Sống chung với đại ác ma
#7
Giọng nói của người ở đầu dây phải nói là vô cùng nhiệt tình.\”Vương Hạo hả? Là cô đây, mẹ của Tiểu Lộ.\”
Vương Hạo \’à\’ một tiếng ngạc nhiên, sau đó lễ phép chào.\”Cháu chào cô!\”
Hắn bây giờ mới nhớ ra mình đã cho bà chủ nhà số điện thoại của mình. Mẹ Lý vẫn chưa hết nhiệt tình, giọng nói vô cùng hứng khởi.\”Hôm nay cô e là sẽ không về nhà được bởi vì bà ngoại của Tiểu Lộ ở quê đang bị ốm cho nên chú với cô sẽ về quê vài ngày. Trong vài hôm nay cháu ở nhà chăm sóc Tiểu Lộ hộ cô nhé!\”
Vương Hạo đợi mẹ Lý Tiểu Lộ nói xong thì hai đầu lông mày đã dính chặt vào nhau. Mình lại phải đi chăm sóc con nhỏ lắm mồm đó? Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng hắn vẫn gật đầu đồng ý. Lại nghĩ tiếp trong vài hôm này nếu ở cùng với nó chắc đầu của hắn sẽ nổ banh mất! Lần đầu tiên trong đời Đại ác ma Vương Hạo phải thở dài.
Lý Tiểu Lộ lề mề mất mười phút vẫn chưa ra đến cổng. Mẫn Ly sau khi nghe thấy tiếng chuông tan học thì đã chạy mất dạng đến nỗi giáo viên còn chưa cả kịp ra khỏi lớp thì đã không thấy bóng dáng nhỏ đâu. Nó là người ra khỏi lớp cuối cùng nên phụ trách tắt điện, tắt quạt và đóng cửa còn việc khóa cửa là của bác bảo vệ.
Dáng chạy của nó lon ton như những chú gà con đang chạy trên sân. Lý Tiểu Lộ tâm trạng vô cùng vui vẻ chạy về hướng cổng. Chân vừa đặt ra khỏi cổng thì có một bóng người cao lớn che khuất tầm nhìn của nó bất thình lình túm cổ áo nó lôi đi.
Lý Tiểu Lộ tròn mắt ngạc nhiên, vùng vẫy la hét:\”Vương Hạo cậu làm gì vậy hả? Mau buông tôi ra!\”
Vương Hạo lạnh lùng, bộ dạng mất kiên nhẫn vì phải chờ nó từ nãy đến giờ. Hắn thô lỗ bế nó lên xe rồi nhanh chóng leo lên xe. Chiếc motor phát ra tiếng \’pô pô…\’, sau đó xe giật nhẹ vài cái. Lý Tiểu Lộ hoảng sợ ôm chặt lấy người ở đằng trước. Hắn vẫn còn hơi bất ngờ trước cái ôm chặt ních của nó, nhưng rất nhanh đã lấy lại được tâm trạng vốn có ban đầu.
Tiếng gió gào thét bên tai, Lý Tiểu Lộ hơi hé mắt nhìn cảnh vật đang tua nhanh với tốc độ chóng mặt. Nó hét vào bên tai hắn:\”Cậu có thể giảm tốc độ được không hả?\”
Tiếng gió át đi tiếng hét của Lý Tiểu Lộ. Hai bàn tay vẫn bám chặt lấy eo hắn chỉ sợ mình sẽ bị rơi xuống xe.
Rất nhanh đã về đến nhà, nhà cửa đều khóa trái hết. Lý Tiểu Lộ đứng trước cổng lục cặp xách tìm chìa khóa. Nhưng mà ném hết những thứ có trong cặp ra rồi mà vẫn chẳng thấy chìa khóa đâu. Nó thở dài bất lực quay lưng lại nói với Vương Hạo.\”Hình như tôi quên không cầm theo chìa khóa.\”
Vương Hạo nhìn Lý Tiểu Lộ với ánh mắt lạnh băng khiến nó thoáng rùng mình thụt cổ lại. Hắn xuống xe đưa tay vào chiếc cặp đang khoác trên người rồi lấy ra một chùm chìa khóa. Chẳng đến một phút sau thì cổng mở, Vương Hạo nhướng mày nhìn nó nói.\”Vào đi!\”
Lý Tiểu Lộ cảm thấy bản thân như là khách vậy. Nó thu dọn đồ đạc ở dưới đất rồi nhanh chóng chạy theo hắn vào nhà.
\”Hôm nay cô và chú về quê chăm bà ngoại cô có lẽ sẽ ở đó mấy hôm.\” Vương Hạo như đoán được suy nghĩ hiện tại của Lý Tiểu Lộ mở miệng nói.
Lý Tiểu Lộ chớp mắt ngạc nhiên.\”Sao cậu biết?\”
\”Mẹ cậu gọi điện cho tôi.\” Vương Hạo lấy một chai nước để trong tủ lạnh vặn nắp ra rồi ngửa cổ uống.\”Cậu biết nấu cơm không?\”
Lý Tiểu Lộ gật đầu.
\”Vậy thì mau nấu cơm đi.\” Sau đó trở về căn phòng mình thuê, không nói thêm bất kì một lời nào.
Lý Tiểu Lộ ngẩn người. Biết nấu mì tôm chắc cũng xem như là biết nấu cơm nhỉ?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!