Sống chung với đại ác ma
#1
Lấy một ví dụ như là hôm nay đi, Lý Tiểu Lộ vừa đặt chân vào lớp đã thấy một nhóm học sinh nữ đang quây xung quanh bàn của nhỏ Mẫn Ly-bạn thân chí cốt từ hồi cấp hai của nó. Không hề mê trai giống như Mẫn Ly, nó không một chút hứng thú với chuyện về trai một chút nào cả.
Mẫn Ly ra vẻ biết hết mọi chuyện, ngồi nói cho mọi người nghe.
\”Lại có tin đồn xấu về đại ác ma đây này!\” Mẫn Ly làm ra vẻ thần bí nói.
Như đã nói trên, Lý Tiểu Lộ là người không thích nói chuyện liên quan tới con trai. Nhưng khi nghe đến ba chữ \”đại ác ma\”, nó lại nổi hứng muốn nghe. Thật kì lạ! Ngay cả nó cũng không hiểu lý do là gì.
Các bạn nữ nghe đến ba chữ \’Đại ác ma\’ thì bắt đầu hào hứng, muốn nghe Mẫn Ly kể chuyện. Mẫn Ly làm một loạt động tác thừa, ra vẻ thần bí phải đến khi gió ngoài cửa sổ thôi thổi vào thì nhỏ mới bắt đầu kể.
\”Hôm qua có một nam sinh dưới khối mình mặc một chiếc áo y hệt Vương Hạo…\” Đột nhiên dừng lại khiến mọi người càng thêm hồi hộp.\”Sau đó cậu nam sinh kia nhìn thấy Vương Hạo đang trừng mắt nhìn mình lúc đó mới nhận ra cậu ta và Vương Hạo mặc chiếc áo giống hệt nhau. Vì sợ Vương Hạo đánh nên đã nhanh chóng cởi bỏ chiếc áo đó rồi vứt xuống sàn chạy mất dép. Hôm sau, cậu nam sinh kia bị đánh. Có lẽ là do Đại ác ma đã ra tay, nghe nói là đã đi viện rồi.\”
Mẫn Ly dứt lời, không khí vô cùng im ắng, cơ hồ có thể nghe thấy cả tiếng trang vở kêu sột soạt, nhấp nhô trên bàn học trống bên cạnh.
Lý Tiểu Lộ là người đầu tiên phá tan sự im lặng này.\”Nhưng mà cũng không có chứng cứ là Vương Hạo đã đánh cậu ta mà. Nhỡ cậu cậu nam sinh kia có thù oán với ai thì sao?!\”
Mọi người nghe Lý Tiểu Lộ nói xong thì thấy lời của nó cũng có lý. Mọi người lại tiếp tục về vấn đề này, Nó lôi Mẫn Ly ra khỏi đám đó rồi ngồi xuống bàn mình. Mẫn Ly cười tươi, tay vô cùng tự nhiên mò vào cặp xách của nó rồi lôi ở trong ra một gói snack, bóc ra ăn vô cùng tự nhiên.
Lỳ Tiểu Lộ lườm nhỏ một cái sau đó khóa cặp lại, nói.\”Giỏi nhỉ, tự tiện lấy đồ của tôi xong rồi ngồi ăn một mình. Có thấy vô lý không hả?!\”
Mẫn Ly cười hì hì, giả bộ nai tơ. Lấy một miếng snack ở trong túi giơ đến miệng nó. Lý Tiểu Lộ không khách khí cắn miếng snack trong tay nhỏ.
\”Mà chuyện vừa rồi là có thật hả?\”
Mẫn Ly giơ cái bộ mặt ngu không tả nổi ra, hỏi lại.\”Chuyện gì?\”
Lý Tiểu Lộ cướp gói bim trên tay nhỏ, quát.\”Ăn ít thôi cho não phát triển chút. Là chuyện của Vương Hạo đó. Cậu ta thực sự đánh người hả?\”
Mẫn Ly chống tay vào cằm, nhìn chằm chằm nó.\”Mày thấy tin tức của tao có bao giờ sai không?\”
Nó lắc đầu, nhưng mà nó có cảm giác chuyện này là không đúng. Tiếng chuông vào lớp vang lên, ai nấy đều trở về chỗ ngồi của mình. Hai phút sau thì giáo viên tới, lớp bắt đầu học.
Trở về nhà, Lý Tiểu Lộ đứng ở cửa đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức từ nhà bếp. Cái bụng đang cồn cào nay lại càng ầm ĩ. Lý Tiểu Lộ thay giày sau đỏ xỏ một đôi dép bông hình con chuột lon ton chạy vào bếp.
Trên bàn bày vô số thức ăn, chật kín cả bàn. Nó nhân lúc mẹ không để ý thì thò tay lấy một miếng chả bỏ vô miệng. Miệng còn chưa kịp nhai thì đã bị mẹ Lý lấy cái chuôi xẻng xào cốc vào đầu. Lý Tiểu Lộ kêu đau một tiếng, sau đó làm vẻ đáng thương xoa đầu.
Mẹ Lý nhìn cô con gái cưng của mình ăn vụng thì trừng mắt,\”Mau lên thay quần áo rồi xuống ăn cơm. À tiện thể gọi cả cậu thuê phòng nhá!\”
Lý Tiểu Lộ ngạc nhiên,\”Phòng đó mà cũng có người dám thuê hả?\”
Sở dĩ nó nói như vậy là do căn phòng đó trước kia đều để đồ cũ, phòng lại còn nhỏ, ánh sáng lại không đủ nên rất ít người đến xem nhưng đều lắc đầu. Người khách cuối cùng đến đây xem căn phòng đó là khoảng một năm trước, đó là một người phụ nữ xinh đẹp, ăn mặc có vẻ cao sang. Khi nhìn thấy căn phòng nhỏ bé nhà nó thì liền bĩu môi, đưa ánh mắt khinh thường giọng nói cao chót vót vang lên:
\”Căn phòng này quá nhỏ, lại nằm ở hướng không có ánh sáng mặt trời. Tôi quyết định không thuê!\” Sau đó phủi mông bỏ đi một cách đầy kiêu ngạo.
Một năm sau không ngờ căn phòng không có ai muốn thuê đó lại có người thuê, không ngạc nhiên mới lạ!
\”Nói linh tinh. Cậu thiếu niên kia còn giả gấp đôi mức giá ban đầu. Con xem, đó là do người người trước không có mắt nhìn. Thôi mau lên gọi người ta xuống ăn cơm.\”
Lý Tiểu Lộ ngoan ngoãn lên phòng thay quần áo, sau đó rửa mặt. Nó đứng trước cửa phòng cho thuê, giơ tay lên gõ nhẹ ba tiếng. Từ bên trong phát ra một giọng nói đều đều.
\”Vào đi!\”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!