Sơn Gian Tứ Thực - Chương 8: 8: Bánh Nướng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
37


Sơn Gian Tứ Thực


Chương 8: 8: Bánh Nướng


(*Bánh nướng 烙饼: là bánh kếp hoặc bánh quy bột khô không men trong các món ăn Trung Quốc được chế biến từ bột mì, nước và muối, trứng, hành lá và các gia vị khác)
Hôm sau, mưa đã ngừng, Lục Vân Xuyên cùng Lục Vân Lãng dậy thật sớm đi lên trấn hỏi thăm công việc.

Đi từ trong thôn đến trấn trên cần một canh giờ*, lúc Lục Vân Xuyên ra cửa bầu trời mới tờ mờ sáng, Lục Vân Lãng đã đợi ở cổng.

(*1 canh giờ = 2 tiếng)
Sầm Ninh đi ra nhét cho bọn họ một cái bao vải nhỏ, nói: “Trong đây là bánh nướng, còn có mấy quả trứng gà luộc, buổi sáng không ăn cơm, chờ lát nữa đi đường đói bụng thì ăn.


Lục Vân Lãng thật thà chất phác, cười nói: “Không cần bận việc, tẩu tử ngươi cũng cho bọn ta mang theo một túi lương khô, đủ ăn rồi.


Lục Vân Xuyên tiếp nhận bao vải bỏ vào trong sọt: “Mang theo cũng tốt, nếu công việc kia có thể làm, hôm nay liền ở lại trấn trên làm một ngày, buổi trưa ăn lương khô mang theo.


Ngoảnh đầu nói với Sầm Ninh: “Ngô thúc sát vách cùng phu lang hắn đã lên trấn bán trứng gà từ sáng sớm, nếu ta cùng đại ca lưu lại trong trấn làm việc, ta liền nhờ phu lang hắn tới nhà nói cho ngươi một tiếng.


Lục Vân Lãng nghe xong gãi gãi đầu: “Ta còn quên việc này đấy, nếu bọn ta không về, Ninh ca nhi ngươi đi một chuyến ra nhà trước, nói cho tẩu tử ngươi đừng làm cơm trưa cho ta.


“Được, ta nhớ kỹ rồi.

” Sầm Ninh đáp ứng, nhìn Lục Vân Lãng cùng Lục Vân Xuyên cõng sọt đi xa mới đóng cổng.

Lục Vân Xuyên không ở nhà, một mình y liền không nấu thêm cháo, lấy cái bánh nướng từ trong nồi ăn cùng củ cải khô.

Nghĩ hôm nay Lục Vân Xuyên gấp rút lên đường, tối hôm qua trước khi đi ngủ y đã ủ bột mì, buổi sáng trời còn chưa sáng đã dậy làm bánh nướng.

Nhóm lửa nhỏ, trong nồi quét một lớp dầu mỏng lên, đem cục bột đã rắc muối cán mỏng sau đó bỏ từng cái vào, trong quá trình áp chảo thỉnh thoảng trở mặt, như vậy bánh nướng xong, da bánh xốp giòn, bên trong mềm dai.

Tiếc là Lục Vân Xuyên phải nhanh chóng lên đường, thời gian gấp rút, bằng không nấu một nồi cháo ăn cùng, hoặc là xào hai món cuốn ở trong bánh làm thành bánh nướng cuốn, so với việc ăn không thì ngon hơn.

Ăn hết một chiếc bánh, Sầm Ninh rửa tay bắt đầu làm việc.

Quần áo tối hôm qua thay ra còn chưa giặt, y ôm chậu gỗ cùng chày gỗ ra cửa, đi ngang qua nhà trước thì bị Diêu Xuân Linh gọi lại.

“Ninh Nhi, ra bờ sông giặt quần áo à? Đợi một chút, ta đi cùng ngươi.


“Được rồi” Sầm Ninh ôm chậu đứng chờ trong sân, “Để Chỉ ca nhi ở nhà một mình được không?”
“Nó còn ngủ cơ, ta cài cổng là được, nó tỉnh dậy mà không thấy ta thì biết tự mặc quần áo ăn cơm.


Sau khi Diêu Xuân Linh gả vào nhà họ Lục, Lục Vân Lãng cùng Lục Vân Xuyên suốt ngày vội vàng làm việc trong ruộng, nàng cũng muốn tự mình lo liệu việc trong nhà, mọi chuyện không có cha mẹ chồng giúp đỡ, ngay cả lúc ở cữ đều là Lục Vân Lãng dùng tiền mời bà thím trong thôn tới trông nom, tuy rằng Chỉ ca nhi còn nhỏ tuổi, nhưng cũng được dạy dỗ rất hiểu chuyện.

Hai người ôm chậu gỗ ra bờ sông, nói chuyện Lục Vân Lãng cùng Lục Vân Xuyên lên trấn làm việc.

Sầm Ninh: “Trước khi Xuyên Tử ra cửa đã nói, nếu việc kia có thể làm, trước hết cùng đại ca lưu lại trấn trên làm một ngày, để Ngô a ma tới nhà truyền lời, buổi trưa không cần làm cơm cho bọn họ.


Diêu Xuân Linh nghe xong gật đầu nói: “Vẫn là Xuyên Tử cẩn thận, đại ca ngươi căn bản không nghĩ tới vụ này, nếu buổi trưa hai người bọn họ không trở lại, ngươi cứ tới nhà ta, chúng ta cùng Chỉ ca nhi ăn với nhau, buổi chiều còn có thể cùng nhau thêu khăn trò chuyện.


“Được.


Ở bờ sông đã có không ít tức phụ cùng ca nhi đang giặt đồ, sau khi Diêu Xuân Linh cùng Sầm Ninh chào hỏi thì tìm tảng đá ngồi xuống, vừa nện chày giặt đồ vừa nghe bọn họ nói chuyện phiếm.

Nói chuyện tiểu tử nhà họ Lý ở đầu thôn muốn thành thân, cưới cô nương thôn bên cạnh, trước tiên chuẩn bị tốt trứng gà cùng bánh ngọt chờ ngày đó ăn tiệc mang qua, cũng không thể để người thôn bên cạnh coi thường chúng ta, có điều cũng không biết bàn tiệc nhà họ Lý làm thế nào, có làm tốt như nhị tiểu tử nhà họ Lục khoảng thời gian trước hay không.

Lại nói đại tôn tử nhà họ Thẩm muốn đi phủ thành thi tú tài*, bà nội Thẩm gia mỗi ngày đều thắp hương bái Phật, hy vọng đại tôn tử của bà lần này có thể cao trung đấy.

(*Tú tài là học vị nhỏ nhất trong khoa cử Trung Quốc, người đỗ Tú tài mới được vào học ở trường huyện, tương đương cấp 3 thời hiện đại)
Nói đến việc này, tức phụ ngồi bên cạnh Diêu Xuân Linh xoay đầu qua hỏi nàng: “Xuân linh, nghe nói Thụy tiểu tử nhà mẹ chồng ngươi lần này cũng đi thi đấy, hai ngày nay mẹ chồng ngươi đều đang mướn xe đi phủ thành, ai da, kia chính là phủ thành đó.


Diêu Xuân Linh đập quần áo nói: “A tỷ, Vân Lãng Vân Xuyên nhà bọn ta đã sớm phân gia cùng bên kia, ta từ đâu lòi ra bà mẹ chồng, về phần con trai nhà bà ta, đừng nói là đi phủ thành, dù là đi kinh thành, liên quan gì đến bọn ta.


Tức phụ kia bĩu môi: “Xuân Linh, nói cũng không thể nói như vậy, thím Phượng Ngọc là thím Phượng Ngọc, Thụy tiểu tử là Thụy tiểu tử, cũng vì Thụy tiểu tử thông tuệ, ngộ nhỡ lần này thật sự thi trúng nhé, chẳng phải là tú tài lão gia à, quý giá lắm nha! Nói không chừng ghi nhớ hai người ca ca đã từng làm việc để cho hắn yên tâm đọc sách, cũng nguyện ý giúp đỡ các ngươi.


“Mặc hắn quý giá bao nhiêu, cũng không quan hệ gì với bọn ta, bọn ta cũng không cần hắn tới giúp.


Diêu Xuân Linh giặt xong quần áo, vắt khô nước bỏ vào trong chậu, nhìn thấy Sầm Ninh cũng xong, Diêu Xuân Linh bưng chậu lên nói: “Ninh Nhi, chúng ta đi thôi.


Lại nói với mấy tức phụ kia: “A tỷ, quần áo của bọn ta ít, giặt xong đi về trước, có rảnh thì vào trong nhà nói chuyện.


Hai người bưng chậu đi xa, tức phụ nói chuyện cùng Diêu Xuân Linh thì thầm: “Xuân Linh này tính tình nóng vội, ta cũng chẳng nói sai cái gì, tú tài lão gia so với hai anh nông dân nhà nàng không mạnh hơn nhiều à.


“Ngươi mau đừng nói nữa, ngươi lại đâu phải không biết thím Phượng Ngọc là người như thế nào, Thụy tiểu tử thi đậu thật, bà ta không chạy tới nhà Lục đại Lục nhị chèn ép một trận là đã không tệ rồi, sao có khả năng còn giúp đỡ.


“Đúng vậy.


Mặt khác tức phụ kia nghe thấy mấy người nói như vậy, đỏ mặt im lặng.

Trái lại ca nhi bên cạnh thăm dò nói: “Nói cái khác, bộ dạng của phu lang nhà Lục nhị lớn lên thiệt là đẹp, nghe các người nói qua, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy, quả đúng là xinh đẹp, ngược lại Lục nhị thật có phúc.


Mấy người bên này một lần nữa có hứng thú nói tới Sầm Ninh, Sầm Ninh bên kia thì đang bị Diêu Xuân Linh túm lấy nói lời thấm thía*.

(*Gốc là 语重心长: thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ lời nói sâu sắc nghiêm túc, mạnh mẽ có lực, có tâm)
“Ninh Nhi, ngươi cũng đừng nghe các nàng nói nhảm, chuyện bên kia cùng chúng ta chẳng có một chút quan hệ nào, bất luận Lục Vân Thụy là lão gia gì, chúng ta chỉ lo sống tốt phần mình là được.


“Ta hiểu được, tẩu tẩu.


Diêu Xuân Linh hài lòng gật gật đầu: “Chúng ta không trêu chọc bọn họ, nhưng cũng không cần phải sợ bọn họ, nếu lần sau Vương Phượng Ngọc lại đến nhà cãi nhau, ngươi không mở miệng mắng chửi được thì cứ hất một chậu nước ra ngoài, phần lớn người trong đầu thôn đều hiểu lý lẽ, sẽ không nói xấu sau lưng.


Vừa khéo, hai người đang nói chuyện, xoay qua khúc cua liền thấy hai người đối diện phía trước đi tới, đúng là Vương Phượng Ngọc cùng Lục Vân Thụy.

Ngày thường Vương Phượng Ngọc đã sửa soạn đẹp đẽ, hôm nay càng ăn mặc trang điểm hoa hòe lộng lẫy.

Lục Vân Thụy bên cạnh cũng không mặc áo sợi gai tối màu chống bẩn giống hán tử trong thôn, mà là mặc một thân trường bào nhạt sắc, còn cầm thêm cây quạt.

“Ai da” Vương Phượng Ngọc cũng thấy bọn họ, từ thật xa đã gân cổ lên nói, “Này không phải nhà lão đại lão nhị sao.


Oan gia ngõ hẹp, Vương Phượng Ngọc ghi hận chuyện lần trước bị Diêu Xuân Linh chống nạnh mắng ở nhà Lục Vân Xuyên, tóm được cơ hội bắt đầu khoe khoang.

“Ta đang muốn cùng Vân Thụy ngồi xe bò lên thị trấn mua sắm đồ đạc đây, Vân Thụy của chúng ta lập tức phải đi phủ thành thi tú tài, kia chính là phủ thành đó nha! Trưởng thôn cũng chưa đi qua đâu, có vài người ở trong núi cả đời cũng không có cơ hội đi liếc mắt một cái.


Diêu Xuân Linh hừ lạnh một tiếng: “Thật không, vậy thật đúng là đại hỉ sự, lúc ta vừa mới giặt quần áo còn nghe các nàng nói, nói tiểu tử nhà họ Thẩm cũng thi tú tài, mỗi ngày dậy sớm tham tối ôn tập công khóa, người trong nhà đi bộ cũng không dám dùng sức, sợ phiền hắn đọc sách.


“Ta nói này, thím ngài cũng nên học nhà người ta, đừng có ba ngày hai nơi oang oang cổ họng, không biết còn tưởng rằng Thụy tiểu tử đã là tú tài lão gia đấy, ngày ngày khoe khoang mù quáng.


Vương Phượng Ngọc dựng lông mày: “Nói cái gì đấy! Miệng chó không phun được ngà voi, tự mình gả cho thằng nông dân hèn nhát, liền đỏ mắt* Vân Thụy của bọn ta.


(*Đỏ mắt = đố kỵ)
“Ai hèn nhát? Ngươi nói ai hèn nhát hả? Muốn nói đỏ mắt, còn không bằng ta đi đỏ mắt thịt heo bán trên trấn, ít nhất thịt heo nhà người ta mỗi ngày chặt thật xếp thật ở trên thớt, không giống tú tài lão gia này của nhà ngươi, còn bay trên trời kìa, ai biết có làm được hay không.


Vương Phượng Ngọc bên này bận đấu võ mồm cùng Diêu Xuân Linh, không chú ý tới Lục Vân Thụy ở bên cạnh, ánh mắt lần đầu tiên nhìn thấy Sầm Ninh liền thay đổi sắc mặt.

Chuyện Lục Vân Xuyên thành thân Lục Vân Thụy có biết, suy cho cùng Vương Phượng Ngọc khó chịu một thời gian xong, mỗi ngày ở trong nhà cứ nhắc Lục Vân Xuyên cưới được ca nhi đẹp mãi.

Lúc ấy Lục Vân Thụy không coi trọng chuyện này, trong lòng còn cảm thấy mí mắt mẹ mình quá nông cạn, một đứa ca nhi ở nông thôn, từ nhỏ dãi nắng dầm mưa làm việc, có thể đẹp đến mức nào?
Nhưng ai biết, thế mà Sầm Ninh lớn lên trắng nõn xinh đẹp như vậy, không đánh phấn bôi son, so với nhóm cô nương và ca nhi trong Phong Nguyệt Lâu ở trên trấn chả chút kém cạnh nào, còn tăng thêm vài phần thanh khiết.

Ca nhi như vậy, khó trách sẽ chướng mắt nhị biểu ca kia của gã, song sao lại nguyện ý gả cho tên hán tử thô kệch Lục Vân Xuyên?!
Diêu Xuân Linh mắng mệt rồi, Sầm Ninh đang lấy tay vuốt lưng giúp nàng thuận khí, giương mắt trông thấy ánh mắt Lục Vân Thụy nhìn mình chằm chằm, chỉ cảm thấy người này thực quái dị.

Ăn mặc rõ ràng như người đọc sách mặc trường bào, bày ra điệu bộ nho nhã, lại làm y vô cớ nhớ tới những hán tử hạ lưu trước kia trong thôn, làm cả người đều thấy không thoải mái.

“Tẩu tẩu.

” Sầm Ninh mở miệng khuyên nhủ: “Chỉ ca nhi chắc cũng dậy rồi, chúng ta trở về đi.

Nghe Sầm Ninh nói như vậy, Diêu Xuân Linh liếc Vương Phượng Ngọc một cái, ngẩng đầu đi ngang qua bà ta.

Để lại Vương Phượng Ngọc tức đến vỗ ngực, quay đầu thấy sắc mặt Lục Vân Thụy không vui vẻ, cho là hắn bực lời nói vừa rồi của Diêu Xuân Linh, vội an ủi nói: “Con à, con cũng đừng để lời nói nhảm của độc phụ kia ở trong lòng, con của ta lần này nhất định có thể thi trung.


Lục Vân Thụy cau mày nói: “Con tự nhiên sẽ không để ý tới thôn phụ vô tri kia, nhưng mà, mẹ, sao nhà họ Sầm kia lại nhìn trúng Lục Vân Xuyên?”
“Hả?” Vương Phượng Ngọc sửng sốt, thấy con trai mình còn đang nhìn bóng lưng của Sầm Ninh, ngay tức khắc hiểu được.

Tuy rằng trong lòng bà ta cũng cảm thấy người nhà họ Sầm bị mù mới gả ca nhi cho Lục Vân Xuyên, nhưng con trai bà ta muốn thi tú tài làm quan lớn, không thể bị đứa ca nhi trong thôn câu dẫn mất.

Huống chi, ban đầu bà ta còn muốn cháu trai nhà mẹ đẻ cưới Sầm Ninh đây.

Vương Phượng Ngọc vẫy vẫy khăn trước mắt Lục Vân Thụy nói: “Chỉ là một ca nhi nhà thợ săn, chờ con ta thi đậu tú tài, dạng cô nương cùng ca nhi nào mà không cưới được? Đi mau, còn phải lên trấn đặt mua đồ cho con.


Cuối cùng Lục Vân Thụy nhìn thoáng qua bóng dáng mảnh khảnh của Sầm Ninh ở nơi xa, gã đương nhiên muốn cưới nữ nhi gia đình giàu có, chẳng qua thấy Sầm Ninh lớn lên có vài phần tư sắc lại theo tên nông dân không có tiền đồ Lục Vân Xuyên này, thấy không đáng thay y mà thôi.

Bằng không dựa vào bộ dạng đó thật ra có thể gả cho mình làm thiếp, tính cách dịu dàng chiều lòng người một chút, tự mình cũng sẽ không bạc đãi y.

Nhớ đến diện mạo của Sầm Ninh, bỗng nhiên Lục Vân Thụy thấy trên người khô nóng.

“Mẹ, chờ lát nữa mua xong đồ mẹ về trước đi, hôm nay con muốn cùng đồng môn* phẩm trà viết thơ, sẽ qua đêm ở trên trấn, mẹ cho con thêm chút tiền.


(*Đồng môn = bạn cùng trường)
“Lại muốn viết thơ? Khoảng thời gian này tiền trong nhà dùng nhanh quá, không thì lần này khỏi đi đi.

” Vương Phượng Ngọc nói.

Ngược lại không phải Vương Phượng Ngọc keo kiệt, trong khoảng thời gian này, Lục Vân Thụy ba ngày hai nơi nói muốn lên trấn cùng đồng môn luận bàn học vấn, mỗi lần còn đều muốn một khoản tiền, điều kiện trong nhà dù tốt thì cũng là người nhà quê, nào chịu được chi tiêu như vậy.

“Mẹ, mẹ thì biết cái gì? Con đi dự tiệc cũng là vì thi đậu tú tài thôi, đi phủ thành có rất nhiều việc chúng ta cũng đều không rõ, lần này con không đi, nhỡ đâu con bỏ lỡ tin tức gì đó mà bọn họ nói, chậm trễ luôn chuyện con thi công danh thì làm sao bây giờ?”
“Thế thì không được!” Nghe thấy công danh Vương Phượng Ngọc liền nóng nảy, “Đi, đi đi!”
Móc tiền ra, Vương Phượng Ngọc ước lượng túi tiền nhẹ đi rất nhiều, trong lòng như nhỏ máu.

Đều do hai đứa bất hiếu Lục Vân Lãng cùng Lục Vân Xuyên kia, lúc trước cãi nhau ầm ĩ muốn phân gia, bằng không khoảng thời gian trước nào phải đi mướn người làm thu hoạch lúa trong ruộng, có thể tiết kiệm được một số tiền thật lớn đấy.

Của hồi môn của Sầm Ninh mình cũng không vơ vét được cái gì, còn có độc phụ Diêu Xuân Linh kia, nếu những lời này của nàng làm hỏng vận khí của con trai mình, mình thể nào cũng phải đi vả miệng nàng ta.

– ————————————-
*Bánh nướng 烙饼

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN