Sớm Sớm Chiều Chiều Đều Là Anh - Chương 44: Cứ đi tiếp đừng quay đầu lại
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
50


Sớm Sớm Chiều Chiều Đều Là Anh


Chương 44: Cứ đi tiếp đừng quay đầu lại


Đóng cửa lại, ngăn ồn ào ở bên ngoài.

Lồng ngực phộc phồng, trầm ổn có độ nặng nhẹ, khiến cô yên tĩnh lại. Cánh tay giao nhau ôm cô gắt gao, Quý Cảnh Thâm để cằm trên đầu cô, giọng thở hắt ra:

“Không có chuyện gì thật tốt.”

Cụ thể đã có chuyện gì xảy ra, anh không muốn hỏi, càng không muốn khiến cô nhớ lại……

Chỉ cần cô không có chuyện gì là tốt rồi.

Hai người ôm nhau trong im lặng, Tùy Hi chậm rãi mở mắt ra, bên tai là tiếng tim anh đập, bên eo cánh tay anh rất nóng, làm cô bối rối……

Nếu lúc trước có chút suy đoán không xác định rõ ràng, bây giờ cũng đã hiểu rõ, tất cả đều được khai thông……

Cô đã hiểu được tất cả.

Có người đột nhiên gõ cửa, cùng với tiếng gọi:

“Tùy Hi, cô có bên trong không?”

Cô bị dọa bèn đẩy anh ra rồi trả lời, đột nhiên bị anh ép xuống, cũng che môi cô lại, cô kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn khẩu hình của anh: Đừng nói chuyện.

“Tùy Hi?” Người nọ lẩm bẩm: “Kỳ lạ, vừa mới ở đây mà, người đi đâu rồi?”

Đợi tiếng bước chân dần đi rồi. Tay khô ấp áp liền bỏ xuống, trên môi còn lưu lại độ ấm của tay anh, cô giật giật môi, muốn nói lại thôi, trầm mặc rồi mở miệng: “Chú út, sao chú lại đến đây?”

Quý Cảnh Thâm buông ra cô ra, cúi đầu, ánh mắt sâu thẳm: “Nghe nói nơi của em có chuyện náo loạn……” Chủ yếu là vì nghe được có một y tá bị thương.

Anh sợ người đó là cô nên bất chấp mọi thứ, lòng nóng như lửa vội chạy đến đây.

Thật may.

“Đúng, chính là người nhà của Diệp Oánh, Diệp Oánh chính là người kia……”

“Tôi biết rồi.” Cô nói bao nhiêu, anh đều nhớ rất rõ.

“Người nhà đó nói Diệp Oánh……” Cô nói không được hai chữ cuối “Là do bệnh viện không đủ trình độ cứu chữa vậy nên họ cần gặp bác sĩ cũng y tá để hỏi chuyện.”

Nhưng là bệnh viện đều dựa theo quy định nghiêm khắc, đương nhiên là làm không sai, người nhà không nghe, không chịu áp lại cơn giận, nên mới gây ra hậu quả này.

“Cháu……” Cô miễn cưỡng cười cười, “Cháu biết họ đang trách cháu.” Cô cũng tự trách mình.

“Em đã cố gắng hết sức rồi,” Quý Cảnh Thâm vươn tay ấm áp đặt lên đầu cô, một tay vỗ nhẹ lưng cô, “Lỗi không phải của em.”

Bệnh viện mỗi ngày đều có bệnh nhân, còn có nhận bệnh nhân nhập viện xuất viện, đương nhiên không thể chu toàn hết tất cả, cô ấy cũng đã cố gắng hết sức rồi.

“Không đúng……”

Cô lắc đầu, môi mím chặt có chút dùng sức đã chuyển xanh thành trắng.

“Cháu không sợ người nhà cô ấy, cháu là đang trách sao không có ở lại bên cô ấy lúc cô ấy cần nhất, biết cô ấy khóc chắc chắn không ổn, phải chạy đi gọi bác sĩ kiểm tra……”

Hốc mắt nhói lên, cô hít hít mũi: “Nếu cháu làm nhanh hơn, có lẽ sẽ……”

“Đời này không có chữ nếu, Hi Hi.”

Cô nâng tầm mắt lên, đáy mắt trong suốt ngấn nước, sáng ngời.

“Còn nhớ tôi từng nói với em cái gì không?” Anh nói, “Khi chúng ta chạm trán người nhà bệnh nhân, mặc kệ hành vi hay suy nghĩ của họ đối với chúng ta đều không tốt thế nào, nhưng chúng ta chỉ cần cố làm hết bổn phận của mình là được rồi.”

