều. Tham vọng tràn trề của người đàn ông này là muốn đem thói quen vui chơi ở đất liền của người Châu Âu lên tới trên biển. Anh vẽ ra một kế hoạch ngay trên con đường chính trên biển lập ra một thế giới phồn hoa bậc nhất tương tự như Notting Hill, là một trung tâm giải trí tổng hợp đa dạng trên biển. Muốn hiểu rõ hoàn toàn một thành phố thì cách trực tiếp nhất chính là hoà nhập vào thành phố đó. Một khi kế hoạch này xác định được địa điểm thì dự tính sang năm sẽ được khởi công. Vì vậy Trình Điệp Qua vẫn chưa có thời gian chuẩn bị chu đáo.

Vì biết được những điều này nên Nặc Đinh Sơn cũng chỉ có thể cam chịu chờ sai bảo. Trình Điệp Qua bảo cô làm cái gì thì cô làm cái đó. Cứ như vậy họ lại vô tình quay trở lại thời kỳ sinh hoạt trước đây. Cho tới lúc Nặc Đinh Sơn nói muốn trở về thì Trình Điệp Qua lấy ví ra, sau khí rút tiền từ trong ví ra lại thấy cô chậm chạp không nhận lấy thì lúc này anh mới nhớ ra. Hiện tại cô gái trước mắt đã không còn là người giúp việc theo giờ mà là bạn gái của anh. Sau một lúc lúng túng, anh cười với cô. Mỗi khi Trình Điệp Qua cực kỳ lúng túng theo thói quen sẽ có động tác vò tóc. Cái động tác đó luôn khiến cho Nặc Đinh Sơn không thể nào nổi giận được.

Sau khi Trình Điệp Qua tiễn cô ra tới cửa, nhẹ nhàng hôn lên tóc cô nói xin lỗi, nói lần sau tôi sẽ không phạm một lỗi đơn giản như vậy nữa. Nhưng cái lỗi đơn giản đó Trình Điệp Qua vẫn cứ như cũ phạm phải.

Kiểu sinh hoạt như vậy kéo dài cho tới chủ nhật cuối cùng của cuối tháng sáu. Chủ nhật này Nặc Đinh Sơn và Trình Điệp Qua cũng có hành động giống như những người yêu nhau thông thường đều có. Cãi nhau, nắm tay, hẹn hò, ôm hôn, âu yếm, lên giường đều được dồn nén trong thứ bảy này.

______________________________________________________________

Lời tác giả muốn nói:

Trước đây đã nói khoảng 30 chương sẽ là lần đầu chia cách, hiện tại mới tới chương 19. Tôi đảm bảo lần thứ nhất ly biệt này không có hời hợt đâu, mà lần đầu chia cách này sẽ viết rất đi vào lòng mọi người. Chính tôi cũng rất mong chờ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN