Sói Tới Rồi!
Chương 28-1
Năm 1959 ở vùng Notting Hill xảy ra một sự kiện bạo lực nhằm vào dân tộc người da đen. Sự kiện này đồng thời khiến một người Anh tên là Claudia Jones đã xuống phố, cô ấy dùng hoạt động diễu hành để tuyên truyền cho văn hóa xuất sắc của vùng Caribbean. Lời kêu gọi hòa bình bình đẳng dân tộc thế giới, năm năm sau Jones mất. Sau khi Jones qua đời một số người mặc trang phục truyền thống của vùng Biển Caribbean diễu hành trên đường phố Notting Hill. Họ lấy hoạt động này để tưởng niệm và kế thừa lại hoạt động của Jones. Hoạt động này được phía chính phủ đặt tên lễ hội Carnival Notting Hill.
Sau khi trải qua hơn nửa thế kỷ lễ hội Carnival Notting Hill đã trở thành lễ hội Carnival đứng thứ hai thế giới chỉ sau Rio De Janeiro. Notting Hill được tổ chức hàng năm vào ngày chủ nhật cuối cùng của tháng tám, theo sự nổi tiếng của lễ hội Carnival Notting Hill càng ngày càng nhiều người đổ bộ vào vùng Notting Hill phía Tây của London vào cuối tháng tám.
Năm 2010 mọi người dự tính năm nay số người tham dự tới lễ hội Carnival Notting Hill sẽ đột phá đến một triệu người.
Sáng chủ nhật cuối cùng của tháng tám năm 2010 Trình Điệp Qua bị vây ở trên đường, theo hướng đi về vùng Notting Hill. Xe của anh đã bị kẹt ở trên đường tới bốn tiếng, trong thời gian bốn tiếng này xe của anh dùng tốc độ của con rùa để nhích từng chút một về phía trước. Bị kẹt trên đường cùng với anh còn có đến mấy chục ngàn người vội vàng đi tham gia lễ hội Carnival. Trong khoảng thời gian này liên tục có người xuống xe vội vàng chạy tới tụ tập ở khu đường Ladbroke Jungle trước Carnival.
Theo Trình Điệp Qua biết những người xuống xe đó có mấy người đã hẹn gặp mặt với bạn gái của mình trên đường Ladbroke Jungle.
Nặc Đinh Sơn đang chờ anh ở buồng điện thoại màu đỏ thứ nhất trên đường Ladbroke Jungle, mà bây giờ cách thời gian hẹn với cô đã qua ba tiếng rồi.
Theo phân tích tình hình đường xá hiện giờ nếu như Trình Điệp Qua cũng xuống xe giống như những người kia thì có lẽ sẽ tới chỗ đó sớm hơn một chút. Nhưng ý nghĩ như vậy lập tức bị anh bác bỏ, những người xuống xe đó đều là đang ngồi Taxi mà anh thì không phải thế. Nếu như anh cũng như những người đó cứ như vậy mà bỏ xe lại thì sẽ dẫn tới tình hình giao thông càng tệ hại hơn, cũng giống như hiệu ứng Domino vậy.
Trình Điệp Qua cũng không gấp lắm, bởi vì lễ hội Carnival sẽ kéo dài tới 11 giờ tối. Anh vẫn còn thời gian, hơn nữa anh tin Nặc Đinh Sơn không phải là loại con gái vô cớ sinh sự, chắc chắn cô cũng phải đoán được anh bị kẹt ở trên đường. Điều khiến Trình Điệp Qua cảm thấy hài lòng với Nặc Đinh Sơn chính là suốt đường đi Nặc Đinh Sơn không gọi một cuộc điện thoại nào tới máy di động của anh. Trình Điệp Qua ghét loại con gái cứ liên tục gọi tới điện thoại của người yêu chỉ vì tới trễ có nửa tiếng đồng hồ.
Mười hai rữa trưa Trình Điệp Qua rốt cục cũng đến đường Ladbroke Jungle, đồng thời cũng tìm thấy cái buồng điện thoại thứ nhất. Một khoảng đất trống hai bên đường Ladbroke Jungle đứng đầy người, quần áo kỳ quái, trên mặt tô đủ loại màu vẽ. Trình Điệp Qua tính tìm Nặc Đinh Sơn trong đám người đó. Tìm qua một lần không có kết quả. Chung quanh những người đó là âm thanh khuếch đại kỳ quái cùng với tiếng trống điếc tai khiến cho Trình Điệp Qua cảm thấy khó chịu. Khiến anh cảm thấy khó có thể chịu được chính là mấy người bôi trét màu trên quần áo vẫn còn sạch sẽ kia, áo sơ mi trên người anh đã bị dính mấy chỗ.
Trình Điệp Qua cầm điện thoại lên gọi, điện thoại đã được thông chỉ là chủ nhân của chiếc điện thoại không muốn trả lời lại. Cúp điện thoại anh bắt đầu dùng cách đơn giản nhất. La lên —
Chỉ là câu gọi “Nặc Đinh Sơn” của anh bị chìm trong các loại nhạc cụ.
Trình Điệp Qua đứng ở chỗ đó, anh quyết định cho Nặc Đinh Sơn thời gian mười phút. Nếu như trong thời gian mười phút mà Nặc Đinh Sơn không xuất hiện vậy thì anh sẽ rời khỏi chỗ này. Ý nghĩ trong lòng của Trình Điệp Qua lúc này là: Anh tới rồi, anh căn bản không có chút xíu hứng thú nào với lễ hội Carnival Notting Hill, vì vậy việc anh rời khỏi đây có thể hiểu được.
Lúc người hai bên đường nhìn hàng xe hoa chạy trên đường phố, phần lớn thời gian Trình Điệp Qua đang nhìn đồng hồ. Mùi sơn, mùi thực phẩm dầu mỡ, hỗn hợp nước sốt khó ngửi còn có tạp âm của tiềng nhạc to lớn đã khiến anh ước sao thời gian mau trôi qua mười phút.
Hết thời gian mười phút dành cho Nặc Đinh Sơn Trình Điệp Qua như vừa trút được gánh nặng. Quay người định rời đi, sau đó anh nghe thấy một tiếng gọi “Trình Điệp Qua”.
Tạp âm xung quanh khi đó quá lớn, nhưng Trình Điệp Qua vẫn nghe thấy rất rõ ràng, âm thanh lớn đó gọi anh lại, thậm chí trong trực giác cảm thấy âm thanh kêu lớn đó chất chứa đầy bi thương.
Ánh mắt lần theo âm thanh đó, sau khi nhìn rõ ràng, trong lòng Trình Điệp Qua kích động tới nỗi muốn chửi người. Cái ý nghĩ đầu tiên là: Sao dáng vẻ của Nặc Đinh Sơn cũng biến thành quỷ như vậy.
Nặc Đinh Sơn đứng trước mặt anh, trên mặt tô vẽ màu đỏ lục lam được chào đón nhất trong lễ hội Carnival Notting Hill. Màu đỏ tượng trưng cho tình yêu, màu lục tượng trưng cho sự sống, màu lam tượng trưng cho đại dương.
Theo gương mặt đỏ lục lam kia tiếp tục nhìn xuống phía dưới, những món đồ Nặc Đnh Sơn mang trên người khiến cho Trình Điệp Qua ấn tượng nhất chính là giống như một con công xòe đuôi. Hơn nữa!!
Hơn nữa bộ ngực còn bị lộ ra không ít.
Với một tay qua, ý nghĩ đầu tiên của Trình Điệp Qua là làm thế nào cũng phải lôi cô ra khỏi chỗ này, sau đó người bị tay anh khóa lại không cho nhúc nhích nữa.
Ngày chủ nhật cuối cùng của tháng tám năm 2010, bên cạnh buồng điện thoại màu đỏ thứ nhất trên đường Ladbroke Jungle Nặc Đinh Sơn đã đợi Trình Điệp Qua suốt bốn tiếng ba mươi phút. Từ 8 giờ sáng tới 12 giờ 30 phút trưa. Trong bốn tiếng rưỡi cô chờ anh cô đã làm những gì nhỉ?
7 giờ cô đã tới đường Ladbroke Jungle, viền mắt thâm đen. 8 giờ, giống như cô đoán, Trình Điệp Qua vẫn chưa xuất hiện. Cô cố chấp đứng đợi ở nơi đó.
Mười vạn người tạo thành một đám hỗn độn, dòng người xuất hiện nhiều vô kể đã biến toàn bộ con đường Ladbroke Jungle thành một bữa tiệc lớn hết sức vui vẻ.
Tình yêu cũng là giai điệu chính của bữa tiệc này: Đôi vợ chồng có tuổi cũng đã hoà chung vào giai điệu của điệu múa đầy sống động đó, rất ăn ý. Đôi tình nhân gần cô nhất đã không kìm được lòng mình mà ôm hôn nhau. Cặp vợ chồng mặc trang phục truyền thống của vùng biển Caribbean đang ôm nhau thắm thiết. Cô gái đang đứng ở khu vực quy định đang ra sức gửi một nụ hôn gió về phía một người thanh niên trong đám hàng ngũ lộn xộn đó. Một thiếu niên hơi mập cùng với cô bé có thân hình xinh xắn đang uống Cola, hai cái ống hút cùng cắm chung trong một ly cola, ánh mắt của cậu thiếu niên và cô gái đang đắm đuối nhìn nhau.
Mấy triệu người tham gia vào lễ hội cuồng loạn trên phố này đối với Nặc Đinh Sơn đứng đợi Trình Điệp Qua một tiếng đồng hồ ở nơi đó mà nói càng giống như một ngày tận thế. Trong cảnh tượng chẳng khác nào ngày tận thế này Nặc Đinh Sơn đang ngẩn ngơ nhìn cậu bé và cô bé cùng nhau uống chung một ly cola, bỗng nhiên nghĩ tới tới —
Anh là mối tình đầu của cô, Trình Điệp Qua là mối tình đầu của Nặc Đinh Sơn.
Đúng 9 giờ, lễ hội bắt đầu. Nặc Đinh Sơn hốt hoảng đẩy đoàn người ra, tìm đến người họa sĩ đứng gần chỗ buồng điện thoại kia nhất. Cô yêu cầu người họa sĩ vẽ lên mặt của cô màu đỏ, lục, lam. Đó là ba loại màu sắc đã nhận được sự chào đón nhất của các cặp tình nhân tới tham gia lễ hội Carnival. Sau khi mặt được vẽ xong Nặc Đinh Sơn lại mua một bộ trang phục từ trong tay một người bán hàng rong để kết hợp với màu sắc của vùng biển Caribbean trên gương mặt, kiểu cô chọn là kiểu tình nhân, cô đã chọn loại đắt nhất có giá 120 Bảng Anh. Trong giây phút đó kỳ thật Nặc Đinh Sơn cũng không biết vì sao mình lại muốn xài khoản tiền đó. Cô đem mặt của mình biến thành như vậy lại là vì cái gì?
Là muốn để cho mối tình đầu tăm tối đã định trước cuối cùng cũng kết thúc này có một chút màu sắc tươi sáng hơn một chút sao?
Chắc có lẽ vậy, cũng có thể là để cho nhiều năm sau khi nhắc tới hồi ức này có thể có một chút tự mãn, cô có thể nhàn nhạt mà nói: “Tôi và anh ấy đã từng cùng nhau tham gia lễ hội Carnival Notting Hill, ngày đó chúng tôi đã bôi màu đỏ lam lục lên trên mặt, mặc trang phục tình nhân”.
Mười giờ Nặc Đinh Sơn mặc bộ trang phục tượng trưng cho người con gái Caribbean đướng trước buồng điện thoại. Trình Điệp Qua vẫn chưa xuất hiện.
Mười một giờ, túi quần áo được cô cầm trong tay là bộ trang phục tượng trưng cho chàng trai vùng biển Caribbean đã trở lên nặng trĩu. Mười hai giờ, Nặc Đinh Sơn cảm thấy cực kỳ đói bụng, cô đã mua hotdog và nước ngọt.
Sau khi ăn xong hotdog và nước ngọt Trình Điệp Qua vẫn chưa xuất hiện. Cùng một chuyến xe diễu hành đã đi qua trước mặt cô lần thứ hai trên đường Ladbroke Jungle.
Mười hai giờ ba mươi phút rốt cục Nặc Đinh Sơn cũng đã nhìn thấy Trình Điệp Qua. Trình Điệp Qua mặc áo sơ mi màu lam nhạt xen lẫn trong một đám người mặc trang phục kỳ quái nhìn thế nào cũng không ăn nhập gì với nhau.
Trình Điệp Qua đứng ở nơi đó. Lúc cô trông thấy Trình Điệp Qua, Trình Điệp Qua cũng không nhìn thấy cô. Anh chỉ đứng bất động ở đó chờ đợi khiến cho cô dường như trở lên buốt lạnh. Cô cũng tò mò xem Trình Điệp Qua sau khi không tìm thấy cô trên mặt sẽ lộ ra biểu cảm như thế nào.
Cô chỉ cách anh có mười mấy bước chân, trong khoảng cách mười mấy bước này còn ngăn cách bởi một số người. Xuyên qua khe hở giữa một đám người Nặc Đinh Sơn nhìn thấy biểu cảm xa cách không kiên nhẫn trên mặt Trình Điệp Qua, chuyển thành vẻ chán ghét, nhưng lại không có sự lo lắng.
Sau đó Nặc Đinh Sơn nhìn thấy Trình Điệp Qua đang nhìn đồng hồ. Trong giây phút đó, điều khiến Nặc Đinh Sơn cảm thấy vô cùng kỳ lạ chính là tâm tư của cô là một khoảng thanh thản, thanh thản tới nỗi cô có thể dễ dàng thấu hiểu được tâm tình của người đàn đông kia trong giây phút đó.
Nhìn đi, anh ta đã không thể kiên nhẫn được rồi: Dựa theo suy nghĩ logic của anh thì anh sẽ dành ra một chút thời gian để chờ đợi người gọi là bạn gái. Ừ, vậy thì bắt đầu từ thời khắc này đi. Đối với cái người đã để màu trên quần áo trên người làm dính lên áo sơ mi của anh, anh cố hết sức tĩnh để tránh ra, cho dù chán ghét cũng không có biểu lộ trên nét mặt. Đối với người đàn ông hỏi anh có mang theo bật lửa trên người không anh đưa ra nhắc nhở thiện ý, ở đây có nhiều người, tối nhất là không nên hút thuốc để tránh gây ra nguy hiểm. Đối với mấy người phụ nữ muốn bắt chuyện với khuôn mặt đẹp của anh, anh lại thẳng thắn dứt khoát trả lời “Bạn gái của tôi đang trên đường tới đây”.
Nhìn xem, anh càng ngày càng không thể chịu nổi rồi. Anh lại một lần nữa đang xem đồng hồ, sau khi xem xong đồng hồ anh bỏ tay vào trong túi quần để tránh bị người khác đụng vào.
Đứng lặng ở nơi đó Nặc Đinh Sơn càng ngày càng hiếu kỳ xem Trình Điệp Qua sẽ đợi cô được bao lâu.
Đáp án rất nhanh đã được đưa ra. Mười phút. Mười phút!
Anh cũng chỉ sẵn lòng cho cô có mười phút. Thời khắc đó Nặc Đinh Sơn lại tò mò rồi. Nếu như đổi lại là Tiểu Hồ Ly vậy thì anh sẽ cho cô ấy thời gian bao lâu?
Vào lúc này Nặc Đinh Sơn cảm thấy câu hỏi này của mình thật ngớ ngẩn. Hôm nay cô phải chia tay với anh cơ mà.
Sau khi nhìn xong đồng hồ vẻ mặt của Trình Điệp Qua như trút được gánh nặng. Cất bước định rời đi, Nặc Đinh Sơn mở miệng gọi “Trình Điệp Qua”.
Anh quay đầu lại.
Cuối cùng anh cũng nhìn thấy cô rồi. Sau khi ánh mắt dò xét trên người cô, sự bất mãn trong ánh mắt cực kỳ rõ ràng. Anh đưa tay qua kéo tay cô lại.
Nặc Đinh Sơn không nhúc nhích.
Ah! Cảnh vật huyên náo xung quanh làm cho Trình Điệp Qua cũng lười phải bày ra bộ dáng khí chất nho nhã. Thậm chí anh còn không thèm xin lỗi vì khảng thời gian anh đến muộn lâu như vậy. Ngữ khí như mang theo ý ra lệnh của anh để bắt cô về nhà cùng anh, bắt cô ngay lập tức đổi bộ trang phục trên người đi, cũng như phải tẩy rửa những vệt màu trên mặt đi.
“Tôi sẽ không”. Nặc Đinh Sơn cao giọng nói.
Trình Điệp Qua lại đang cau mày rồi.
“Trình Điệp Qua, chúng ta cũng giống như bọn họ đi”. Nặc Đinh Sơn nhìn chằm chằm gương mặt của Trình Điệp Qua, tay chỉ về phía bên trái. Bên trái của cô tụ tấp rất nhiều đôi tình nhân trẻ vẽ màu đỏ lam lục trên gương mặt.
Ánh mắt của Trình Điệp Qua thuận theo ngón tay của cô chỉ, sau đó nhanh chóng thu hồi lại. Biểu tình hiện ra trên mặt anh rất rõ ràng. Không thể!
Không để cho Trình Điệp Qua có cơ hội cự tuyệt Nặc Đinh Sơn nói: “Trình Điệp Qua, tôi đã đợi anh ở đây bốn tiếng rồi. Ngày này năm ngoái tôi đã mặc bộ trang phục của thằng hề nặng mười kilogam, mỗi lần có người muốn chụp ảnh với tôi thì phải trả một Bảng Anh, hoặc là một Euro, một USD. Ngày đó có hơn hai ngàn người chụp hình với tôi”.
Bàn tay đang giữ cô tay của cô đã buông ra.
Nặc Đinh Sơn tiếp tục nói: “Trình Điệp Qua, tôi lớn lên ở vùng Notting Hill, đây là ngày lễ của chúng tôi”.
Sau khi nói xong Nặc Đinh Sơn nhìn Trình Điệp Qua, cô nhìn thấy vẻ mặt của anh nhu hòa hơn một chút.
Nặc Đinh Sơn dẫn Trình Điệp Qua tới trước mặt người họa sĩ, Trình Điệp Qua không mấy tình nguyện ngồi trên băng ghế nhỏ. Họa sĩ bắt đầu mài màu vẽ. Tay họa sĩ này là một người nói nhiều, ông ta vừa mài mực màu vừa giới thiệu với họ số lần ông ta liên tiếp tham gia vào lễ hội Carnival Notting Hill, cùng với khoảnh khắc tuyệt vời trong mùa lễ hội Carnival Notting Hill kỳ trước.
Ông hoạ sĩ này chắc là một người có bệnh về răng. Khi ông ta nói chuyện miệng có mùi hôi. Hôi miệng lại thêm nguyên nhân hút thuốc thời gian dài, mỗi lần ông ta nói chuyện đều có mùi khá nặng.
Thật vất vả mới mài xong màu vẽ, bút vẽ dính màu từng chút một tới gần gương mặt của Trình Điệp Qua, ông ta vừa khoe với anh có một lần may mắn đã được vẽ màu cho Cựu Thị Trưởng London.
Khi cọ vẽ sắp chạm lên mặt của Trình Điệp Qua thì bị ngăn lại. Cọ vẽ một lần nữa được thả về chỗ cũ. Trình Điệp Qua đứng lên, từ trong bóp da rút ra mấy tờ tiền giấy. Tờ tiền nhẹ ngàng rơi xuống trước mặt của người họa sĩ đó.
Anh từ trên cao nhìn xuống vẻ mặt ngạc nhiên của người họa sĩ, giọng nói cũng nhẹ nhàng: “Này ông, ông không biết ở cửa quầy thuốc trong siêu thị cũng có bán một loại kẹo có thể giúp ngăn ngừa bệnh hôi miệng hả? Mặc dù giá có đắt hơn bình thường một chút nhưng cũng không quá đắt. Lần sau mà ông có đi siêu thị mua sắm thì có thể cân nhắc tới đề nghị của tôi. Như vậy thì tôi có thể đảm bảo rằng quầy hàng của ông sẽ náo nhiệt hơn đó”.
Lời nói này của Trình Điệp Qua đầy chân thành đến nỗi làm cho người họa sĩ thật thà đó bị làm cho mơ hồ.
Sau khi Trình Điệp Qua nói xong thì kéo lấy tay của Nặc Đinh Sơn. Nặc Đinh Sơn để mặc cho Trình Điệp Qua kéo tay của cô đi, sau đó tới chỗ rẽ tương đối ít người chen lấn thì cô mới giãy khỏi tay của anh.
Cô dùng lực vừa mạnh mẽ vừa dữ dội.
______________________________
Chương sau:
Nhìn vào Trình Điệp Qua, Nặc Đinh Sơn chậm rãi nói: “Chúng ta chia tay đi”.
Ánh mắt đó chiếu lên trên gương mặt cô. Một giây, hai giây, ba giây, sau đó anh gật đầu.
Gật đầu sau đó buông tay: “Được. Như em mong muốn!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!