Sói Tới Rồi! - Chương 74
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
54


Sói Tới Rồi!


Chương 74



Đẩy cửa kính phòng ăn ra, Chu Ly An đi về phía Trình Điệp Qua, mặt của Trình Điệp Qua đang quay về phía cửa nhà ăn.

Dường như anh không hề biết cô đang đi tới, theo tầm mắt của Trình Điệp Qua Chu Ly An vừa vặn nhìn thấy vị trí mà mình và nhân viên phục vụ kia vừa đứng, bây giờ chỗ đó đã không một bóng người.

Vậy thì quý ngài này đang nhìn cái gì vậy cà?

Đứng ở trước mặt Trình Điệp Qua cô đưa tay quơ quơ trên mặt anh, hờn dỗi: “Trình Điệp Qua”.

Giống như bị làm cho bừng tỉnh, Trình Điệp Qua ngẩng đầu lên nhìn cô, trong khoảnh khắc ấy từ trong đáy mắt của anh đang nhìn cô Chu Ly An thấy được sự hoảng hốt như có như không. Tay theo bản năng đẩy mắt kính, cô đẩy mắt kính lên trên sống mũi, rồi lại nhìn qua Trình Điệp Qua thì anh đã rủ mắt xuống rồi.

“Sao lại tới đây?” Anh vừa hỏi vừa ra hiệu cho cô ngồi xuống.

“Không thích em tới sao?” Chu Ly An có chút không vui, cô còn tưởng rằng mình tới có thể nhìn thấy một chút vui mừng bất ngờ trên mặt anh nữa chứ, nhưng dường như chẳng hề có.

“Không phải”. Anh nhận lấy cái túi xách trong tay cô: “Đã ăn cơm chưa?”

Chu Ly An lắc đầu.

Mấy phút sau, nhân viên phục vụ đi tới trước mặt họ, Trình Điệp Qua đã gọi mấy món với nhân viên phục vụ, sau khi gọi xong anh còn nhắc thêm đừng cho rau thơm và mù tạt.

Chu Ly An mặt mày rạng rỡ, lúc cô mới tới Bắc Kinh Trình Điệp Qua dẫn cô tới một nhà hàng Đài Loan dùng cơm, đó là lần đầu tiên cô được tiếp xúc với rau thơm, mùi vị của rau thơm làm cho cô buồn nôn nhưng cô lại không dám nhổ ra, sau đó đã phải đỏ mặt nuốt hết toàn bộ xuống, không ngờ tới là Trình Điệp Qua lại nhớ tới chuyện này.

Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Trình Điệp Qua khoác tay lên trên vai cô, ngồi đối diện với anh là mấy người ngoại quốc đang dùng tiếng Đức để nói chuyện. Chu Ly An không hiểu được tiếng Đức, nhưng vẫn nghe được từ trong giọng nói ngắn gọn của Trình Điệp Qua danh xưng đại loại như “Bạn gái” vậy.

Bạn gái? Không phải là vợ chưa cưới sao? Trên ngón tay cô cũng đã đeo chiếc nhẫn anh tặng rồi mà. Chu Ly An sờ lên chiếc nhẫn ở trên ngón tay áp út, lại nhìn lên tay của Trình Điệp Qua.

Không có nhẫn, thở dài một hơi Chu Ly An cầm lấy ly nước đặt ở trước mặt cô, tay vừa mới chạm tới ly nước thì đã nghe thấy Trình Điệp Qua hỏi bên tai cô: “Sao vậy, có phải là đói bụng rồi không”.

Anh đem chỗ mỳ spaghetti vừa mới ăn được một nửa lặng lẽ đẩy tới trước mặt cô: “Nếu như đói bụng thì ăn tạm cái này đi, mùi vị cũng không tệ lắm”.

Nếu như vừa rồi còn buồn rầu vì ngón tay trơ trọi của Trình Điệp Qua vậy thì giờ phút này cũng vì lời này của anh mà đã tan thành mây khói. Chu Ly An nghĩ có lẽ trong lòng người đàn ông này còn canh cánh trong lòng đối với việc lễ đính hôn giữa chừng thì bị ngừng lại, mặc dù đó chỉ là một loại hình thức nhưng trong xương tủy của Trình Điệp Qua vẫn là người rất truyền thống.

Thôi được rồi.

“Trình Điệp Qua, bữa nào chúng ta làm bù lễ đính hôn nhé”. Chu Ly An đáp lại lời như vậy bên tai Trình Điệp Qua, nhưng đáp lại cô lại là một mảng trầm mặc.

Sợ Trình Điệp Qua không nghe rõ giọng của Chu Ly An lại nâng cao hơn một chút, lần này cô đã nhận được tiếng “Ừ” nhàn nhạt của Trình Điệp Qua.

Lúc này cái bụng của Chu Ly An không chút khách khí mà kêu “Ọt” một tiếng, cô ho khan rồi không chút khách sáo nhận lấy dao nĩa mà Trình Điệp Qua đưa cho cô.

Ăn được miếng mỳ spaghetti đầu tiên Chu Ly An mới phát hiện ra phòng ăn này có mấy trăm nhân viên đang dùng cơm, trong số những người này thì tới một phần ba là nữ, trong đám phụ nữ này không thiếu nhân viên nữ trẻ tuổi trang điểm khéo léo, ánh mắt của những nhân viên nữ này như có như không tập trung trên người của họ.

Không, phải nói là đều tập trung trên người của Trình Điệp Qua.

Đưa dao nĩa lại lên tay Trình Điệp Qua: “Trình Điệp Qua, anh làm giúp em đi, bụng em đói tới mức không còn sức nữa rồi”.

Trình Điệp Qua ngoan ngoãn tiếp nhận dao nĩa của cô, lúc Trình Điệp Qua cuộn mỳ giúp cô ánh mắt của Chu Ly An lướt qua từng khuôn mặt của đám nhân viên nữ trẻ kia, như tuyên bố rõ ràng với lần lượt từng người rằng: Có thấy chưa? Cho dù trên mặt các cô tốn bao nhiêu công sức trang điểm thì người đàn ông này cũng chỉ làm chuyện như thế này cho tôi thôi.

Sau khi dùng cơm xong, Chu Ly An kéo tay Trình Điệp Qua rời khỏi nhà ăn, nhà ăn của nhân viên cao cấp và nhà ăn của nhân viên bình thường cũng chỉ cách nhau một bức tường, trên lối đi có hơi ùn tắc, một số nhân viên dùng cơm sôi nổi đứng ở một bên nhường lối cho Trình Điệp Qua và những khách mời người Đức. Liên tiếp vang lên những tiếng chào “Anh Trình”.

Một người Đức đi ở đầu tiên bất ngờ dừng chân lại, trực tiếp đi mấy bước tới vị trí ở phía lối đi bên trái, theo hướng của người đàn ông nước Đức Chu Ly An đã nhìn thấy nhân viên nữ vừa nãy đã dẫn đường cho cô, cô ấy đứng ở phía sau mấy người đồng nghiệp mặc đồng phục cùng màu với cô ấy. Giống như là đang tránh ai đó. Người đàn ông nước Đước đã dứng lại trước mặt của cô ấy, cô ấy cúi đầu nghe người đàn ông Đức nói chuyện cùng cô ấy.

Lúc này Chu Ly An mới phát hiện bước chân của Trình Điệp Qua đã chậm lại, hơn nữa không biết cánh tay vẫn luôn kéo cô đã trống không từ khi nào rồi, không biết từ lúc nào người họ vẫn đang gần sát với nhau đã bị kéo ra một chỗ trống nhỏ rồi.

Trong lúc ngẩn người nhìn chổ trống nhỏ của cô và Trình Điệp Qua, thoáng chốc tay Chu Ly An lại một lần nữa được khoác vào khủy tay của Trình Điệp Qua, người của họ lướt qua người đàn ông Đức kia.

Sau mười mấy bước đã tới chỗ thang máy VIP, nhân viên thang máy mở cửa thang máy ra cho họ, lúc thang máy sắp đóng lại tay của Trình Điệp Qua đã cản lại thang máy. Sau khi dùng tiếng Đức trao đổi mấy câu với hai người Đức còn lại, thì một người Đức trong đó đã đi qua cửa thang máy, dường như anh ta đang nhắc nhở người đồng nghiệp bị tụt lại kia. Sau mấy phút đồng hồ người đàn ông Đức vừa chạy tới bắt chuyện với nữ phục vụ kia đã quay trở lại thang máy.

Họ gọi người đàn ông Đức bị tụt lại kia là “Cohen”.

Đúng giờ Chu Ly An cùng Trình Điệp Qua xuất hiện ở rạp chiếu phim, sau khi xem xong bộ phim thì đã gần hai tiếng đồng hồ. Chu Ly An phát hiện trong hai tiếng này Trình Điệp Qua ngồi ở bên cạnh cô đã cực kỳ mất tập trung. Đó là một bộ phim kinh dị, mấy lần bộ phim tới khúc cao trào Chu Ly An đã nhào vào lòng Trình Điệp Qua núp thì anh cũng không có giống như trước kia để đầu cô tựa trong ngực anh. Trình Điệp Qua mất tập trung làm cho vốn dĩ là Chu Ly An còn rất mong chờ bộ phim cuối cùng thì lại không còn hứng thú lắm.

Rời khỏi rạp chiếu phim, Chu Ly An rầu rĩ không vui, gió đêm dường như đã giải thoát Trình Điệp Qua khỏi sự mất tập trung vừa rồi ở trong rạp chiếu phim.

“Sorry”. Anh xin lỗi cô.

Chu Ly An xụ mặt.

“Bộ phim này còn hai tuần nữa mới ngừng chiếu, hôm nào anh lại cùng em xem lại một lần”.

Xem lại một lần? Ý kiến này dường như cũng không tệ, tới lúc đó cô lại có thể cùng anh ở trong rạp chiếu phim hai tiếng, có điều Chu Ly An cũng không thể làm cho Trình Điệp Qua nhìn thấy suy nghĩ trong lòng cô được, cô tiếp tục xụ mặt: “Anh cò thể đảm bảo lần sau sẽ không mang loại tình trạng như đang ở văn phòng kia vào trong rạp chiếu phim không?”

“Anh đảm bảo”.

Lúc này Chu Ly An mới nở nụ cười, tay cũng chủ động khoác lên tay của Trình Điệp Qua.

Khoảng mười giờ, Chu Ly An buộc Trình Điệp Qua dẫn cô tới một tiệm ăn khuya mà cô yêu thích, có một lần đồng nghiệp của cô đã dẫn cô tới nơi này rồi cô lập tức thích ngay.

Đêm mùa đông ở Bắc Kinh rất lạnh, Chu Ly An vừa ăn mỳ nóng hổi vừa nói tới chuyện thú vị gặp được ở trường học với Trình Điệp Qua. Làm cho Chu Ly An như mở cờ trong bụng chính là Trình Điệp Qua rất nghiêm túc lắng nghe, anh cũng chỉ ăn một chút, thời gian còn lại đều là yên lặng nghe cô nói chuyện.

Mấy nam nữ có dáng dấp của sinh viên đại học đi qua chỗ ngồi của họ, dường như Trình Điệp Qua bị thu hút bởi mấy thứ trong tay của họ, anh đứng lên nói với cô gái trẻ kia “Có thể cho tôi tờ báo trong tay cô không?”

Gương mặt của cô gái trẻ ửng hồng đem tờ báo nắm trong tay có chút nhăn nhúm đưa cho Trình Điệp Qua.

Trình Điệp Qua cầm tờ báo mở ra trên bàn, xuất phát từ sự tò mò Chu Ly An tới gần nhìn, tờ báo trơn bóng vừa nhìn là biết dùng để gói đồ ăn. Ánh mắt của Trình Điệp Qua rơi vào vị trí ở góc trái của tờ báo, theo ánh mắt của Trình Điệp Qua Chu Ly An chắc đã rõ Trình Điệp Qua vì sao lại muốn tờ báo này rồi.

Nhân vật chính được nhắc tới trên báo chính là Vinh Tuấn, Vinh Tuấn đã tới Bắc Kinh rồi.

Liên quan tới chuyện xảy ra giữa Vinh Tuấn và Trình Điệp Qua Chu Ly An có biết một chút, mọi người hình dung chuyện cũ xảy ra của hai người này là “Hoàng tử thật giả”, quả thật nghe qua rất Drama.

Sau khi thân phận thật sự của Vinh Tuấn bị vạch trần, những người bình luận âm nhạc kia ngày thường bị Vinh Tuân lạnh nhạt lúc đối diện với Vinh Tuấn đã thoát khỏi hào quang của người thừa kế Vinh gia đã bắt đầu làn sóng mỉa mai chế giễu, nói thành tửu của anh ta chẳng qua là do bối cảnh thân phận của anh ta. Sau khi trải qua sự thay đổi thận phận ba tháng vì Sự kiêu ngạo Vinh Tuấn đã phát hành một album mới, nhưng tiếc là kết quả album mới của anh ấy chỉ bình thường. Sau đó Vinh Tuấn cũng không có ra mắt thêm album nào nữa, tiếp sau đó Vinh Tuấn từ từ nhạt nhòa trong giới âm nhạc Âu Mỹ.

Công bố tin tức Vinh Tuấn tới Bắc Kinh chính là kiểu báo giống như ghi chép lại văn hóa cuộc sống của người dân ở Bắc Kinh, không có chút nào liên quan tới âm nhạc, mà Vinh Tuấn xuất hiện ở trong bài báo này chỉ là được hình dung thành một trong số những thanh niên tới Bắc Kinh để theo đuổi giấc mơ. Chu Ly An cá là người ở thành phố Bắc Kinh này biết Vinh Tuấn ít ỏi tới không thể đếm được.

Hoàn cảnh hiện tại của Vinh Tuấn vừa nghĩ đã biết được.

“Có muốn hôm nào anh với em đi tìm anh ấy không?” Chu Ly An khẽ hỏi, theo cô biết được Trình Điệp Qua và Vinh Tuấn cũng không có như bên ngoài suy đoán bởi vì ân oán của đời trước mà trở mặt, cho dù mối quan hệ đã được khôi phục không còn được như trước nhưng trong ngày lễ như năm mới, lễ giáng sinh vẫn duy trì gọi điện hỏi thăm nhau.

“Không cần”. Trình Điệp Qua thu báo lại.

Màn đêm buông xuống, Nặc Đinh Sơn đứng ở lối vào của tàu điện ngầm ở khu thành Tây của Bắc Kinh, nhờ có vật che chắn Nặc Đinh Sơn ngơ ngẩn nhìn ở phía đối diện, đối diện với Nặc Đinh Sơn là mấy nghệ sĩ đường phố, người đứng ở vị trí cuối cùng phía nam đang thờ ơ biểu diễn chính là Vinh Tuấn.

Chủ nhật cuối cùng của hạ tuần tháng mười một, vừa tan ca Nặc Đinh Sơn đã không buồn ăn uống mà tới ngay chỗ này, mấy ngày trước trong lúc vô tình cô nhìn thấy hình ảnh ở trên truyền hình, trong hình bất ngờ xuất hiện gương mặt của Vinh Tuấn. Hỏi thăm được cứ mỗi chủ nhật Vinh Tuấn đều tới trạm tàu điện ngầm ở nội thành Tây Hoàn biểu diễn thì cuối cùng Nặc Đinh Sơn đã đứng ở đây.

Cô còn nợ Vinh Tuấn một câu xin lỗi, việc Vinh Tuấn trải qua cũng chẳng hề tốt đẹp gì. Trong thời gian đứng ở đây mấy tiếng đồng hồ mắt thấy Vinh Tuấn cũng không được tốt lắm, cho dù trình độ độc tấu Violon của anh đủ có thể để bỏ xa mấy nghệ sĩ đường phố bên cạnh anh mấy trăm con phố, nhưng những người ghé qua lại dễ dàng bị giai điệu thanh thoát của tiếng đàn ghi ta của mấy nghệ sĩ đường phố khác thu hút. Từng trải qua mấy ngày ở KTV Nặc Đinh Sơn hiểu âm nhạc nào có thể được những người của thành phố này tiếp nhận nhanh hơn, càng làm cho Nặc Đinh Sơn thấy khó chịu ở trong lòng hơn chính là…

Nữa, lại có người ném tiền xu vào hộp đàn violon của Vinh Tuấn nữa rồi. Cho dù trước đó Vinh Tuấn đã dừng biểu diễn để giải thích với những người cho tiền anh nhưng sau mấy lần Vinh Tuấn cũng không để ý tới mấy người ném tiền vào hộp đàn violon của anh nữa. Điều này khiến cho Vinh Tuấn nhìn như một nhạc sĩ chán nản rơi vào cuộc sống túng thiếu.

Càng làm Nặc Đinh Sơn khó chịu chính là từ đầu tới cuối không có ai dừng bước lại lắng nghe biểu diễn của Vinh Tuấn, mỗi khi vào lúc ấy Nặc Đinh Sơn đều muốn xông tới kéo những người đó lại, nói cho họ biết người thanh niên trước mắt này từng được hoàng thất Tây Ban Nha mời, ở phòng biểu diễn ở Châu Âu khiến người ta chùn bước Vinh Tuấn cũng đã từng đi qua, nói cho họ biết muốn nghe một buổi biểu diễn của Vinh Tuấn phải trả mấy ngàn Euro tới mười mấy ngàn Euro nếu không sẽ không có vé vào cửa.

Khi người đàn ông kia nhìn như có chút đã uống say đứng ở trước mặt Vinh Tuấn móc ví ra, Nặc Đinh Sơn đã đi tới, cô cầm tờ mười đồng nhân dân tệ mà ông ta ném trên hộp đàn violon nhét vào tay ông ta.

“Cho ít sao?” Người đàn ông trung niên hỏi.

“Không phải, người này ngoài âm nhạc ra không thích bất cứ thứ gì khác”. Nặc Đinh Sơn nói.

Dường như người đàn ông trung niên không hiểu lời của cô.

“Ông à, ông có thể đứng ở đây một lúc lắng nghe màn biểu diễn của anh ấy không?”

Vào giây phút này người đàn ông trung niên dường như mới hiểu lời Nặc Đinh Sơn vừa nói với ông ta, ông ta sảng khoái đồng ý, Nặc Đinh Sơn lùi lại bên cạnh Vinh Tuấn, Vinh Tuấn nhìn cô một cái, Nặc Đinh Sơn cười ngượng nghịu.

Cho dù “Bản hòa tấu E Minor của Mendelssohn” được Vinh Tuấn diễn tả ra vô cùng nhuần nhuyễn nhưng từ hành động liên tục vò tóc của người đàn ông trung niên vẫn có thể nhìn ra ông ta đã thiếu kiên nhẫn tới cỡ nào rồi.

Tiếng đàn véo von rồi dừng lại, cung đàn còn ở trên dây đàn, chỉ là không còn phát ra bất cứ âm thanh nào nữa, Vinh Tuấn nói với người đàn ông trung niên kia: “Ông à, màn biểu diễn đã kết thúc rồi”.

“Biểu diễn kết thúc rồi à”. Người đàn ông trung niên nói tiếng đặc khẩu âm của Bắc Kinh: “Không tệ, không tệ”.

Nặc Đinh Sơn nhìn thấy nụ cười gượng treo trên mặt của Vinh Tuấn, tay cô áp lên bàn tay của Vinh Tuấn.

Vinh Tuấn quay đầu qua.

Nặc Đinh Sơn rủ mắt xuống, thấp giọng nói: “Ông ấy đã uống say rồi”.

“Nặc Đinh Sơn”.

“A Tuấn”. Cô tiếp tục cúi đầu.

“Vừa rồi là em đang thương hại tôi sao?”

“Không, Không”. Nặc Đinh Sơn cuống quýt ngẩng đầu lên: “Không phải, là em đang tức giận, em tức mấy người kia kiếm được món hời mà còn không biết”.

Ý cười nhàn nhàn ở gương mặt gần ngay trước mắt tràn ra, biểu hiện ở trên gương mặt này có kinh ngạc, có sự vui mừng mà sự trùng phùng mang tới, nhưng không có oán trách.

Đã buông bỏ rồi, đã lãng quên rồi!

Nặc Đinh Sơn nhìn Vinh Tuấn, trong hốc mắt dâng lên ánh sáng nhàn nhạt.

Cô nói với anh: “Dừng như em càng đáng thương hại hơn, bây giờ em ngay cả taxi cũng không ngồi nổi”.

“Sống thảm tới mức như vậy sao?”

Nặc Đinh Sơn thành thật gật đầu.

“Đồ ngốc”. Tay Vinh Tuấn gạt mấy sợi tóc trước trán cô, Nặc Đinh Sơn không né tránh, để mặc cho bàn tay của anh áp trên má cô.

“Thật là nhớ cô gái thổi kèn tây ở vùng ngoại ô Scotland”. Ngón tay của Vinh Tuấn nhẹ nhàng cọ trên mặt cô, sau mấy cái mới thả ra.

Nặc Đinh Sơn nghe thấy Vinh Tuấn tự lẩm bẩm “Em cũng tới rồi, Vinh Chân từng có thời gian cũng muốn tới, đều đã tới Bắc Kinh rồi”.

Đúng vậy, đều đã tới Bắc Kinh rồi.

Lúc dòng người tụ tập càng lúc càng nhiều ở trạm tàu điện ngầm thì Nặc Đinh Sơn chào tạm biệt Vinh Tuấn, cô nói với anh hôm khác lại tới.

Dọc theo cầu thang lối vào của tàu điện ngầm trong đầu cô vẫn còn mơ hồ nghĩ tới Vinh Chân mà Vinh Tuần vừa nhắc tới, Vinh Tuấn nói với Nặc Đinh Sơn năm ngoái Vinh Chân đã kết hôn với Tần Việt.

Cuối cùng Tần Việt đã cưới được Tiểu Hồ Ly của anh ấy.

Tiểu Hồ Ly, Tần Việt, bây giờ Nặc Đinh Sơn nghe tới giống như chuyện đã xa xôi cả một thế kỷ rồi.

Lúc cầu thang còn lại mấy bậc cuối cùng.

“Xem ra ở cùng với Vinh Tuấn cũng không tệ nhỉ”. Giọng nói lạnh lùng vang lên.

Theo giọng nói đó Nặc Đinh Sơn đã nhìn thấy Trình Điệp Qua đang tựa nửa người ở trên tường của cầu thang, anh khoanh tay, biểu cảm trên mặt ẩn tron bóng tối.

MM

Hết chương 74!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN