Sớm Sớm Chiều Chiều Đều Là Anh
Chương 31: Đến thành phố của anh và cô
Trong trí nhớ, ba anh rất ít quản anh, hiếm khi nào sắc mặt lại nghiêm túc như vậy, càng đừng nói đến việc gọi ra nói chuyện.
Quý Cảnh Thâm gật đầu: “Vâng ạ.”
Hai người mặt đối mặt mà nhìn nhau.
Quý Bỉnh Trạch châm chước câu nói, nghĩ tới nghĩ lui, đơn giản nói thẳng: “Con và Tùy Hi, đang hẹn hò sao?”
Quý Cảnh Thâm bỗng dưng giương mắt.
Quý Bỉnh Trạch không hề chớp mắt mà nhìn anh.
“Không có,” Thật lâu sau, anh đáp, giọng nói vừa trầm vừa khàn, “Nhưng con quả thật thích cô ấy.”
Quý Bỉnh Trạch cười cười, bình tĩnh ngoài dự đoán.
“Con có biết con và con bé cách nhau mấy tuổi không?”
“Mười tuổi.”
“Có lẽ con sẽ nói, tuổi tác không là vấn đề, đúng vậy, ba cũng cho rằng như thế, vào thời của bố, vợ chồng có tuổi chênh lệch nhau lớn hơn bọn con cũng không ít.”
Quý Cảnh Thâm im lặng, chờ câu tiếp theo.
“Con biết vấn đề giữa bọn con là gì không? Là bối phận,” Quý Bỉnh Trạch nói, “Con hơn mười tuổi đã quen biết con bé, nó gọi con một tiếng chú út, khi còn nhỏ con dẫn nó đi chơi, mua cho nó đồ ăn ngon thậm chí cũng ôm nó, tất cả mọi người chỉ cảm thấy Quý Cảnh Thâm con thích con nít, đối xử rất tốt với cháu gái, nhưng giờ thì sao?”
“Ba nói lời này, không phải để nói các con nếu thật sự ở bên nhau, là vi phạm luân lý, không phải vậy, ngược lại con và con bé hoàn toàn không có quan hệ huyết thống, dù thật sự có một ngày như vậy, dù hàng xóm láng giềng có nghị luận, thì sao? Ba không phải người thích bị khuôn sáo câu thúc, ôm khư khư tư tưởng cứng nhắc đến chết.”
Quý Bỉnh Trạch che lại ngực mình: “Ba chỉ là muốn con hỏi trái tim của mình một chút, nghĩ cho thật kỹ.”
“Suy nghĩ cẩn thận, tình cảm này, có phải thật sự thích hợp không.”
Cửa mở rồi đóng lại, Quý Bỉnh Trạch rời đi.
Cây bút được anh cầm trong tay khá lâu, làm cộm lên đau đớn.
Quý Cảnh Thâm từ từ siết chặt tay, gân xanh nổi lên.
*** ***
Từ khi lên cấp ba, Tùy Hi dường như thay đổi thành một người khác, ít nói vô cùng. Cách ngày thi đại học chỉ còn mười ngày, chủ nhiệm lớp tiến hành giáo dục hướng nghiệp cho mọi người.
Đã là giai đoạn cuối cùng, trong lòng mỗi người đều có mục tiêu sẽ vào trường và thi ngành gì, Tùy Hi cũng có, nhưng cô không nói với bất cứ ai.
Bài thi một tờ lại một tờ, Tùy Hi làm, đột nhiên nghe thấy Trình Hiểu Đình và Quý Luật vì chuyện học trường nào mà tranh chấp, đây cũng không phải lần đầu tiên, cô quay đầu, vỗ vỗ vai Trình Hiểu Đình.
“Đừng nói to quá, ồn ào làm tớ đau đầu luôn này.”
Trình Hiểu Đình im lặng, trừng Quý Luật một cái, hai người lại lần nữa tan rã trong không vui.
“Tớ thật không hiểu được, vì sao nhất định phải đi phương Bắc, ở lại phía Nam không tốt sao?” Trình Hiểu Đình thở phì phò, nói xong mím môi, “Cậu ấy có phải muốn chia tay không?”
“Không đâu.”
“Hi Hi, cậu đã từng nghe qua câu này chưa?” Trình Hiểu Đình cười khẽ, “Vừa tốt nghiệp, mười cặp đôi thì có đến chín cặp chia tay, vốn dĩ trước kia tớ vẫn luôn thấy sẽ không, nhưng cậu ấy đến bây giờ cũng không chịu thay đổi suy nghĩ, tớ bắt đầu tin rồi.”
Cô cố nói: “Cậu ấy không muốn ở lại phía Nam vì tớ, không muốn cùng tớ thi vào cùng một trường, đây không phải là chuyện sau này sẽ yêu xa, mà là, ý kiến bất đồng.”
“Đừng nói bậy Hiểu Đình.”
“Tớ không nói bậy, tớ chỉ là…… tự chuẩn bị tâm lý trước, tình cảm nhiều năm như vậy, nói phải buông thật đúng là luyến tiếc,” Cô cúi đầu, che mắt, “Cậu đừng nói gì, để tớ tự làm ra vẻ một lát, tớ không khóc, thật đó.”
Tùy Hi thở dài, lời an ủi bị đè xuống, không nói gì lặng yên ở bên cạnh cô.
Hôm nay là thứ bảy, tan học xong là có thể về nhà, người trong phòng đều đi hết rồi, Tùy Hi ngồi yên, thật lâu sau mới dọn cặp đi ra cửa.
Lâu rồi không về, trên khoá cửa cũng đầy bụi, dùng lòng bàn tay chùi đi, Tùy Hi vặn cửa ra, đứng ở ngoài cửa.
Yên tĩnh, trống rỗng.
Không có chút sức sống nào.
Đã không còn dáng vẻ của một căn nhà nữa.
Thả cặp xuống, Tùy Hi xắn tay áo lên bắt đầu quét tước, bắt đầu từ di ảnh và hủ tro cốt của bà nội trước, cô lau tỉ mỉ từng chút từng chút một hũ tro, rồi thả lại chỗ cũ.
Ngay sau đó là phòng ngủ, phòng khách, phòng bếp…… Toàn bộ quét tước hết, căn nhà cuối cùng cũng sạch sẽ, cô mệt đến mức nằm trên giường không muốn nhúc nhích, nhắm mắt lại thiếp đi.
Ý thức lơ lửng giữa ngủ say và tỉnh táo, trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, cô nghe thấy có tiếng ai nói chuyện, rất quen thuộc, cũng rất gần, cô mở mắt, xoay người ngồi dậy trốn ra phía sau rèm.
“Chú út, chú đã lâu rồi không về nhà.”
Quý Cảnh Thâm nhẹ cười: “Đúng vậy, mới chớp mắt cháu đã sắp thi đại học rồi, khẩn trương không?”
“Cũng ổn ạ,” Thành tích bây giờ của cậu rất ổn định, bài không cao đến mức đứng trước top mười, nhưng đã sớm ở trước top ba mươi, “Cháu thì lại hy vọng thi sớm một chút, cấp ba thật sự quá khốn khổ.”
“Ừ, đã nghĩ xong thi trường nào chưa?”
“Cháu nghĩ kỹ rồi, đại học Quốc dân Trung Quốc.”
Quý Cảnh Thâm ngoài ý muốn nhướng mày lên: “Cháu muốn đi Bắc Kinh? Cũng không gần Nam Lâm đâu.”
“Cháu biết, cháu muốn đi phương Bắc nhìn xem, suy nghĩ đã rất nhiều năm,” Quý Luật sờ sờ mũi, lẩm bẩm, “Nói xa thì, chú út còn xuất ngoại đi du học nữa kìa, còn không phải xa hơn sao.”
Quý Cảnh Thâm thấp giọng cười ra tiếng: “Vậy chúc cháu thi được điểm cao, thực hiện được nguyện vọng.”
“Cảm ơn chú út.”
Quý Cảnh Thâm còn muốn đi chỗ Quý Bỉnh Khả một chuyến, trước khi đi thì quay đầu lại, nhìn thật sâu vào cửa sổ đóng kín đối diện một cái, trong mắt có quá nhiều cảm xúc lẫn lộn, anh không dừng lại quá lâu, nhanh chóng đi xa.
Giọng nói biến mất, không nghe được nữa.
Bức màn bị niết ra nếp nhăn, Tùy Hi dần dần buông ra, trở về mép giường, vô lực ngã xuống.
Vào ba ngày thi đại học, Tùy Hi rút đi sự khẩn trương, bình tĩnh xưa nay chưa từng có.
Nhận đề, làm bài, kiểm tra, đi ra trường thi.
Tất cả học sinh cấp ba luôn đắm chìm trong những ngày đau khổ cuối cũng vui sướng thi xong, Tùy Hi về nhà tra điểm chuẩn của trường muốn đăng kí và ngành học của năm ngoái, lại đánh giá đại khái với các môn ngành học của mình, cảm thấy hy vọng vẫn là rất lớn.
Loại thấp thỏm này đến một khắc công bố điểm kia, biến mất hầu như không còn.
Giọng nữ trong điện thoại đang báo tổng điểm và thành tích các môn của cô, Tùy Hi nằm ngửa trên sô pha, khóe môi nhẹ cong lên như trút được gánh nặng.
Lương Văn Nhân gọi đến vào buổi tối, sau khi hỏi điểm thì vui mừng ra mặt.
“Thi giỏi lắm” Lương Văn Nhân khen ngợi, “Trước đây chưa bao giờ hỏi con, con muốn học trường nào? Ngành học thì sao, suy xét hết chưa?”
Tùy Hi hắng giọng: “Con nghĩ kỹ hết rồi.”
“Hi Hi này, con nghe mẹ nói, mẹ hai ngày này giúp con đi hỏi một chút, có mấy ngành học khá thích hợp với con gái, vào nghề giáo cũng tốt, ví dụ như giáo dục mầm non, ngoại ngữ tiểu học……”
“Con đã quyết định rồi.” Cô nhàn nhạt đánh gãy.
“…… Cái gì?”
“Con muốn đi Thượng Hải,” Mi mắt khẽ run, cô thấp giọng, “Đại học y khoa Phục Đán, ngành y tá, đây là quyết định của con.”
Lương Văn Nhân kinh ngạc: “Sao đột nhiên con muốn học y thế?”
“Không đột nhiên đâu ạ, con đã sớm suy nghĩ rồi.”
Lương Văn Nhân do dự: “Nếu con muốn học y, có muốn suy xét một chút đại học y dược Nam Kinh không? Cũng là một trường khá tốt.”
Tùy Hi còn chưa trả lời, Lương Văn Nhân lại nói: “Hơn nữa, cũng gần mẹ, mẹ còn có thể chăm sóc con có đúng không? Đến ở với mẹ, con thấy thế nào?”
“Mẹ, con đã trưởng thành, có thể tự chăm sóc chính mình,” Cô nhất quyết nói, “Con chỉ muốn học trường này, con không muốn đi trường khác.”
Thượng Hải gần nhà, cô cuối tuần nếu rảnh đều có thể trở về thăm bà nội và ba cô, huống gì, Thượng Hải là thành phố mà cô và chú út đã từng cùng nhau đi, là nơi thứ hai ngoại trừ Nam Lâm làm cô cảm thấy an tâm.
“Vậy con đã xem điểm chuẩn mấy năm trước của Phục Đán chưa?”
“Con xem rồi, chỉ cần không phải chênh lệch quá nhiều, điểm hiện tại của con đã đủ rồi.” Không cần điều hòa nữa.
“Vậy tùy con thôi, con đã trưởng thành, có chủ kiến của mình, mẹ cũng chỉ đề nghị mà thôi.”
“Vâng ạ.”
Nơi điền nguyện vọng là ở phòng máy của trường, Tùy Hi rất nhanh đã chọn xong, tay nắm chuột không động đậy nữa.
Trình Hiểu Đình rối rắm chọn trường, thò qua xem Tùy Hi, kinh ngạc: “Sao để trống vậy?”
Năm nguyện vọng sáu ngành, cô chỉ điền một trường một ngành, còn không có nguyện vọng phụ nữa chứ.
Tùy Hi nhấp môi cười: “Bởi vì tớ chỉ muốn đi nơi này.”
“Vậy cũng không thể để trống như vậy chứ,” Trình Hiểu Đình nhíu mày, “Nếu, tớ chỉ nói nếu, cậu không có thi đậu thì sao? Xuống nguyện vọng thứ hai đó.” Như vậy sẽ không có ngành học!
Tùy Hi trầm mặc, quét đại khái mấy trường học và ngành, điền đầy hết những mục còn lại.
Sau khi điền xong, hai người không lập tức về nhà, nắm tay nhau đi vào một chỗ được trường học được gọi là ngọn núi Tình Yêu, tìm một chỗ trống nói chuyện phiếm.
Gần đó có mấy cặp đôi, có đang thì thầm với nhau, có đang khóc, cũng có đang ôm nhau hôn…… Trình Hiểu Đình thu ánh mắt lại, hơi mỉm cười: “Có chuyện này chưa kịp nói cho cậu, tớ và Quý Luật chia tay rồi, vào ngày thi đại học xong.”
Tùy Hi kinh ngạc.
“Đừng dùng vẻ mặt này nhìn tớ, trước đó không phải đã đoán được rồi sao?” Trình Hiểu Đình câu lấy cánh tay Tùy Hi, nhích qua, dựa đầu lên vai cô, “Lúc trước theo đuổi viết thư tình, cứ vậy mấy năm qua cũng không cãi nhau gì, thật sự cho rằng có thể cùng nhau đi tiếp.”
“Cho nên tớ thật sự cho rằng đối với câu “Lúc tốt nghiệp mười cặp đôi thì chín đôi chia tay”, vốn cho rằng chúng tớ có thể kiên trì thành một đôi duy nhất, không nghĩ tới……”
Trong lòng chua xót.
“Không có cách nào xoay chuyển sao?”
“Xoay chuyển thế nào bây giờ? Cậu ấy khăng khăng muốn đi phương Bắc, sau khi tốt nghiệp nói không chừng sẽ ở lại đó làm việc, còn tớ, tớ chỉ muốn an an ổn ổn ở lại nơi mình quen thuộc, dù là đi ra ngoài, tớ cũng không muốn đi xa như vậy.”
“Cậu ấy có có ước mơ và nơi muốn đi của mình, tớ cũng có, nếu có thể thấy trước sau này không đi cùng nhau được, sao không nhân lúc còn sớm mà tách ra, đừng chậm trễ thời gian lẫn nhau.” Nói đến đây, Trình Hiểu Đình kéo kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười khó coi: “Từ nay về sau mọi người đều mỗi người mỗi ngả rồi, cũng tốt.”
“Không có gì không tốt.” Trình Hiểu Đình lầm bầm lầu bầu.
Tùy Hi thở dài trong lành, không biết nên an ủi cái gì, chỉ đành ôm chặt cô hơn chút, hai người lẳng lặng dựa vào nhau một lát, Trình Hiểu Đình ngồi thẳng lên: “Vừa rồi thấy cậu điền toàn là trường ở Thượng Hải, xem ra chúng ta sau này không còn cơ hội lại chơi với nhau rồi.”
“Nghỉ đông và nghỉ hè có thể……”
“Nếu tớ có thể thi đậu đại học Ký Nam, ba mẹ tớ định dời hộ khẩu đi, mua một phòng ở bên Quảng Châu, định cư bên đó, cậu cũng biết ba mẹ tớ làm về thời trang rồi, Quảng Châu càng thích hợp hơn Nam Lâm.”
Ánh mắt Trình Hiểu Đình lưu luyến: “Sau này hẳn là sẽ rất ít quay về, nghĩ lại đúng là khổ sở, chúng ta từ nhỏ học cao trung rồi đều cùng nhau đi, đến đại học lại tách ra.”
“Vậy chính thức nói tạm biệt với cậu đi,” Trình Hiểu Đình vươn tay, giống như lần đầu tiên hai người gặp mặt vậy, chủ động dắt lấy tay cô, “Mặc kệ sau này thế nào, cậu cũng là bạn thân nhất của Trình Hiểu Đình tớ, suốt đời.”
Mặc dù từ đây mỗi người một ngả, ai đi đường nấy, tớ cũng mong ước cậu tiền đồ như gấm, hạnh phúc an khang.
Vĩnh viễn có người yêu thương, không hề cô đơn.
……
Trường học đã xác định xong, Tùy Hi chính thức được trúng tuyển ngành y tá trường đại học y Phục Đán, Trình Hiểu Đình cũng như nguyện mà thi đậu đại học Kí Nam. Sau ngày đó là tiến vào kì nghỉ hè hạnh phúc nhất từ lúc chào đời tới nay, Tùy Hi tìm chỗ dạy thêm, kiếm tiền học và sinh hoạt phí.
Làm việc đến ngày mười hai tháng chín, trước ngày khai giảng ba ngày, Tùy Hi tạm biệt mọi người, ở nhà chậm rãi dọn dẹp hai ngày, vào buổi tối ngày mười bốn tháng chín, ngồi xe lửa đi Thượng Hải……
Từ đây rời đi thành phố cô sống mười tám năm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!