Sói Tới Rồi!
Chương 26-1: (1)
Đợi tới khi bên cạnh truyền tới tiếng hít thở đều đều của người đàn ông, lúc này Nặc Đinh Sơn mới mở mắt ra, cô mở to hai mắt nhìn lên trần nhà.
Trình Điệp Qua nói cho cô biết căn nhà này là dì của anh ấy mua cho con trai của bà ấy ở. Người dì trong lời nói của Trình Điệp Qua là Vinh Lâm Bội Lan, Vinh Lâm Bội Lan là vợ của Vinh Mộ Minh. Vinh Lâm Bội Lan cùng với Vinh Mộ Minh có một đôi long phượng, Vinh Tuấn và Vinh Chân. Người vốn ở hoa viên Hyde là Vinh Tuấn. Lúc đầu Vinh Tuấn muốn tới Lodon ở, tạm thời lịch trình bị thay đổi tới nơi khác, sau đó lại bởi vì công ty của Trình Điệp Qua tương đối gần nơi này cho nên dưới sự yêu cầu hết lần này tới lần khác của Vinh Lâm Bội Lan anh đã vào ở nơi này.
Liên quan tới mối quan hệ giữa Trình Điệp Qua và Vinh gia anh cũng chỉ dùng một câu hời hợt thế này “Tôi chỉ là một đứa trẻ được gửi nuôi trong nhà họ” để tiếp lời, dáng vẻ không muốn nói tiếp nữa.
“Nặc Nặc, tôi sẽ nghĩ biện pháp khác”. Trước lúc sắp chìm vào giấc ngủ anh dỗ dành cô như vậy.
Sau khi tiếng chuông của chiếc đồng hồ báo thức vang lên, Trình Điệp Qua sờ tay sang bên cạnh. Khi làm ra động tác này trong đầu anh bỗng phát hiện thì ra động tác này của anh lại tự nhiên như vậy.
Thế nhưng bàn tay lại trống không, cô không giống như buỗi sáng trước đây mềm mại nằm trong lòng anh.
Trên bàn anh Trình Điệp Qua nhìn thấy bữa sáng đã được chuẩn bị xong xuôi, bên bàn ăn còn có tờ giấy Nặc Đinh Sơn để lại cho Trình Điệp Qua. Trên tờ giấy viết: Em có chút chuyện phải trở về trước.
Bốn bề xung quanh rất yên tĩnh, đó là một loại yên tĩnh không giống như bình thường. Trình Điệp Qua cầm tờ giấy được Nặc Đinh Sơn trên bàn ăn lên nhìn chăm chú.
Anh cố gắng suy đoán những chữ trên tờ giấy để tìm ra chút tâm tình của chủ nhân của nó, nhưng kiểu chữ đơn giản lộ ra cũng giống như chính tâm trạng của chủ nhân của nó: Là vẻ nhàn nhạt.
Vì sao lại muốn tìm ra tâm trạng của Nặc Đinh Sơn dường như có quan hệ tới việc Trình Điệp Qua phát hiện ra thuốc của anh thiếu mất vài điếu. Anh ở cửa phòng ngủ nghe được mùi thuốc lá nhàn nhạt. Trong trí nhớ của Trình Điệp Qua Nặc Đinh Sơn không hút thuốc, hơi thở của cô luôn nhẹ nhàng trong mát giống như ánh nắng trên đường phố Notting Hill, tràn đầy sự kiên trì và dẻo dai.
Mãi cho tới sau này Trình Điệp Qua phát hiện ra tất cả giống như một vở kịch hoang đường. Anh là bị lừa một vố. Nặc Đinh Sơn ai cũng có thể lừa.
***
Mấy tháng trước Nặc Đinh Sơn đứng trên đường quan sát người rất được người dân Lodon chào đón trong chương trình “Thời gian của Johnson”, sau đó đưa ra một quyết định.
