Sơn Gian Tứ Thực - Chương 2: 2: Thành Thân 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
47


Sơn Gian Tứ Thực


Chương 2: 2: Thành Thân 2


Sáng sớm, nhà họ Sầm ở thôn thợ săn Mai Lĩnh đã náo nhiệt hẳn lên.

Hôm nay là ngày ca nhi Sầm Ninh của Sầm gia xuất giá.

Lúc này cô dâu trong ngày thành thân phải tô son điểm phấn, Sầm Ninh mặc áo cưới ngồi trước bàn, đại tẩu đang trang điểm cho y.

“Ta thấy thoa chút son môi là được, phấn này bôi lên còn không trắng bằng Ninh Nhi của chúng ta.


Giữa gương đồng là một ca nhi với mái tóc đen nhánh, da trắng như ngọc, đôi con ngươi trong suốt sáng ngời như ngọc thạch, áo cưới màu đỏ làm tôn lên khuôn mặt đẹp đẽ, càng tăng thêm vài phần say mê.

Đại tẩu và nhị tẩu không ngăn được miệng mà khen, Thẩm thị nắm tay Sầm Ninh, lại càng muôn vàn luyến tiếc.

Trong nhà có ba người con, Sầm Ninh là đứa nhỏ nhất, cũng là ca nhi duy nhất, là đứa con bà trông mắt nuôi lớn.

Hai người con trai phía trên khỏe mạnh, lúc đi đường sẽ cùng cha bọn chúng lên núi bắt gà rừng, thời điểm mang thai đứa thứ ba, bà một lòng chỉ muốn sinh khuê nữ tri kỷ hoặc là ca nhi.

Sầm Ninh sinh vào mùa đông, tuyết ngoài phòng rơi dày đặc*, trong phòng đốt một chậu than, đứa bé nho nhỏ được bọc trong tã lót, hai ca ca của y lúc mới sinh ra đều giống như con khỉ, còn y nhất định là một viên bánh trôi.

(gốc là 鹅毛大雪: bông tuyết như những lông ngỗng, đây là một thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ tuyết rơi dày và dữ dội)
Sinh ra đẹp đẽ, tính tình không tệ, lại chẳng có một chút yếu đuối, tuy trong nhà không bắt y làm việc nặng, nhưng mấy việc giặt giũ nấu cơm vốn của nữ nhân y đều sẽ làm.

Tới tuổi, bà mối liền ba ngày chạy hai nhà, bà cùng cha Sầm Ninh nhìn qua nhiều hộ như vậy, nhưng chưa vừa lòng một nhà nào, vẫn cứ giữ Sầm Ninh ở nhà cho đến mười bảy tuổi.

Trông Thẩm thị nắm tay con út, đại tẩu cùng nhị tẩu liếc nhìn nhau rồi đóng cửa lại đi ra ngoài, để hai người tâm sự chuyện riêng tư.

Thẩm thị kéo Sầm Ninh ngồi vào mép giường, móc túi tiền ra nhét vào trong tay Sầm Ninh: “Ninh Nhi, chỗ này là mười lượng bạc, con cất cho tốt, tới nhà chồng cũng đừng để bản thân chịu ấm ức.

Mười lượng bạc có chút nặng, từ sáng sớm hai gò má Sầm Ninh đã ửng đỏ đến giờ vẫn chưa vơi bớt, lúc này sốt ruột nói: “Mẹ, mẹ làm gì vậy, con không lấy tiền này đâu, mẹ cùng a cha không phải đã cho con của hồi môn rồi sao?”
“Đứa nhỏ ngốc.

” Thẩm thị nói: “Chỗ của hồi môn kia đâu thể đổi thành tiền mà dùng, không có mẹ chồng, con qua đó liền phải lo liệu việc nhà, chỗ tiền này cũng được kha khá.


Sính lễ cưới ca nhi trong thôn so với các cô nương thì ít hơn, thường là năm lượng bạc, sính lễ ít, hiển nhiên của hồi môn cũng sẽ không nhiều, gia đình bình thường đều là hai bộ chăn đệm cùng hai kiện xiêm y, nhà nào thương ca nhi thì cho thêm hai khúc vải bố.

Sính lễ mà Lục Vân Xuyên đưa tới nhà họ Sầm là dựa theo tiêu chuẩn sính lễ cưới cô nương, tám lượng hồi môn được đóng kín, còn xách thêm rượu cùng lá trà, gộp thêm cặp gà.

Sầm gia cảm động thành ý của hắn, cộng thêm thương yêu Sầm Ninh, của hồi môn cũng chuẩn bị đầy đủ.

Quần áo đệm chăn đều dùng bông vải dày cùng chất liệu tốt nhất để làm, hai cuộn vải cũng là vải bông, Thẩm thị còn mua thêm cho Sầm Ninh một hộp trang sức cùng một đôi vòng tay bằng bạc, lại tìm lão thợ mộc trong thôn làm một cái rương bằng gỗ long não thơm hương đựng của hồi môn.

Của hồi môn như vậy sợ đặt vào nhà bình thường trong thị trấn ước chừng còn phong phú hơn, nhưng Thẩm thị vẫn cảm thấy chưa đủ, sợ Sầm Ninh chịu khổ, lại sợ cho nhiều làm con rể đa tâm, cho nên chỉ có thể vụng trộm đưa bạc cho Sầm Ninh.

“Mẹ, trong nhà vì con mà chi tiêu đã đủ nhiều, con không cần chỗ tiền này.

” Sầm Ninh kiên trì đem túi bạc nhét trở lại trong lòng ngực Thẩm thị.

Một miếng thịt tự rơi xuống trên người mình, sao Thẩm thị không hiểu ý Sầm Ninh, này là sợ hai người tẩu tẩu biết sẽ không vui vẻ.

Cuộc sống trong nhà tốt lành, hoàn toàn dựa vào cha Sầm Ninh cùng hai ca ca lên núi săn thú, Thẩm thị không phải là mẹ chồng thích so đo, hai người con trai săn con mồi bán lấy tiền, từ trước đến nay bà chỉ thu một nửa sung vào của công, dư lại một nửa thì để cho con trai cùng con dâu tích cóp của cải, ngày thường cả gia đình ăn uống cũng đều lấy từ tiền công ra, nhìn khắp mấy cái thôn, không có bao nhiêu mẹ chồng có thể làm được như bà.

Cũng chính vì nguyên nhân như thế, thời điểm bà thu xếp của hồi môn cho Sầm Ninh, hai người con dâu chẳng những chưa nói gì mà một người còn làm đôi giày mới cho Sầm Ninh.

Nhưng của hồi môn là của hồi môn, cho thêm mười lượng bạc lại là một chuyện khác, gia đình bình thường một năm cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy, nếu biết mẹ chồng cho Ninh ca nhi nhiều tiền như vậy, hai người tẩu tẩu ngoài mặt có lẽ không thể hiện gì, nhưng trong lòng khẳng định không thoải mái.

“Vậy con lấy một ít, cầm năm lượng mà phòng thân, điều kiện nhà ca tế không tốt lắm, sinh kế chắc sẽ khó khăn, con là tâm can của mẹ, mẹ chung quy lo lắng con ở nhà chồng sẽ chịu khổ.

” Thẩm thị nói, hốc mắt bắt đầu phiếm hồng.

“Mẹ.

” Sầm Ninh chịu đựng chóp mũi chua xót nói: “Tiền này con không thể cầm, mẹ cũng đừng lo lắng con ở nhà chồng, cha nhìn người chắc chắn không sai, chỉ cần tướng, tướng công làm người chính trực, kham khổ một chút cũng không sao, con sẽ cùng tướng công cố gắng qua ngày”.

Thẩm thị nghe xong hốc mắt lại càng đỏ, kỳ thật ngay từ đầu Thẩm thị không đồng ý việc hôn nhân này, nhị tiểu tử nhà họ Lục kia tuy có ruộng có nhà mới, nhưng trên người chẳng thấy có thể có được mấy lượng bạc, huống hồ còn cùng cha và mẹ kế phân gia, Ninh Nhi gả qua đó thì mọi chuyện đều không có mẹ chồng giúp đỡ.

Nhưng cha Sầm Ninh cùng tức phụ thôn trưởng thôn Vân Khê là người cùng tộc, nghe tức phụ thôn trưởng kể mấy chuyện nhà họ Lục, cảm thấy nhị tiểu tử Lục gia nhân phẩm tốt, tuổi không lớn nhưng lại có thể đảm đương mọi việc.

Hai người vì thế mà do dự, dứt khoát đi hỏi ý Sầm Ninh.

Bộ dáng Sầm Ninh lớn lên xinh đẹp, tuy rằng có a cha cùng các ca ca che chở, nhưng sau khi lớn lên cũng không tránh được việc bị nhóm hán tử trong thôn đùa giỡn ngoài miệng, những người đó tới nhà cầu hôn, một khi bị cự tuyệt liền thẹn quá hóa giận, ở sau lưng vũ nhục Sầm Ninh.

Bây giờ ỷ vào bộ dáng xinh đẹp mà kén cá chọn canh, chung quy vẫn phải gả cho người ta làm phu lang, đến lúc đó vào cửa, bản thân đã bước ra ngoài, xem ai còn yêu thích ngươi? Còn không phải ngoan ngoãn cúi đầu làm ấm chăn cho đàn ông rồi sinh hài tử sao?
Một đám người buôn chuyện trong phòng, ngôn ngữ thô bỉ, cười đến mức thô tục bẩn thỉu.

Sầm Ninh tức giận trốn trong chăn khóc trộm rất nhiều lần, cho nên khi nghe a cha nói tên Lục Vân Xuyên, y lập tức gật đầu.

Chỉ cần tướng công có nhân phẩm tốt, trong nhà nghèo một chút cũng chẳng sao, dù sao so với việc gả cho những kẻ tâm địa gian xiảo đó, sau khi vào cửa mặc người nhục nhã tra tấn vẫn tốt hơn.

Thấy Sầm Ninh nguyện ý gả, Thẩm thị cũng không kiên trì nữa, thôi, tính tình Ninh Nhi của bà bà biết rõ, chỉ cần con rể thương người đáng tin cậy, cuộc sống có khổ có mệt một chút, nhưng cũng không lo không sống được.

Bạc không đưa được ra ngoài, Thẩm thị lại lôi kéo tay Sầm Ninh nói mấy chuyện riêng tư một hồi lâu, đều là dặn đi dặn lại hàng ngàn lần, nhưng là mẹ mà, bất luận nói bao nhiêu lần vẫn không yên tâm.

Sau đó vẫn là đại tẩu ở bên ngoài nói qua cửa: “Mẹ, Ninh Nhi, ca tế tới đón dâu rồi!”
Thẩm thị vì thế vội lau nước mắt, lấy khăn voan đỏ phủ lên Sầm Ninh.

Chiêng trống vang trời, tiếng nhạc hỉ lẫn tiếng người, cửa nhà họ Sầm chật ních.

Lục Vân Xuyên mặc xiêm y màu đỏ đi ở đằng trước, thân hình cao lớn, đường nét khuôn mặt rõ ràng, nhìn nội liễm lại trầm ổn.

“Ồ, hán tử của Ninh ca nhi lớn lên tuấn tú quá nhỉ, vóc người sao mà cao thế?”
“Chẳng trách lần này Sầm gia lại gật đầu, lớn lên tốt như vậy, cho dù là cô nương hay ca nhi nhìn thấy đều phải mơ màng.


“Cũng không chỉ là bộ dạng đẹp đâu, nhị thẩm ta ở thôn Vân Khê nói, chồng của Ninh ca nhi này có năng lực, cả ngày phấn đấu làm việc.


“Ta nói này nhà họ Sầm chắc là bị chút đồ quý lừa gạt*, ca tế này đã sớm phân gia cùng cha mẹ, đem ca nhi gả vào nhà như vậy, trong nhà không có mẹ chồng, về sau ở cữ ai hầu hạ, ai giúp đỡ chăm sóc con cái? Chẳng lẽ gả ra ngoài rồi còn muốn nhà mẹ đẻ trợ cấp tiền bạc cùng sức lực?”
(*gốc là 猪油蒙了心了: mỡ heo che tâm, ở thôn quê thường chỉ có nhà khá giả mới dùng mỡ heo để nấu ăn, nên ở đây có thể coi như là đồ quý)
“Đó là do chúng ta nghĩ như vậy, người lớn trong nhà còn chả để ý, ai không biết bọn họ đều thương Ninh ca nhi hơn, một đứa ca nhi thôi mà hai người cũng xem như bảo vật, còn coi trọng hơn con trai, thật là hiếm lạ.


“Ta nghe a tỷ ngươi nói chuyện âm dương quái khí, chẳng lẽ là còn ghi hận chuyện của Đại Ngưu nhà ngươi, theo ta thấy, nếu lúc trước Đại Ngưu không trèo tường định nhìn lén Ninh ca nhi, cũng sẽ không bị hai tiểu tử Sầm gia đánh thành như vậy rồi ném ra đâu.


“Chó má nhà ngươi*, muốn ta xé miệng ngươi phải không? Đại Ngưu nhà ta say rượu đi nhầm nhà, ai cho ngươi ở đây ăn nói bậy bạ!”
(*gốc là 放你娘的狗屁, không biết dịch sao nhưng mà câu này ý là để chửi Đ.

M.

M á)
Đám người cãi cọ ầm ĩ, Lục Vân Xuyên đứng thẳng tại chỗ, chờ nghênh đón phu lang.

Tiến vào cổng nhà họ Sầm, Sầm lão đại đứng ở trong nhà chính, chờ Lục Vân Xuyên đến gần, nhìn hắn nói: “Lúc trước ta mang ngươi cùng huynh trưởng ngươi trở về tránh tuyết, không nghĩ tới ngày hôm nay ngươi lần nữa bước vào sân nhà ta”.

Tiểu tử này khi đó bước vào cửa đã biết hỏi một câu trong nhà có cô nương cùng ca nhi chưa gả hay không, lúc gần đi lại khăng khăng muốn để củi lửa lại tạ lễ, Sầm lão đại liền cảm thấy tiểu tử này biết lễ nghĩa.

Nghe xong những chuyện đó của Lục gia, hắn càng cảm thấy tiểu tử này là người kiên định đáng tin cậy, hiện giờ đem Ninh ca nhi gả cho hắn, cũng coi như là yên tâm.

“Thôn Mai Lĩnh cách thôn Vân Khê không xa, ta già rồi, nhưng Ninh Nhi còn có hai ca ca ở đây, ngươi phải đối đãi tốt với nó.


Thần sắc Lục Vân Xuyên chính trực, trịnh trọng nói với cha vợ: “Nhạc phụ yên tâm, con sẽ đối tốt với phu lang.


Sầm lão đại là một hán tử cục mịch, không nói được lời gì khác, cũng không muốn giống vài nhà trong thôn làm khó dễ ca tế, “Ừm” một tiếng ý bảo hai nhi tử mời ca tế vào nhà.

Theo tập tục trong thôn, hôm nay chân cô dâu không được chạm đất, phải do tướng công từ nhà mẹ đẻ cõng lên kiệu hoa, lại từ kiệu hoa cõng vào tân phòng.

Lục Vân Xuyên rảo bước tiến vào phòng Sầm Ninh, ngoài phòng trồng cây hoa mai, bốn phía ồn ào, nhưng hắn giống như đã quay về mùa đông năm ấy, tuyết lớn ngừng rơi, ca nhi kia đứng trong sân đầy tuyết đọng, bốn phía đều là hương hoa mai thoang thoảng.

Ngẩng đầu lần nữa, bên trong phòng có người ngồi ngay ngắn trên giường mặc áo cưới trùm khăn voan đỏ, là phu lang sắp qua cửa của hắn.

“Đi thôi.

” Thẩm thị nói với Lục Vân Xuyên.

Hướng nhạc mẫu gật đầu, bàn tay dưới ống tay áo của Lục Vân Xuyên nắm thật chặt, đi đến ngồi xổm trước người phu lang, trái tim đập thình thịch.

Mùi bồ kết ập tới, một thân hình ấm áp mềm mại kề sát lưng, vai lưng của Lục Vân Xuyên gần như căng chặt lên trong nháy mắt, chờ đến khi một đôi tay trắng trong như ngọc của phu lang nhẹ nhàng vòng lấy cổ hắn, ngay cả yết hầu Lục Vân Xuyên cũng căng chặt.

“Thất thần làm gì, mau lên kiệu hoa thôi.

” Nhị tẩu đứng bên cạnh cười nói.

Lục Vân Xuyên ổn định tâm trạng, cánh tay dùng sức, vững vàng mà cõng phu lang lên, trong tiếng ồn ào của mọi người đi ra khỏi phòng cùng cổng, ngồi xổm xuống trước kiệu hoa, lại đỡ phu lang ngồi an ổn trong kiệu.

Ca nhi xuất giá là việc vui lớn, mọi người ở nhà họ Sầm cho dù luyến tiếc, nhưng cả mặt đều là ý cười mà tung tiền đồng trước cổng nhà tỏa ra không khí vui mừng, mọi người tranh đoạt, trong lúc nhất thời càng thêm náo nhiệt.

Một bên khác trong tiếng khua chiêng gõ trống cùng tiếng cười vui vẻ, đội ngũ đón dâu tấu nhạc hỉ hướng đến thôn Vân Khê.

.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN