Sống Cùng Anh Một Năm - Chương 19: Hận và đau thương
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
156


Sống Cùng Anh Một Năm


Chương 19: Hận và đau thương


Tập 19: Hận và đau thương

Lâm Nhật nhìn sang ở phía ghế của Minh Ngọc, lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của cô “Về đến nhà mẹ, cô không cần phải xin lỗi. Chuyện lúc trưa tôi sẽ giải thích với mẹ”

Minh Ngọc bừng tỉnh rồi ngạc nhiên nhìn anh kèm theo sự bối rối “Là tôi có lỗi, ai sai thì người đó xin lỗi. Tôi không muốn vì tôi mà anh bị người nhà khiển trách”

“Không phải là tôi sẽ nhận lỗi thay dùm cô mà chỉ là giải thích cho mẹ tôi việc tại sao đi trễ trưa nay”

“Vậy để tôi giải thích việc trưa nay” Cô kiên quyết nhận phần lỗi về phía mình. Cô rất phải áy náy khi làm trễ thời gian của một người. Cô cũng là một người không thích bị người khác làm trễ giờ nên cô hiểu được cảm giác phải chờ đợi thời gian trôi qua một cách vô ích. Cô làm trễ giờ, trách nhiệm thuộc về cô, cô nên là người đứng ra giải thích

Lâm Nhật nhíu mày ngạc nhiên “Việc gì mà cô phải giành với tôi?”

“Cha tôi từng dạy tôi: ‘Làm người khi làm sai không nên trốn tránh mọi trách nhiệm. Chúng ta sai, chúng ta nhận lỗi. Người làm sai không biết nhận là kẻ hèn nhát, người làm sai để người khác nhận lỗi dùm là kẻ đê tiện’. Dù chỉ là lời giải thích, vẫn là tôi nên ra mặt”

Anh đột nhiên cảm thấy con người cô rất trách nhiệm và được dạy bảo rất tốt. Trong lòng anh cũng vài ngạc nhiên về cô

“Tùy cô vậy” Anh đáp lại

Minh Ngọc im lặng ngầm đồng ý câu trả lời của anh, rồi lại im lặng để trả lại bầu không khí yên tĩnh ở trong xe, im lặng để sắp xếp lại những cảm xúc trong lòng. Khuôn mặt cô chẳng có cảm xúc nào được thể hiện ra bên ngoài nhưng lòng cô lại đau, cứ nhức nhối như bị bóp nghẹn. Cô chọn cách bỏ qua nó như cách dọn dẹp hằng ngày. Ở trong ‘cuộc chơi’ đầy mối đe dọa, cô cần nên tỉnh táo hơn bao giờ hết. Và đó sẽ cách cô chọn cho sau này. Dù… đó chỉ là một hồi ức. Hồi ức đáng có nhưng hiện giờ nên biến mất đi

Ánh mắt cô tĩnh lặng nhìn xa xăm

Lâm Nhật không nhìn cô nhưng vẫn cảm thấy người bên cạnh mình rơi vào trầm tư. Ngay ở ngã tư anh nhận thấy sự thay đổi của cô. Là vì cô bé mập mạp ấy. Ánh mắt cô nhìn không rời cô bé kia, đôi mắt thể hiện lên sự buồn bã lẫn cảm giác bất lực. Tuy là cô điều chỉnh khuôn mặt rất tốt nhưng vẫn là đôi mắt phản bội cô đã cho anh biết tất cả sự buồn bã của cô có trong phút giây ở đó

Nhưng việc gì anh phải quan tâm. Cô ở thế giới riêng cô, đau buồn vui khóc là việc của cô

Tự cho mình nụ cười khinh miệt. Lâm Nhật, từ bao giờ mày đã bắt đầu trở thành con người để ý đến cảm xúc của người mà mày chán ghét

Ánh mắt anh dần chyển lạnh, thân thể toát ra mùi sắc khí. Như muốn làm tâm trí mình tỉnh táo

Cả hai đều chìm trong thế giới riêng của mình. Không biết rằng đối phương đều đang suy nghĩ về nhau. Nhưng cách nghĩ lại là một hận và… một đau thương

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN