Sống Chung Với Quỷ
Chương 3: Dấu hôn quỷ dị
Cục cảnh sát.
“Thì ra là cô ta! Cô gái này nhiều lần phạm tội lừa đảo, tên cô ta cũng không phải là Lưu Dung, mà là Chu Phán Phán, cô ta đã dùng gương mặt thanh thuần này lừa gạt tiền tài của không biết bao bao nhiêu đàn ông. Nhưng không ngờ rằng, Chu Phán Phán còn chưa sa lưới pháp luật đã xảy ra tai nạn xe cộ chết, coi như là ác có ác báo… ” cảnh sát Lý vừa ghi chép vừa lắc đầu cảm thán.
Lâm Dược đang đi theo cảnh sát làm ghi chép nghe được lời này, đột nhiên ngẩng đầu nhìn, vẻ mặt khiếp sợ.
Sao có thể?!
“Chẳng lẽ cô ấy không phải sinh viên đại học B? ” Lâm Dượcvội hỏi.
“Chàng trai, cậu bị gạt rồi. ” Cảnh sát Lý vỗ vỗ bờ vai cậu, “Còn chưa bị cô gái giảo hoạt này lừa sạch không còn một mảnh, coi như cậu may mắn. ” nhìn bộ dạng mất hồn mất vía của cậu, không khỏi thở dài, “Cậu có thể rời đi.”
Hôm nay Lâm Dược uống rất nhiều bia, trong ý thức mơ hồ, có người bế cậu lên, đặt ở trên giường.
Lúc chuẩn bị xoay người, một vật thể cơ bắp trơn bóng áp lên, tiếp theo thứ lạnh lẽo thò vào trong quần dài của cậu, bao phủ nơi yếu ớt nhất của cậu.
Lâm Dược rùng mình một cái, cúi đầu rên rỉ ~ ngâm một tiếng. Ngay sau đó, bộ phận yếu ớt nhất của cậu giống như bị thứ gì ngậm lấy, giống như ngâm vào một đầm nước lạnh lẽo, đầm nước ôn nhu bao trùm đỉnh chóp yếu ớt, chuyển động với tần số vừa phải khiến phía dưới của cậu nổi lên phản ứng, cả người trở nên mềm nhũn. Thân thể khô nóng do vừa uống rượu xong rất thích loại lạnh lẽo này, gắt gao ôm chặt vật nặng trên người, hấp thu chút lạnh lẽo dễ chịu kia…
Lúc trở lại công ty đi làm đã là một ngày sau, Lâm Dược phát hiện ánh mắt người xung quanh nhìn mình trở nên rất kỳ quái. Trước là đồng tình, sau là không tin, sau nữa dứt khoát thành khinh thường.
Không phải là bị lừa sao, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, cậu cũng không thể vì chuyện này tìm chết. Lâm Dược không hiểu được tâm tình trong ánh mắt của đồng nghiệp. Sau lại nhớ tới, nhiều người sợ rằng không biết bạn gái cậu là tội phạm lừa đảo, chỉ biết là xảy ra tai nạn xe cộ qua đời. Nhưng nếu là như thế, ánh mắt kia cũng nên là đồng tình mới đúng.
Cho đến khi đi qua gương thử đồ, Lâm Dược mới hiểu được, các đồng nghiệp rốt cuộc khinh thường cái gì.
Nhìn người trong gương kia, Lâm Dược chậm rãi đưa tay sờ lên cổ có chút đỏ ửng của mình, phía trên có một chỗ rất nhiều dấu hôn dễ nhận thấy.
Hoảng hốt vội vàng dựng cổ áo lên, Lâm Dược cúi đầu đi xa. Quản lý rất thoải mái cho một tuần lễ nghỉ bệnh, Lâm Dược thu dọn qua loa đồ đạc, rời công ty.
“An Thành, anh.. Tối hôm qua đi sang phòng tôi sao? ” nhớ tới dấu hôn lỳ lạ ở cổ, Lâm Dược đặt bát đũa trên tay xuống, nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện.
An Thành thuận tay gắp cho cậu một miếng cà trộn rau, kỳ quái nhìn cậu một cái, “Buổi tối, tôi làm xong việc rồi đi đến phòng cậu?”
“Đúng vậy. ” Lâm Dược kéo kéo khóe miệng, nụ cười có chút cứng ngắc. Gắp lên miếng cà trộn rau mình thích nhất từ trong chén, chậm rãi nhai nuốt.
“Có phải có tâm sự gì không? ” lúc này An Thành mới nghiêm túc ngẩng đầu nhìn cậu, khuôn mặt tái nhợt hiện ra chút bệnh trạng, đôi mắt tối tăm không thấy đáy.
Nuốt xuống cơm trong miệng, Lâm Dược suy nghĩ một chút, nói, “An Thành, nếu như anh không ngại…, buổi tối tôi có thể cùng anh chen chúc trên một cái giường không?”
“… Ừ, có thể. ” An Thành thấp giọng trả lời, tay nắm chiếc đũa đột nhiên căng thẳng.
An Thành đã ở đây suốt bốn ngày, bởi vì anh là người mua bán chứng khoán trên mạng, suốt ngày đều ở trong nhà, cho nên trong nhà một ngày ba bữa đều bị anh nhận thầu, Lâm Dược đối với cái này vẫn luôn e ngại, mỗi lần tan ca trở về sẽ thuận tiện mua một chút rau dưa và nước trái cây mang về.
Mỗi ngày trở về có người ở nhà chờ đợi mình, lại đã làm xong một bàn thức ăn thơm ngào ngạt nóng hầm hập, đây là cuộc sống Lâm Dược hướng tới từ rất lâu, chỉ tiếc, An Thành là đàn ông, nếu như anh ta là nữ thì tốt rồi. Mỗi lần nghĩ như vậy, Lâm Dược đều ha hả cười một tiếng. Trời ạ, cậu rốt cuộc suy nghĩ cái gì.
Hình như không thích môi trường làm việc quá sáng, trong phòng ngủ của An Thành ánh sáng lờ mờ, rèm cửa sổ bị kéo kín mít, một tia nắng mặt trời cũng không lọt vào được. Mà Lâm Dược thì ngược lại, cậu thích trong phòng tràn ngập ánh mặt trời, thích nhất có ánh nắng ấm áp chiếu vào người, nhưng là lần này cậu thỏa hiệp, ngay cả rèm cửa sổ phòng khách cũng khép kín.
An Thành không thích cười, chỉ là thỉnh thoảng ánh mắt rất dịu dàng nhìn về phía Lâm Dược.
Cho nên Lâm Dược nói, “Anh Thành, anh cười lên rất đẹp, phải cười nhiều hơn.”
Kể từ lúc đó An Thành liền cười càng ngày càng nhiều.
Rất khó tưởng tượng, hai người cùng ở dưới một mái hiên chưa quá bốn ngày, nhưng sự ăn ý của bọn họ lại giống như bẩm sinh, hoặc là nói nhiều lúc đều là An Thành nhường cậu, cảm giác như vậy giống như là Lâm Dược được anh cưng chiều.
Hai ngày này Lâm Dược không phát hiện dấu hôn kỳ lạ nữa, nhưng là buổi tối vẫn gặp ác mộng. Một con rắn lạnh lẽo trơn trượt quấn lên thân thể của cậu, càng quấn càng chặt, chặt đến mức cậu sắp ngạt thở. Thân thể chẳng biết tại sao trở nên nóng bừng, cậu ôm lấy con rắn lạnh lẽo kia, trong không khí tựa hồ truyền đến hai tiếng cười trầm thấp.
Lâm Dược trong lòng cả kinh, bỗng nhiên mở mắt, thuận tay bật đèn đầu giường, trong phòng hình như có một bóng trắng mơ hồ, đợi đến khi Lâm Dược chớp mắt một cái, bóng trắng kia đã không thấy. Lâm Dược bị dọa sợ chảy ra một thân mồ hôi lạnh, vội vàng nghiêng đầu nhìn lại, lại thấy một cánh tay của An Thành khoác lên hông của cậu, đang ngủ say như chết.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!