Mấy tháng sau, cùng thời gian, cùng địa điểm ánh mặt trới tháng bảy chiếu thẳng xuống, đứng ngây người ở chỗ đó. Cô đã dứng ở chỗ này rất lâu, vô số người đi qua cô. Trong tay cô nắm thật chặt tờ báo, đây là một phần của tờ báo của một tuần trước. Bên trong một góc khuất của tờ báo đã viết một tin tức: Lực lượng cảnh sát London đã bắt được một kẻ khả nghi có tội danh lừa đảo trong sòng bạc tại Las Vegas. Người đàn ông Anh Quốc đó tên là Daniel. Người đàn ông tên Daniel này là chủ một văn phòng thám tử ở London. Daniel dựa vào bộ mặt thật thà còn có lời nói như rót mật khiến cho vị trí ở văn phòng thám tử ở London của anh ta nhận được danh tiếng không tệ. Không thể tượng tượng được người này lại là một con ma cờ bạc. Những người làm cho hắn ta lại là một đám lưu manh. Khiến cho người ta không biết nên khóc hay nên cười chính là tư liệu hắn giao cho những khách hàng của hắn đa số là lấy từ những bài báo thị phi trên internet cộng thêm một ít tưởng tượng bịa đặt mà hắn thêm thắt vào.
Đây là chuyện hoang đường nhất mà Nặc Đinh Sơn từng gặp phải từ trước tới giờ. Cô đã câu dẫn nhầm người. Chuyện này nếu để cho bà chủ nhà của cô biết được nhất định bà ấy sẽ cười sái quai hàm mất.
Đứng trên quảng trường người đi qua đi lại Nặc Đinh Sơn bắt đầu cười tới không thể kìm chế được.
Lúc Trình Điệp Qua gọi tới điện thoại của cô, cô vẫn còn đang cười, cô vừa cười vừa nhận điện thoại.
“Trở về rồi sao?”
“Vâng”.
“Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Ừ, Trương Diệu Lệ đã bị thương”.
“Có nghiêm trọng không?”
“Không nghiêm trọng lắm, nghỉ ngơi một ngày là có thể đi làm”.
“Đang cười cái gì vậy?”
“Em đang cười cái gì hả? Em vừa được nghe kể một chuyện, một chuyện rất buồn cười”.
“Chuyện gì”.
“Có một cô gái đã câu dẫn nhầm người”.
“…”
“Trình Điệp Qua”.
“…”
“Trình Điệp Qua”.
“Nói”.
“Em nghĩ em phải đi tới Đức một chuyến, tuần này em sẽ ở lại Đức”.
“Được”.
“Cúp máy nhé”.
“Tạm biệt”.
Mỗi người dứt khoát cúp ngay điện thoại. Cái tên khốn này, ngay cả một câu cẩn thận một chút cũng keo kiệt không thèm nói. Nặc Đinh Sơn thu lại nụ cười, cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Có cam tâm không? Không, không cam tâm!
Bởi vì không cam tâm nên Nặc Đinh Sơn lại một lần nữa tìm tới mộ văn phòng thám tử khác, lần này cô không keo kiệt tiền của mình nữa, cô nói với họ cô muốn biết kết quả trong vòng ba ngày.
Khi màn đêm buông xuống Nặc Đinh Sơn mua vé đi tới Berlin.
Suốt một tuần Nặc Đinh Sơn đều ở trong một khách sạn ở Berlin. Trong một tuần này cô đã tắt điện thoại, cô ở trong phòng khách sạn uống nước lọc với ăn bánh mì. Trong một tuần này Nặc Đinh Sơn còn nhận được một bưu kiện. Đến ngày thứ tư cô tới Đức thì văn phòng thám tử đã gửi Email cho cô. Email của văn phòng này tiết lộ một tin tức làm cho Nặc Đinh Sơn cảm thấy tuyệt vọng.
Thứ năm, dưới sự an bài của một người bạn của Diệp Quan Trung cuối cùng cũng gặp được người phụ trách của Trung tâm nghiên cứu y tế. Hai mươi triệu Bảng Anh không thể chia ra trả trong từng kỳ, bởi vì họ cần gấp số tiền này để đầu tư vào hạng mục nghiên cứu y học mới. Người phụ trách kia đã rời đi sớm trước năm phút, Anh ta ngay cả việc liên quan tới chữ ký của Nghị Sĩ Đức cũng không thèm nhắc qua với cô. Nặc Đinh Sơn biết khi người phụ trách kia lấy cái cớ bận việc để rời đi sớm thì Klein đã mất đi một phần tư cơ hội kia rồi.
Trở lại khách sạn Nặc Đinh Sơn ngủ một ngày một đêm.
Thứ bảy khi trời vừa sáng Nặc Đinh Sơn rời khỏi Berlin.
Trở lại Notting Hill chờ đợi Nặc Đinh Sơn chính là việc cô bị nhà hàng cho thôi việc. Giám đốc Nhà hàng vẫn luôn rất tin tưởng cô đã tự mình đem thông báo sa thải đưa tới tay Nặc Đinh Sơn. Đối với việc cô ngay cả xin phép cũng không thèm báo, vô duyên vô cớ bỏ việc một tuần Giám đốc nhà hàng đã thất vọng không còn gì để nói.
Tờ thông báo sa thải nặng trịch trong tay, cô cảm thấy mình đang cô đơn đứng ở một nơi hoang vu, bốn bề khổ sở vây quanh.
Sáng sớm chủ nhật Nặc Đinh Sơn tới London. Tối hôm qua Klein đã gọi điện cho cô. Đây là lần đầu tiên Klein được phân vai biểu diễn trên sân khấu kịch. Trong điện thoại Klein nói hy vọng cô có thể tới, hơn nữa còn hy vọng Nặc Nặc dẫn theo Trình Điệp Qua tới.
Trình Điệp Qua? Nặc Đinh Sơn cảm thấy cô gần như sắp quên sự tồn tại của người này rồi, có thể người này cũng giống như cô gần như cũng đã quên cô mất rồi. Cũng đúng, mối quan hệ của họ dường như cũng chỉ duy trì dựa trên chuyện tình dục mà thôi.
Ngày hôm qua sau năm phút bị nhà hàng sa thải Nặc Đinh Sơn mở điện thoại ra, điện thoại của cô có hai thông báo để lại, một thông báo là của Trương Diệu Lệ để lại cho cô, một thông báo khác là của chủ nhà trọ để lại, sau đó không còn tin nào nữa.
Không có tin nhắn nào nữa, hôm qua trong miệng Nặc Đinh Sơn lặp đi lặp một câu như vậy. Dần dần câu “Không có tin nhắn nào để lại nữa, không có” tự lẩm bẩm như vậy đã biến thành tiếng nức nở nghẹn ngào.
Suốt một tuần Trương Diệu Lệ không liên lạc được với cô đã tỏ ra lo lắng, mà người làm bạn trai của cô, người đàn ông Trình Điệp Qua của cô một tin nhắn lại cũng không có.
Lặng lẽ rời khỏi nơi luyện tập, đứng trong một góc khuất không người Nặc Đinh Sơn rút thuốc ra, thuốc này là cô đã mang từ Đức về. Nặc Đinh Sơn tự nói với chính mình, chỉ hút một điếu thôi.
Giống như lúc trước Nặc Đinh Sơn cứ hút xong một điếu sau đó lại đốt thêm một điếu, hút xong điếu thuốc thứ hai cô lại nghĩ hay là cô có thể hút thêm một điếu nữa. Tay vừa định chạm vào bao thuốc Nặc Đinh Sơn đã nghe thấy tiếng bước chân đi về phía cô, sau lưng là tấm màn của sân khấu kịch Nặc Đinh Sơn lui về phía sau một bước về trốn vào sau tấm màn.
Nghe tiếng bước chân này chắc là của hai người. Hai người này một trước một sau đi gần tới chỗ Nặc Đinh Sơn đang trốn thì ngừng lại, sau đó Nặc Đinh Sơn nghe thấy giọng của Klein, giọng nói đó mang theo sự sợ hãi kèm theo ý tứ lấy lòng: “Cô ơi, cầu xin cô”.
“Klein”. Giọng nói này cực kỳ thiếu kiên nhẫn, giọng nói này nếu như Nặc Đinh Sơn không đoán sai thì hẳn là của người phụ nữ phụ trách sắp xếp sân khấu kịch tên là Mary.
Quả nhiên.
“Cô Mary, em xin cô để cho em làm cây nấm nhỏ trong rừng sâu một lần đi, lúc trước cô đã nói để cho em làm cây nấm rồi mà. Em đã nói chuyện này với Nặc Nặc rồi, nếu Nặc Nặc biết em từ cây nấm đổi thành quả thông thì trong lòng chị ấy rất khó chịu. Bởi vì cây nấm còn có thể di chuyển một lần, mà quả thông thì cơ hội di chuyển một lần cũng không có”.
“Không được!”. Người phụ nữ tên Mary cũng không vì giọng nói đầy vẻ cầu xin mà có nửa phần thông cảm.
“Lúc trước cô đã dồng ý để em đóng vai cây nấm rồi mà”. Klein vẫn cố chấp nói.
Tiếng cười cực kỳ trào phúng vang lên, vừa cười vừa nói: “Klein, nếu như Nặc Nặc của em cũng giống như mẹ của Katy có thể quyên góp mười ngàn Bảng Anh thì tự nhiên có thể để cho em đóng vai cây nấm nhỏ mặc quần áo màu sắc rực rỡ. Nếu như Nặc Nặc của em cũng giống như nhà của Aiska quyên góp năm mươi ngàn Bảng Anh tôi còn có thể để cho em đóng vai công chúa nữa kìa”.
Yên lặng ___
Trốn phía sau tấm màn Nặc Đinh Sơn cảm thấy Klein yên lặng giống như một ngọn núi.
“Klein bây giờ em vẫn còn muốn làm cây nấm nhỏ di động nữa không?”
“Không muốn”.
Bước chân từng người dời đi, một đằng là hướng về phía sân khấu, một đằng là hướng về phía phòng dành cho khách quý tiếp đãi một số phụ huynh đặc biệt. Cô đem điếu thuốc còn chưa hút đang liên tục đánh bật lửa đồng thời ném vào thùng rác.
Lần nữa quay trở về chỗ ngồi dành cho người nhà, lần này Nặc Đinh Sơn không còn mất tập trung nữa, cô yên tĩnh ngồi ở chỗ đó, ánh mắt từ đầu đến cuối đều nhìn tới trên người một quả thông ở trong góc không được chú ý tới. Mỗi khi gương mặt bị bôi thành màu đen kia nhìn về chỗ này của cô, cô đều cười với con bé. Cô làm khẩu ngữ “Klein thật giỏi”.
Dần dần gương mặt bị bôi thành đen kia cũng nở nụ cười, nhưng độ cong của nụ cười đó cũng chỉ để lộ ra bốn cái răng. Đứa nhỏ kia biết nếu như nụ cười nở ra quá lớn thì sẽ bị lộ ra phần lợi trơ trọi của những cái răng đã bị rụng mất, như vậy Nặc Nặc nhìn thấy sẽ khó chịu.
Trong thời gian 40 phút tập luyện đó quả thông từ đầu tới cuối đều yên lặng đứng ở chỗ đó, còn làm nghiêm túc hơn so với nhân vật đóng vai công chúa.
Kết thúc luyện tập Nặc Đinh Sơn tranh thủ đi tới bên cạnh Klein, cô đem món điểm tâm Trung Quốc lần lượt bày ra trước mặt Klein, màu đỏ, màu xanh, màu cam.
Màu sắc món điểm tâm được chế biến màu sắc rực rỡ tinh tế làm cho Klein như nở hoa trong lòng. Trong tay con bé cầm món tráng miệng nhai nhồm nhoàm nhưng ánh mắt lại nhìn về phía sân khấu, một lượt tập luyện mới đã bắt đầu, cảnh sân khấu lúc trước là mùa đông giờ đã đổi sang mùa xuân. Quả thông đó đã bị mục nát trong bùn đất ở mùa đông rồi, bây giờ hiện trên sân khấu là cảnh tượng trăm hoa khoe sắc của mùa xuân. Bọn trẻ vận lên những bộ quần áo tươi đẹp nô đùa trong mùa xuân.
Tay giữ lấy mặt Klein xoay qua, Nặc Đinh Sơn để Klein đối mặt với cô, hỏi: “Klein, em có muốn giống như họ không?”
“Em một chút cũng không muốn”. Con bé lắc đầu.
“Klein”. Nặc Đinh Sơn học theo giọng điệu của Susan: “Ở trước mặt của Nặc Nặc Klein có thể yêu cầu bất cứ thứ gì mà em muốn”.
“Nặc Đinh Sơn” Susan cũng đã từng nâng mặt cô lên như vậy nói với cô của thời niên thiếu: “Ở trước mặt Susan Nặc Nặc có thể yêu cầu bất cứ thứ gì mà con muốn”.
Klein nhìn cô giống như cô lúc đó của thời niên thiếu nhìn Susan.
Klein chậm rãi đưa tay ra ôm lấy Nặc Đinh Sơn.
“Nặc Nặc, em muốn, cực kỳ muốn, em muốn được mặc quần áo bảy sắc cầu vồng hóa thành tiên tử treo giữa bầu trời”.
“Được!” Nặc Đnh Sơn ôm lại Klein, dùng lực càng thêm chặt chẽ.
Cuối cùng cũng có một ngày việc cô muốn làm là cho dù không quyên góp một phần tiền nào cũng sẽ khiến cho loại người giống như Mary ở trước mặt cô phải ăn nói khép nép “Tôi có được vinh hạnh mời Klein không?” như thế nói với cô.
Cuối cùng có một ngày cô muốn để cho Klein mặc quần áo sặc sỡ xuất hiện trước mặt rất nhiều người, cho dù nó biểu diễn có không tốt như thế nào đi nữa thì những người kia vẫn phải tươi cười, phải vỗ tay vì Klein.
Đó là một ngày giữa tháng tám, ngày chủ nhật.
Đêm đó từ xa xa Nặc Đinh Sơn nhìn thấy cửa sổ căn hộ của Trình Điệp Qua còn chiếu ra ánh đèn, cô đứng ở nơi đó một lúc lâu. Xuyên qua tấm rèm cửa, từ bên trong cửa sổ hiện lên bóng dáng của hai người, một là hình dáng cao gầy, một là hình dáng kiều diễm mong manh. Hai hình bóng đó lộ ra dáng vẻ cực kỳ bận rộn. Ừ, đầu lại một lần nữa gần như chụm vào nhau rồi.
Đúng bảy giờ Nặc Đinh Sơn đứng trước cổng căn hộ của Trình Điệp Qua. Lúc đến cô không có gọi điện cho Trình Điệp Qua, mà Trình Điệp Qua cũng vẫn chưa gọi điện cho cô.
Thời gian họ nói chuyện với nhau là mười ngày trước. Đêm trước họ còn nói chuyện với nhau, cô với anh vẫn còn liều mạng triền miên trên giường. Lúc đó anh hận không thể nuốt chửng cô, mà cô cũng hận không được bị anh ăn mất.
Bây giờ sở dĩ Nặc Đinh Sơn đứng ở nơi này là vì một chuyện, một chuyện bắt buộc phải làm: Cùng Trình Điệp Qua chia tay, hay là có thể nói chính xác hơn một chút là ngả bài.
Văn phòng thám tử thứ hai được Nặc Đinh Sơn ủy thác đã đưa ra tư liệu rõ ràng về Trình Điệp Qua. Những tài liệu này cung cấp đầy đủ mọi thông tin về ngày sinh, nơi sinh, cha mẹ.
Trình Điệp Qua sinh ra tại Bắc Kinh, cha mẹ anh là công chức bình thường. Lúc Trình Điệp Qua bốn tuổi cha mẹ anh đã bị chết trong một vụ tai nạn. Tổ tiên của Trình gia và tổ tiên của Vinh gia là bạn thâm giao. Vinh Mộ Minh nhận được giao phó của cha mình mang Trình Điệp Qua bốn tuổi từ Bắc Kinh tới Macao. Đối với bên ngoài bỗng nhiên xuất hiện một đứa trẻ ở Vinh Gia làm dấy lên chuyện cực kỳ hứng thú. Có lẽ là sợ làm tổn thương tới Trình Điệp Qua, Vinh gia vẫn luôn giữ thái độ im lặng đối với mấy loại suy đoán ở bên ngoài. Lâu dần lời xì xào “Đứa trẻ đó nhìn kỹ thì cũng thấy giống Vinh Mộ Minh” truyền đi trong xã hội đã trở thành một loại kết luận.
Căn cứ vào bản điều tra, mối quan hệ của Trình Điệp Qua và Vinh Mộ Minh cũng không được tốt lắm, Vinh Mộ Minh dùng loại điệu bộ của thương nhân mà đối xử với Trình Điệp Qua, một số giúp đỡ vất chất dành cho cũng chỉ là trên danh nghĩa.
Ngược lại quan hệ tốt hơn với Trình Điệp Qua lại là vợ của Vinh Mộ Minh, mà có người còn nói Trình Điệp Qua cũng không có dự định ở lại Vinh Gia, lúc anh mười tám tuổi đã từ chối giúp đỡ của Vinh gia dành cho anh. Anh vừa học vừa làm để hoàn thành việc học, hành động này đã bị bên ngoài hiểu thành Vinh Mộ Minh có ý định để người con riêng là anh có cơ hội rèn luyện, để sau này có thể kế thừa lại sự nghiệp khổng lồ của gia tộc.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!