Cũng giống như lão sư đã nói —— Dù kết quả ra sao, chúng ta chỉ cần tận tâm tận lực đem hết đạo đức đề ra làm, không thẹn với lương tâm thì đã tốt rồi.

……

Quý Cảnh Thâm đi cũng vội, chỉ tới kịp hứa với Tùy Hi sẽ ăn cơm cùng cô. Mở cửa phòng trực ban, Tùy Hi xoa xoa mặt, bình ổn lại cảm xúc, vừa muốn đi xuống căn tin ăn chút cơm, thì gặp Mang lão sư từ phòng bệnh bên cạnh đi ra.

“Xong rồi sao?”

Tùy Hi ngẩn ra. Mang giáo lão sư cười cười: “Thấy cậu ta vừa vào, cháu quen với bác sĩ Quý sao?”

“Có quen ạ.” Nghiêm túc mà nói, cô gặp anh lần đầu tiên là lúc 5 tuổi…… Bây giờ cũng đã 16 năm rồi!

Mang giáo sư không hỏi nhiều: “Mau đi ăn cơm đi, chiều còn bận việc nữa.”

Tùy Hi xuống lầu.

……

“Tùy Hi.”

Đầu óc cô vẫn tập trung suy nghĩ về tình trạng bệnh nhân, có người gọi cũng rất lâu cô mới phản ứng lại.

Là đồng nghiệp buổi sáng này được Tùy Hi kéo tay giúp.

“Chuyện buổi sáng nay cảm ơn cô nha!”

Nếu là không có Tùy Hi, cô bây giờ chắc nằm ở bệnh viện.

“Không cần khách sáo.” Tùy Hi nhấp môi cười cười.

Cùng nhau đi một đoạn đến trạm của y tá, đồng nghiệp nhìn xem chung quanh, hạ giọng: “Lúc nãy tôi vừa đi qua văn phòng, tôi đã nghe được tiếng của lão sư nói về vấn đề người nhà bệnh nhân kia đã giải quyết rồi.”

“Giải quyết?”

“Bệnh viện bồi thường tiền” đồng nghiệp thở dài: “Nghe nói người nhà đó nghe có được tiền, lập tức vui vẻ, đáp ứng nhận lấy.”

Cụ thể bồi bao nhiêu tiền thì không biết. Lòng có chút khó chịu…… Tùy Hi đơ mặt không nói một tiếng.

Đồng nghiệp không để ý cảm xúc của cô, còn cầu nguyện: “Sinh ở gia đình như vậy…… Cũng xem như số Diệp Oánh thật khổ, hy vọng kiếp sau đầu thai cô ấy có thể sống trong gia đình tốt hơn.”

Không mưu sinh kiếm sống, không lo toan bộn bề.

*** ***

5 giờ, Tùy Hi giao ca xong thì về nhà. Di động trong túi của Quý Cảnh Thâm vang lên, cơm trưa thành cơm tối, cô chưa ăn gì, đơn giản là không buồn ăn, lau dọn giá sách, sau đó lấy quyển sách đọc để tĩnh tâm.

Không biết vô tình hay cố ý, cô đọc không vào được chữ nào, chữ dày đặc khiến cô mệt mỏi mơ màng nhắm mắt.

Tiếng chuông bỗng dưng vang lên, trên màn hình điện thoại hiện tên, cô cuối cùng cũng xóa đi chút ủ rủ.

“Chú út.”

“Đang ở dưới nhà, xuống đi!”

Cô vội ngồi dậy, mang thêm giày rồi chạy xuống nhà.

Trong xe đang mở điều hòa, hơi lạnh, xua tan cái nóng bức của ngày hè.

“Bữa trưa ăn gì chưa?”

“…… Không có ăn,” Cô lặng lẽ liếc anh một cái, khi anh đưa mắt đến, vội nói, “Lúc đó chưa đói, không buồn ăn.”

Quý Cảnh Thâm chăm chú nhìn kính chiếu hậu bên trái, quay xe lại, lại nói.

“Lát nữa ăn nhiều vào.”

Xe dừng ở quán ăn, Quý Cảnh Thâm đưa Tùy Hi vào trước còn mình thì tìm chỗ đậu xe.

Thời gian này không có nhiều khách lắm, Quý Cảnh Thâm mới tới đã tìm được vị trí tốt. Người phục vụ sắp xếp cho hai người ngồi ở một bàn, lấy ra cuốn menu đặt xuống bàn.

Nhìn Tùy Hi không muốn gọi món, Quý Cảnh Thâm lấy khăn lạnh từ người phục vụ đưa cho cô, trực tiếp giúp cô lau sạch sẽ ngón tay một cách tỉ mỉ.

Tùy Hi muốn rút lại, nhưng anh nắm rất chặt, không có ý thả ra. Giãy giụa cũng không có kết quả, cô đành từ bỏ.

Hai người gọi hai món lẫu, đồ ăn vừa đặt lên bàn, bị anh đem bỏ hết vào nồi.

“Buổi chiều cháu nghe đồng nghiệp nói, bệnh viện đồng ý bồi thường tiền cho người nhà Diệp Oánh,” cô liếc anh, “Anh có biết họ bồi thường bao nhiêu không?”

Quý Cảnh Thâm: “Trừ việc bị phanh phui, số tiền được truyền thông đăng lên báo, nếu không chúng ta không có cách nào biết được.”

“À.” Cô thất vọng.

“Sao vậy?”

“Muốn biết bồi thường bao nhiêu……” Cô lẩm bẩm, “Rõ ràng không phải lỗi của bệnh viện, tại sao phải bồi thường.”

“Đơn giản là vì một việc nhịn chín việc lành,” rốt cuộc sự việc này lớn lên đối với bệnh viện sẽ có ảnh hưởng không tốt, “Nhưng có lẽ số tiền cũng không lớn.”

Chủ đề cũng chuyển đổi: “Còn nghĩ về chuyện của Diệp Oánh?”

“Đúng ạ.”

Cực khổ nuôi sống gia đình, qua đời còn bị xem là công cụ kiếm tiền, buồn cười nhất —— đó lại là người nhà cô ấy, như vậy có thể gọi là người thân sao.?

Quý Cảnh Thâm tưởng cô nghĩ chuyện khác, trầm mặc một lát mới nói: “Tôi cũng giống em lúc vừa vào bệnh viện, phẫu thuật không được bao lâu cũng gặp chuyện như vậy.”

Tùy Hi dừng lại.

“Phòng phẫu thuật luôn có chuyện không lường trước được, đặc biệt là trong phòng phẫu thuật.”

Tất cả đều xuất hiện rất nhanh, mặc dù anh đã cố cứu chữa, cũng không thể kéo được người kia ra khỏi cõi chết. Đó là người bệnh đầu tiên từ khi anh vào ngành y tới giờ.

“Khi đó tôi ngẩn người rất lâu, không tìm được biện pháp thoát ra, nằm mơ cũng nghĩ đang trong phòng phẫu thuật, người bệnh kia chưa chết, đang đợi tôi đến cứu anh ta.”

Đáng tiếc sự thật là không thể quên được. Nhiều năm qua rồi, người bệnh qua tay anh cũng gia tăng, anh ấn tượng nhất vẫn là người đầu tiên đó. Nhưng…

“Hi Hi, còn nhớ khi chúng ta học ngành y, học tập cho đến bây giờ là vì mục đích gì?”

Cô ngẩn ra một lát, đầu óc từ lâu dần hiện ra một câu.

“Cứ đi tiếp, đừng quay đầu lại.”

Quý Cảnh Thâm hơi mỉm cười: “Đúng vậy, cứ đi về phía trước, đừng quay đầu lại.”

Mỗi một nhân viên y tế, đều phải đi qua một con đường, nếu không có biện pháp tránh, vậy thì cứ nhìn thẳng về phía trước, đừng để quá khứ cản chân, cũng đừng bỏ những thứ chờ đợi ta phía trước.

Kỳ thật Tùy Hi cũng đã bình ổn được rồi, nhưng vì còn cảm thấy Diệp Oánh làm vậy là không đáng, cô gục đầu xuống, nhân lúc anh không nhìn thấy vội lau đi nước mắt hít sâu một hơi.

Rất lâu sau cô mới nhìn thẳng vào mắt anh.

“Chú út, cháu cũng trưởng thành rồi,” Cô nói, “Cho nên…… chú cũng đừng nghĩ cháu yếu ớt như vậy chứ.”

Quý Cảnh Thâm giật mình.

“Thật sự, cháu không sao đâu.”

Không nghe được cô nói cái gì, chỉ nhìn chằm chằm môi cô đóng mở, vô thức vươn tay sờ lên mặt cô.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN