Sơn Gian Tứ Thực - Chương 10: 10: Hạt Thơm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
34


Sơn Gian Tứ Thực


Chương 10: 10: Hạt Thơm


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong phòng nhà sau họ Lục, Sầm Ninh đang nói chuyện cùng ca nhi nhà Tiền thẩm.
Sầm Ninh gả đến thôn Vân Khê nhiều ngày như vậy, Tiền thẩm thấy bộ dáng y đẹp, cử chỉ lại khéo léo, tay nghề thêu thùa cũng tốt, nghĩ thầm để ca nhi nhà mình học hỏi cùng y.
Trúc ca nhi nhà bà năm nay mười sáu, đã được định với nhà họ Ngô mổ heo trong thôn.

Ngô gia giàu có, trong nhà có hai anh em và một cô con gái, lão đại mấy năm trước đã cưới vợ, sang năm lão nhị cùng Trúc ca nhi sẽ thành thân.
Vì thế buổi chiều ngày hôm đó, Tiền thẩm rửa chén đũa xong, mở tủ chén ra, lấy giấy dầu gói lại chút mứt hoa quả.
Không thấy người ở nhà chính, Tiền thẩm hỏi con dâu: “Trúc ca nhi đâu? Lại chạy ra ngoài chơi rồi à?”
Con dâu Lý thị đang ở trong sân khâu giày cho đứa nhỏ, nghe vậy nói: “Trúc ca nhi đã vào phòng, sáng nay nó thức dậy sớm, lúc này chắc mệt rồi.”
Tiền thẩm đi đến trước cửa phòng Trúc ca nhi đẩy cửa ra, quả nhiên thấy Trúc ca nhi nằm ngủ thẳng cẳng* ở trên giường.
(*Gốc là 四仰八叉, thành ngữ, chỉ dáng nằm ngửa tay chân duỗi thẳng)
“Tổ tông ơi, cơm nước xong là ngủ, cũng không biết giúp mẹ mình rửa chén, còn ngủ trương mông lên thế này, chỗ nào giống ca nhi hả?”
Tiền thẩm nhìn mãi phát sầu, tiến lên tét một cái lên mông Trúc ca nhi, “Cái bộ dạng này của mày mẹ cũng sợ gả ra ngoài, người nhà họ Ngô lại trả mày về mất, mau đứng lên, đừng ngủ nữa!”
Trúc ca nhi trở mình thoát khỏi nanh vuốt của mẹ, lẩm bẩm nói: “Mẹ, con mệt chết rồi, nếu không phải buổi sáng con đi cùng Như tỷ nhi ra bờ sông bắt cá, buổi trưa trong nhà lấy canh cá từ đâu ra mà uống? Để con ngủ đi.”
Nhớ đến nồi canh cá trắng sữa vào buổi trưa kia, động tác của Tiền thẩm nhẹ một chút, bất đắc dĩ nói: “Phu lang Xuyên Tử ca của con gả đến đây đã vài ngày, con dậy rồi thì cầm kim chỉ qua lại trò chuyện, học người ta một chút.”
“Sang năm sẽ phải thành thân, còn y như trẻ con, sao làm phu lang người ta được?”
Lời còn chưa nói xong, trong phòng liền vang lên tiếng ngáy nhẹ nhàng của Trúc ca nhi.
“Đúng là tổ tông, sầu chết đi được.” Tiền thẩm đắp chăn lên cho Trúc ca nhi, thở dài ra khỏi phòng.
Chờ Trúc ca nhi tỉnh ngủ, dựa theo dặn dò của mẹ y cầm bao giấy dầu cùng kim chỉ đi đến nhà sau Lục gia.
Trúc ca nhi lớn lên mặt tròn mắt hạnh, lại thích cười, tính tình cũng thẳng thắn, chưa nói mấy câu đã làm quen với Sầm Ninh.
Trong nhà còn dư lại một ít hạt rang* mua lúc thành thân, Sầm Ninh bốc một nắm lớn hạt dưa cùng đậu phộng rang, lại pha ly nước mật ong.
(*Gốc là 炒貨, chỉ một loại đồ ăn nhẹ được làm từ trái cây thực vật thông qua phơi, sấy khô, chiên và các phương pháp chế biến khác để mọi người ăn trong thời gian rảnh rỗi.

Chẳng hạn như hạt dưa, đậu tằm, đậu phộng, quả óc chó,…)
“Trong nhà không có đồ ăn vặt gì, chỉ có thể lấy cái này chiêu đãi ngươi.”

Trúc ca nhi bưng nước mật ong hút xuống một ngụm, ngọt đến mức con mắt đều nheo lại: “Thế này đã rất tốt rồi, đã lâu ta không được nếm qua hương vị mật ong, bình mật ong rừng kia của nhà ta như kiểu đi theo mẹ ta vậy.”
Hai người vừa may vá vừa nói cười, Trúc ca nhi lanh mồm lanh miệng, công sức một buổi trưa y nói hết chuyện bát quát lớn lớn bé bé trong thôn, Sầm Ninh ở bên cạnh không ngừng thêm nước cho y, sợ y khô miệng.
Thẳng đến khi trong thôn bốc lên khói bếp, Sầm Ninh muốn nhóm lửa đốt lò, Trúc ca nhi mới bưng rổ kim chỉ về nhà.
Về đến nhà, Tiền thẩm đang nấu cơm ở phòng bếp, Lý thị dỗ con ở trong sân, cháu trai nhỏ mới hai tuổi, Trúc ca nhi chọc vài cái, nhân lúc trước khi nó há mồm ra khóc thì chuồn vào trong bếp hỗ trợ.

Tiền thẩm đang xào rau, thấy Trúc ca nhi hỏi: “Sao, thấy Ninh ca nhi người ta là biết mình dở chưa?”
Nghĩ đến Sầm Ninh lớn lên đẹp đẽ, nói chuyện nhỏ nhẹ tinh tế, còn pha nước mật ong cho mình, Trúc ca nhi gật gật đầu, nghĩ lần sau lại đi bắt cá thì phải đưa cho Sầm Ninh một con.
Tiền thẩm rèn sắt khi còn nóng nói: “Biết rồi thì phải sửa, về sau ít chạy lên núi xuống ruộng lại, ở nhà luyện may vá thật tốt, không thì trước lúc thành thân giày cũng làm chưa xong, ta xem Ngô gia còn muốn con hay không?”
Trúc ca nhi nghe xong bĩu môi nói: “Hũ nút Ngô Nhị Hà kia, dám không cần con?”
Ba huynh muội Ngô gia, lão đại gọi là Ngô Đại Giang, lão nhị là Ngô Nhị Hà, con gái út tên Ngô Tiểu Khê.
Tiền thẩm nghe xong đánh một cái lên lưng Trúc ca nhi: “Còn chưa có thành thân mà nói mấy lời này, không biết xấu hổ!”
Đầu bên này lúc Lục Vân Xuyên về tới nhà sắc trời vẫn còn sáng.
Trong thôn có cây cổ thụ, mùa này, hán tử rảnh rỗi trong thôn thích vây quanh chơi cờ dưới bóng cây, thấy Lục Vân Xuyên cõng sọt trở về đều lên tiếng gọi.
Lục Vân Xuyên đáp trả từng câu, chờ đi đến cổng sân nhà mình, quả nhiên Sầm Ninh đang bận việc ở trong phòng bếp.
Nghe thấy ngoài cổng có động tĩnh, Sầm Ninh ló đầu từ trong phòng bếp nhìn xem, thấy là Lục Vân Xuyên thì có chút kinh hỉ*: “Sao hôm nay về sớm như vậy?”
(*Kinh hỉ = vừa kinh ngạc vừa vui mừng)
“Đi nhanh một chút.”
Lục Vân Xuyên đi đến bên bàn đá dỡ sọt xuống đặt lên, thấy trên bàn còn hạt dưa cùng cái ly chưa kịp dọn, hỏi: “Có người tới nhà à?”
Sầm Ninh rót ly trà lúa mạch đưa cho hắn, cười nói: “Trúc ca nhi nhà Tiền thẩm tới, mới vừa đi không lâu.”
Thấy Sầm Ninh vui vẻ, trong lòng Lục Vân Xuyên cũng thoải mái: “Tính tình Trúc ca nhi tốt, ngươi ở nhà một mình nhàm chán thì tìm y trò chuyện nhiều chút.”
“Vâng.” Sầm Ninh cười gật đầu, đôi mắt sáng lấp lánh.
Lục Vân Xuyên uống nước trà, móc túi tiền từ túi áo ra, đưa cho Sầm Ninh nói: “Kết tiền công rồi, một lượng bạc rưỡi, ta mua đồ ở trên trấn hết 420 văn, tiền dư giao cho ngươi giữ.”
Nói xong lại xốc khăn vải trên cái sọt lên, lấy từng món đồ đã mua ra.
Có bao giấy dầu riêng biệt của cửa hiệu bánh ngọt, còn có một cuộn vải bông ngay ngắn.

Sầm Ninh giật mình nói: “Sao lại mua mấy thứ này?” Lời còn chưa nói xong, Lục Vân Xuyên lại mở một cái hộp nhỏ ra.
“Hạt thơm?”
Bánh ngọt, vải vóc, Sầm Ninh vạn lần không nghĩ tới thế mà Lục Vân Xuyên còn mua hạt thơm.
Cuống quít giương mắt, Sầm Ninh hỏi: “Sao, sao lại mua đồ quý giá như vậy?”
Lục Vân Xuyên cười cười nói: “Trước kia trong nhà không có nhiều tiền lắm, sau khi thành thân vẫn chưa mua được cho ngươi cái gì, năm nay thu hoạch tốt, hiện tại trong tay cũng có chút tiền, tất nhiên không thể để ngươi tủi thân.”
Sầm Ninh: “Ta không cảm thấy tủi thân.”
“Ta biết”, Lục Vân Xuyên nhéo nhéo tay Sầm Ninh, có chút ngượng ngùng, “Hán tử kiếm tiền, còn không phải là cho phu lang cùng hài tử trong nhà chi tiêu sao, hiện tại chúng ta chưa có con, đương nhiên chỉ có một mình ngươi chi tiêu trước.”
Làm công là công việc nặng nhọc, ngoại trừ bữa cơm trưa có thể nghỉ ngơi một lát, thời gian khác làm việc không ngừng một giây, thời tiết mùa này lại nóng, làm một ngày vai lưng đau nhức, mặt đầy bụi và đất cát, còn phải đi thêm một canh giờ đường núi về nhà.
Lục Vân Xuyên hoàn toàn là nghĩ đến phu lang mới gả tới nhà, bản thân hắn không ngại khổ, nhất định phải làm cho cuộc sống của phu lang trôi qua thật tốt mới được.
Tập tục trong thôn, sau khi con dâu mới vào cửa, trong nhà còn mẹ chồng, đều sẽ cắt vải làm một bộ đồ mới cho cô dâu.
Hắn đã cùng cha và mẹ kế phân gia, Sầm Ninh gả cho hắn hiển nhiên không có đồ mới mặc, không chỉ không có quần áo mới, ngược lại Sầm Ninh còn lấy vải từ của hồi môn ra may áo trong cho hắn.
Trong lòng Lục Vân Xuyên vẫn luôn nghĩ đến chuyện này, không lý nào những người khác đều có mà Sầm Ninh không có, cho nên sau khi lấy được tiền công liền lập tức đi đến phường vải tốt nhất trong thị trấn chọn một cuộn vải.
Phần lớn người trong thôn may quần áo đều dùng vải gai, một cuộn vải gai chỉ cần một trăm văn hơn, may quần áo rất thực dụng.
Người làm ở phường vải thấy trên người hắn mặc quần áo vải gai thô ráp, cũng giới thiệu vải gai cho hắn, nhưng Lục Vân Xuyên chọn cho phu lang cuộn vải bông tốt nhất màu khói xanh ngọc, chất vải dệt mềm mại, một cuộn 300 văn, so với vải trong của hồi môn của Sầm Ninh còn tốt hơn.
Bởi vì trong hạt thơm trộn lẫn hương liệu, giá cả đắt, một hộp hai viên, tổng cộng một trăm văn tiền.
Lục Vân Xuyên nói: “Vải màu này tôn da, ta liếc mắt một cái liền cảm thấy ngươi mặc vào nhất định đẹp lắm, ngươi cầm lấy tự làm bộ đồ mới cho mình mặc, vải dư lại thì chờ trời lạnh, còn có thể may hai bộ áo kép*.”
“Còn có hạt thơm, có cái này, ngươi không cần dùng bồ kết dè sẻn nữa.”
Sầm Ninh sờ sờ vải, lại chạm chạm hạt thơm, nhỏ giọng nói: “Sao ngươi biết ta dùng tiết kiệm.”
Lần trước sau khi y hái bồ kết bị quẹt thương cánh tay, Lục Vân Xuyên liền không cho y lên núi nữa, tự mình chạy tới sâu trong núi hái được hai lần, y đau lòng Lục Vân Xuyên đi làm về còn phải lên núi cực khổ, cho nên trong khoảng thời gian này vẫn luôn dùng bồ kết tiết kiệm, một cây bồ kết tốt nhất giặt vài lần mới vứt bỏ.
Lại không nghĩ Lục Vân Xuyên thế mà chú ý tới.
Hai người ngồi bên bàn đá rũ mắt nắm tay, thẳng đến khi nghe thấy âm thanh nơi cổng sân mới hồi phục tinh thần lại vội vàng buông ra.
“Xuyên Tử ——” Thanh âm của Lục Vân Lãng ngoài cổng đột nhiên im bặt.
Cả khuôn mặt Sầm Ninh đỏ bừng mà đứng lên: “Đại, đại ca tới.”

Lục Vân Lãng cũng có chút ngượng ngùng: “Ta tới không phải lúc nhỉ.”
Mặt Sầm Ninh càng đỏ hơn.
Lục Vân Xuyên đứng lên: “Ca, gọi ta có chuyện gì vậy?”
“Không có gì, ta mới từ nhà cha vợ về, ông cho hai con vịt sốt tương, muốn gọi các ngươi qua ăn cơm chiều, nếm thử một miếng.”
“Được”, Lục Vân Xuyên đáp ứng, “Chờ lát nữa chúng ta qua liền.”
“Được, vậy, ta đây không quấy rầy hai người nữa.” Lục Vân Lãng cười rồi đi.
Sầm Ninh đã xào xong hai đĩa đồ ăn, sợ trời nóng làm hỏng, dứt khoát mang ra nhà trước một lát ăn.
Bỏ đồ ăn trong nồi xếp vào trong rổ xong, Lục Vân Xuyên xách rổ nói: “Mang bánh bông lan theo đi, một bao để ngươi cùng tẩu tử còn có Chỉ ca nhi ăn, một bao thì chờ lát nữa tặng cho nhà trưởng thôn.”
Sầm Ninh nghe xong xách bao giấy dầu lên, lại cầm hạt thơm nói: “Hạt thơm có hai viên, thứ này dùng thường xuyên, ta đưa tẩu tẩu một viên, để nàng cũng dùng thử xem.”
Hai người xách đồ đầy tay đi ra nhà trước.
Đợi tới nhà Lục đại, Diêu Xuân Linh nhìn thấy hạt thơm thực kinh hỉ: “Ôi, đồ tốt như vậy ta chỉ nghe nói qua, vẫn là lần đầu nhìn thấy đấy.”
Nói xong chờ không nổi liền lau lau tay dính nước, vừa ngửi, “Thơm thực sự, thứ này dùng tốt hơn bồ kết nhiều, không rẻ đâu.”
Lục Vân Xuyên đang ôm Chỉ ca nhi tháo sợi dây buộc bao giấy dầu cho bé, nghe vậy nói: “Dùng tốt là được, ta ngửi thấy thứ này cũng thơm cực kỳ, người làm trong tiệm nói thái thái tiểu thư trong thị trấn đều thích dùng cái này.”
Diêu Xuân Linh nghe xong càng vui mừng, ai ya, một thôn phụ* như nàng thế mà cũng dùng đồ giống thái thái tiểu thư trên trấn.
(*Thôn phụ = phụ nữ nông thôn)
Lục Vân Lãng ở một bên nghe xong cũng cười: “Đúng, ngươi cùng Ninh Nhi cứ dùng, dùng hết rồi lần sau ta lại lên trấn mua.”
Diêu Xuân Linh nghe xong oán trách mà liếc hắn một cái nói: “Vốn nên là như thế, ngươi làm đại ca còn muốn đệ đệ suy nghĩ trước ngươi, ta cùng Chỉ ca nhi cố gắng thơm lây* nhị tiểu tử thôi.”
(*Gốc là 沾光: hưởng ánh sáng, chỉ điều tốt, có lợi, thơm lây)
Chỉ ca nhi đang nắm một miếng bánh bông lan ăn đến cong cong mặt mày, nghe thấy mẹ kêu mình, tuy rằng không biết là chuyện gì, nhưng vẫn nghiêng cái đầu nhỏ nói theo mẹ: “Chỉ ca nhi thơm lây.”
Chọc cả nhà cười thành một đoàn.
Lục Vân Lãng ôm Chỉ ca nhi từ trong lồng ngực Lục Vân Xuyên, ném lên không trung lại vững vàng tiếp lấy, nghe tiếng cười khanh khách của Chỉ ca nhi cười nói: “Chỉ ca nhi thơm lây nhị thúc, sau này để mẹ lấy hạt thơm tắm rửa giặt đồ cho con, Chỉ ca nhi của chúng ta liền thành bé ca nhi thơm thơm nhé!”
Sau khi cười đùa ầm ĩ, Sầm Ninh cùng Diêu Xuân Linh ở bên cạnh ăn bánh bông lan, Lục Vân Xuyên nói với Lục Vân Lãng: “Bánh ngọt này ta mua hai bao, còn một bao ta muốn đưa cho trưởng thôn.”
Lục Vân Lãng nghe xong gật đầu: “Nên như vậy, chờ lát nữa lại xách một con vịt sốt tương qua, xem như tạ lễ.”
Công việc lần này trên thị trấn, là sau khi trưởng thôn nghe nói cố ý để người trong nhà chạy tới báo cho bọn họ, biết hai anh em sống không dễ dàng từ nhỏ, nhiều năm như vậy trưởng thôn vẫn luôn giúp đỡ bọn họ, ngay cả việc hôn nhân của hai người đều do tức phụ trưởng thôn làm mai, phần ân tình này hai anh em vẫn luôn ghi tạc trong lòng.
Cơm chiều phong phú, Sầm Ninh bưng một đĩa thịt lát xào cải thảo cùng một chén cà tím hầm lại đây, Diêu Xuân Linh chặt nửa con vịt sốt tương, lại xào một đĩa dưa chuột tai heo, nấu một nồi cơm khoai lang mang vị ngọt.
Ăn cơm xong, Lục Vân Xuyên và Lục Vân Lãng xách theo bánh bông lan cùng vịt sốt tương đi đến nhà trưởng thôn.
Nhân khẩu nhà trưởng thôn thịnh vượng, phòng ốc cũng xây rộng rãi.
Thời điểm Lục Vân Xuyên cùng Lục Vân Lãng đến, người lớn cả nhà đang nói chuyện phiếm, mấy đứa nhỏ chơi ở trong sân.

Tuy rằng là chơi trong sân nhưng chẳng hề ầm ĩ, thấy có khách tới, Đại Hổ Tử hô vào nhà chính: “Cha, bà nội, Lãng Tử thúc cùng Xuyên Tử thúc tới.”
“Đám tiểu tử Lục gia tới đấy à? Mau vào ngồi.” Tức phụ trưởng thôn vội dọn ra hai băng ghế, lại vội châm nước trà.
Lục Vân Xuyên đưa đồ trong tay cho tức phụ trưởng thôn nói: “Thím, không cần vội, chúng ta ngồi chút liền đi.”
Vịt sốt tương cùng bánh ngọt ở cửa hiệu trên trấn đều là thứ tốt, biết việc làm công trên thị trấn, tức phụ thôn trưởng cũng không khách khí, cười nhận lấy.
Biết bọn họ có chuyện muốn nói, còn kêu đám trẻ về phòng mình.
Nhà chính ngay lập tức thanh tịnh lại, trưởng thôn uống ngụm trà nói: “Công việc trong thị trấn làm xong rồi?”
“Đã xong rồi.”
Trưởng thôn gật gật đầu: “Là công việc khiến người mệt mỏi, ta nghĩ hai anh em tuổi còn trẻ sức lực dồi dào, nhân thời điểm hiện tại ăn chút khổ còn làm được, tích cóp thêm của cải, sau này cuộc sống trong nhà có thể trôi qua tốt một chút.”
Đương kim Thánh Thượng thương cảm bách tính, thuế má thấp, cuộc sống trong thôn đều không tệ.
Duy nhất chỉ có hai anh em Lục gia trên tay không có ruộng nương ông cha truyền lại, muốn dựa vào bản thân mua ruộng mua đất, trưởng thôn cũng đành chiếu cố thêm nhiều chút.
Nghĩ đến nhà họ Lục, trưởng thôn lại nói: “Chuyện Thụy tiểu tử lên phủ thành thi khoa cử các ngươi có biết không?”
Hai anh em gật gật đầu, Vương Phượng Ngọc đi đến đâu gào to đến đó, toàn bộ người trong phạm vi trăm dặm đều đã biết.
“Thụy tiểu tử thông tuệ, ta cũng hy vọng hắn có thể cao trung, trong thôn có thể xuất hiện một tú tài, đây là chuyện lớn.

Về sau vô luận là tiểu tử trong thôn đón dâu, hay là cô nương cùng ca nhi gả ra ngoài, đều có thể thơm lây theo.
Thụy tiểu tử được đọc sách là do hai người các ngươi khổ cực mà cung cấp cho, theo lý hắn nên biết ơn mới phải lẽ, nhưng ta cũng biết tính nết mẹ kế của các ngươi, cho nên mới nói với các ngươi chuyện này.”
“Thúc, chúng ta đều rõ ràng, nếu đã phân gia, chuyện bên kia chúng ta cũng không muốn xen vào, Thụy tiểu tử thi đậu chúng ta không ghen ghét, không thi đậu chúng ta cũng sẽ không nhiều chuyện.”
Trưởng thôn vui mừng mà sờ sờ râu: “Nghĩ được như vậy thực tốt, người mà, một lòng trải qua cuộc sống của chính mình mới là quan trọng nhất, thế đạo bây giờ tốt đẹp, chỉ cần chịu bỏ công sức, không lo không có ngày lành.

Người nông dân, ăn no mặc ấm, thế là tốt lắm rồi.”
Hai anh em nghe xong gật đầu.
Trước khi đi, tức phụ trưởng thôn ra khỏi phòng, hỏi Lục Vân Xuyên: “Cùng phu lang tốt chứ?”
“Còn phải cảm ơn thím, phu lang rất tốt.” Lục Vân Xuyên gật đầu, đáy mắt tràn đầy ý cười.
– —————————–
*Áo kép 夹袄
.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN