Sói Tới Rồi!
Chương 53-2
Sau một đêm không ngủ, sáu giờ sáng Trình Điệp Qua đã nhận được cuộc điện thoại của Vinh Tuấn, trong điện thoại Vinh Tuấn Truyền đạt với anh như thế này: Trước bảy giờ rưỡi hãy nhanh tới sân bay ngay.
Sau khi nhận được điện thoại cua Vinh Tuấn Trình Điệp Qua gọi điện thoại cho Nặc Đinh Sơn, điện thoại của Nặc Đinh Sơn nằm trong tình trạng không ai nghe máy. Trình Điệp Qua đã gọi điện thoại về nhà, người làm trong nhà nói cho anh biết: Anh Vinh và bạn gái của anh ấy đã đặt trước vé máy bay chuyến đầu tiên từ Manchester tới Berlin, người làm còn nói anh Vinh đã cho mỗi người bọn họ một ngàn Bảng Anh để cảm ơn.
Khi Trình Điệp Qua chạy tới sân bay là thời gian bảy giờ, lúc nhìn thấy Nặc Đinh Sơn đứng bên cạnh Vinh Tuấn, anh phát hiện mình không có bất kỳ ngạc nhiên nào.
Kỳ thật cứ như là lòng của anh đã biết trước được tất cả mọi chuyện. Có người nói, lòng bao giờ cũng nhìn thấy được trước cả mắt.
Cái ôm, nụ hôn, bữa sáng, lời nói dịu dàng đều là để tranh thủ kéo thời gian. Trong tình cảm cũng có một kiểu tương tự như thẳng thắn được khoan dung.
Đứng trước mặt Vinh Tuấn và Nặc Đinh Sơn, Trình Điệp Qua có một loại kích động giận quá hóa cười. Từ khi anh hiểu chuyện tới nay vẫn chưa có bất cứ người nào có thể lừa gạt anh như vậy.
Ánh mắt chuyển từ trên mặt của Vinh Tuấn tới mặt của Nặc Đinh Sơn, nhưng khi ánh mắt vừa giao nhau thì sự phẫn nộ lập tức biến thành bi thương. Biểu cảm trên mặt của cô là một vẻ ôn hòa, ánh mắt đi xuống, Trình Điệp Qua đã nhìn thấy dấu hôn nhàn nhạt trên xương quai xanh của cô. Có thể xác định là dấu hôn đó không thuộc về anh.
Cố ép cho ánh mắt rời đi khỏi dấu hôn ấy, quay mặt về phía Vinh Tuấn: “Không phải là chuyến bay buổi tối sao?”
“Bão sắp tới rồi”. Người đáp lại cũng là một vẻ hời hợt: “Mình sợ tới lúc đó mình không đi được nữa, mình chỉ mong sao rời khỏi nơi này. Bắt đầu từ tối hôm qua mình đã cực kỳ ghét thành phố này, ở trong mắt mình nơi này chính là tượng trưng của nói dối, bạn tốt nhất của mình đã nói dối mình”.
Anh ấy nhìn anh: “Mình nghĩ cậu rất khó có thể nhận sự tha thứ của mình”.
Vào thời điểm này dường như Trình Điệp Qua đã nhìn thấy bóng dáng của Lâm Kiến Đường ở trên người của Vinh Tuấn, đầy vẻ ngạo mạn của loại cao cao tại thượng.
“Tùy cậu”. Trình Điệp Qua nhún vai: “Không phải là cậu ghét phụ nữ thủ đoạn sao? Người phụ nữ bên cạnh cậu còn thủ đoạn hơn bất kỳ ai”.
Ánh mắt nhàn nhạn rơi trên mặt Nặc Đinh Sơn.
Nặc Đinh Sơn lại lần nữa cứng đờ sống lưng, đón nhận ánh mắt giễu cợt của Trình Điệp Qua. Giọng điệu của Trình Điệp Qua giống như là đứa trẻ bướng bỉnh đang nhắc nhở bạn của mình, Cậu nhặt được món đồ chơi mà cậu cho là nhặt được vật báu nhưng chỉ là thứ tầm thường thôi.
“Mình đoán lúc cô ấy nói cho cậu biết chuyện mình từng là bạn trai cũ của cô ấy nhất định là giọng điệu bình tĩnh, vẻ mặt vô tội. Ừ, không phải là mình cố ý nói dối cậu, chỉ là mình quá quan tâm tới cậu thôi, sau đó không cẩn thận đã biến thành như thế này”. Nói tới đây Trình Điệp Qua chuyển đề tài, ánh mắt quẳng về phía Vinh Tuấn: “Mà Vinh Tuấn cậu —”
“Cậu trời sinh có tính chưng diện của nghệ thuật gia sẽ làm cho cậu cho thấy thương hại gương mặt vô tội đó của cô ấy, cậu mở rộng hai tay chân thành thắm thiết thề quyết gắn bó với nhau, nhưng cậu biết trên gương mặt vô tội kia còn được che giấu bao nhiêu thứ, hoặc là sắp bị che giấu”.
“Trình Điệp Qua!” Vinh Tuấn khẽ nở một nụ cười, gần gũi giống như là đang ở trên sân khấu biểu diễn chào cảm ơn với khán giả: “Mình có thể coi lời vừa rồi của cậu hiểu là quả nho chua trong lòng không?
Lời của Vinh Tuấn khiến cho Trình Điệp Qua bật cười lớn: “Là vì cô ấy sao? Mình nghĩ vẫn chưa cần thiết. Đúng rồi, cô ấy chắc chắn không nói cho cậu biết tối qua cô ấy đã ở đâu trong hai mươi bốn giờ”.
Đúng là Nặc Đinh Sơn vẫn chưa nói cho Vinh Tuấn biết cô đã đi đâu trong hai mươi bốn giờ kia, cô đã nói cho anh việc bán đi trang sức của mẹ anh cùng với chuyện của cô và Trình Điệp Qua, nhưng chưa nói cho anh ấy biết hai mươi bốn giờ tối qua cô đã đi đâu, cô chỉ nói với anh ấy: A Tuấn em thề em đảm bảo trong hai mươi bốn giờ kia em chưa từng làm bất kỳ chuyện gì có lỗi với anh.
Nhìn ánh mắt của Vinh Tuấn dồn ép tới phía cô, Nặc Đinh Sơn cười khổ trong lòng.
“A Tuấn, mình có thể mượn bạn gái cậu năm phút không”. Trình Điệp Qua rất lịch sự nói với Vinh Tuấn.
Lúc Vinh Tuấn vung nắm đấm về phía anh, bị anh ngăn lại giữa không trung: “Muốn để cho đề tài “tình bạn nhiều năm vì một người phụ nữ mà ra tay đánh nhau ở sân bay” thế này xuất hiện trong cuộc trà dư tửu hậu của mọi người sao? Chẳng lẽ cậu vẫn cho rằng mình sẽ bắt cóc cô ấy? Không cần phải lo, cô ấy đã không đáng để mình làm chuyện ngu xuẩn vì cô ấy nữa rồi”.
Sau đó Nặc Đinh Sơn theo Trình Điệp Qua tới một khu vực khác, nơi này cách chỗ của Vinh Tuấn không xa.
Vừa dừng lại, Nặc Đinh Sơn đã nghe được âm thanh phẫn nộ của Trình Điệp Qua: “Nặc Đinh Sơn em đã chọc cho tôi giận rồi”.
“Chuyện là do anh bới lên trước, chúng ta coi như không có chuyện gì không được sao?” Nặc Đinh Sơn khoanh tay, lạnh lùng đáp lại.
Gương mặt rất gần này đã không còn dịu dàng nữa, rõ ràng tối hôm qua chỉ cần đưa tay là có thể chạm tới chỗ cô, cứ như vậy đỏ mặt nhìn anh.
Hóa ra sự dịu dàng của cô là cạm bẫy của cô.
Nặc Đinh Sơn nhìn gương mặt thịnh nộ của Trình Điệp Qua trong nháy mắt trở nên lãnh đạm, anh dùng giọng điệu lạnh lùng hỏi cô thế này: “Nặc Đinh Sơn, em cũng không xem tivi, không đọc báo sao?”
Nặc Đinh Sơn giơ cổ tay nhìn đồng hồ, đã qua hai phút.
“London đúng là đã xảy ra sự kiện lớn, đã nghe qua nghe trộm thương mại chưa? Vậy, liên minh chống nghe trộm thương mại em đã nghe qua chưa? Liên minh chống nghe trộm thương mại là đơn vị tư nhân, một vài công ty lớn sẽ bỏ vốn thuê một số nhân viên chuyên nghiệp tiến hành chống nghe trộm dài hạn. Tối qua, Liên minh chống nghe trộm thương mại đã bắt được hơn trăm thành viên của tập đoàn nghe trộm thương mại, hôm nay rất nhiều truyền thông sẽ tiến hành đưa tin về tin tức này”.
Giống như để đáp lại lời của Trình Điệp Qua, Nặc Đinh Sơn nhìn thấy trên tivi vừa lúc phát tin tức này, trong hàng loạt công ty lớn bị nghe trộm doanh nghiệp Vinh Thị thình lình ở ngay trước mắt.
Nặc Đinh Sơn gần như đoán được Trình Điệp Qua sẽ nói cái gì với cô rồi.
Quà nhiên.
“Phòng làm việc của tôi, phòng làm việc cũng bị nghe trộm rồi, rất không may, tất cả đối thoại tối hôm qua của chúng ta đã bị nghe lén rồi”.
“Từ hành động của tôi ngày hôm qua chắc là em đã đoán được thực ra tôi cũng không phải là người tốt lành gì. Nặc Đinh Sơn, em đã chọc giận tôi rồi, tôi đang nghĩ tôi có nên chọn vài nội dung nghe trộm công bố ra ngoài không. Chẳng hạn như sau đoạn đối thoại của chúng ta, một khi những cái đó bị công bố ra bên ngoài cũng không còn là chuyện hai người của em và Vinh Tuấn nữa rồi, có thể chắc chắn được là kết cuộc ảm đạm của em và cậu ấy. Nói thật, việc này đối với tôi và A Tuấn khôi phục lại tình bạn là một chuyện rất tốt, nói không chừng vì thế chúng tôi còn có thể đáp lại đề tài của công chúng, Nặc Đinh Sơn, cô gái đó đúng là một đoạn hồi ức giống như cơn ác mộng”
Nặc Đinh Sơn thẩn thờ nhìn Trình Điệp Qua, bởi vì lời của Trình Điệp Qua mà tay của cô có chút run rẩy, trái tim cứ như vậy bỗng chốc rất mệt mỏi, cô nhìn tới tay của Trình Điệp Qua, trong tay của Trình Điệp Qua không cầm điện thoại.
Nặc Đinh Sơn đờ đẫn nắm điện thoại trong tay đưa tới trước mặt Trình Điệp Qua, nói: “Có phải là lại muốn gọi điện thoại không, vậy thì gọi đi, đem mấy chuyện này phơi bày ra cho cả thế giới thấy”.
Tầm mắt của Trình Điệp Qua rơi vào chiếc điện thoại trên tay của cô tiếp đó lại chuyển tới trên mặt cô, ánh mắt ấy mang theo nghi hoặc, cứ giống như cô giống như là kẻ địch xảo quyệt vậy.
Đưa điện thoại gần về phía anh hơn, miệng tự động nói: “Không phải là nói tôi đã chọc giận anh rồi sao? Nó sẽ làm dịu cơn giận của anh”.
Anh vẫn đang quan sát cô.
Khẽ nở một nụ cười, gương mặt này đã từng khiến cô mê luyến, từ hơi thở tới chân tóc, từ chân tóc tới đầu ngón chân, từ đầu ngón chân tới ý nghĩ, từ ý nghĩ tới linh hồn. Yêu hết tất cả mọi thứ kể cả những lời tàn nhẫn mà anh đã không để ý nói ra. Yêu tha thiết!
Cho dù vào giây phút này cô vẫn còn say mê khi được anh yêu cô, điểm này cô không muốn phủ nhận.
Chỉ là bây giờ, giờ phút này, cô phải đem hết tất cả xé toạc ra, phá hủy tất cả. Cô không thể phản bội Vinh Tuấn, ít nhất là ở trên hành động, cô cũng không thể để mặc cho trái tim của mình ở cùng với anh. Không có ai hiểu rõ hơn cô, Nặc Đinh Sơn thêm Klein nữa sẽ trở thành cái động không đáy.
Vậy thì cứ để cho tất cả kết thúc ở đây đi!
“Thế nào? Lời tôi vừa nói đã làm anh nghi ngờ sao? Trong lòng của anh đang hỏi có phải là mình đã nghe lầm không”. Nặc Đinh Sơn nhếch miệng cười: “Có lẽ trong lòng anh có thể vẫn còn sót lại một chút ít nhớ nhung, người con gái trước mắt này có lẽ sẽ khuất phục anh. Không, phải là trên diện mạo điềm đạm đáng yêu đã nói cho anh biết tất cả những thứ này đều là bất đắc dĩ, ở trong lòng của cô ta thực ra còn yêu anh”.
Còn là người cô yêu nhất. Anh lại đang nhíu mày rồi, nhíu mày không tốt.
Đối với gương mặt đang nhíu mày đó của Trình Điệp Qua, Nặc Đinh Sơn cười ra tiếng: “Trình Điệp Qua, vẫn không hiểu sao? Sự nghi ngờ với không hiểu của anh đều đến từ một nguyên nhân, đó chính là cho dù việc anh gia nhập vào hàng ngũ tiền lương hàng triệu một năm nhưng anh vĩnh viễn cũng không mang thêm được cái họ Vinh này. Tôi luôn nghĩ thế này, nếu như Trình Điệp Qua anh là con của Vinh Mộ Minh thì tốt biết mấy, như vậy thì tôi cũng không cần phải xoắn não suy nghĩ đong đưa giữa hai người anh và Vinh Tuấn nữa. Bởi vì lòng của tôi thiên về anh hơn, nhưng tiếc là anh không phải”.
“Tôi nói như vậy đủ rõ rồi chứ?” Nặc Đinh Sơn hỏi.
“Nếu như vẫn chưa đủ rõ, vậy thì tôi nói cho anh một chuyện đơn giản. Anh thật sự cho rằng tôi là vì anh không thuận theo yêu cầu của tôi ở lễ hội Carnival bôi lên thuốc màu mới chia tay với anh sao? Thực ra nguyên nhân chia tay với anh là tất cả tài sản của anh chỉ có một triệu bảng Anh, sự thật này khiến tôi rất không hài lòng, không hài lòng tới nỗi tôi đã có ý nghĩ chia tay với anh. Chuyện chúng ta chia tay kỳ thực chỉ là một loại thuận nước đẩy thuyền mà thôi”.
Mặt của Trình Điệp Qua từ hơi nhíu lông mày tới dãn ra, tới nghi hoặc, tới sáng tỏ. Sau đó sắc mặt dần dần tái xanh, tất cả những biểu cảm này cũng chỉ chuyển biến trong nháy mắt.
Nặc Đinh Sơn bắt đầu bật cười tùy ý: “Vào thời điểm này Anh Trình còn cho là chuyện đó là việc tương tự với nghiện đồ vật bình thường không ảnh hưởng tới thứ gì không? Vào lúc này anh Trình có còn đối với việc tôi theo đuổi tiền tài trông giống như một cô bé đáng yêu có thói quen đam mê búp bê Barbie không? Hử?”
Lời của cô giống như đã thi triển phép thuật trên người Trình Điệp Qua, bàn tay cứ thế vung lên, liền đem người đàn ông ấy phong ấn ở trong một không gian và thời gian nào đó. Cẩn thận nhìn gương mặt của người đàn ông này, nếu như nhìn thật kỹ, có thể thấy được sự bi thương sâu nặng tích tụ trên đầu mày đáy mắt anh.
Nặc Đinh Sơn rủ mắt xuống.
Đi qua kéo tay anh, cầm điện thoại nhét vào trong tay của anh, khẽ gọi: “Trình Điệp Qua”.
Người đàn ông bị phong ấn dường như đã nghe được triệu hồi, anh nghiêng nửa đầu qua nhìn cô, sau đó nhìn vào chiếc điện thoại mà cô nhét vào trong tay anh.
“Cách thời gian năm phút còn lại một phút, trong một phút này nếu như anh không gọi điện thoại, thì tôi coi như anh đã chọn từ bỏ gọi cuộc điện thoại này”.
Anh dường như không nghe thấy lời của cô mà từ từ nhìn chiếc điện thoại suy ngẫm.
Thời gian nhanh chóng mà chậm rãi trôi qua.
Một phút đã qua, đã đến năm phút.
Nặc Đinh Sơn khẽ nói: “Đã tới năm phút rồi”.
Anh ngẩng đầu nhìn cô.
Lúc còn nhỏ Nặc Đinh Sơn đã hỏi Susan khi đàn ông đau khổ có gào khóc giống như phụ nữ không?” “Không có, đàn ông có thói quen đem sự đau thương giấu vào trong đáy mắt”.
Susan đã mêu tả với Nặc Đinh Sơn bà đã gặp qua người đàn ông có dáng vẻ bi thương nhất: Đó là một người đàn ông tham gia vào đám tang của vợ mình, ăn mặc chỉnh tề, đầu tóc ngay ngắn, cằm nhẵn bóng, bày tỏ ý cảm ơn trước mỗi người tới tham gia tang lễ, đợi đến khi tất cả mọi người rời đi ông ấy vẫn như cũ đứng trước bia mộ mỉm cười với bức ảnh của vợ mình. Khi ông ấy mỉm cười với người vợ đã mất sự bi thương nhảy vào đáy mắt của ông ấy, sự bi thương này cũng giống như bộ lễ phục trên người của ông ấy, là màu đen.
Khi Trình Điệp Qua ngẩng đầu lên nhìn cô.
Nặc Đinh Sơn đã nhìn thấy màu sắc của sự bi thương, là màu sắc bộ lễ phục của mọi người trong tang lễ.
Nặc Đinh Sơn cảm thấy sắp không thở nổi nữa rồi.
Mở miệng nói: Đã tới năm phút rồi, anh không gọi điện thoại.
Anh nhìn cô.
Tiếp tục mở miệng: Tôi rất cảm ơn anh.
Lúc mở miệng nói ra câu này trong lòng của Nặc Đinh Sơn cười tới không thể kìm chế được.
“Hãy quên tôi đi, tôi không đáng”. Cô bắt đầu nói lên lời thoại quê mùa như trong phim điện ảnh.
Ánh mắt của anh cuối cùng cũng rời khỏi gương mặt cô, dùng một tốc độ cực kỳ chậm rãi chuyển động, nắm lại chiếc điện thoại trong lòng bàn tay của anh, đó là series siêu sao của Goldgenie chế tạo. Một vị người Đức đến cả tên Nặc Đinh Sơn cũng không biết nghe nói có giao hảo với Vinh Gia đã nhất quyết đưa cho cô, thân máy được nạm 364 viên kim cương, một lần cô đã từng có suy nghĩ mang đến tiệm cầm đồ.
Chiếc điện thoại nạm 364 viên kim cương được đặt lại vào trong tay của cô, Nặc Đinh Sơn nắm thật chặt. Nặc Đinh Sơn còn muốn tiếp tục mở miệng nói thêm gì đó, tương tự như lời cảm ơn chẳng hạn.
Nặc Đinh Sơn định mở miệng.
“Cút!” Trình Điệp Qua đã mở miệng trước cả cô. Khẩu khí lạnh nhạt giống như là đang xua đuổi tên ăn mày nào đó đã làm cho anh vô cùng phiền phức.
Lời cảm ơn đã biến thành cái gật đầu. Gật đầu, Nặc Đinh Sơn không tiếp tục nhìn Trình Điệp Qua nữa, cô xoay người đi, thanh âm lạnh lùng truyền tới từ sau lưng cô.
“Nặc Đinh Sơn, mong cô nhớ cho kỹ thời khắc này, lời cô nói với tôi trong thời khắc này, tôi nghĩ ở tương lai không lâu nữa những lời này sẽ trở thành một màn bi hài kịch của cá nhân cô. Nặc Đinh Sơn, cô phải nhớ cho kỹ”.
Cúi đầu, mắt nhìm chằm chằm vào mũi chân, nhìn bước chân của cô lướt nhanh qua. Phát thanh sân bay đang thông báo thời gian chuyến bay từ Manchester đi tới Berlin.
Thời điểm gần đi tới Nặc Đinh Sơn ngẩng đầu lên tìm Vinh Tuấn, ngay lập tức rơi vào trong mắt cô là gương mặt của Vinh Tuấn, vẻ mặt lạnh nhạt, dưới đáy mắt tràn ngập sự nghi ngờ.
Giả vờ không nhìn thấy, đứng vào bên cạnh anh ấy, gọi một tiếng “A Tuấn”.
Mấy tiếng sau, trên bầu trời cao mười nghìn mét.
“Nặc Đinh Sơn, em khẳng định là không nói dối tôi, em khẳng đinh tới Manchester em không có phát sinh bất cứ chuyện gì với Trình Điệp Qua”. Vinh Tuấn hỏi cô, dừng lại một chút, ngữ khí của anh lại tăng thêm: “Tôi nói bất cứ chuyện gì em phải hiểu là chuyện gì rồi đó”.
“Không có”. Nặc Đinh Sơn nhắm mắt lại, trả lời.
“Em dùng danh nghĩa của Klein thề đi”.
“Không, em vĩnh viễn sẽ không lấy danh nghĩa của Klein để thề”. Cười khổ trong lòng, giơ tay lên: “Nhưng mà, em có thể dùng danh nghĩa cuả em để thề. Sau khi tới Manchester em không có lên giường với Trình Điệp Qua, nếu như lời em vừa nói có bất cứ giả dối nào vậy thì em sẽ chết không được tử tế”.
“A Tuấn, như vậy anh đã tin em rồi chứ”. “Còn nữa, A Tuấn, nếu như chuyện của em làm anh khó chịu như vậy, anh có thể đưa ra lời chia tay với em, em đảm bảo em sẽ phối hợp với anh bất cứ lúc nào”.
Nặc Đinh Sơn nhận được đáp án là “Ngủ đi”.
Ngày thứ ba trở lại Berlin.
Sáng sớm, Nặc Đinh Sơn vẫn trước sau như một thức dậy lúc bảy giờ. Tối qua Vinh Tuấn đã uống tới say mèm trong buổi tụ tập với bạn của anh ấy, Nặc Đinh Sơn đã làm xong canh giải rượi và bữa sáng.
Nặc Đinh Sơn gõ cửa phòng Vinh Tuấn, anh không có ném đồ đạc như ngày thứ hai quay trở lại Berlin để bày tỏ sự bất mãn của anh khi bị quấy rầy.
Mở cửa ra, anh đã hôn lê má của cô.
Tám giờ, Vinh Tuấn ngồi ở trên bàn ăn sáng. Nặc Đinh Sơn mang sữa bò đặt trước mặt anh, nhắc nhở Vinh Tuấn đang xem báo qua nửa tiếng nữa anh phải rời khỏi cửa.
Vinh Tuấn chậm rãi đặt báo xuống.
Trong ánh sáng còn sót lại Nặc Đinh Sơn đã nhìn thấy tiêu đề ghi rõ ràng trên báo: Người tình nước Anh Jude có lượng lớn Fan nữ vào tối ngày một tháng mười đã rơi từ trên đài cao mấy trăm mét xuống biển, mãi tới ngày ba tháng mười vẫn nằm trong trạng thái hôn mê.
Thân thể của Nặc Đinh Sơn có chút trống không, tập trung lại sứa lực để nhìn lại những nội dung kia.
Sau khi xác nhận những nội dung đó, tay của cô run lên, ấm nước cầm trong tay hơi nghiêng qua một bên, một chút nước đã nhỏ xuống khắp nơi trên mặt bàn.
“Jude” rơi xuống biển trên báo không phải là “Jude” nào khác, là Trình Điệp Qua mà không phải là Cầu Đức Lạc.
Đặt ấm nước lại, Nặc Đinh Sơn ngồi vào chỗ của mình, xoay mặt nhìn Vinh Tuấn. Giống như cô suy nghĩ, Vinh Tuấn đang nhìn cô, vẻ mặt đó giống như là đứa trẻ tinh nghịch.
Ánh mắt xuyên qua cửa sổ rơi vào một nơi không biết tên, Nặc Đinh Sơn thẫn thờ nói:
“Anh muốn em làm như vậy? Hay là anh muốn em có phản ứng thế nào mới khiến anh hài lòng, để cho anh thấy không phải là em đang lừa anh. A Tuấn, người đó là mối tình đầu của em, anh biết mối tình đầu đại biểu cho cái gì không? Cuối cùng anh đã nếm trải được mùi vị của kẹo bông, loại ngọt ngào ấy sẽ lưu lại trong lòng thật lâu, nhưng nó không đại biểu cho cái gì?”
“A Tuấn, Trình Điệp Qua không chỉ là mối tình đầu của em, còn là bạn của anh. Vào lúc này anh cảm thấy làm ra dò xét với em như vậy có ý nghĩa không? Hay là thực ra từ trước tới nay anh chưa hề xem người đó là bạn của anh, bạn chân chính”.
Hết chương 53!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!