Sống Chung Với Sếp Tổng - Chương 25 - 1:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
150


Sống Chung Với Sếp Tổng


Chương 25 - 1:


Chương 25

Một rồi đến hai, hai rồi đến ba, ba rồi đến vô tận.
Sáng hôm sau, Đỗ Lôi Ty liên mồm làu bàu những lời này, tay không ngừng xoa nắn cái eo “mỏng manh” tội nghiệp của mình.
“Tiểu Đỗ, em bị ốm giờ đã khỏe hơn chưa?” Giới Vô Song lo lắng nhìn cô em đồng nghiệp mới bên cạnh, lòng thầm thở dài: Quả nhiên là bệnh rất nặng!
Nghe vậy, Đỗ Lôi Ty chỉ còn biết “nín lặng hỏi trời xanh”.
Trong lòng cô hối hận khôn nguôi. Biết sớm thì đã không ăn vụng đậu hũ của sếp tổng đại nhân, tuy thực hiện chỉ trong chớp mắt nhưng hại cô đến mấy ngày sau hầu như ngày nào cũng đau lưng, mỏi eo, nhức chân. Giờ thì cô chẳng khác gì mấy bà bác đóng quảng cáo thiếu canxi trên TV.
Vậy mới nói, hạnh phúc quá cũng không tốt chút nào.
Thấy Đỗ Lôi Ty mặt mày rầu rĩ, mấy đồng nghiệp ở các quầy khác bèn xúm cả lại, “Tiểu Đỗ, nghe nói cô bị ốm rất nặng, giờ sao rồi?”
Đỗ Lôi Ty bối rối đáp lại: “Không sao, không sao.” Có điều vùng eo vẫn còn nhức mỏi lắm.
“Mà cũng lạ thật, hơn một tháng cô không đi làm nhưng quản lý Chu chẳng hề đả động gì đến…” Tiểu Chu quầy Vàng bạc lẩm bẩm.
Đỗ Lôi Ty lúng túng không biết trả lời thế nào, “Đó là vì… vì quản lý Chu rất thông cảm với nhân viên…” Kiếm một lí do ngay cả bản thân cũng không tin nổi khiến Đỗ Lôi Ty thấy hơi chột dạ.
Vậy tại sao cô nghỉ phép liên tục trong một tháng mà không bị sa thải? Nguyên nhân rất đơn giản, sau mỗi lần vận động kịch liệt, người nào đó lại nhân cơ hội chui vào lòng chồng nũng nịu: “Ngày mai em còn phải đi làm…”
Liêm Tuấn không thèm suy nghĩ phản đối luôn: “Không cho phép đi.” Nực cười, vợ anh mà còn cần phải đi làm sao? Anh nhướn mày hỏi: “Chẳng lẽ anh lại không nuôi nổi em?”
Đỗ Lôi Ty tuy ngốc nhưng không có nghĩa là không hiểu nổi ý của sếp tổng đại nhân, cô thẽ thọt: “Đương nhiên là anh nuôi được em, cho dù có cả một xe tải chứa em thì anh cũng nuôi tốt ấy chứ!” Nói xong, cô quan sát thấy đôi mày của sếp tổng đại nhân dần dần giãn ra bèn lớn mật nói tiếp: “Giờ em cả ngày ru rú trong nhà, hết ăn rồi lại ăn, chẳng mấy bữa mà biến thành lợn mất thôi. Anh không muốn nuôi lợn đấy chứ?” Dứt lời ngón tay còn vẽ hai vòng tròn trên lồng ngực rắn chắc của sếp tổng đại nhân.
Ngay sau đó, bàn tay nhỏ nhắn không an phận đã bị túm chặt.
Anh xoay người đè cô xuống giường, ánh mắt sáng rực nhìn cô chăm chú: “Em ngốc như vậy anh chỉ cần một là đủ. Với lại, anh không ngại nuôi lợn đâu.” Nói đoạn, anh vươn lưỡi liếm khóe mắt cô, nhìn đôi mắt nai tơ ngập nước, anh hài lòng nở nụ cười ranh mãnh.

Rõ ràng là phản bác lại cô, nhưng những lời âu yếm mờ ám của anh vẫn khiến trái tim cô thấy thật ấm áp.
Sau đó, đương nhiên là Đỗ Lôi Ty phải bán mình cầu công việc, bất chấp khả năng bị bệnh thoái hóa cột sống để đổi lấy một cú điện thoại cho Chu Đại Phú của sếp tổng đại nhân.
Lại nói thêm, Chu Đại Phú lần đầu tiên nhận được điện thoại do sếp tổng đại nhân đích thân gọi đến, mừng rỡ đồng ý ngay tắp lự. Anh ta thầm nhủ Đỗ Lôi Ty nhất định là “người quen” trong truyền thuyết, không thể thất lễ!
Thế là cuối cùng Đỗ Lôi Ty có thể yên ổn đi làm.
Sau khi Đỗ Lôi Ty đi làm lại, Chu Đại Phú vồn vã với cô một cách lạ kỳ. Anh ta cố ý gọi Đỗ Lôi Ty vào phòng làm việc, nói bóng nói gió.
“Tiểu Đỗ, cô… quen với Liêm tổng à?”
“Cũng không tính là quen…” Đỗ Lôi Ty túa mồ hôi lạnh, sợ Chu Đại Phú nhìn ra mối quan hệ của hai người họ, đành phải nói dối, “Lần trước bài báo cáo của tôi được Liêm tổng đánh giá cao, từ đó anh ấy mới biết tôi… Chúng tôi không hề quen nhau.”
Từ khi sống chung với sếp tổng đại nhân, cô cảm thấy trình độ nói dối của mình càng ngày càng giảm sút. Nói dối vụng về thế này thì ngay cả một đứa trẻ con cũng chẳng thèm tin! Nhưng không ngờ, Chu Đại Phú lại tin.
“Tiểu Đỗ, cô được Liêm tổng đánh giá cao, quả không hổ là một nhân tài! Tôi rất vui vì cửa hàng chúng ta có một nhân viên xuất sắc như cô. Vì vậy, tôi quyết định phát thưởng cho cô!”
“… Quản lý Chu, tôi đã có rất nhiều phiếu giảm giá rồi.”
“Vậy à?” Chu Đại Phú hơi khó xử, “Hay cô cầm thêm ít sản phẩm nữa về nhà dùng thử nhé?”
Đỗ Lôi Ty rơi lệ: Quản lý Chu, hộp lần trước anh đưa tôi còn chưa động vào!
Cầm theo một hộp bao cao su lớn ra khỏi phòng làm việc của Chu Đại Phú, Đỗ Lôi Ty khóc không ra nước mắt.
Quản lý Chu cũng thật bạo gan, làm gì có cấp trên nào dùng bao cao su thay cho tiền thưởng của nhân viên, lại còn cả một hộp lớn nữa? Đâu phải Giáng sinh mà lấy ra thổi làm bóng bay, cho nhiều thế thì có ích gì?
Vừa quay trở lại quầy, cô đã chạm mặt Giới Vô Song.
“Tiểu Đỗ, em cầm hộp gì vậy?” Giới Vô Song tò mò liếc nhìn, rồi lập tức hiểu ý trưng ra bộ mặt đen tối, “Bệnh vừa khỏi nên mang về nhà dùng thử chứ gì?”
Phụt!
Đỗ Lôi Ty suýt nữa thì phun ra một ngụm máu, cô quăng cho Giới Vô Song một ánh mắt vô cùng ai oán, “Vô Song, chị đừng dọa em nữa được không? Hộp lần trước em vẫn còn trưng ở nhà kia kìa…”
“Cái gì?” Giới Vô Song bỗng nhiên kêu ầm lên, “Em không dùng sao?”
Đỗ Lôi Ty hoang mang, “Không ạ…”

“Tiểu Đỗ, không phải em muốn có con trước khi kết hôn đấy chứ?” Trong suy nghĩ của Giới Vô Song, lần dùng thử của Đỗ Lôi Ty đương nhiên là cùng với bạn trai.
Câu hỏi của Giới Vô Song khiến Đỗ Lôi Ty giật mình.
Đúng rồi! Mỗi khi cô và sếp tổng đại nhân làm chuyện đó… hình như đều không dùng biện pháp an toàn. Chẳng may cô…
Nghĩ đến đây, mặt mày cô tái xanh.
Giới Vô Song không chú ý tới nét mặt khác lạ của Đỗ Lôi Ty, tiếp tục nói rất nghiêm túc: “Tiểu Đỗ, mặc dù bây giờ có con trước khi kết hôn là chuyện rất bình thường, nhưng chúng ta là phụ nữ thì vẫn phải nghĩ cho tương lai sau này. Em có chắc là bạn trai em yêu em thật lòng không?”
Yêu?
Cái từ này lại khiến Đỗ Lôi Ty thất thần lần nữa.
Đúng vậy, từ trước đến giờ sếp tổng đại nhân chưa từng nói với cô từ này. Người hiện đại yêu trước tiên là tỏ tình, sau đó XXOO, cuối cùng mới là kết hôn. Nhưng cô với sếp tổng đại nhân thì hoàn toàn ngược lại. Quen nhau chưa tới một ngày đã kết hôn, qua mấy tháng mới XXOO, còn tỏ tình thì… >_____
Chẳng lẽ cô phải bắt taxi để về? Từ đây về nhà tốn mất bao nhiêu? Hu hu… người ta nghèo lắm mà! (quả nhiên không có chút ý thức nào của một bà chủ giàu có -_- [] [] [] )
Đúng lúc này, di động bỗng nhiên đổ chuông, Đỗ Lôi Ty bèn nhấn nút nghe.
“Ngẩng đầu lên, nhìn sang trái 35 độ.”
Trong giọng nói quen thuộc, Đỗ Lôi Ty nhìn thấy chiếc xe quen thuộc cùng với bóng hình quen thuộc của anh đang cầm ô đứng cạnh xe.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi POLO màu xanh nhạt, lúc ánh mắt giao nhau, anh khẽ vẫy tay rồi chậm rãi bước về phía cô với nhịp độ thong thả, ngay cả bọt nước bên cạnh cũng phối hợp bắn lên rất hài hòa.
Đỗ Lôi Ty nhìn đến xuất thần. Cô chợt nhớ đã từng đọc một quyển truyện tranh, trong đó nam chính cũng đi đến dưới làn mưa với nụ cười dịu dàng trên môi.
Giây phút này, bỗng nhiên cô có cảm giác mình là nữ chính.
Sống lẻ loi ở thành phố này đã nhiều năm, lần đầu tiên cô cảm thấy mình thực sự được quan tâm.
Ngồi trong xe Liêm Tuấn, trái tim Đỗ Lôi Ty tan chảy, hoàn toàn khác hẳn với làn mưa lạnh lẽo bên ngoài.
“Sao anh nhớ tới đón em?” Cô không kìm được bật hỏi.
Anh vặn lại: “Anh không đến đón chẳng lẽ em muốn đội mưa về?”
Dù đã biết trước câu trả lời, nhưng nghe chính miệng anh nói ra thật là hạnh phúc…
“Gần đây anh rất bận, em sợ làm lỡ công việc của anh.” Kể từ việc lần trước cô mới biết sếp tổng đại nhân thực sự rất bận, chứ không phải vì mấy cái lí do vớ vẩn mà cô nghĩ ra.

“Không sao, sáng hôm nay vừa mới ký hợp đồng, việc hợp tác đã xong xuôi rồi.”
Hết bận rồi? Trong thâm tâm Đỗ Lôi Ty hết sức vui vẻ, nhưng cô không dám biểu hiện quá mức ra bên ngoài mà chỉ hỏi: “Vậy sau này… anh sẽ về sớm hơn chứ?”
Vừa hỏi xong, xe đột nhiên dừng lại.
“Sao thế?” Đỗ Lôi Ty bật hỏi.
“Mấy ngày trước hơi bận nên lạnh nhạt với em. Xin lỗi.” Giọng nói dịu dàng bất ngờ vang lên khiến Đỗ Lôi Ty ngơ ngẩn.
Sếp tổng đại nhân đang… xin lỗi cô sao?
Đỗ Lôi Ty giật mình nhìn về phía anh, đụng ngay phải một ánh mắt rất nghiêm túc.
Bên ngoài, nước mưa táp vào cửa sổ xe, cảnh tượng mịt mù.
Bên trong, hai ánh mắt giao nhau, cảnh tượng ấm áp.
Anh đột nhiên vươn tay đỡ lấy cổ cô, môi dần dần tiến tới gần.
“Chờ chút!” Đỗ Lôi Ty chợt nhớ ra điều gì.
“Sao vậy?”
“À ừm… Anh có thể…” Cô chớp chớp mắt, không biết nên nói sao cho phải. Thật ra thì cô rất muốn nghe anh nói câu kia một lần…
Đột nhiên, di động đổ chuông, phá vỡ không khí gượng gạo.
Ngay sau đó, giọng nói dữ dằn của Chu Ngọc Phỉ vang lên: “Đỗ Lôi Ty! Rốt cuộc thì lúc nào mày mời tao ăn cơm hả?”
Thứ bảy, không khí trong lành, gió nhẹ mơn man, thời tiết thật đẹp. Chỉ riêng mình Đỗ Lôi Ty đang đi trên đường là mặt mày rầu rĩ.

Mấy hôm trước, cô và đứa bạn thân Chu Dao Phỉ hẹn nhau đi ăn ở một nhà hàng mới mở. Mọi việc vốn đang diễn ra bình thường, bỗng dưng nửa tiếng sau, lúc cô mặc quần áo chuẩn bị đi thì sếp tổng đại nhân xuất hiện ngay trước cửa, nói muốn đi cùng cô. Hơn nữa, thái độ của anh không cho cô cửa để từ chối.

Thế là, Đỗ Lôi Ty 囧.

Lại nói tiếp, từ khi kết hôn đến bây giờ, cô chưa đưa sếp tổng đại nhân đi gặp người ngoài bao giờ. Nói chính xác hơn, cô chưa từng nghĩ đến việc giới thiệu sếp tổng đại nhân cho bạn bè của mình. Nguyên nhân rất đơn giản, cuộc hôn nhân này sớm muộn gì cũng kết thúc. Nếu sợ người ta biết mình ly hôn thì tốt hơn hết là ngay từ đầu đừng để cho ai biết mình đã kết hôn.

Nhưng giờ thì khác, dựa theo tình hình hiện tại, chuyện ly hôn tạm thời sẽ không xảy ra, vả lại thực lòng thì cô cũng không muốn rời khỏi sếp tổng đại nhân. Người đàn ông này tuy có hơi chuyên quyền, hơi keo kiệt, tính khí cũng hơi tệ một chút nhưng ở bên anh luôn luôn có cảm giác an tâm, giống như dù trời sập cũng có người chống cho vậy…

Dừng lại! Sao tự nhiên lại nghĩ về anh tốt như thế hả?

Đỗ Lôi Ty định thần lại, thấy sếp tổng đại nhân đang thong thả đi sau mình, trong lòng càng thêm bực bội.

Nhìn anh rõ ràng là đã tính trước sẽ đi cùng với cô, vậy mà còn cố tình xuất hiện đột ngột khiến cô không kịp trở tay, khiến cô chưa chuẩn bị gì đã phải giới thiệu pho tượng Bồ Tát lớn này cho Chu Dao Phỉ và Hạ Khôn. Đến lúc đó cô phải giải thích sao về chuyện mình là gái đã có chồng? Rõ ràng anh cố ý muốn cô phải xấu hổ!

Xấu xa! Quá mức xấu xa!!

Nghĩ như vậy, cô cúi gằm mặt đi phăm phăm.

Bỗng nhiên, một bàn tay nắm lấy vai cô.

“Sao lại đi nhanh vậy?” Người nào đó vẻ mặt thoải mái, hoàn toàn không để ý đến tâm trạng buồn bực của cô hiện giờ.

Đỗ Lôi Ty cúi đầu, không nói lời nào.

“Không phải em giận anh đấy chứ?”

“Đương nhiên là ——” Lời nói đã chực đến cửa miệng, bỗng cô nhìn thấy ánh mắt sếp tổng đại nhân đang nheo lại đầy nguy hiểm, bên môi còn đọng lại một nụ cười nửa miệng rất gian xảo.

“Đương nhiên là em vui còn không kịp!” Nở một nụ cười méo xẹo, trong lòng Đỗ Lôi Ty tự khinh bỉ mình một trăm lần rồi lại một trăm lần.Thôi, coi như là dắt chó đi dạo!

Hức… Nhưng có con chó nào lại nắm cả vai chủ nhân thế này không…

Lúc hai người tới nhà ăn thì đã mười giờ rưỡi. Chu Dao Phỉ nhắn tin rằng cô với Hạ Khôn đã đến và ngồi chờ bên trong phòng tiệc.

Đi theo người phục vụ đến phòng, cửa bỗng bật mở, một người bên trong lao ra, giang hai tay ôm chầm lấy Đỗ Lôi Ty.

“Bao cao su, em có nhớ anh không?”

Giọng nói cợt nhả này không phải của Hạ Khôn thì còn ai vào đây.

“Hồ ly chết, anh cách xa em ra một chút!” Đỗ Lôi Ty đang định đẩy anh ta ra thì đã có một bàn tay bắt được tay của Hạ Khôn trước cô, sau đó ngang nhiên chen vào đứng chắn giữa hai người bọn họ.

Đỗ Lôi Ty lắp bắp kinh hãi, Hạ Khôn cũng kinh hãi lắp bắp.

Bất ngờ một lúc, anh ta dường như hiểu được điều gì, bèn cố ý trưng ra bộ dáng đau buồn: “Anh giai này, đừng kích động như vậy, tôi thật sự không có sở thích đặc biệt đó…”

Liêm Tuấn buông tay, nghiêm mặt nói: “Tôi trước đây cũng không có, và sẽ càng không bao giờ có.”

Phụt ——

Đỗ Lôi Ty bên cạnh phun ra.

Những lời của sếp tổng đại nhân thoáng nghe thì không thấy gì, nhưng ngẫm lại thì chẳng phải anh đang nói cho Hạ Khôn rằng: Từ khi thấy anh, tôi không còn ảo tưởng gì về đồng tính luyến ái nữa.

Quá hiểm! Hạ Khôn trông hơi xấu hổ, đúng lúc này Chu Dao Phỉ đang ngồi trong phòng tiệc cũng đi ra. Hôm nay cô mặc một chiếc áo màu trắng kết hợp với chân váy đen dài, làm tôn thêm vóc dáng vốn cực chuẩn. Mái tóc xoăn đen được búi gọn lại trông rất tri thức, khác hẳn với hình ảnh bà hoàng bụng dạ hẹp hòi hàng ngày.

Đỗ Lôi Ty đang định chào cô, chợt thấy cô sửng sốt nhìn Liêm Tuấn, “Sao lại là anh?”

“Là em?” Giọng nói của Liêm Tuấn cũng đượm vẻ kinh ngạc.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Đỗ Lôi Ty lúng túng hỏi: “Hai người quen nhau?”

“Ừ.” Chu Dao Phỉ gật gật đầu, lại liếc nhìn sang Liêm Tuấn. Đến khi xác định mình không nhận nhầm người, cô mới nói tiếp, “Tao từng hôn anh ta.”

Đỗ Lôi Ty phải thừa nhận rằng mình đã bị đả kích rất mạnh.

Tuy rằng từ khi còn đi học, Chu Dao Phỉ đã nổi tiếng là yêu nhiều, quen biết rộng rãi đến mức ai cũng phải tặc lưỡi bái phục, nhưng cứ nghĩ đến việc cô và sếp tổng đại nhân từng hôn nhau, thì trong lòng Đỗ Lôi Ty lại có một… niềm vui không thể diễn tả được.

Một đại ma vương, một bà hoàng.

Bọn họ rốt cuộc là quen nhau như thế nào? Tò mò! Rất tò mò!

Lúc Đỗ Lôi Ty đang không ngừng tưởng tượng cảnh hai người hôn nhau ra sao thì đồ ăn đã được đưa lên. Bình thường khi có Chu Dao Phỉ thì đồ ăn đều là do cô chọn, tuy giá không rẻ nhưng có nhiều chất dinh dưỡng.

Nhưng lần này thì không, một đĩa thịt bò ngon lành được mang lên. Mùi thơm hấp dẫn kéo tâm trí của Đỗ Lôi Ty quay về. Nhìn đĩa thịt bò nóng hổi trước mắt, ngón tay cô đã chực di chuyển.

Quan tâm chuyện bọn họ hẹn hò làm gì, ăn cho no bụng mới là quan trọng nhất!

Lúc cô vươn đũa hướng tới miếng thịt bò nhiều mỡ nhất thì Liêm Tuấn đã nhanh tay hơn, gắp được miếng thịt bò trước cô.

Ô… Anh chàng thịt bò!

Đỗ Lôi Ty bực bội nhìn sang sếp tổng đại nhân, bỗng ngớ người ra.

Bởi cô thấy anh đang đưa chiếc đũa kẹp miếng thịt bò tiến dần về phía mình, sau đó bỏ vào bát của cô.

“Em gầy quá, ăn nhiều một chút.”

Sau một thoáng im lặng, một Đỗ Lôi Ty thu nhỏ bắt đầu lăn qua lăn lại, gào khóc trong lòng! Hạnh phúc quá! Thật hạnh phúc biết bao!

“Vợ à, anh cũng gắp cho em ăn.” Hạ Khôn đặt một miếng thịt bò vào trong bát của Chu Dao Phỉ.

“Ai là vợ của anh?” Chu Dao Phỉ trừng mắt nhìn Hạ Khôn, sau đó phá vỡ màn nhìn nhau rất tình cảm của Đỗ Lôi Ty và anh chàng thịt bò, “Ty Ty, sao mày lại đi cùng anh ấy?” “Anh ấy” đương nhiên là chỉ sếp tổng đại nhân.

Rời mắt khỏi anh chàng thịt bò, Đỗ Lôi Ty đang không biết phải giải thích cho Chu Dao Phỉ như thế nào thì sếp tổng đại nhân đã trả lời thẳng thừng: “Chúng tôi đã kết hôn hơn ba tháng rồi.”

Chu Dao Phỉ suýt nữa thì bị nghẹn chết bởi miếng thịt bò trong cổ họng.

“Không thể nào! Lần trước mày nói được gả vào nhà giàu là thật à?”

Thật là, sao Chu Dao Phỉ lại nói ra cả những từ ngữ thô tục như “gả vào nhà giàu” chứ? Đỗ Lôi Ty xấu hổ gật đầu, liếc mắt nhìn sếp tổng đại nhân.

Anh mỉm cười, không hề có chút giận dữ nào.

“Bao cao su, vậy bây giờ em là quý bà giàu có rồi?” Hạ Khôn tiện đà bồi thêm một câu.

Từ “quý bà giàu có” này so với “gảvào nhà giàu” còn thô tục hơn! Hai người kia lịch sự một chút không được sao? Đỗ Lôi Ty len lén nhìn sếp tổng đại nhân, trông anh vẫn bình thản như thường.

Dựa theo kinh nghiệm của Đỗ Lôi Ty, sếp tổng đại nhân không nói lời nào không có nghĩa là anh không tức giận, nói không chừng bây giờ anh đang suy nghĩ xem lát nữa phải chỉnh đốn cô như thế nào.

Không được! Cô phải nịnh bợ mới được!

Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến!

Đỗ Lôi Ty đang phiền não làm thế nào để nịnh bợ sếp tổng đại nhân thì một món ăn mới được mang lên – cá dưa chua!

Món cá dưa chua của nhà hàng này nổi tiếng là tươi, cay. Tuy cô không ăn cay nhưng nếu là món ăn nổi tiếng thì chắc chắn rất ngon. Đỗ Lôi Ty hạ quyết tâm, dùng thứ này để nịnh anh xem sao!

Cô niềm nở gắp một miếng cá vào bát của sếp tổng đại nhân, tiện thể thuyết minh thêm: “Anh nếm thử món này xem, ngon lắm đấy!”

Liêm Tuấn nhìn miếng cá rắc đầy hạt tiêu trong bát, tay không hề động đậy.

Không thể nào? Sếp tổng đại nhân hình như giận thật rồi! Đỗ Lôi Ty căng thẳng dùng ánh mắt vô cùng chờ mong bắn về phía anh, trong lòng không ngừng cầu xin: mau ăn đi, mau ăn đi…

Đối mặt với ánh mắt tha thiết của Đỗ Lôi Ty, Liêm Tuấn đành phải nhấc đũa hướng tới miếng cá.

Gắp lên, ăn, rời khỏi ánh mắt vui sướng của cô, lén cau mày.

Đương nhiên, cô nàng ngốc nghếch của chúng ta không chú ý tới chi tiết này, cô còn đang hớn hở vì kế sách nịnh bợ của mình đã thành công vang dội. Phải không ngừng cố gắng, tiếp tục phấn đấu!

Kết quả là miếng cá thứ hai được đặt trước mặt sếp tổng đại nhân.

Rồi lại một ánh mắt vô cùng háo hức…

Cứ như vậy, Liêm Tuấn sống gần ba mươi năm trên đời, lần đầu tiên ăn cá dưa chua, cánh gà cay, gà xào ớt, tôm cay,…

Ăn nhiều đến mức Chu Dao Phỉ phải thốt lên: “Ty Ty, chồng mày ăn cay thật đấy!”

“Đương nhiên, chồng tao mà lại!” Đỗ Lôi Ty cười tươi như hoa, gắp thêm một miếng cua cay, “Đây, anh thử tiếp món này đi!”

Liêm Tuấn: “…”Từ nãy đến giờ, Đỗ Lôi Ty vẫn rất buồn bực.

Cô đã nịnh sếp tổng đại nhân mãi rồi nhưng anh vẫn chẳng hé miệng nói nửa câu, trên mặt chỉ có mỗi nụ cười nhàn nhạt, thế này rốt cuộc là sao?

Đỗ Lôi Ty nghĩ nát óc, chẳng lẽ phải nịnh nọt đến tận lúc về nhà.

Thế nên cô lại càng ân cần gắp thức ăn cho sếp tổng đại nhân. Từ lúc ấy, cái ý cười mờ nhạt duy nhất trên mặt Liêm Tuấn cũng biến mất luôn, chỉ cau mày im lặng không lên tiếng.

Thấy anh như vậy, Đỗ Lôi Ty rốt cục không chịu nổi nữa, mở miệng thử dò hỏi: “Anh không thoải mái ở đâu à?”

Liêm Tuấn lắc đầu, không nói gì.

“Thế anh đang… giận em à?”

Sau một thoáng im lặng, một Đỗ Lôi Ty thu nhỏ bắt đầu lăn qua lăn lại, gào khóc trong lòng! Hạnh phúc quá! Thật hạnh phúc biết bao!

“Vợ à, anh cũng gắp cho em ăn.” Hạ Khôn đặt một miếng thịt bò vào trong bát của Chu Dao Phỉ.

“Ai là vợ của anh?” Chu Dao Phỉ trừng mắt nhìn Hạ Khôn, sau đó phá vỡ màn nhìn nhau rất tình cảm của Đỗ Lôi Ty và anh chàng thịt bò, “Ty Ty, sao mày lại đi cùng anh ấy?” “Anh ấy” đương nhiên là chỉ sếp tổng đại nhân.

Rời mắt khỏi anh chàng thịt bò, Đỗ Lôi Ty đang không biết phải giải thích cho Chu Dao Phỉ như thế nào thì sếp tổng đại nhân đã trả lời thẳng thừng: “Chúng tôi đã kết hôn hơn ba tháng rồi.”

Chu Dao Phỉ suýt nữa thì bị nghẹn chết bởi miếng thịt bò trong cổ họng.

“Không thể nào! Lần trước mày nói được gả vào nhà giàu là thật à?”

Thật là, sao Chu Dao Phỉ lại nói ra cả những từ ngữ thô tục như “gả vào nhà giàu” chứ? Đỗ Lôi Ty xấu hổ gật đầu, liếc mắt nhìn sếp tổng đại nhân.

Anh mỉm cười, không hề có chút giận dữ nào.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN